Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng
Trong lòng Thời Dư lúc này là một mảnh lạnh lùng, bất lực, và còn hơi sụp đổ.
Cậu vốn dĩ chỉ mua có mười tấm lưới. Hôm trước để tránh bị nhân ngư "giết lần ba", cậu đã bỏ luôn một tấm lưới lớn ghép từ năm tấm. Bây giờ chỉ còn lại tấm lưới lớn duy nhất kết từ năm tấm lưới còn lại, thế mà lại bị một con cá voi sát thủ dài khoảng sáu mét lao đầu vào.
Loại lưới mà cậu dùng vốn là lưới tơ, chất liệu polyethylene, rất khó phát hiện trong nước, xúc cảm mềm mại và rất dễ thắt nút. Khi cá bơi gần, thường sẽ bị mắc vào tơ lưới, sau đó càng vùng vẫy càng mắc chặt hơn, cuối cùng bị vướng trong đó không thoát ra được.
Bởi vậy, khi gỡ cá phải cực kỳ kiên nhẫn mà từ từ tháo lưới, đôi khi thậm chí còn hình thành nút chết, lúc đó chỉ có thể mạnh tay xé rách lưới để lấy cá ra.
Nhấn mạnh một điểm, loại lưới này dùng tay thôi cũng có thể xé rách.
Vì thế, giờ đây lưới tơ mềm mại đối đầu với một con cá voi sát thủ tính bằng tấn, thử hỏi lưới này còn dùng được nữa sao?
Con cá voi sát thủ chẳng thèm quan tâm những chuyện đó, vẫn cứ nằm trong lưới kêu ô ô, hoàn toàn không ý thức được mình đang bị mắc vào lưới—nếu không có lưới cản lại, có lẽ nó đã sớm ném con cá ngừ trong miệng lên thuyền rồi.
[Thời Dư! Đừng đứng ngẩn ra đó nữa! Mau gỡ lưới ra đi!] Mèo hệ thống đá nhẹ Thời Dư một cái, Thời Dư lúc này mới bực bội quay đầu đi lấy dao. Con cá voi sát thủ nằm ngay bên cạnh thuyền, chỉ cần cậu cúi người xuống là có thể chạm vào nó.
Con cá voi thấy Thời Dư cầm dao chẳng những không hoảng hốt, mà ngược lại còn cố thử nhảy lên khỏi mặt nước. Kết quả bị lưới cản lại, tủi thân kêu lên hai tiếng.
Thời Dư không dám xuống nước—bên dưới có cá voi sát thủ, dòng chảy ngầm phức tạp, mà cậu cũng chẳng có thiết bị gì, nhỡ bị cuốn xuống nước sâu thì thật khó xử.
Cậu đành nằm bò trên mạn thuyền, dùng dao cắt lưới. Lưới rất mềm, con cá voi trong lưới cứ lăn qua lăn lại khiến tơ lưới quấn chặt lấy vây của nó, tạo thành một mớ hỗn độn. Thời Dư vừa bực vừa buồn cười, cũng chẳng quan tâm gì nhiều nữa, chỉ đành chậm rãi cắt từng chút từng chút một.
Đầu tiên cậu cắt bỏ phần phao lưới phía sau, tháo rời phần lưới phao nối liền nhau, để cho lưới chìm dần xuống một đầu, rồi mới tập trung vào phần lưới đang quấn trên người cá voi. May mà cá voi mới vừa bị mắc lưới không lâu, ngoại trừ chỗ vây thì những chỗ khác không bị quấn quá nghiêm trọng, không giống như những con cá có nguyên hàng vây dài trên lưng bị quấn chặt không tháo ra nổi. Thời Dư vừa cắt vừa kéo lưới trở lại thuyền, tránh lưới đã rách rồi lại quấn trở lại người nó.
Cá voi sát thủ kêu ô ô hai tiếng, vặn mình một cái—chắc lưới quấn khiến nó không dễ chịu chút nào.
Thời Dư bực bội vỗ nhẹ vào người nó một cái: “Đừng có động đậy nữa! Đang gỡ cho mày đấy!”
Con cá voi như thể nghe hiểu tiếng người thật, liền ngừng cử động.
Chẳng bao lâu sau, toàn bộ lưới trên người cá voi sát thủ đều đã được tháo ra sạch sẽ. Ngay lập tức, một con cá ngừ lớn bay về phía Thời Dư, chuẩn xác đập thẳng vào eo cậu lúc cậu vẫn đang nằm bò trên mạn thuyền.
