Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng

Thời Dư mặt đầy hoang mang: [Hệ thống, chuyện này là sao vậy?! Sao tui nhớ hình như tui đã…]

[Chết rồi đó.] Hệ thống dùng giọng cực kỳ vi diệu đáp: [Chúc mừng cậu đã hoàn thành thành tích dâng mạng đầu tiên.]

[Vậy là tui thật sự…] Thời Dư còn chưa nói hết câu, đã nghe hệ thống lạnh nhạt lên tiếng: [Tui nghĩ thay vì hỏi tui chuyện này, cậu nên quan tâm tình hình trước mắt thì hơn——còn 30 giây nữa, BOSS kỳ ngộ sẽ bị cậu câu lên đó.]

[Cậu đoán thử lần này cậu sẽ chết kiểu gì?]

Thời Dư theo bản năng buông lỏng tay, cần câu lập tức bị kéo tuột xuống nước, mãi không thấy nổi lên. Thời Dư đờ đẫn nhìn mặt nước đúng ba mươi giây, thấy không có động tĩnh gì mới thở phào nhẹ nhõm, cả người như thể bị ai đánh gãy xương sống, mềm nhũn ngã xuống sàn thuyền, há miệng hổn hển hít thở, trong lòng không ngừng spam meme [ếch lắc đầu.jpg] cho hệ thống, spam đến mấy chục tấm, hệ thống cuối cùng chịu hết nổi mới phải chủ động giải thích: [Xem ra thì BOSS đi rồi… chúc mừng cậu vượt qua cửa ải này.]

[Tui đã nói trước rồi, với năng lực hiện tại của cậu, rất có thể sẽ câu lên thứ gì đó mà cậu không thể nào ứng phó nổi…]

[Ai mà đối phó nổi nhân ngư chứ?! Đó là nhân ngư đó! Sinh vật thần thoại đó! Ai ngờ là có thật đâu!] Thời Dư mất bình tĩnh nói loạn lên: [Tui tưởng cùng lắm chỉ là cá thông minh một chút thôi, ai dè thật sự là một con nhân ngư luôn! Ba ba tổ quốc ơi, ở đây có cá phi pháp thành tinh, bây giờ tui báo cảnh sát còn kịp không?!]

Thời Dư chợt nhớ tới đoạn video ma quỷ từng nổi đình đám trên trang B nào đó một thời gian:

—— [Anh Lưu à? Chào anh chào anh, chúng tôi có thể giúp gì cho anh không?]

—— [Chuyện tui sắp nói các anh đừng có sợ nha!]

—— [Chúng tôi là cảnh sát, chúng tôi không sợ đâu.]

—— [Tui vừa bị nhân ngư bắt cóc rồi!]

—— [Nhân ngư… là ai thế?]

Giờ cậu mà đến đồn cảnh sát trình báo mình bị nhân ngư giết, chắc sẽ bị xem như kẻ thần kinh rồi tống thẳng vào viện tâm thần mất. Hay là cậu nên lên Zhihu mở một bài hỏi thử nhỉ?

Tuyệt vọng.jpg

Thời Dư tưởng tượng ra cảnh đó làm hệ thống không nhịn được, bật cười thành tiếng: [Phụt...]

Suy nghĩ đầy hài hước của cậu giúp hệ thống dễ dàng tìm được từ khóa, nhanh chóng đọc hết cả đoạn. Nó an ủi cậu: [Sau này đừng có tự tìm chết nữa, xác suất gặp được BOSS kỳ ngộ ở cấp độ này chưa tới 0.0001%, còn thấp hơn cả tỉ lệ rút được SSR khi quay thẻ, thậm chí còn chẳng có bảo hiểm nữa, gần đây chắc chắn không…]

Hệ thống còn chưa nói xong, Thời Dư đã bị một bóng đen bao phủ. Một bóng hình màu bạc vọt lên khỏi mặt nước, nhẹ nhàng đáp xuống boong tàu, cổ tay y vẫn còn quấn sợi [Dây câu bảy màu tuyệt đối không thể đứt] mà Thời Dư vừa mua, nổi bật đến chói mắt.

