Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng

Bên phía Thời Dư, cậu đang xách theo hai mươi cân cá mòi và nửa con cá ngừ chưa ăn hết lên bờ.

Lúc này trời đã sáng bừng, mặt trời phô bày sự tàn nhẫn rực cháy của nó, vừa ló ra đã rải ánh nắng nóng rẫy xuống mặt đất. Khi Thời Dư nhảy từ thuyền xuống, cảm giác cả người như đang bốc hỏa, chỉ muốn nhảy ùm xuống biển bơi một vòng rồi mới về nhà. Nhưng khổ nỗi cá ngừ với cá mòi đều không thể để lâu, đặc biệt là con cá ngừ đã được mổ ra rồi, dù đang được đặt trong thùng giữ lạnh đầy đá cũng chẳng ăn thua gì, không nhanh về nhà thì đá trong thùng cũng sẽ tan hết.

Trên bến tàu, cậu gặp được anh họ mình là Thời Giải. Lúc đó anh đang cùng một nhóm dân câu cá vừa đi lên thuyền vừa trò chuyện rôm rả, đứng giữa đám đông như trung tâm, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Anh thấy Thời Dư thì cũng không khách sáo, từ xa đã giơ tay chào hỏi: “A Dư, cậu lên bờ rồi à? Hôm nay có hàng gì ngon không đấy?”

Thời Dư vừa vác thùng giữ lạnh lên xe cá vàng, vừa xách xô cá mòi đi về phía đó, nghe vậy liền lớn tiếng đáp lại: “Vớt được một con cá ngừ vây xanh, nhưng em ăn mất một nửa rồi, anh có muốn không?”

Cá ngừ vây xanh là loại thượng hạng trong các giống cá ngừ, Thời Giải nói gì đó với nhóm dân câu bên cạnh rồi chạy tới, mở nắp thùng giữ lạnh trên xe cá vàng của Thời Dư ra xem một cái, cười nói: “Ồ? Chừng bốn mươi cân nhỉ? A Dư, vận khí cậu tốt thật đấy! Hôm nay ra khơi xa à?”

Thời Giải thường hay ra khơi, tuy không thấy nhiều nhưng cũng từng bắt được vài con, nên cũng không thấy quá hiếm lạ: “Loại này ăn ngon lắm, cũng không dễ gặp đâu, cậu giữ lại ăn đi, anh không tham phần này của cậu — nếu ăn không hết thì lát đem biếu ông Ba anh một ít, ông thích món này lắm.”

“Được thôi.” Thời Dư đáp, rồi dùng giọng điệu mông lung như kể chuyện kỳ lạ mà nói: “Nói ra chắc anh không tin... con cá ngừ này là một con cá voi sát thủ ném lên thuyền em — nó còn làm rách một tấm lưới của em nữa.”

Thời Giải sửng sốt, rồi lập tức cười phá lên, vỗ mạnh vai Thời Dư một cái, giơ ngón cái lên: “Tin! Sao anh lại không tin chứ? A Dư, cậu đúng là người có vận nhất trong đám bọn anh rồi đấy!”

“Cái loại vận này em tình nguyện không có cũng được.” Thời Dư bất đắc dĩ nói: “Mỗi lần nó đến là rách một tấm lưới, ai chịu nổi chứ... Anh ơi, lưới cá của anh mua ở đâu vậy? Gửi WeChat cho em đi, em phải đi mua thêm lưới rồi.”

Việc Thời Dư ra khơi xa rồi bị mất liền năm tấm lưới, Thời Giải cũng biết. Anh sảng khoái nói: “Không vấn đề. À mà này, lần này anh định đi xa hơn một chút, tranh thủ dòng hải lưu đến gần rìa ranh giới xem có vớt được mẻ lớn nào không, A Dư, có muốn đi câu biển sâu với anh không?”

Thời Dư nghĩ nghĩ, đề nghị này đúng là khiến cậu hơi động lòng. Cậu vừa định trả lời thì không nhịn được ngáp một cái: “Thôi… để lần sau đi, em vừa mới lên bờ, đầu óc vẫn còn choáng váng, về ngủ một giấc đã rồi tính tiếp.”

