Với lý do chữa bệnh cho con trai lão Triệu, Giang Vân Ý, Hàn Khanh và Huyền Ly Dạ cuối cùng cũng được phép bước vào dinh thự xa hoa. Một hạ nhân dẫn họ qua hành lang dài, đến một căn phòng lớn nơi lão Triệu – một người đàn ông trung niên mập mạp với đôi mắt lo âu – đang chờ đợi.
Lão Triệu đứng dậy, giọng gấp gáp:
"Các ngươi là ai? Có thật là chữa được bệnh cho con trai ta không?"
Giang Vân Ý đáp, giọng kiên định:
"Chúng tôi nghe thông cáo của ngài. Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Lão Triệu gật đầu lia lịa:
"Tốt, tốt! Nếu chữa được, ta sẽ thưởng hậu hĩnh. Mau theo ta!"
Ba người được dẫn đến phòng của Triệu công tử – một thanh niên gầy gò nằm bất động trên giường, hơi thở yếu ớt. Giang Vân Ý bước tới, đặt tay lên trán hắn, khẽ nhíu mày:
"Ta không biết y thuật, nhưng ta cảm nhận được luồng khí độc trong người hắn. Có lẽ... ta phải dùng Tâm Tiên Nhãn."
Hàn Khanh lo lắng:
"Vân Ý, ngươi chắc chứ? Tâm Tiên Nhãn của ngươi mới cấp bốn, dùng thuật pháp lớn sẽ nguy hiểm!"
Giang Vân Ý cắn môi:
"Ta không còn cách nào khác. Ta phải thử!"
Cô nhắm mắt, tập trung tinh thần. Dấu ấn Tâm Tiên Nhãn trên trán bừng sáng, một luồng ánh sáng trắng tinh khiết tỏa ra, bao phủ lấy Triệu công tử. Cô thì thầm:
"Tâm Tiên Nhãn, thanh tẩy độc khí!"
Luồng sáng trắng dần thấm vào cơ thể Triệu công tử, đẩy lùi từng tia khí độc đen kịt. Nhưng sức mạnh của Tâm Tiên Nhãn ở cấp bốn không đủ ổn định, Giang Vân Ý bắt đầu run rẩy, mồ hôi túa ra. Sau một hồi, khí độc tan hết, Triệu công tử ho khan vài tiếng rồi mở mắt. Lão Triệu reo lên:
"Con ta tỉnh rồi! Ngươi làm được rồi!"
Nhưng Giang Vân Ý không đáp. Cô ngã khụy xuống, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Hàn Khanh vội đỡ lấy cô:
"Vân Ý, ngươi sao rồi? Ta đã nói là nguy hiểm mà!"
Giang Vân Ý mỉm cười nhạt:
"Ta không sao... Chỉ cần cứu được hắn, chúng ta sẽ có cơ hội tìm hiểu thêm."
Huyền Ly Dạ quay sang lão Triệu:
"Chúng ta đã giữ lời. Giờ ngài phải cho chúng ta gặp khách quý của ngài – cô gái áo trắng."
Lão Triệu gật đầu:
"Được, được! Các ngươi cứ nghỉ ngơi, ta sẽ gọi cô ấy."
Trong lúc Giang Vân Ý nghỉ lấy sức, Hàn Khanh và Huyền Ly Dạ len lỏi qua các hành lang, tìm kiếm dấu vết. Đột nhiên, tiếng nói trong trẻo vang lên từ một góc khuất:
"Tìm ta sao nổi khi các ngươi còn mải mê với mấy chuyện vặt vãnh?"
Cả hai quay lại, thấy cô gái áo trắng – tóc tết nhiều lọn nhỏ – đứng tựa vào tường, tay cầm một chén trà, nụ cười nhàn nhạt trên môi. Hàn Khanh rút kiếm, quát:
"Ngươi là ai? Có liên quan gì đến vụ thiếu nữ mất tích không?"
Cô gái nghiêng đầu, đáp:
"Ta? Chỉ là một khách qua đường thôi. Nhưng nếu các ngươi muốn biết hung thủ, hãy chờ một chút nữa đi."
Huyền Ly Dạ nheo mắt:
"Ngươi đang che giấu gì đó. Nói mau!"
Cô gái bật cười:
"Che giấu? Ta không cần làm vậy đâu."
Nói xong, cô quay lưng bỏ đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất sau cánh cửa gỗ. Hàn Khanh định đuổi theo, nhưng Huyền Ly Dạ ngăn lại:
"Để cô ta đi. Có gì đó không ổn. Quay lại với Vân Ý đã."
Khi hai người trở về, Giang Vân Ý đã khá hơn một chút, dù sắc mặt vẫn yếu ớt. Cô thì thào:
"Ta nghe thấy tiếng hét... Chuyện gì vậy?"
Đúng lúc ấy, một tiếng hét vang lên từ phía hậu viện. Ba người lập tức chạy ra, chỉ thấy đám hạ nhân đang vây quanh xác một thiếu nữ khác – cũng mười tám tuổi, vết thương chằng chịt giống hệt nạn nhân trước.
