Edit: Phụng
Beta: Manerylin & Phụng
[Thả câu nhanh lên!] Hệ thống vừa phát xong thông báo đã thúc giục Thời Dư tiếp tục câu cá. Thời Dư trải nghiệm được sự lợi hại của buff kỳ ngộ, không dám tiếp tục làm liều ngồi trên mạn thuyền nữa, vừa mắc con tôm sống lên lưỡi câu vừa đáp lại hệ thống: [Không phải nói là buff kỳ ngộ sao? Rõ ràng đây là buff của Âu Hoàng mà?]
[Cậu có thể chịu khó xem tài liệu hệ thống kỹ chút được không vậy?] Hệ thống giận cậu không chịu tiến bộ, kéo giao diện hệ thống ra, chỉ vào trên đó nói: [Nhìn cho rõ đi, buff Âu Hoàng chỉ là buff cấp thấp thay thế cho buff kỳ ngộ! Cậu là Âu Hoàng không có nghĩa nhất định gặp được kỳ ngộ đâu!]
Thời Dư vừa vung cần câu thả mồi ra xa, vừa đấu khẩu với hệ thống: [Tui cảm thấy... rõ ràng là do thiết lập bên cậu có vấn đề. Chữ 'Hoàng' trong Âu Hoàng có nghĩa nó thuộc cấp độ rất cao rồi. Buff kỳ ngộ chỉ dành riêng cho từng trường hợp cụ thể, còn Âu Hoàng là làm gì cũng đều gặp may mắn, một cái là đơn thể, một cái là toàn diện, căn bản không thể xem là buff cấp thấp thay thế được!]
[Buff cấp thấp thay thế cho Âu Hoàng phải là "Âu khí" mới đúng! Ý nghĩa là kém hơn chút so với Âu Hoàng. Còn cấp thấp của buff kỳ ngộ thì nên đặt tên kiểu như là "buff Kỳ Duyên" mới hợp lý, chắc chắn không phải là Âu Hoàng!]
[...] Hệ thống im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: [Cậu nói hợp lý đến mức tui chẳng phản bác nổi luôn.]
[Kêu bên lập trình của mấy cậu mau chóng đổi tên lại đi!] Thời Dư nhún vai, đang định tiếp tục châm chọc vài câu, đột nhiên cảm thấy cần câu trong tay động đậy. Cậu thử kéo một cái, sức nặng lần này không mạnh bằng lúc trước, cậu đoán có thể là con cá nhỏ nên không nghĩ nhiều, dùng lực kéo cần câu mạnh một cái, không ngờ lại lôi từ dưới nước lên một sinh vật mềm nhũn màu đỏ, văng lên không trung!
Thời Dư một tay giữ chặt cần câu, người vội vàng né qua một bên, không để thứ kia bay thẳng vào mặt mình. Đợi đến khi cái vật đó "bẹp" một tiếng rơi xuống sàn tàu, cậu mới nhìn rõ đó là một con mực dài chừng một bàn tay, phần thân trên thon dài như một cái ống. Cậu lập tức reo lên vui sướng, đặt cần câu sang một bên rồi chạy qua lấy nó xuống.
Con mực này có màu đỏ nhạt kỳ lạ, hơi trong suốt. Vừa rồi bay giữa không trung bị ánh sáng buổi sớm chiếu vào nên nhìn đỏ rực lên, thực ra toàn thân nó đều là nửa trong suốt. Hiếm gặp hơn nữa là phần thân dạng ống của nó căng phồng, bên trong chứa đầy trứng màu trắng sữa gần như trong suốt.
Mực mang trứng ăn ngon nhất!
[Mực ống nhỏ!] Thời Dư vui vẻ nói: [Không có nhiệm vụ phải bảo tồn nó chứ? Nếu không thì lát nữa tui lấy nấu lẩu luôn đó!]
Mực ống nhỏ vốn là hàng thượng phẩm trong các loại mực, tương đối hiếm gặp, giá cả đương nhiên đắt đỏ. So với mực thường thì vị ngon ngọt hơn rất nhiều, thịt vừa giòn vừa dai, lại không hề có chút mùi tanh nào.
