Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng

Hôm nay vận khí thật ra cũng khá tốt.

Thời Dư lái thuyền đến chỗ phao ở đầu bên kia của tấm lưới, trong tay chỉ còn bốn tấm lưới, nhưng tấm nào cũng có cá. Ban đầu cậu còn định tự mình kéo lưới cho đỡ phiền, ai ngờ kéo không nổi, cuối cùng vẫn phải dùng máy kéo lưới mới lôi được cả lưới lên.

Trên lưới đầy những con cá mòi lấp lánh ánh bạc, con nào cũng dài đến hai mươi lăm xăng-ti-mét — đây gần như là kích cỡ lớn nhất mà cá mòi có thể đạt được rồi.

Mèo hệ thống ăn xong nửa con cá ngừ, nằm bẹp trên boong thuyền thở dốc, cái bụng mềm oặt phồng lên thành một vòng cung rõ rệt, nó mãn nguyện thở dài một hơi: [... Chắc là lúc con cá voi sát thủ kia bơi đến đúng lúc bầy cá mòi này đang ở gần đó, bị dọa chạy tán loạn nên đâm vào lưới đấy... Thời Dư, vận khí của cậu thật sự quá đỉnh!]

Thời Dư nhìn cái thân mình đang mặc đồ và ủng cao su dính nước, nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, rồi lại liếc sang mèo hệ thống đang nằm trên boong thuyền đón gió biển mát rượi, hận không thể một cước đá nó xuống nước.

Vì cá quá nhiều, cậu cũng không kịp gỡ cá, chỉ có thể vứt cả lưới lẫn cá vào khoang sống dưới đáy thuyền, còn sống được bao nhiêu thì phải xem vận may.

Đợi đến khi Thời Dư làm xong mọi việc thì trời đã gần sáng. Cậu cởi đồ cao su ra, ngồi ở mạn thuyền ngâm chân trong nước biển, nghỉ một lúc lâu mới cất tiếng hỏi: [Hệ thống, nhiệm vụ thường ngày hoàn thành chưa?]

[Meo?] Mèo hệ thống đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bị Thời Dư gọi thì tỉnh dậy: [Để tui xem nào... hoàn thành từ sớm rồi. Nhiệm vụ thường ngày hoàn thành, chúc mừng người làm nhiệm vụ nhận được 250 token, 10 con cá giống ngẫu nhiên.]

Thời Dư chọc chọc bụng mèo hệ thống: [Cái giọng thông báo này cậu làm có hơi qua loa quá không đấy? Sao không dùng giọng hệ thống nữa?]

Mèo hệ thống khó chịu vung vuốt: [Qua được là được rồi, mấy cái nhiệm vụ nhỏ thường ngày này tui vẫn có quyền quyết định mà...]

Nói đến đây, mèo hệ thống đột nhiên cứng người lại, bật nửa thân trên khỏi boong thuyền, cảnh giác quay mặt nhìn Thời Dư: [Ờ thì... tui nói là nhiệm vụ nhỏ thường ngày ấy mà, cậu hiểu không? Là kiểu nhiệm vụ do tui phát động, không cần tốn sức là cũng có thể hoàn thành được, cho nên lúc thông báo nhiệm vụ thì tùy tiện chút cũng không sao... Dù gì cũng chỉ là báo cho cậu biết thôi, bạn bè mà, hiểu ý tui chứ?]

[Nhiệm vụ một khi đã phát thì tui không sửa được, quyền hạn của tui chỉ giới hạn ở việc giúp cậu chọn nhiệm vụ thường ngày hoặc phát thông báo tùy tiện một tí, cậu hiểu ý tui chứ? Hiểu đúng không? Hả?!]

Thời Dư lại chọc một cái nữa vào bụng nó, bình tĩnh nói: [Cậu cứ bịa tiếp đi.]