Hệ thống vốn định cảnh báo một câu [phía trước nguy hiểm], nhưng chẳng hiểu sao lại như bị thứ gì đó khóa chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Thời Dư lúc này đang lấy tay che mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không phát hiện có gì bất thường, còn đang khó hiểu sao hệ thống lại nói giữa chừng thì im bặt. Mãi cho đến khi một hơi thở ẩm ướt phả lên bên tai, cậu mới cảm thấy có gì đó sai sai, chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác có một thứ trơn tuột đè lên chân mình.

Thời Dư: "…?"

[Ủa? Buff kỳ ngộ của nhà cậu cũng xịn ghê ta, cá tự động nhảy lên tàu luôn hả? Cái này tui thật sự là...] Thời Dư vừa nói với hệ thống, vừa định ngồi dậy, ai ngờ vai cậu lại bị một bàn tay thon dài đè xuống boong tàu. Cậu sửng sốt một chút, cố kìm lại xúc động muốn dời cánh tay đang che mắt của mình, tim đập thình thịch. Cậu lẩm bẩm: "Mình không thấy gì hết… mình không thấy gì hết… chắc chắn đang nằm mơ…"

Nhân ngư cúi đầu nhìn con người dưới thân, trong đôi mắt sâu thẳm như biển cả thoáng qua một tia sáng kỳ lạ, mái tóc bạc phủ lên người cả hai, ánh sáng ngày và đêm luân chuyển, đầu ngón tay nhân ngư lóe lên ánh sáng lam nhạt, tựa như lưỡi dao sắc bén vung xuống Thời Dư—

Răng rắc giòn tan.

...

Hệ thống cứng nhắc nói: [Khởi động thành công chương trình tái lập dòng thời gian, thời gian từ lúc người làm nhiệm vụ [Thời Dư] tử vong lần trước đến nay là: mười phút.]

Thời Dư bị refresh lại ở mũi tàu, mặt đầy biểu cảm ‘vl vl vl’, vừa lấy lại quyền điều khiển cơ thể liền lập tức chụp lấy cây kéo đặc biệt cắt phăng sợi dây câu, đến lưới cá cũng bỏ luôn, quay người lao thẳng đến động cơ, kéo ga hết cỡ chạy về phía vùng biển gần bờ.

[Hệ thống, ông nội cậu!] Thời Dư vừa lái tàu vừa chửi: [Còn lần thứ hai tái lập nữa chứ! Nhà cậu tái lập dòng thời gian không tốn tiền hay sao vậy?!]

Lần này Thời Dư đã chú ý đến lời nhắc nhở của hệ thống, cậu nghiến răng nghiến lợi nói: [Cậu không thể trong lần tái lập đầu tiên đã quay lại trước khi tui làm bậy à?]

[Có quy định cả mà, tui cũng đâu còn cách nào khác. Chỉ có thể chỉnh trước 60 giây ở lần đầu, mỗi lần sau đó tăng thêm một chữ số nữa, ví dụ lần đầu tái lập là 60 giây trước, lần thứ hai là 600 giây (tức 10 phút trước), lần thứ ba là 6000 giây, lần thứ tư là 60000 giây…] Hệ thống dùng radar quét đi quét lại nhiều lần, chắc chắn rằng nhân ngư kia không còn trong phạm vi dò xét nữa, mới tiếp tục giải thích: [Sau này phải cẩn thận hơn nha, cậu chỉ có tổng cộng bảy lần tái lập thôi, đã dùng mất hai lần rồi, chỉ còn lại năm lần. Sau năm lần đó tui cũng bó tay luôn đó.]

[Tuyệt thật…] Thời Dư mắng một câu: [Khai thật mau, cậu cố ý phải không?]

[Tui không có! Tui thật sự không có, cậu đừng có nói bậy!] Hệ thống lập tức phủ nhận, vừa nói xong lại bổ sung: […Ai mà ngờ cậu thật sự câu ra được BOSS chứ… Tui thừa nhận là tui có hơi chút chút muốn giới thiệu sơ qua cái hệ thống tái lập dòng thời gian tuyệt đỉnh này cho cậu thôi! Có hệ thống bá đạo thế này mà không thử thì quá lãng phí!——Chứ những chuyện khác đều là trùng hợp hết! Tui thật sự không biết mà!]

