Màn đêm lạnh lẽo bao trùm cánh rừng hoang vu, tiếng gió rít qua kẽ đá như tiếng khóc ai oán của những linh hồn lạc lối. Dưới đáy vực sâu, Châu Minh Nguyệt, một cô bé chỉ mới tám tuổi, nằm co ro giữa đất đá lạnh buốt, máu từ vết thương trên vai thấm đẫm lớp áo mỏng manh đã rách tả tơi. Đôi mắt trong veo ngày nào giờ đỏ ngầu, không phải vì đau đớn thể xác, mà bởi ngọn lửa oán hận đang âm ỉ bùng cháy trong lồng ngực non nớt của cô.
Cô vẫn còn nhớ rõ tất cả, như thể mọi thứ chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Năm cô lên năm, một lão đạo sĩ rách rưới xuất hiện trước cổng phủ họ Châu, tay cầm quẻ bói, miệng lẩm nhẩm những lời nguyền rủa độc địa. "Đứa trẻ này sinh ra dưới sao Tai Họa, là điềm báo diệt vong của gia tộc. Nếu không trừ khử, họ Châu sẽ chìm trong biển máu!" Lão vừa dứt lời, ánh mắt cha cô – Châu Đình Phong – tối sầm lại, khuôn mặt hiền từ thường ngày biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng đáng sợ. Từ đó, cô không còn là tiểu thư Minh Nguyệt bé bỏng được cha mẹ yêu thương, mà trở thành một cái gai trong mắt, một mối họa cần phải xóa sổ.
Mẹ cô, người từng ôm cô vào lòng hát ru, giờ chỉ nhìn cô bằng ánh mắt xa cách pha lẫn sợ hãi. Những bữa ăn ít ỏi được đưa đến phòng cô thường có mùi lạ – mùi của độc dược mà cô bé tám tuổi, dù ngây thơ, cũng dần nhận ra qua những cơn đau quặn bụng âm ỉ. Có lần, cô giả vờ ngất đi sau khi ăn, và qua khe cửa nhỏ, cô thấy mẹ khẽ gật đầu với một tên gia nhân, thì thầm: "Chừng nào nó còn sống, chúng ta còn không yên." Lời nói ấy như lưỡi dao non nớt đâm thẳng vào trái tim cô, để lại vết thương không bao giờ lành.
Nhưng cái ngày định mệnh ấy mới thực sự là ngòi nổ cho tất cả. Núi Huyền Không – tông môn tu tiên đứng đầu đại lục, được hình thành và bảo trợ bởi hoàng tộc – là giấc mơ của mọi đứa trẻ có linh căn trên vùng đất này. Cứ mười năm một lần, tông môn mở đợt tuyển chọn đệ tử, chỉ nhận những đứa trẻ từ bảy đến mười tuổi có tiềm năng tu luyện. Năm ấy, Châu Minh Nguyệt tám tuổi, dù chỉ sở hữu linh căn bình thường, vẫn đủ tiêu chuẩn tham gia nhờ sự chăm chỉ và ý chí mạnh mẽ. Đó là tia hy vọng duy nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của cô – cơ hội thoát khỏi sự ghẻ lạnh của gia đình, chứng minh rằng cô không phải là "tai tinh" như lời đồn.
Thế nhưng, cha mẹ cô không nhìn nhận điều đó. Trong mắt họ, cô mãi mãi là mối nguy cần loại bỏ, không xứng đáng với bất kỳ vinh quang nào. Mọi thứ thay đổi khi Châu Tinh Nguyệt, em gái cô, được phát hiện sở hữu thiên tài linh căn – một tài năng hiếm có mà ngay cả các trưởng lão núi Huyền Không cũng phải trầm trồ khi ghé thăm vùng đất họ Châu. Dù mới năm tuổi và chưa đủ tuổi tham gia tuyển chọn, cha mẹ cô vẫn quyết tâm cướp suất của Minh Nguyệt để dành cho Tinh Nguyệt. "Tinh Nguyệt là tương lai của họ Châu," cha cô từng nói trong một đêm tối trời, khi tưởng rằng Minh Nguyệt đã ngủ say. "Minh Nguyệt chỉ là thứ vô dụng mang họa, để nó sống là cản đường em nó." Vậy là họ lên kế hoạch sát hại cô, không chút do dự.