— Thật ra con cá này cũng chẳng lớn lắm, cùng lắm chỉ khoảng ba, bốn chục cân thôi.
Thời Dư rít lên một tiếng, vịn lấy eo, cảm giác như sắp ngất tại chỗ.
Hôm qua bị cái đuôi của con cá voi sát thủ mắc cạn kia quất một phát vào eo, về đến nhà thì cả vùng đó tím bầm một mảng. Bây giờ lại thêm một cú nữa, cái cảm giác đau đến tê dại lan dọc theo cột sống, trực tiếp đánh thẳng lên não, khiến cậu cảm giác đầu óc mình cũng tê rần hết cả.
Cá voi sát thủ ló đầu lên khỏi mặt nước, vui vẻ vẫy vẫy vây như đang nói: “Khen tui đi mà!”
Thời Dư thở hắt ra một hơi thật dài, mới cảm thấy cơn tê dại qua đi, chỉ còn lại cảm giác đau nhức và ngứa ngáy nơi thắt lưng như muốn tồn tại đến cùng, làm sắc mặt cậu càng lúc càng khó coi.
Nói thật thì, việc cậu không nhăn mặt nhăn mũi đã là nhờ đến gần hết sức chịu đựng rồi.
Cá voi sát thủ thấy Thời Dư không để ý tới nó, phát ra một tiếng kêu đầy tủi thân, rồi lật ngửa bụng ra. Thời Dư thò đầu ra nhìn thì thấy cái bụng trắng như tuyết của nó dán một miếng băng cá nhân hình chữ thập cực kỳ buồn cười—nói là băng cá nhân thật chẳng sai tí nào, đường viền bo tròn, hai mép hơi trong suốt, giữa có lớp bông chống nước, nhìn kiểu gì cũng giống như có hai miếng băng cá nhân khổng lồ dán chéo lên nhau.
Mèo hệ thống liếm móng vuốt: [Có vẻ là con hôm qua cậu cứu đấy…… giờ tới báo ơn thôi.]
[Thế thì tui xin cảm ơn nó nhiều.] Thời Dư vừa ôm eo ngồi xếp bằng bên mạn thuyền, vừa nghiến từng chữ một.
Cá voi sát thủ chỉ lật bụng ra trong chốc lát rồi lại trở mình, ngẩng đầu ló lên mặt nước, thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng, có lúc còn cố nhún người nhảy lên. Thời Dư nhìn mà giật thót cả tim, không lẽ con này muốn nhảy lên thuyền thật à?
Cậu vội vàng làm một động tác tay: “Không được! Mày không được lên thuyền!”
Vừa thấy tay cậu đưa ra, cá voi sát thủ liền nhảy lên một phát, Thời Dư chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình chạm phải lớp da lạnh lẽo của nó, rồi nó lại rơi tõm xuống biển. Một bóng đen to lớn nhanh chóng lặn ra xa, chưa đến ba giây sau, nó từ dưới nước vọt lên, thân hình khổng lồ đập mạnh lên mặt biển, tạo nên một làn sóng trắng xóa.
Nó nhảy hai ba lần như vậy rồi lại bơi về, ló nửa cái đầu lên khỏi mặt nước, vui vẻ kêu hai tiếng với Thời Dư.
Thời Dư: “……Mày định làm gì nữa đây?”
Hệ thống nói: [Có thể là muốn cậu giơ tay ra tiếp…… chơi với nó chẳng hạn?]
Thời Dư: “……”
Cậu lặng lẽ giơ tay ra ngang vai.
Cá voi sát thủ thấy động tác của cậu liền lặn xuống một chút, rồi nhảy lên, khẽ hôn vào lòng bàn tay cậu. Vừa chạm tay Thời Dư, nó liền sung sướng bơi ra xa một chút, rồi nhảy hẳn lên khỏi mặt biển, đập sóng.
[……Đúng là vậy thật.]
“……Đúng là vậy thật.” Thời Dư và hệ thống đồng thanh nói.
Nó lại nhảy thêm vài lần, rồi quay về, vẫn tư thế cũ, vẫn là tiếng kêu vui vẻ ấy, ánh mắt nhìn Thời Dư đầy chờ đợi.