[…] Thời Dư gửi một cái meme u oán cho hệ thống, hệ thống cũng gửi lại một cái meme u oán tương tự. Một người một hệ thống trừng mắt nhìn nhau thông qua meme, cuối cùng đạt được sự đồng thuận trong cuộc đối đầu bằng meme này, rất ăn ý mà ấn xuống không đề cập tới nữa.

Lần này xe thật sự lật quá mạnh rồi.

Một chiếc tàu cá nhỏ nát bị Thời Dư lái thành xuồng cao tốc, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng của bờ biển phía xa, bên cạnh còn có một chiếc tàu kéo đang thả lưới, tiếng động cơ vốn cực kỳ ồn ào bỗng chốc lại trở thành liều thuốc trấn an hiệu quả nhất. Thời Dư chậm rãi giảm tốc độ, cuối cùng dừng hẳn, dùng đôi tay còn hơi mềm nhũn rút ra một hộp thuốc lá từ trong túi, cúi đầu lấy ra một điếu.

Cậu cầm bật lửa quẹt vài lần mới châm được thuốc, hít một hơi thật sâu, mùi khói thuốc nhanh chóng tràn đầy phổi, xoa dịu thần kinh căng cứng. Theo từng nhịp thở ra hít vào, tâm trạng dần ổn định lại, đầu ngón tay mềm nhũn cũng bắt đầu có chút sức lực, chậm rãi lấy lại sự linh hoạt.

Thời Dư hiếm khi hút hết một điếu thuốc.

Hệ thống lại tiếp tục lải nhải bên tai: [À này, lưới cá cậu bỏ luôn hả?]

[Bỏ luôn, coi như là dâng lễ rồi.] Thời Dư hít thở sâu mấy lần, bước lên mũi tàu kiểm tra pin của máy tạo oxy, khởi động động cơ định chạy vào cảng. Động cơ kêu được hai tiếng thì tắt ngấm. Thời Dư cúi đầu nhìn bảng báo xăng, chắc là do vừa nãy chạy bất chấp, hoặc là do cá trên tàu quá nhiều, hoặc có thể cả hai, tóm lại là hết xăng rồi.

Hệ thống nhắc: [Hình như cậu chưa chuẩn bị xăng dự phòng?]

[Tui chuẩn bị rồi.] Thời Dư đứng lên vươn vai, ngồi lên mạn tàu, thả chân xuống nước: [Nhưng quên để ở nhà mất rồi.]

[Không đem theo thì tức là không chuẩn bị đó.] Hệ thống gửi meme nhún vai: [Giờ làm sao đây? Cửa hàng hệ thống không bán xăng đâu.]

[Vậy có bán tàu không? Loại không cần đổ xăng, hoặc đầy bình luôn ấy?]

Hệ thống mở ra một bảng điều khiển hào nhoáng, chỉ vào chiếc du thuyền sang trọng chín tầng dài cả nghìn mét: [Chiếc này không cần đổ xăng, mở lên là chạy được luôn nè.]

[Còn cái này nữa.] Nó lật thêm vài trang, chỉ vào một chiếc hàng không mẫu hạm khí thế đầy chính nghĩa nói: [Chiếc này cũng được, chạy bằng năng lượng hạt nhân luôn, có sẵn lò phản ứng, nhưng tui sợ cậu mua không nổi đâu.]

Thời Dư nhìn dãy số 99999… dài lê thê phía dưới, bất lực nói: [Cậu không nói nhảm thì là gì đây?]

[Cho dù tui có tiền tui cũng không mua nha!] Thời Dư dùng mũi chân vọc nước, sóng biển nhấp nhô: [Ngồi đây chờ tí đi, chắc một lát nữa có tàu cá nào ngang qua kéo tui về thôi... biết vậy lúc nãy đã gọi tàu kéo kia rồi.]

Hệ thống nhún vai: [Ngoài ý muốn mà! À đúng rồi… cậu có từng nghĩ qua số cá nhiều như vậy thì định xử lý thế nào chưa? Ngư dân bình thường dù đầy khoang cũng không bắt được nhiều như cậu đâu. Tự ăn thì không hết, mà bán ra ngoài thì dễ bị nghi ngờ…]

[Stop.] Thời Dư ngắt lời nó: [Tui nghi ngờ cậu đang định lừa tui.]