Đêm mưa ấy, cha cô dẫn cô ra cánh rừng sau phủ, giọng giả vờ run rẩy: "Chạy đi, Minh Nguyệt. Có kẻ đang truy sát gia tộc, con phải trốn!" Cô tin, vì ở tuổi tám, cô vẫn còn ngây thơ, vẫn hy vọng rằng đâu đó trong trái tim cha mẹ còn chút tình thân dành cho mình. Nhưng khi đôi chân bé nhỏ trượt ngã bên mép vực, cô nghe thấy tiếng cười lạnh lẽo từ phía sau, và bóng dáng cha mẹ dần khuất xa trong màn mưa. Họ không hề quay đầu. Cô nhận ra đó không phải là cuộc chạy trốn khỏi kẻ thù vô hình nào, mà là cái bẫy để giết chết cô, để xóa sổ cô khỏi gia tộc và nhường đường cho Châu Tinh Nguyệt – viên ngọc quý mà họ đặt mọi kỳ vọng.
Điều cô không biết, và cũng chẳng ai trong phủ họ Châu ngờ tới, là cùng thời điểm ấy, Huyền Ly Dạ – vị hôn phu mười tuổi của cô, một vương gia hoàng tộc – cũng đang trốn khỏi số phận của mình. Được định hôn từ nhỏ với Châu Minh Nguyệt để củng cố liên minh giữa hoàng tộc và họ Châu, Huyền Ly Dạ không muốn bị trói buộc bởi cuộc hôn nhân sắp đặt. Với tài năng thiên bẩm và ý chí mạnh mẽ, cậu đã trốn khỏi cung điện, tham gia đợt tuyển chọn của núi Huyền Không và trở thành đệ tử được chú ý nhất trong thế hệ ấy. Trong khi Minh Nguyệt rơi xuống vực sâu, Huyền Ly Dạ bước lên con đường tu tiên, không hề hay biết vị hôn thê của mình đang đối mặt với cái chết.
Giờ đây, nằm dưới đáy vực, Châu Minh Nguyệt cảm nhận cơ thể nhỏ bé của mình đang dần lạnh đi. Máu từ vết thương hòa lẫn với đất đá ẩm ướt, đôi tay yếu ớt run rẩy ôm lấy thân mình. Cô muốn khóc, nhưng nước mắt đã cạn khô từ những ngày bị giam cầm trong căn phòng tối tăm. Cô muốn hét lên, nhưng cổ họng non nớt chỉ phát ra những tiếng rên yếu ớt. "Tại sao?" Cô tự hỏi, giọng nói trong đầu vang lên như tiếng vọng của một đứa trẻ lạc lối. "Tại sao cha mẹ lại chọn em thay vì con? Tại sao con phải chết chỉ vì linh căn của mình không đủ tốt?" Những câu hỏi ấy xoáy sâu vào tâm trí, đánh thức một thứ gì đó đen tối, ẩn sâu trong linh hồn bé nhỏ của cô.
Đột nhiên, đôi mắt cô nhói lên như bị thiêu đốt. Một luồng khí lạnh buốt tràn qua cơ thể, khiến cô giật mình ngồi dậy bất chấp cơn đau. Trước mặt cô, không gian tối tăm của vực sâu dường như vặn vẹo, và trong đầu cô, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Ngươi hận sao nổi thế gian này? Ngươi muốn trả thù sao nổi những kẻ đã phản bội ngươi?" Cô bé run rẩy, không biết đó là ảo giác hay sự thật, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô gật đầu. "Con muốn họ trả giá," cô thì thầm, giọng khàn đặc nhưng đầy kiên định dù tuổi còn nhỏ. "Con muốn tất cả phải hủy diệt!"