Thời Dư bất đắc dĩ giơ tay lên lần nữa, nó vỗ nhẹ vây cá, lần này không chỉ chạm rồi đi, mà duy trì một độ cao vừa đủ, khẽ cọ vào lòng bàn tay Thời Dư, phát ra một chuỗi âm thanh vui sướng.
Thời Dư cũng bật cười, vỗ nhẹ lên chỗ nó vừa hôn, còn thuận miệng khen: “Ngoan~”
Không ngờ cậu vừa nói xong, cá voi sát thủ liền ùm một tiếng lặn xuống nước, rồi lao quanh thuyền Thời Dư hai vòng như tên bắn, giữa chừng còn dùng đuôi hất lên một con cá tráp hồng nặng chừng bốn năm cân vào thuyền.
Lần này không đập trúng người Thời Dư nữa, cậu vội bước qua kéo con cá tráp hồng lên, rồi quay lại mạn thuyền. Cá voi sát thủ đã ló đầu chờ sẵn, Thời Dư đưa con cá đến gần miệng nó: “Tao ăn không hết, mày ăn đi.”
Cá voi sát thủ lắc đầu, tỏ ý từ chối.
Thời Dư kiên quyết: “Tao có một con cá là đủ rồi.”
Thấy Thời Dư cứ giữ nguyên tư thế cầm cá, cá voi sát thủ mới mở miệng, cẩn thận ngậm lấy con cá từ tay cậu.
Lúc này, từ xa truyền đến một loạt tiếng kêu, cá voi sát thủ ngoái đầu nhìn về phía ấy, gọi một tiếng với Thời Dư rồi luyến tiếc bơi đi. Thời Dư nhìn theo hướng nó rời đi, thấy xa xa trên mặt biển có vài chiếc vây đen nhô lên—nơi có cá voi sát thủ thì sẽ không có cá mập, đó hẳn là đàn của nó.
Cá voi sát thủ cuối cùng cũng hội ngộ với đàn, nó cọ vào thân cá voi sát thủ cái lớn nhất, ngoan ngoãn quay lại vị trí của mình. Con cá lớn phát ra một tiếng kêu dài, mẹ nó và các dì cũng đồng loạt cất tiếng, cả đàn cá voi sát thủ tạo thành một hình chữ “nhân” bơi dần về phía xa.
Thời Dư tiễn mắt nhìn chúng rời đi, quay đầu lại thì thấy mèo hệ thống đang chảy nước dãi nhìn con cá ngừ mà cá voi sát thủ ném lên trước đó.
[Meo! Đây là cá ngừ vây xanh chính hiệu đó nha! Vừa mới ngộp nước xong! Tui thấy nó ngộp ngay trước mắt luôn đó!]
[Thời Dư Thời Dư, tụi mình ăn nó đi, ăn lúc còn nguội…… à không, lúc còn tươi ấy! Cá ngừ ngon lắm đó!]
Thời Dư đi tới, lạnh lùng vô tình quăng con cá ngừ vào chiếc tủ đá mang theo: [Nửa đêm đừng ăn khuya—với lại, cậu béo lắm rồi, không được ăn nữa.]
[Tui béo là do hệ thống thiết kế mà, liên quan gì tui?!] Mèo hệ thống nhảy ba thước cao, phóng lên trên tủ đá không cho Thời Dư đóng nắp lại.
Thời Dư dí ngón tay lên trán nó đẩy xuống: [Để sáng mai ăn, quyết định vậy đi! Không bàn nữa!]
Mèo hệ thống: [Bạn à, cậu không thấy sáng sớm ăn sashimi còn quá đáng hơn ăn khuya sao?]
Thời Dư trầm mặc một lúc: [……Hình như đúng thật.]
Cậu xoay người cầm lấy con dao nhỏ vừa dùng cắt lưới, rửa qua bằng nước biển, đặt con cá ngừ lên bàn, chuẩn bị xẻ thịt, rồi mới sực nhớ: [Tụi mình không mang theo nước tương sashimi với mù tạt……]
[Tui có tui có!] Hệ thống lập tức tự xuất nhiệm vụ rồi tự hoàn thành, chẳng khiến Thời Dư phải lo lắng gì, mù tạt và nước tương sashimi liền xuất hiện trong túi cậu. Nó thèm thuồng nói: [Ba ơi, tụi mình ăn được chưa vậy?]