[Hoàn thành nhiệm vụ Mực!.]
Hệ thống đọc xong nhiệm vụ lại không nhịn được hỏi: [Mực mang trứng cậu cũng ăn à? Sao cậu thú tính thế hả? Không phải ngư dân các cậu có quy định là không được ăn hải sản đang mang trứng à? Trước đây cậu bắt cua ghẹ gì đang mang trứng đều thả đi hết mà?]
[Cái đó khác!] Thời Dư quăng con mực vào thùng có máy sục khí, nói lý lẽ rất hùng hồn: [Loại này chính là phải ăn trứng mới ngon! Cua xanh cua gì đó, trứng có ngon đâu mà ăn!]
Hệ thống trợn trắng mắt, thôi được rồi, mặc cậu vậy.
Cuối cùng, Thời Dư bĩu môi bổ sung thêm một câu: [Tui chỉ ăn một con này thôi, nếu bắt thêm con nào có trứng nữa thì sẽ thả hết.]
[Tùy cậu.] Hệ thống nói: [Còn nữa, đừng có mải lo nói chuyện nữa, mau câu thêm chút đi! Ba mươi phút nữa là đi thu đợt lưới đầu tiên rồi!]
[Mới một tiếng đã đi thu lưới?] Thời Dư tiếp tục thả câu, càm ràm: [Một tiếng thì bắt được cái con cá nào chứ!]
[Bây giờ cậu đâu còn là người thường, cậu đang sở hữu buff kỳ ngộ đó! Nếu không sợ cậu chịu không nổi thì tui chỉ mong cậu vừa thả xuống liền lập tức đi thu luôn rồi!]
Hệ thống nói cũng đúng, đánh cá bằng lưới nổi vốn dựa vào vận may, nếu may mắn gặp đàn cá thì chẳng cần chờ lâu, cá vào lưới liền kéo lên luôn. Thời Dư nghĩ nghĩ, vẫn không tin lắm. Cậu cố định cần câu trên lan can, chạy sang bên kia dùng móc kéo phao nổi lại, hệ thống hỏi: [Cậu làm gì thế?]
[Thử nghiệm xem cái buff kỳ ngộ nhà cậu rốt cuộc có hiệu quả hay không.] Thời Dư vừa nói vừa móc lưới vào máy kéo. Máy vừa khởi động, lưới liền bắt đầu thu lại.
Máy kéo lưới rầm rầm hoạt động, Thời Dư dùng sức kéo lưới lên rất nhẹ nhàng, nghĩa là trong lưới chẳng có món hàng gì nặng cả, vài ba con cá nhỏ vừa kéo lên cậu tiện tay ném trở lại biển luôn—cỡ này thì kể cả thả giỏ lồng cũng đều phải thả về.
Kéo hết tấm lưới dài gần sáu trăm mét lên rồi mà chẳng thu hoạch được gì, ngoài một ít rong biển, mấy con sứa không ăn được, với vài con cá nhỏ chẳng đáng bỏ bụng.
Thời Dư thu xong tấm lưới này, lau mồ hôi trên trán, uống một hơi hết chai nước khoáng mới bắt đầu chế giễu hệ thống: [Sao rồi, câm à? Sao không nói gì nữa? Không phải nói là tui tốt nhất vừa thả xuống liền thu luôn hả?]
Hệ thống nghẹn giọng đáp lại: [... Không thể nào! Buff kỳ ngộ không thể vô hiệu được!]
Thời Dư nhún vai, chỉ tay vào chiếc lưới trống không bên cạnh.
[Cậu thu thêm lần nữa thử xem! Tui không tin đâu! Cậu đi thu thêm tấm kia đi!]
[Mệt lắm, đợi thêm nửa tiếng nữa đi... Ơ, cần câu của tui!] Thời Dư liếc thấy cần câu, phát hiện phao nổi xa xa đã biến mất, cần câu đã uốn cong thành một vòng cung căng chặt, lập tức chạy tới thu dây. Cần vừa cầm vào tay cậu đã biết ngay lần này chắc chắn là cá lớn! May mà cậu chuẩn bị từ trước, cố định cần câu vào lan can, nếu không chiếc cần chắc chắn đã bị cá kéo bay mất.