Luồng khí lạnh bỗng hóa thành một tia sáng đỏ rực, xuyên thẳng vào giữa trán của cô. Đau đớn đến mức cô hét lên, đôi tay nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt mình. Khi cô mở mắt ra lần nữa, thế giới trước mặt đã thay đổi. Cô thấy rõ từng mạch máu dưới làn da tay mình, từng nhịp thở của lũ thú nhỏ ẩn trong bóng tối. Tâm Ma Nhãn – thứ sức mạnh bị nguyền rủa trong truyền thuyết – đã chọn cô làm vật chủ, đánh dấu bước ngoặt cho số phận của một đứa trẻ tám tuổi.
*Tâm ma nhãn: thứ sức mạnh hắc ám nhưng cực kì mạnh mẽ trên thế gian này cũng chỉ có Tâm Tiên Nhãn mới có thể áp chế nó, nói đúng hơn là áp chế lẫn nhau. Nhưng 2 thứ này đều là vật ký chủ chỉ nhận với người có đủ duyên phận. Khi xưa thời thượng cổ có một viên đá sinh ra một hòn ngọc thứ này thần kỳ có sức mạnh nhìn thấy và điều khiển mọi thứ trên thế gian được gọi là Tâm Nhãn, nhưng vì nó quá kỳ diệu nên được nhiều người mạnh trong đại lục của các tông môn tranh giành không thôi. Cuối cùng, trong một trận chiến ác liệt nó đã bị vỡ ra và xuất hiện 2 luồng ánh sáng trắng và đen. 2 luồng sáng bay lên và biến mất trong hư không. Sau này một trong những người chứng kiến trở thành thái sư khâm thiên giám trong hoàng gia đã tìm hiểu nghiên cứu ra, ánh sáng trắng là tâm tiên nhãn mang điềm lành cho địa lục, còn ánh sáng màu đen là tâm ma nhãn hại thứ sức mạnh hắc ám đến nay cũng không ai biết thứ sức mạnh này như thế nào? Ác hay thiện là một câu hỏi lớn…
Cô không biết mình đã ngất đi bao lâu, nhưng khi tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên một chiếc giường đá lạnh lẽo trong hang động. Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp với mái tóc bạc trắng đứng trước mặt cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng không thù địch. "Ta là tông chủ núi Thiên Ẩn," bà ta nói. "Ngươi đã sống sót dưới vực sâu, và sức mạnh trong ngươi đã gọi ta đến. Từ nay, ngươi là người của ta." Bà đặt tay lên vai cô, giọng trầm nhưng đầy uy quyền: “Quên đi cái tên Châu Minh Nguyệt. Từ giờ, ngươi là Thiên Tịch Nhã.”
*Núi thiên Ẩn: một tông môn bí ẩn không cố định luôn thoát ẩn thoát hiện với một màn sương mù bí ẩn có thể xuất hiện ở bất kì đâu bằng thế lực siêu nhiên. Tông chủ núi Thiên Ẩn tên là Thiên Hoan năm xưa là đệ tử núi Huyền Không vì thích sư huynh mình (Trường Minh hiện là tông chủ Huyền Không), sau đó bị sư phụ trục xuất khỏi núi. Sau này, vì đạo hạnh cao cộng với việc có năng lực đặc biệt bà tự thành lập núi Thiên Ẩn thu nhận nhiều nữ đệ tử có cơ duyên, đặc biệt bà nhận 10 nữ đệ tử chân truyền với 10 khả năng khác nhau, lúc Thiên Tịch Nhã gia nhập vào là đệ tử thứ 3 của bà, còn 7 người còn lại là chuyện của sau này.
Châu Minh Nguyệt của ngày xưa đã chết dưới vực sâu ấy, cùng với chút lòng tin cuối cùng dành cho nhân thế. Thiên Tịch Nhã đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng cùng với dấu ấn hình sấm giữa trán lạnh lùng. Trong lòng cô bé tám tuổi ấy, lời thề độc vang lên như một bản tuyên ngôn non nớt nhưng mãnh liệt: “Ta sẽ khiến tất cả phải trả giá. Dù là có là ai đi chăng nữa chỉ cần cản đường của ta thì kẻ đó không được phép sống yên ổn một giây phút nào.”