[Tui không có! Tui không phải! Cậu đừng có vu oan cho tui!] Mèo hệ thống vừa nghe thấy giọng điệu kia của Thời Dư đã thét lên một tiếng thảm thiết, nhảy vọt lên rồi phóng thẳng sang đầu bên kia của con thuyền: [Tui cảnh cáo cậu, nếu cậu dám ném tui xuống nước thì nhất định tui sẽ trả thù đó! Nhất định đấy!]

[Chậc, chẳng còn sức đâu mà so đo với cậu.] Thời Dư lười đuổi theo nó, mớ cá nặng đến hai trăm cân làm cậu mệt bở hơi tai, chưa kể còn vết thương ở thắt lưng do bị cá voi sát thủ quật trúng, bây giờ ngồi cũng thấy rã rời cả người, lấy đâu ra sức mà đôi co với hệ thống.

Mèo hệ thống rón rén bước lại một bước, thấy Thời Dư quay lưng về phía mình, đang nhàn nhã dẫm nước, chẳng thèm để ý đến nó, liền rón rén đi thêm vài bước nữa. Thấy Thời Dư vẫn chẳng phản ứng gì, nó mới quay lại vị trí cũ, nằm xuống, duỗi dài người: [Dư à! Tui ăn no rồi, cậu xoa bụng cho tui đi!]

Thời Dư liếc nó một cái, ngả người ra sau, chỉ vào khoang sống: [Khởi động hệ thống thu hồi — này, để lại cho tui hai mươi cân cá mòi, còn lại giao cho cậu hết đấy, hệ thống.]

Mèo hệ thống: [... Tui ăn no rồi, để tui nghỉ tí đã.]

[Cá này có phải thật sự chui vào bụng cậu đâu, nghỉ gì mà nghỉ? Nhanh lên.] Hôm nay Thời Dư thả lưới ở gần bờ, thỉnh thoảng lại có ngư dân khác cũng chạy tàu đêm ngang qua. Ba bốn trăm cân cá mòi làm khoang sống của cậu chật ních, những lão ngư dân dày dạn kinh nghiệm chỉ cần nhìn đường nước lặn của thuyền là biết ngay hôm nay cậu phát tài rồi — không nhanh chóng để hệ thống xử lý đống cá này thì lần một lần hai còn tạm, lần nào ra biển cũng đại thu hoạch, chẳng lẽ người khác không thấy ghen sao?

Thời Dư thấy vẫn nên giữ khiêm tốn thì hơn.

Mèo hệ thống lăn một vòng, sống chết không chịu dậy: [Tui không dậy! Trừ khi cậu xoa bụng cho tui! ... Con người các cậu không phải đều thích “hít mèo” sao? Mèo bản hệ thống đây nè, còn không mau lại đây hít một cái?]

Thứ đón chào nó là hành động vô tình vô nghĩa của Thời Dư — cậu túm lấy phần da sau cổ nó, mở khoang sống ra, thuận tay ném nó vào trong.

Mèo hệ thống thảm thiết tru lên: [Thời Dư, tui nhất định sẽ trả thù cậu! Cậu chờ đó! Chờ đó!]

Thời Dư quay lại vị trí cũ, tiếp tục nghịch nước.

Nước biển mang theo gợn sóng nhẹ nhàng vỗ vào chân cậu, bốn phía không một bóng người, tĩnh lặng như tờ, chỉ có một người một ngọn đèn, ánh sao chiếu rọi đầy trời, cũng coi như một cảnh có thi vị.

Thời Dư chậm rãi ngả người ra sau, nằm lên boong thuyền.

Mười phút sau, mèo hệ thống bò lên từ khoang sống như một con búp bê vải bị giày vò đến rách nát, định tìm Thời Dư tính sổ, nhưng lại thấy cậu đã nằm ngủ rồi, nó khe khẽ kêu một tiếng, rồi cũng bò tới nằm xuống bên cạnh.

Không biết qua bao lâu, Thời Dư đột nhiên hỏi: [Có nhiệm vụ nào hơi có tính thử thách một chút không? Cái bè cá còn mười ngày nữa mới xây xong nhỉ? Đến lúc đó tui phải chuyển ra đó ở, chắc không làm mấy nhiệm vụ ra bãi biển được nữa đâu?]