[Hệ thống, mau xem là cá gì?!] Thời Dư vừa cố sức đè giữ cần câu, vừa thả thêm dây cho cá bơi xa thêm một chút. Thừa dịp dây câu đang cuộn nhanh, cậu cài dây an toàn quanh eo vào lan can. Con cá này chắc chắn phải nặng hơn năm cân, nếu không thì lực kéo không lớn thế này được!
Từ nhỏ người nhà đã nhiều lần dặn dò Thời Dư rằng, khi đối phó với cá lớn mà cần câu kéo không nổi, thà bỏ cần câu cũng tuyệt đối không được cố gắng chống lại. Một con cá hay một cây cần câu chẳng đáng gì, nhưng nếu bị cá kéo xuống biển, sợi dây câu quấn theo hướng cá bơi, rất có thể sẽ bị siết chặt mà chết chìm dưới nước.
Tất nhiên, với người lớn thì lại khác. Ngư dân ra biển thường là đi theo kiểu "thuyền vợ chồng" hoặc "thuyền anh em", tức là vợ chồng hoặc anh em hợp tác, một người lái thuyền, người kia thả lưới, hoặc cả hai cùng kéo lưới, rồi chia đều thu nhập. Gặp tình huống như vậy, một người sẽ giữ chặt đai lưng cố định người kia, hoặc dùng móc dài hay vợt để hỗ trợ kéo cá.
Còn như Thời Dư hoạt động đơn lẻ thì không làm được thế, mọi chuyện đều phải tự thân vận động. Người như cậu sẽ luôn mang theo một sợi dây an toàn, một đầu buộc vào thắt lưng, một đầu cố định trên thuyền để tránh bị kéo xuống nước—tuy nói trường hợp gặp cá voi kéo lật cả thuyền không phải không có khả năng, nhưng xác suất này quá thấp, còn thấp hơn cả trúng vé số năm triệu tệ, bình thường chẳng ai tính tới. Thật sự gặp phải, thì chỉ có thể coi như mệnh số đã an bài.
[Là cá lớn đấy! Tạm thời chưa nhìn rõ cá gì! Cậu đừng vội thu dây, coi chừng đứt đấy!]
[Tui biết rồi.]
Thời Dư cài khóa dây an toàn xong mới yên tâm dùng toàn lực chiến đấu với con cá kia. Tay cậu khống chế dây câu, từ từ kéo một lúc, rồi lại thả lỏng một lúc, cứ thế dần dần kéo con cá về phía mình. Nửa đoạn đầu còn khá dễ dàng, nhưng đoạn sau con cá dường như ý thức được vận mệnh của mình, càng gần mặt biển càng giãy dụa kịch liệt.
Không còn cách nào khác, Thời Dư phải đặt một chân lên mạn thuyền, lấy sức đạp mạnh ra sau, cố kéo con cá kia lên.
[Cá thu! Là cá thu chấm đấy!] Hệ thống hô lớn: [Ít nhất phải 20 cân!]
Chỉ thấy mặt biển sóng nước loang loáng, một bóng vàng liên tục quẫy đạp bên dưới. Thân thể to lớn kia bị dây câu khống chế, chỉ có thể hoạt động trong phạm vi nhất định. Tuy rằng cắn câu nhanh thật, nhưng đó mới chỉ là bước đầu tiên của việc câu cá, phía sau còn nhiều chuyện để mài sức hơn nữa. Hệ thống lúc này còn căng thẳng hơn cả Thời Dư: [Thời Dư! Dây câu sắp chịu hết nổi rồi! Mau dùng móc dài mà móc nó lên đi! Độ sâu này đủ để dùng rồi!]
Móc dài chính là một cây gậy trúc với đầu nhọn rất sắc bén, dùng để đâm xuyên qua thân cá, cố định và kéo cá lên thuyền. Bình thường chỉ cần móc trúng, cá sẽ không thể chạy thoát nữa.
[Không được, tui không cử động nổi.] Thời Dư vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, góc độ này đến nhìn một cái cũng còn khó, đừng nói đến rảnh tay đi móc cá!