Hàn Khanh nghiến răng:
"Lại một người nữa! Hung thủ vẫn đang ở đây!"
Đột nhiên, từ đám đông, một bóng người mặc áo đen bước ra. Dưới ánh trăng, chiếc áo thêu hoa văn trắng lấp lóe, và khi người đó giơ tay, một nốt ruồi đỏ dưới cổ tay phát ra ánh sáng nhạt. Giang Vân Ý thốt lên:
"Hắc Thần Y!"
Nhưng khi cô nhìn kỹ, Hắc Thần Y – Thiên Tịch Nhã – chậm rãi tháo tấm lụa đen che mặt, để lộ khuôn mặt quen thuộc: chính là cô gái áo trắng mà họ đã gặp trước đó. Hàn Khanh kinh ngạc:
"Ngươi... ngươi là cô gái áo trắng?"
Thiên Tịch Nhã nhếch môi, giọng lạnh lùng:
"Đúng vậy. Các ngươi chậm hiểu hơn ta tưởng."
Cô quay sang lão Triệu:
"Ngươi nghĩ ta không biết sao, lão Triệu? Những thiếu nữ đó đều chết vì ngươi!"
Lão Triệu hoảng loạn, lắp bắp:
"Ngươi... ngươi nói bậy gì vậy? Ta không làm gì cả!"
Thiên Tịch Nhã tiếp tục:
"Đừng giả vờ. Ngươi bắt các thiếu nữ để luyện huyết đan, muốn cứu con trai mình. Nhưng ngươi không ngờ độc từ huyết đan lại phản phệ chính nó, đúng không?"
Giang Vân Ý kinh ngạc:
"Huyết đan? Là thứ gì?"
Huyền Ly Dạ giải thích:
"Một loại cấm thuật, dùng máu người để luyện đan tăng công lực. Nhưng nếu thất bại, người dùng sẽ trúng độc mà chết."
Lão Triệu quỳ sụp xuống, khóc lóc:
"Ta chỉ muốn cứu con trai ta! Ta không còn cách nào khác!"
Hàn Khanh hét lên:
"Vậy ngươi giết người vô tội? Ngươi đáng chết!"
Thiên Tịch Nhã bước tới, nhìn lão Triệu bằng ánh mắt sắc lạnh:
"Ta đã theo dõi ngươi từ lâu. Những vết thương trên người các thiếu nữ là do ngươi dùng trận pháp hút máu gây ra. Tội của ngươi, ta không tha."
Giang Vân Ý vội vàng lao tới, quỳ xuống cầu xin:
"Hắc Thần Y, xin ngươi cứu sư phụ ta! Người đang trọng thương, chỉ có ngươi mới làm được! Ta cầu xin ngươi!"
Thiên Tịch Nhã quay lại, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cô, giọng không chút cảm xúc:
"Ta không cứu người không đủ cơ duyên. Sư phụ ngươi sống hay chết, không phải việc của ta."
Nói xong, cô phất tay áo, một luồng sương đen bao phủ lấy thân hình, và trong chớp mắt, cô biến mất trước sự sững sờ của ba người. Giang Vân Ý ngồi bệt xuống đất, nước mắt lăn dài:
"Tại sao... Tại sao người không chịu giúp ta?"
Hàn Khanh đỡ cô dậy, an ủi:
"Đừng tuyệt vọng. Chúng ta sẽ tìm cách khác."
Huyền Ly Dạ im lặng, ánh mắt phức tạp nhìn về hướng Thiên Tịch Nhã vừa biến mất.
Trong khi đó, Thiên Tịch Nhã trở lại khu rừng sau thôn U Cốc. Dưới màn sương dày đặc, cô bước vào một hang động ẩn sâu. Từ trong ống tay áo đen, cô lấy ra một viên ngọc nhỏ màu đỏ thẫm, tỏa ra khí tức âm u. Nhìn viên ngọc, cô nhếch môi cười nguy hiểm:
"Cuối cùng cũng lấy được rồi. Huyết ngọc này..."
Đột nhiên, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện từ trong bóng tối – chính là một trong bảy sư muội của cô từ núi Thiên Ẩn. Cô gái trẻ cúi đầu, cung kính:
"Sư tỷ, muội đến theo lệnh sư phụ. Người bảo tỷ đã lấy được huyết ngọc, hãy giao cho muội mang về núi Thiên Ẩn. Đồng thời, người dặn tỷ tiến hành bước tiếp theo."
Thiên Tịch Nhã khẽ gật đầu, đưa viên huyết ngọc cho sư muội:
"Được. Mang nó về cẩn thận. Ta sẽ bắt đầu ngay."
Sư muội nhận lấy viên ngọc, gật đầu:
"Muội sẽ không để tỷ thất vọng."
Ngay sau đó, cả hai phất tay áo, một luồng sương mù bao phủ lấy họ, và trong chớp mắt, họ biến mất khỏi khu rừng, để lại sự tĩnh lặng đầy bí ẩn.