Gió biển thổi nhẹ những sợi lông màu cam trên người mèo hệ thống: [Thì đến lúc đó đừng phát cho cậu nhiệm vụ ra biển nữa là được... lúc nào cậu muốn lên bờ thì phát mấy cái nhiệm vụ thường ngày ra biển, còn ở trên bè cá thì làm nhiệm vụ câu cá với thả lưới thôi.]

[Vị trí chọn bè cá có hơi xa...]

[Nhưng mà xung quanh không có ai, yên tĩnh, tiện cho chúng ta làm vài chuyện nhỏ.]

[Lấy hàng khó, từ bè cá chạy vào bờ mất hai tiếng.] Thời Dư ngáp một cái, lẩm bẩm nói.

[Mua cái cano đi... đến lúc đó lái cano đi tung hoành cũng không tệ.] Mèo hệ thống cũng ngáp theo, cơn buồn ngủ như có thể lây lan, cơ thể nó không ngừng phát ra tín hiệu gọi nó chìm vào giấc ngủ.

Thời Dư lầu bầu một tiếng: “Cũng không phải không được...”

Mèo hệ thống đứng dậy đi mấy bước, rúc vào bên cạnh Thời Dư, cuộn người thành một cục. Thời Dư đẩy nó: [Nóng.]

[Dù sao tui không thấy nóng...] Mèo hệ thống còn chưa nói xong thì đã chìm vào giấc ngủ, thậm chí còn khẽ khàng ngáy.

Thời Dư nghe tiếng ngáy của nó, trở mình nằm nghiêng, nhìn mèo hệ thống, khẽ gọi một tiếng: [Hệ thống?]

Mèo hệ thống không phản ứng gì.

Thời Dư lúc này mới đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa đầu mèo hệ thống một cái.

Nó vẫn không tỉnh, Thời Dư yên tâm đặt tay lên, vuốt dọc theo bộ lông trơn mượt ánh lên như phủ dầu — đùa chứ, ai mà không mê “hít mèo” chứ?

***

Vùng biển xa.

Dưới lòng biển sâu, một cái bóng bạc vụt qua dưới mặt nước.

Nhân ngư ngước nhìn mặt biển từ dưới đáy, ánh trăng rải trên mặt nước, từng tia sáng xuyên qua, đẹp đẽ tựa như một giấc mộng ngọt ngào và êm ái nhất.

Y quẫy đuôi cá, từ từ nổi lên khỏi mặt nước.

Dưới mặt biển, đỉnh của một ngọn núi lửa đã chết nhô lên khỏi mặt nước, tạo thành một tảng đá ngầm không quá lớn — đó là chỗ y thường lui tới. Nhân ngư bơi đến bên tảng đá, chống tay lên rồi ngồi xuống. Mái tóc dài màu bạc ướt sũng dính sát vào da, đan chéo lên nhau, ánh trăng nhẹ như tơ phủ xuống thân thể.

Chiếc đuôi cá cùng màu với tóc vỗ nhẹ từng nhịp lên mặt nước, tạo thành một tiết tấu kỳ lạ. Y hé môi, âm thanh vang lên từ cổ họng thật đẹp đến không thể dùng lời để tả, ngân nga giữa vùng biển bao la.

Gió biển và sóng nước cũng vì vậy mà ngưng đọng, nhường bước cho vị vương giả của đại dương.

Những loài cá lớn dưới đáy biển chậm rãi nổi lên, ngẩng đầu nhìn y, như đang lắng nghe tiếng ca.

Từ xa, một bầy cá voi sát thủ cuối cùng cũng đến kịp trước khi khúc hát đầu tiên kết thúc, nhân ngư không để tâm đến chúng, chỉ nhắm mắt khẽ ngân nga giai điệu truyền từ xa xưa.