Mồ hôi từ trán cậu nhỏ xuống, chảy qua xương chân mày rơi thẳng vào mắt. Vị mặn của mồ hôi khiến mắt cậu hơi cay xót, vô thức chớp mắt một cái, tâm trí vừa phân tâm, Thời Dư lập tức biết hỏng rồi.
Quả nhiên, chỉ nghe "bựt" một tiếng, dây câu lập tức đứt đoạn. Mất lực kéo cân bằng, Thời Dư lập tức ngã mạnh xuống boong tàu. Cần câu văng giữa không trung vẫn còn đang lắc lư dữ dội, phát ra tiếng gió vù vù.
"Hít…" Cú ngã này của Thời Dư thật sự không nhẹ, gáy đập xuống sàn tàu, mắt hoa cả lên, hỏi hệ thống: [Hệ thống, tui không phải ngã tới chấn động não luôn rồi chứ?]
Hệ thống kiểm tra một hồi đáp lại: [Không sao, không phải chấn động não, ngồi nghỉ chút là ổn thôi.]
Thời Dư sờ lên cái cục u nhanh chóng nổi lên ở gáy, cảm thấy cả người chỗ nào cũng đau nhức. Cậu cũng chẳng buồn đứng dậy, cứ thế nằm luôn trên boong tàu, đợi cho cảm giác đau dữ dội qua đi mới ngồi dậy được, khoanh chân trên boong tàu lẩm bẩm: "Câu cá đúng là một nghề nguy hiểm thật đấy..."
Hệ thống cũng còn đang sợ hãi không kém. Thực ra cú ngã này của Thời Dư là gặp may, cộng thêm bản thân còn trẻ, nếu như phần gáy mà đập xuống sai vị trí một chút là có thể lập tức tử vong. Nhưng làm một hệ thống chân chính thì tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội bán hàng tuyệt vời này được! Chỉ nghe nó lạnh nhạt nói: [Đã sớm bảo cậu bỏ ra 200 token mua cái [Dây câu vĩnh viễn không đứt] của tui rồi, tiếc tiền làm chi, đáng đời ngã một cái!]
[Cậu thật vô lương tâm!] Thời Dư giận dữ nói: [Tui ngã thê thảm như vầy mà cậu chỉ biết hút máu tui thôi hả?]
[Chuyện làm ăn sao gọi là hút máu được? Đây là hợp tác đôi bên cùng có lợi! Con cá thu chấm kia nếu cậu câu lên được thì đổi ngay bên tui lấy 10 token, câu xong tự ăn hay đem bán chẳng phải đều thơm sao? Chẳng lẽ nó với những con cá lớn tiếp theo sắp câu được còn không đáng giá 200 token này hả?!]
[…] Thời Dư nhìn cuộn dây câu xanh trong tay, do dự một giây, rất dứt khoát đáp lại: [Lấy một cuộn!]
[OK!] Giọng hệ thống lập tức chuyển sang kiểu lấy lòng: [Đại gia, dây câu của ngài đây!]
Trong chớp mắt, một cuộn dây câu bảy sắc xuất hiện trước mặt Thời Dư. Thời Dư xem qua thông tin vật phẩm, cuộn dây câu này dài tối đa 1500 mét, không giới hạn chịu lực. Hệ thống bên cạnh cuồng nhiệt tâng bốc sản phẩm nhà mình: [Thuộc tính không giới hạn chịu lực cậu thấy chưa? Về lý thuyết mà nói, chỉ cần sức cậu đủ lớn thì cả tàu Titanic cậu cũng câu lên được luôn!]
[Phải phải phải, cho tui một điểm tựa, tui còn bẩy được cả Trái đất ấy chứ.] Thời Dư cầm cuộn dây câu, thích thì rõ là thích nhưng miệng nhất định không chịu thừa nhận. Cậu vừa đổi dây mới cho cần câu vừa than thở: [Một cuộn dây câu mà dám bán 200? Đồ gian thương!]
[Cảm ơn đã khen, đây còn là giá ưu đãi nửa giá trong thời kỳ tân thủ của cậu đấy. Bình thường cuộn dây này phải bán 400.] Hệ thống trợn trắng mắt đáp lại.