“Được, vậy để lần sau.” Thời Giải tiện tay giúp cậu bê thùng cá mòi lên xe Hoàng Ngư Xa, rồi vẫy tay chào tạm biệt, quay trở lại chỗ nhóm dân câu, dẫn họ lên thuyền chuẩn bị xuất phát.

Nói thật thì việc Thời Dư vừa nãy kể về con cá ngừ vây xanh thực ra là muốn “an lợi” cho nó — dù sao con cá này nặng bốn mươi cân, sau khi bỏ nội tạng, cắt đầu và đuôi thì chỉ còn không đến hai mươi lăm cân, cậu với mèo hệ thống đã ăn hết một nửa rồi — dù có ngon cỡ nào thì ăn nhiều một lúc cũng sẽ ngán. Cậu nhìn phần thịt cá còn lại cùng cái đầu to đùng, thật sự là không muốn đụng tới nữa, nên mới định tặng cho anh họ.

Tuy anh họ không lấy, nhưng lại chỉ cho cậu có thể mang tặng ông Ba — cũng coi như tìm được lối ra ổn thỏa.

Vừa nghĩ đến việc không cần đối mặt với con cá ngừ đó nữa, Thời Dư vui vẻ quay đầu gọi một tiếng với mấy người bán lẻ đang ngồi ở bến chờ thu mua hải sản, bán luôn mười lăm cân cá mòi trong số hai mươi cân mình mang lên bờ, giữ lại năm cân đem về nhà chiên hoặc nấu canh, cũng là lựa chọn không tệ.

Mấy người buôn cá đều là mối quen, biết ngư dân thường muốn nhanh gọn nên ra tay cực kỳ lanh lẹ. Chẳng mấy chốc đã cân xong, tính tiền đầy đủ, tiếng “đinh đông” của thông báo nhận tiền vang lên, đánh dấu việc hôm nay của Thời Dư đã hoàn tất, có thể yên tâm về nhà nghỉ ngơi.

Trên đường về nhà, cậu tiện tay đưa cá ngừ cho ông Ba. Ông vui ra mặt, nhất định phải tặng lại gì đó. Vừa hay trong nhà có mấy con bào ngư do con trai gửi tới, không những còn sống mà con nào cũng to bằng lòng bàn tay Thời Dư. Cậu vốn mê ăn các loại sò ốc nên không khách sáo. Thấy cậu sảng khoái nhận lấy, ông Ba cũng hào sảng liền tay xách luôn ba mươi cân đưa cho cậu mang về nhà.

Mèo hệ thống vừa thấy Thời Dư bê hai thúng bào ngư lên xe đã chảy nước miếng, không ngừng lải nhải trong đầu cậu: [Phật khiêu tường, bào ngư canh vàng, bào ngư đút lò kem sữa, bào ngư nướng tỏi, bào ngư kho, bào ngư hấp...].

Thời Dư buồn cười nói: [Cậu còn ăn nổi nữa à?]

[Không ăn nổi thì tui tưởng tượng không được sao? Hu hu hu hu tui thèm quá trời luôn, nhưng thật sự là tui ăn không nổi nữa rồi…] Mèo hệ thống than thở.

Thời Dư khẽ hừ một tiếng đầy khinh bỉ: [Tui biết ngay mà.]

Mèo hệ thống buồn bã cúi gằm đầu, tựa lên đùi Thời Dư.

Thời Dư nhúc nhích chân: [Tránh ra, nóng.]

[Không.] Mèo hệ thống kiên quyết: [Trừ khi cậu hứa hai thúng bào ngư này để hết cho tui ăn! Không được đem tặng ai hết!]

Giờ đang là tháng Bảy, thành phố H lại thuộc vùng nhiệt đới, mặt trời lên cao một cái là nhiệt độ tăng đến dọa người. Thời Dư chỉ cảm thấy chỗ bị mèo hệ thống dán vào vừa nóng vừa ẩm, lớp lông màu cam dài vừa mềm vừa rậm cọ sát lên chân, cộng thêm nhiệt độ vốn có của mèo, khiến chỗ da bị đụng vào như bốc hơi luôn tại chỗ. Cậu bất đắc dĩ nói: [Có gì từ từ nói, tránh ra cái coi.]

[Vậy cậu đồng ý chưa?]

[Đồng ý đồng ý!] Thời Dư đáp ngay.

