Vài ngày sau, khi vết thương của Hàn Khanh đã lành hẳn, ba người rời khách điếm để tìm hiểu cách vào khu rừng sau thôn. Trên đường đi, họ nghe người dân bàn tán xôn xao. Một người đàn ông trung niên chạy vội đến khách điếm uống vội chén trà trên bàn rồi kể lại cho mọi người ở đó nghe:

"Gần bờ sông vừa tìm thấy xác một thiếu nữ mười tám tuổi. Trên người chằng chịt vết thương, nhìn rợn cả người!"

Giang Vân Ý quay sang hai người bạn, giọng khẩn thiết:
"Chúng ta phải đến xem ngay!"

Cả ba lập tức đến hiện trường. Trước mắt họ là thi thể một cô gái trẻ, da trắng bệch, khắp người đầy những vết cắt sâu hoắm, máu khô đọng thành từng vệt kinh hoàng. Huyền Ly Dạ cúi xuống quan sát, nhíu mày:
"Những vết thương này... không xác định được là do người hay thứ gì khác gây ra."

Hàn Khanh gật đầu:
"Đúng vậy. Có thể là thú dữ, nhưng cũng có thể là pháp thuật của ai đó."

Đêm đó, tại khách điếm, ba người ngồi quanh bàn gỗ nhỏ, bàn bạc để khoanh vùng hung thủ. Giang Vân Ý lên tiếng trước:
"Trước hết, chúng ta nghĩ xem ai có khả năng làm chuyện này?"

Hàn Khanh trầm ngâm:
"Ta nghĩ đến con thần thú trong rừng mà chúng ta gặp. Nhưng nếu là nó, cô gái đó đáng lẽ đã bị ăn tươi nuốt sống, chứ không còn thân xác nguyên vẹn thế này. Ta nghi là do con người gây ra."

Huyền Ly Dạ gật nhẹ, nhưng không nói gì. Hàn Khanh ngập ngừng hồi lâu, rồi hạ giọng:
"Ta còn một suy nghĩ nữa... Chuyện này có thể liên quan đến Hắc Thần Y."

Giang Vân Ý giật mình, gần như hét lên:
"Không thể nào! Hắc Thần Y không thể làm chuyện này!"

Hai người kia im lặng nhìn cô. Họ hiểu, Hắc Thần Y là hy vọng cuối cùng để cứu sư phụ cô, nên dù có bao nhiêu nghi ngờ, cô vẫn không muốn tin. Không khí trở nên nặng nề, cho đến khi Huyền Ly Dạ đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng phá vỡ sự tĩnh lặng:
"Vẫn còn một người nữa."

Hàn Khanh và Giang Vân Ý đồng thanh:
"Ai?"

Huyền Ly Dạ đáp, giọng điềm tĩnh:
"Cô gái mặc áo trắng mà chúng ta gặp khi vừa đến thôn."

Hàn Khanh nhíu mày:
"Ngươi nói cô ta? Sao ngươi nghi ngờ cô ta?"

Huyền Ly Dạ kể lại:
"Mấy ngày trước, khi các ngươi ở lại chăm sóc vết thương, ta ra ngoài và gặp cô ta đang đánh cờ với ông lão trưởng thôn. Cô ta nói một câu rất lạ: 'Ta còn tưởng các ngươi bỏ cuộc sớm hơn'. Như thể cô ta biết rõ chúng ta vậy."

Giang Vân Ý kinh ngạc:
"Nếu vậy, chúng ta phải tìm hiểu về cô ta ngay!"

Sáng hôm sau, ba người tìm đến nhà trưởng thôn. Ông lão râu bạc vuốt hàm râu, chậm rãi kể:
"Cô gái áo trắng ấy tên là gì ta cũng không rõ. Cô ta mồ côi, không sống trong thôn, chỉ thỉnh thoảng ghé qua từ nơi khác. Trước đây, cô ta từng giúp đỡ nhiều người khó khăn, nên dân chúng quý mến lắm. Giờ cô ta đang là khách quý ở nhà lão Triệu – thương nhân giàu nhất vùng."

Hàn Khanh gật đầu:
"Cảm ơn ông. Chúng ta sẽ đến đó ngay."

Cả ba lập tức đến nhà lão Triệu, một dinh thự đồ sộ nằm giữa thôn U Cốc. Nhưng vừa đến cổng, họ bị đám hạ nhân chặn lại. Một gã to cao quát:
"Đứng lại! Không có lệnh của chủ nhân, không ai được vào!"

Huyền Ly Dạ lạnh giọng:
"Chúng ta có việc quan trọng. Báo với chủ nhân các ngươi đi."

Gã hạ nhân hừ mũi:
"Quan trọng gì cũng không được! Lui ra!"

Dù đây chỉ là một thôn U Cốc bình thường, nhưng khắp nơi lại có kết giới bảo vệ chặt chẽ. Không muốn gây rắc rối, ba người đành rút lui. Sau nhiều ngày suy nghĩ kế sách, họ tình cờ nghe người trong thôn bàn tán:
"Con trai lão Triệu mắc bệnh nặng lắm. Hắc Thần Y không xuất hiện, nên lão dán thông cáo: ai chữa được sẽ được thưởng lớn!"

Nghe vậy, cả ba bật cười. Giang Vân Ý reo lên:
"Đây là cơ hội của chúng ta!"

Hàn Khanh gật đầu:
"Đúng vậy. Với lý do chính đáng này, họ không thể từ chối chúng ta vào nhà."

Huyền Ly Dạ nhếch môi:
"Chỉ mong cô gái áo trắng đó không nhận ra ý đồ của chúng ta trước."

Ba người đứng dậy, chuẩn bị kế hoạch bước vào dinh thự của lão Triệu, nơi có thể ẩn chứa cả câu trả lời về Hắc Thần Y lẫn bí ẩn đằng sau cô gái áo trắng đầy nghi vấn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play