[Ồ, vậy thì thật sự cảm ơn cậu nha.]
Có cuộn dây câu mới này, việc câu cá sau đó của Thời Dư thoải mái hơn nhiều. Nhờ thuộc tính tuyệt đối không đứt dây, cậu chẳng cần đấu sức với cá nữa, chỉ cần xác định móc câu đã cắn chắc, cứ thế mạnh mẽ kéo lên là xong. Nhờ buff kỳ ngộ, chỉ trong vòng ba mươi phút mà cậu câu lên tận bảy con cá lớn!
[Phát tài rồi, phát tài rồi!] Hệ thống hưng phấn, lại thúc giục Thời Dư đi kéo lưới. Lần này buff kỳ ngộ quả nhiên không làm hai người thất vọng, kéo trúng ngay một đàn cá mòi, đoán sơ phải hơn trăm cân, ngoài ra còn rất nhiều tôm lớn.
Với tình hình này, đêm nay cậu phải ngủ lại ngoài biển rồi. Khi mặt trời dần khuất bóng, Thời Dư thả xong lưới cá, bèn đem bếp ga mini ra. Bữa sáng và bữa trưa đều ăn cơm tự hâm, buổi tối cuối cùng cũng có thể đàng hoàng ăn một bữa ra trò rồi.
Thời Dư bỏ hết mấy món thu hoạch được trong ngày như mực ống nhỏ, các loại tôm lớn và vài con ốc dừa vào nồi, thêm vào gói gia vị lẩu, vô cùng thoải mái ăn một bữa lẩu hải sản no nê, sau đó mới thư thái nằm nghỉ trên boong tàu.
Gió biển mát lạnh thổi tới, cuốn đi chút nóng bức còn lại.
Thời gian dần trôi về khuya.
[Buff kỳ ngộ còn lại 59 phút 59 giây, xin người làm nhiệm vụ [Thời Dư] chú ý.]
Hệ thống thông báo thời gian buff còn lại. Lúc này khoang chứa cá của Thời Dư đã gần đầy, đợi nửa tiếng nữa kéo xong lưới cá cuối cùng thì có thể về nhà. Cậu ngáp dài một cái, bỗng nhiên nói: [Chúng ta chơi trò kích thích chút không?]
[Chơi cái gì?] Hệ thống nghi hoặc hỏi lại, nhưng trong lòng lại thoáng hiện lên dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy Thời Dư với tốc độ nhanh như chớp mở ra gói quà ao cá mà hệ thống tặng, lấy thức ăn cá vạn năng bên trong ra. Hệ thống hét toáng lên: [Cậu... Cậu tính làm gì thế hả?!]
[Chơi trò kích thích tí thôi.] Thời Dư cười khà khà, móc thức ăn cá vạn năng vào lưỡi câu, thả ngay xuống biển: [Không phải tui nói chứ, cái buff kỳ ngộ này của nhà cậu đổi tên thành buff Âu Hoàng cho rồi, cả ngày hôm nay tui bắt được cá toàn là nhờ may mắn chứ liên quan quái gì đến kỳ ngộ đâu?]
[Không phải, cậu mau mau thu cái mồi câu về cho tui!] Hệ thống hét lớn: [Cái trình độ hiện tại của cậu, hên như vậy là đủ tính là kỳ ngộ rồi! Cậu coi chừng lật xe đó!]
Thời Dư vững như núi, khoanh chân ngồi trên boong tàu, một tay cầm cần câu, một tay chống cằm dụ dỗ hệ thống: [Cậu la hét cái gì? Trước đây chẳng phải chính cậu cũng bảo tui thử dùng cái thức ăn cá vạn năng này kết hợp với buff kỳ ngộ để câu thử hay sao? Cậu không tò mò sẽ ra món hàng lớn nào à?]
[Cảm ơn đã nhớ, đó là suy nghĩ của tui vào ngày hôm qua. Giờ thuyền của cậu sắp đầy cá rồi, nếu câu lên món gì to hơn thì coi chừng cậu chở không nổi...] Hệ thống nhìn nét mặt Thời Dư liền biết cậu sẽ không nghe, đành ngừng giãy dụa: [Đừng trách tui không nhắc cậu, coi chừng lật xe đấy.]