Khúc hát vừa dứt, một con cá voi sát thủ chen qua những con cá lớn khác, bơi đến trước mặt nhân ngư, vẫy vây một cách lấy lòng: [Siren, Siren, em về rồi đây!]

[Ừm.] Nhân ngư mở mắt, cúi mắt nhìn nó.

[Em gặp được anh ấy rồi, ảnh dễ thương lắm luôn á!]

[Ừm.]

[Siren Siren, sao ngài lạnh lùng quá vậy, rõ ràng là ngài bảo em đi tìm người ta mà! Nhưng thật sự ảnh đáng yêu cực kỳ! Mai em muốn đi tìm ảnh chơi tiếp!]

[Ừm.]

[Siren! Mai ngài đi với em nha?! Ảnh thật sự siêu cấp dễ thương luôn đó!]

[Không.]

[Siren, sao ngài cứ trả lời từng chữ một vậy, ngài không muốn nói chuyện với em hả? Hu hu hu hu!]

Nhân ngư vươn tay ra, ngón tay dài hơn người thường một đốt phủ lên đầu cá voi sát thủ... rồi ấn nó xuống nước. [Ồn ào quá.]

Cá voi sát thủ bị ấm ức phun ra một ngụm nước về phía nhân ngư, nhưng không dám phun trúng người y, đành xịt lên tảng đá. Có lẽ vì nhân ngư cuối cùng cũng chịu lên tiếng, cả vùng biển mới từ từ trở lại vẻ thường nhật, gió thổi sóng vỗ.

Đàn cá dần tan đi, cuối cùng chỉ còn lại bầy cá voi sát thủ.

Bà tổ trong bầy cá voi sát thủ bơi đến bên cá voi sát thủ con, dùng đuôi đập nó sang một bên: [Xin ngài tha lỗi.]

[Không sao.] Siren đáp.

Cá voi sát thủ con lại ngoi đầu lên khỏi mặt nước, giãy dụa nói: [Em còn chưa nói xong! Hu hu! Siren! Trên người người đó có mùi quen lắm luôn! Ngài từng giao phối với anh ấy hả? Em cảm thấy ảnh có mùi của ngài á!]

[Chưa từng.] Siren thản nhiên đáp: [Đó cũng là điều ta muốn biết.]

[Rõ ràng là ta chưa từng tiếp xúc với hắn, tại sao trên người hắn lại có mùi của ta.]

[Vậy mai ngài đi với em nha Siren! Ảnh thật sự đáng yêu lắm!]

Siren không để ý đến nó nữa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm.

Cá voi sát thủ con chờ một lúc, không thấy Siren trả lời, bà tổ ở bên cạnh thúc giục, nó chỉ đành lưu luyến rời đi cùng bà.

Mãi đến khi cả đàn rời khỏi lãnh địa của Siren, cá voi sát thủ con mới sụt sịt rúc vào mẹ: [Mẹ ơi! Siren không thèm để ý đến con nữa! Có phải ảnh ghét con rồi không?!]

Mẹ nó dịu dàng đáp: [Nếu ngài ấy thấy dáng vẻ con đuổi đàn cá mòi lúc nãy thì chắc chắn sẽ không thích đâu.]

Dì nó chen vào: [Chị à, đừng nói vậy, nó còn nhỏ mà, dở chuyện đuổi cá cũng không phải lỗi của nó... nhưng mà còn mẹ nó nữa, dạy kiểu gì mà để nó dở đến mức mắc cạn luôn, đúng là rác rưởi mở cửa cho rác rưởi, rác tới tận nhà.]

Bà tổ: [Câm hết cho ta! Có thứ hậu bối gà mờ như vậy cũng tại mấy đứa già tụi bây, lớn đầu rồi mà còn chẳng phân được phương hướng, sinh ra tụi nhỏ đi lạc cũng không trách được!]

[Mẹ ơi!]

[Mẹ——! Mẹ không thể nói con với chị như vậy! Dù gì tụi con cũng do mẹ đẻ ra, mẹ gà tụi con mới gà đó chớ!]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play