[Cậu nói thế khó nghe quá đi!] Hệ thống lập tức dùng giọng điệu trơn tru nói tiếp: [Đây gọi là đôi bên cùng có lợi, hợp tác cùng thắng lợi… Bạn thân à, nhìn tình cảm giữa tui và cậu tốt như vậy, tui giới thiệu cho cậu một tính năng ẩn nhé? Cá không bán được mà ăn cũng không hết thì đừng vứt đi, bán cho hệ thống để lấy token. Mở đầu một cây xiên cá, còn lại tất cả đều dựa vào cày cuốc! Không cần cậu một trăm đồng, cũng chẳng cần mười đồng! Chỉ năm đồng! Năm đồng token là có thể kích hoạt một lần thu mua cá, mỗi lần mở giới hạn trong mười lăm phút! Bất kỳ loại cá biển nào cũng có thể đổi thành token trong tính năng thu mua!]

[Mà lúc đổi token còn có xác suất kích hoạt phần thưởng vật phẩm đặc biệt nữa đó, đảm bảo cậu hài lòng.]

[Bất kể chủng loại, đồng giá một cân một token?] Thời Dư xen vào.

[…] Hệ thống im lặng vài giây: [… Này! Hệ thống chủ ao cá tụi tui là hệ thống có lương tâm nhất trong các hệ thống vũ trụ đó! Làm sao mà lừa cậu được chứ? Tụi tui đều phân loại nghiêm ngặt theo trọng lượng đó! Một cân trở xuống tính một token! Cá trên năm cân thì mỗi cân hai token! Trên mười cân mỗi cân ba token! Cứ thế mà tính, bán không lỗ vốn, tuyệt đối không thiệt thòi đâu bạn hiền!]

[Có nhiều loại cá quý chỉ lớn tối đa nửa cân thôi!]

[Vậy cậu có thể tự ăn mà!] Hệ thống cười đầy gian xảo: [Bạn thân à, nghĩ tích cực lên chút, cá đối người ta thu mua mười đồng một cân, tui đây một cân một token! So ra chẳng phải mười đồng đổi một token sao! Lên cấp hai chủ ao cá cũng chỉ cần có năm nghìn token thôi!]

[Ý cậu là tui có thể đi mua sỉ cá người khác bán cho cậu hả?]

Hệ thống giọng điệu đầy châm chọc: [Bạn hiền à, hay cậu ngủ chút đi? Trong mơ cái gì cũng có đó.]

Thời Dư khịt mũi cười một tiếng, suy nghĩ rồi lại hỏi tiếp: [Thế tui bán cá cho cậu kiểu gì? Trước đây hoàn thành nhiệm vụ đâu cần phải giao hiện vật cho cậu.]

Điểm này của hệ thống vẫn luôn rất được lòng người, tuy mỗi ngày phát ra đủ các loại nhiệm vụ kỳ quái, nhưng chưa lần nào yêu cầu Thời Dư phải nộp cá bắt được cho hệ thống. Chỉ cần xác nhận là cậu đã bắt được, thỏa mãn điều kiện nào đó là coi như hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó cậu thích ăn, thích bán hay thích thả đi, hệ thống hoàn toàn không quan tâm.

[Cái này dễ thôi, cậu chờ tí.] Hệ thống nói xong liền biến mất khỏi đầu Thời Dư. Thời Dư hơi ngẩn người, bỗng nghe thấy một tiếng động cực kỳ nhẹ nhàng đáp xuống boong tàu. Cậu nghiêng đầu nhìn qua, không biết từ lúc nào, một con mèo mướp béo ú đã ngồi ngay bên cạnh cậu, thong thả liếm vuốt của chính mình.

Con mèo có bộ lông cam trắng đan xen, phần màu cam điểm thêm vằn vện, nhìn thế nào cũng giống một con mèo hoang không rõ nhảy lên tàu từ lúc nào.

“…Hệ thống?” Thời Dư nghi hoặc hỏi.

“Meo.” Con mèo kêu một tiếng, giọng điệu có chút kỳ quái, nghe vào khiến người ta ngứa tay—muốn đánh.

Ừm, cái kiểu giọng đầy châm chọc này, không sai, chắc chắn là cái hệ thống chó chết kia rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play