[Chẳng phải còn có cậu đây sao!] Thời Dư hào hứng nói: [Cậu không hiểu gì cả, cái tinh túy của câu cá không phải là tui đem được thứ gì về nhà, mà là tui đã câu được thứ gì! Câu được chính là sở hữu, chụp một tấm ảnh rồi thả về tui cũng thấy sung sướng!]
[... Tùy cậu vậy.] Hệ thống yên lặng hẳn.
Hiệu quả của thức ăn cá vạn năng quả thật lợi hại, chưa đầy mười phút, Thời Dư đã câu lên con cá đầu tiên… Gọi là cá thì không đúng lắm. Thời Dư đầy hứng thú kéo dây câu, kéo lên cuối cùng lại là một con rùa biển khổng lồ, nhìn kích cỡ thì chỉ hẹp hơn chiếc thuyền cá của cậu một chút.
Con rùa nổi trên mặt biển, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Thời Dư.
Thời Dư nhìn con rùa lớn, không hiểu sao có chút xấu hổ: “Xin lỗi nha… Tui chỉ định câu cá thôi.”
Con rùa biển từ từ bơi tới bên cạnh thuyền, há miệng ra.
Thời Dư: “……???” Không phải chứ, có ý gì đây? Chẳng lẽ định ăn luôn cả cậu?
Thời Dư không động đậy, con rùa cũng không động, một người một rùa cứ thế trôi theo dòng nước, bầu không khí cực kỳ gượng gạo.
[Hệ thống, nó muốn gì thế?] Thời Dư hỏi.
Hệ thống khô khan đáp lại: [Chắc nó muốn cậu tháo cái lưỡi câu trên miệng nó xuống đó… Nó khó chịu rồi.]
Thời Dư: […]
Thời Dư vội vàng chắp hai tay lại, cười gượng với con rùa: “Ông nội rùa à, là tên nhóc cháu không hiểu chuyện, giờ sẽ tháo lưỡi câu ra ngay cho ngài đây, xin ngài tuyệt đối đừng có cắn cháu đó nha!”
Rùa biển là động vật được bảo vệ, dù có bắt được cũng phải thả đi. Hơn nữa làng họ Thời có quy củ, gặp rùa biển là phải cung kính, rùa biển có âm đọc gần giống “hải quy” tức là đi biển trở về, là biểu tượng của sự may mắn, nếu giết rùa biển sẽ mang ý nghĩa là “chết không trở về”, cực kỳ xui xẻo.
Sau khi cung kính vái ba vái, Thời Dư mới to gan đưa tay tháo lưỡi câu. Lưỡi câu lấy ra rất thuận lợi, Thời Dư vừa rút tay về, con rùa cũng khép miệng lại, nhìn chằm chằm cậu một hồi rồi lặn xuống biển sâu.
Lúc này Thời Dư mới thở phào nhẹ nhõm: [Má ơi, rùa biển thành tinh rồi hả? Chẳng phải sau khi lập quốc không được thành tinh sao?]
[Có lẽ nó thành tinh trước khi lập quốc rồi.] Hệ thống dừng một chút, khuyên nhủ: [Thời Dư à, chơi đùa một lần như vậy cũng đủ rồi nhỉ? Người không làm bậy thì không chết, đừng câu nữa, nghỉ chút rồi thu lưới về nhà đi?]
Thời Dư hơi do dự: [Hay là tui câu lần cuối?]
…Thật ra không giấu gì ai, Thời Dư cảm thấy chuyện này tuy thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng ngẫm lại quả thật rất giống một lần kỳ ngộ, khiến cậu cảm thấy rất thú vị.
Chuyện như vậy chắc chắn cậu sẽ nhớ mãi cả đời, đến già rồi có khi còn khoe khoang với con cháu: Năm xưa ông nội tụi bây từng gặp được một con rùa biển thành tinh trên biển…
[…Cậu chắc chứ?] Hệ thống hỏi lại.
[Thử lần nữa thôi?] Miệng Thời Dư thì đáp hệ thống như vậy, nhưng tay đã nhanh chóng móc tiếp thức ăn cá vạn năng lên lưỡi câu rồi ném xuống biển.