Mèo hệ thống hớn hở kêu một tiếng, lập tức tách khỏi chân Thời Dư như bay, rồi lạnh lùng cúi đầu liếm phần lông vừa cọ vào chân cậu: [Nói thật chứ Thời Dư, cậu nên đi tắm đi, lông tui bị cậu làm bốc mùi rồi.]

Thời Dư bật cười khinh khỉnh: [Cậu tưởng cậu thơm hơn tui chắc?]

[Tui là mèo, tui rất sạch sẽ.]

[Ha ha.]

.....

Trong lúc hai đứa vẫn đang đấu khẩu như thường lệ, Thời Dư rất nhanh đã về đến nhà. Cậu tiện tay ném cá mòi vào tủ lạnh, chẳng buồn dọn dẹp gì thêm, vội vàng bật máy lạnh rồi chạy thẳng vào phòng tắm xối một trận nước lạnh.

Mèo hệ thống do dự một chút, cuối cùng vẫn không thắng nổi bản năng mèo, ngồi xổm dưới luồng gió mát lạnh của điều hòa vừa hóng mát vừa liếm lông, coi như là… tắm rồi.

Đợi đến khi Thời Dư tắm xong bước ra, nằm vật xuống giường, cậu mới cảm thấy mình như sống lại lần nữa.

Thời Dư lờ mờ nói: [Hệ thống, nhiệm vụ thường ngày hôm nay chọn cái nào đơn giản thôi nhé… Tui ngủ cái đã, tối mà tui chưa tỉnh thì cậu gọi tui dậy.]

[OK~] Hệ thống đáp lại một tiếng, chớp chớp mắt. Lời còn chưa dứt, Thời Dư đã chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào.

Nó bắt đầu tự động phát nhiệm vụ:

[[Nhiệm vụ thường ngày! Ra biển bắt hải sản!] Nhiệm vụ đã phát động, trong thời gian quy định chỉ cần đến bờ biển bắt hải sản là hoàn thành, phần thưởng 250 token, thời gian còn lại: 23 giờ 59 phút 59 giây.]

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên [Ốc dừa] đã phát động, người làm nhiệm vụ chỉ cần thu được một con ốc dừa bằng bất kỳ cách nào là hoàn thành, phần thưởng 100 token.]

[Nhiệm vụ ngẫu nhiên [Có cá!] đã phát động, người làm nhiệm vụ chỉ cần thu được một con cá bất kỳ bằng bất kỳ cách nào là hoàn thành, phần thưởng 50 token.]

Mèo hệ thống đem hết những nhiệm vụ đơn giản nhất nằm trong quyền hạn của mình giao cho Thời Dư, cuối cùng mới hài lòng nằm xuống, lăn một vòng dưới làn gió điều hòa mát lạnh, để lộ cái bụng trắng mượt lông mềm như tuyết.

Nó vặn người trên nền gạch lát mát lạnh, lúc thì vặn thành hình chữ S, lúc lại vặn thành hình chữ D — thật ra nó còn muốn thử tạo thành chữ B, nhưng hình dạng đó có vẻ hơi khó, thử một chút rồi cũng đành bỏ cuộc.

Giờ đây Thời Dư đã là chủ một ao cá cấp một, cộng thêm lò năng lượng vô hạn và sự “buff ngầm” của nó, khoảng cách giữa Thời Dư và danh hiệu chân chính · chủ ao cá, hẳn là chẳng còn xa nữa. Nghĩ đến đây, mèo hệ thống vui vẻ khẽ kêu “meo~” một tiếng.

Đợi đến khi Thời Dư trở thành chủ ao cá thực thụ, nó sẽ được tự do rồi.

Đột nhiên, nó sững lại — chết rồi, sơ suất mất rồi, trên người Thời Dư dường như vẫn còn sót lại chút mùi vị của nhân ngư.

Chậc, hệ thống reset dòng thời gian quả nhiên vẫn còn bug.

Nó nhảy phốc lên giường, vươn móng vuốt vỗ nhẹ lên mặt Thời Dư, sửa lại cái bug đó, sau đó chuyển báo cáo lỗi về cho hệ thống chính, cuối cùng mới yên tâm ngủ một giấc ngon lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play