[Thôi được rồi… dù sao cũng có tui chống lưng cho cậu, chơi đi.] Hệ thống hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Lần này Thời Dư chờ khoảng hai mươi phút, cần câu vẫn không chút động tĩnh nào. Ban đầu Thời Dư còn chăm chú nhìn vào chiếc phao nổi bảy sắc, nhưng lúc này không khỏi thấy hơi buồn ngủ, uể oải ngáp dài.
Trăng tròn vằng vặc treo cao trên bầu trời, ánh trăng bạc dịu dàng bao phủ khắp đất trời, mặt biển lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.
Ánh trăng cũng phủ lên người Thời Dư một lớp màn mỏng. Đầu cậu cứ gật gà gật gù, ý thức mơ hồ, nửa tỉnh nửa mê.
[Cảnh báo phía trước có năng lượng cao.] Hệ thống bỗng nhiên nói.
Thời Dư giật mình một cái, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, căng thẳng lau mồ hôi tay: [Có gì vậy? Thông báo sơ bộ chút đi?]
[Cảnh báo phía trước có năng lượng cao.] Hệ thống lại nói.
Thời Dư: […Không phải chứ, cậu đừng có chỉ thông báo mà không nói cụ thể vậy chứ! Cái đồ khốn này đừng dọa tui nha!]
[Không dọa cậu, chỉ sợ cậu sợ nên cảnh báo trước thôi.] Hệ thống vừa dứt lời, chiếc phao nổi liền động đậy, lập tức bị kéo chìm xuống biển.
Thời Dư lập tức nắm chặt cần câu, một lực mạnh khủng khiếp truyền lên khiến cậu suýt chút nữa bị kéo xuống biển. May mà trước đó vì an toàn cậu đã khóa chặt dây an toàn, mới miễn cưỡng giữ vững thăng bằng, không nhịn được reo lên vui sướng: “Lần này là cá lớn thật rồi!”
[Ừ, cực lớn, hơn cả trăm cân đấy.] Hệ thống trả lời: [Cẩn thận chút, coi chừng bị kéo xuống nước.]
[Sẽ không đâu!] Thời Dư vừa kéo cần câu, vừa cố định nó lên lan can, dùng lan can làm điểm tựa để chống lại con cá lớn dưới biển. Con cá này khác hẳn những con cá trước, mấy con trước mắc câu xong sẽ vùng vẫy lung tung dưới nước, còn con cá này dường như không hề động đậy, sợi dây câu tạo thành một góc gần như vuông góc với mặt biển.
Thời Dư tin tưởng dây câu không thể đứt, ra sức kéo dây, nhưng lần này lại gặp phải tình trạng dây không thể thu vào thêm được. Thời Dư đành thả lỏng dây câu, để con cá nghĩ rằng lực kéo đã biến mất, đợi khi sức kéo bên kia yếu đi thì lại tiếp tục kéo lên.
Không bao lâu sau, một bóng bạc thoáng hiện dưới mặt nước, nhanh đến mức Thời Dư tưởng mình gặp ảo giác.
Thời Dư thoáng ổn định lại tâm trạng, nhưng lòng vẫn có chút do dự—lúc nãy cậu thả câu đâu có dùng quá nhiều dây, theo lý sẽ không phải cá ở vùng nước sâu. Cá lớn cả trăm cân mà nổi lên sát mặt nước thế này… chẳng lẽ cậu câu trúng một con cá mập trắng lớn hoặc cá voi? Nhưng hiện giờ có thể nhìn thấy bóng dáng rõ ràng, nghĩa là con cá chỉ cách mặt biển tầm hai, ba mét. Cá nước sâu do cấu tạo đặc biệt, một khi bị kéo khỏi độ sâu của mình, áp suất thay đổi đột ngột sẽ làm nội tạng vỡ nát. Ở độ sâu này, nếu là cá nước sâu thì nội tạng có lẽ đã nát bét rồi.
Nói thế nào thì mấy loại cá vừa nghĩ đến đều sẽ không chết ngay lập tức, hoặc giờ này đã chết chắc rồi, nên Thời Dư yên tâm hơn, chuyên tâm vào câu cá.
Câu cá chính là một cuộc đấu tâm lý, xem bên nào lơi lỏng hay từ bỏ trước. Thời Dư kiên nhẫn liên tục kéo và thả dây, khi lực kéo của bên kia ngày càng yếu, tần suất cũng ngày càng giảm, cậu liền biết đã đến lúc!
Cậu lập tức kéo mạnh dây câu, khi còn cách mặt biển khoảng hai mét thì đột ngột dồn sức, cần câu cong vút thành một vòng cung hình trăng khuyết. Toàn bộ trọng tâm cơ thể của cậu dồn vào cây cần câu, lấy lan can làm điểm tựa, con cá bên dưới biển bất ngờ hứng chịu một sức mạnh lớn, lập tức bị kéo vọt khỏi mặt nước.
“Để tao xem mày là cá gì—!”
Một bóng dáng thon dài màu bạc từ dưới nước lao vọt lên, cái bóng ấy lập tức bao phủ lấy người Thời Dư.
Những sợi tóc bạc ướt sũng dính từng lọn trên thân thể thon dài của đối phương. Thời Dư không thể tin nổi nhìn người trước mắt mình, chiếc đuôi phủ đầy vảy bạc của đối phương dưới ánh trăng rực rỡ như ngân hà. Sức lực dùng để câu cá của Thời Dư cạn kiệt, sinh vật với nửa thân trên là nam giới nhân loại từ trên không rơi xuống, nhào thẳng vào người Thời Dư.
Nhân ngư dùng đôi mắt sâu thẳm như biển cả, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Thời Dư. Đến cả người họa sĩ xuất sắc nhất cũng chẳng thể vẽ nổi một phần vạn vẻ đẹp ấy, đẹp đến mức khiến người ta quên cả hô hấp.
Thời Dư ngơ ngác nhìn y, nhất thời không biết phải nói gì.
Nhân ngư nhìn cậu, đôi môi nhạt màu khẽ hé mở, dường như nói điều gì đó. Thời Dư nghe không rõ, một âm thanh du dương kỳ lạ không thể miêu tả vang lên trong đầu cậu, giây tiếp theo, góc nhìn của cậu đột nhiên chuyển xuống dưới biển. Cậu muốn ngẩng đầu nhìn lên mặt nước, nhưng thứ duy nhất cậu thấy chỉ là cổ tay trắng như ngọc lạnh của nhân ngư.
Nhân ngư buông tay ra, mắt Thời Dư khẽ động, sợi tóc bạc nhẹ quét qua gương mặt cậu. Cậu nhìn về phía mặt biển, nơi ánh trăng đang dần tan biến. Mặt trăng và mặt trời lúc này đang giao thoa, nhuộm lên bầu trời những sắc màu rực rỡ, phản chiếu trên mặt biển, đẹp đến kinh ngạc.
Trên chiếc thuyền cá, thi thể mất đầu đang nằm lặng lẽ nơi đó, chiếc cần câu bên cạnh bị gió biển thổi lăn một vòng, rồi va nhẹ xuống sàn tàu.
“Cạch.”
Hệ thống: [Đã nói trước là cảnh báo năng lượng cao rồi, người không làm bậy thì không chết mà. ╮(╯▽╰)╭]
[Người làm nhiệm vụ [Thời Dư] tử vong, trình tự điều chỉnh dòng thời gian bắt đầu khởi động.]
[Trình tự điều chỉnh dòng thời gian hoàn tất khởi động, đây là lần khởi động đầu tiên, điểm neo thời gian: 5 giờ 29 phút 31 giây ngày 2 tháng 7 năm 2020, khoảng cách với thời gian tử vong của người làm nhiệm vụ [Thời Dư]: một phút.]
[Trình tự điều chỉnh dòng thời gian đã vận hành thành công.]
Xác không đầu trên chiếc thuyền nhỏ bị bao phủ bởi những điểm sáng màu lam nhạt. Giây kế tiếp, Thời Dư mở mắt ra, sửng sốt phát hiện cậu vẫn đang đứng cạnh lan can thuyền, tay cầm cần câu, dây câu vuông góc với mặt biển.
“——Đậu má!”