Thiên Tịch Nhã bước chân vào núi Thiên Ẩn, không khí lành lạnh phả vào mặt mang theo hương thơm thoảng của cỏ cây hòa lẫn chút huyền bí khó tả. Chưa kịp định thần, hai bóng dáng nhỏ nhắn đã xuất hiện trước mắt cô. Hai cô bé, lớn hơn cô chừng một hai tuổi, đều xinh đẹp lạ thường, nhưng mỗi người lại mang một khí chất riêng biệt.

Cô bé đầu tiên có làn da trắng như ngọc, đôi mắt dịu dàng cong cong như vầng trăng, nụ cười ấm áp tựa gió xuân. Tay cô cầm một cuốn văn thư cũ kỹ, những trang giấy ngả vàng được buộc chặt bằng dây lụa đỏ. Cô bé còn lại thì hoàn toàn đối lập: đôi mắt lấp lánh tinh nghịch, nụ cười toe toét để lộ hàm răng trắng đều, tay cầm một cây roi sắt gai góc, những mũi gai sắc nhọn ánh lên dưới ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán lá.

Hai người tiến lại gần, giọng nói trong trẻo vang lên. Cô bé cầm văn thư khẽ cúi đầu, mỉm cười:
"Chào muội, ta là Thiên Yên Dao, đại tỷ của núi Thiên Ẩn. Rất vui được gặp muội."

Cô bé cầm roi sắt nhảy chân sáo đến, cây roi trong tay xoay một vòng đầy điệu nghệ trước khi chống xuống đất, giọng nói lanh lảnh:
"Còn ta là Thiên Vân Ca, nhị tỷ của muội đây! Nhìn muội cũng thú vị đấy, chắc sẽ hợp với ta lắm!"

Thiên Tịch Nhã khẽ gật đầu đáp lễ, lòng không khỏi tò mò về hai vị sư tỷ này thầm nghĩ có phải cuộc sống sau này của cô có phải cũng tốt như họ hay không. Sau vài câu trò chuyện ngắn ngủi, sư phụ Thiên Hoan dẫn cô tiến sâu vào trong núi. Họ dừng lại trước một đường hầm tối om, nơi được gọi là "Kho Pháp Khí".

"Chọn một món vũ khí đi," sư phụ lạnh lùng lên tiếng, tay chỉ vào những luồng sáng lập lòe phát ra từ các pháp khí treo lơ lửng trong không gian.

Thiên Tịch Nhã bước tới, cảm nhận từng luồng khí tức từ các món pháp bảo. Nhưng kỳ lạ thay, mỗi khi cô chạm tay vào, chúng đều rung lên dữ dội rồi lùi xa, như thể sợ hãi điều gì đó. Một luồng hắc khí từ dấu ấn Tâm Ma Nhãn trên trán cô bất ngờ bùng phát, bao trùm lấy không gian. Sư phụ Thiên Hoan nhíu mày, khẽ thở dài:
"Dấu ấn Tâm Ma Nhãn của ngươi quá mạnh, pháp khí ở đây không đủ sức chịu đựng. Việc chọn vũ khí tạm gác lại vậy."

Không để cô kịp thất vọng, sư phụ dẫn cô đến Thiên Huyền Tháp – một ngọn tháp cổ kính cao chọc trời, tỏa ra khí tức lạnh lẽo đến rợn người. "Vào đây luyện hóa Tâm Ma Nhãn của ngươi," bà nói, rồi đẩy cô vào trong không chút do dự.

Cánh cửa tháp khép lại, bóng tối nuốt chửng lấy Thiên Tịch Nhã.

Chớp mắt, năm năm trôi qua như một giấc mộng. Khi cô bước ra khỏi tháp, ánh mắt đã sắc bén hơn, luồng hắc khí từ Tâm Ma Nhãn giờ đây được thuần hóa, đạt đến cấp sáu – một cảnh giới mà ngay cả sư phụ Thiên Hoan cũng phải kinh ngạc.

Ra khỏi tháp, cô gặp bảy sư muội còn lại của mình. Mỗi người một vẻ, từ dịu dàng như nước đến lạnh lùng như băng, nhưng tất cả đều tỏ ra tò mò với vị sư tỷ vừa xuất tháp này. Qua vài ngày trò chuyện, Thiên Tịch Nhã dần hiểu được tình hình bên ngoài: thế gian đang hỗn loạn, các thế lực tranh giành quyền lực, và núi Thiên Ẩn dường như đang âm thầm quan sát tất cả.

Một buổi sáng, sư phụ triệu cô đến điện chính. Không gian rộng lớn tràn ngập mùi trầm hương, Thiên Hoan ngồi trên ngai cao, ánh mắt nghiêm nghị:
“Thiên Tịch Nhã, ta có một nhiệm vụ mật giao cho ngươi. Ngươi phải xuống núi, tạo dựng một thân phận mới và điều tra những biến động gần đây và hãy chờ thời cơ ra tay đoạt về thứ đó."

Không chút chần chừ, Thiên Tịch Nhã nhận lệnh: “ Vâng, đệ tử sẽ không khiến sư phụ thất vọng."

Nói xong ánh mắt cô lạnh lùng, rời núi trong đêm. Cô chọn cho mình một thân phận mới: Hắc Thần Y – một nữ lang y bí ẩn sống ẩn dật trong khu rừng sâu sau thôn U Cốc.

Trong thân phận này, Thiên Tịch Nhã luôn xuất hiện với bộ y phục đen tuyền, hoa văn trắng tinh tế thêu dọc theo viền áo, đặc biệt là dưới cổ tay, nơi nổi bật một nốt ruồi đỏ nhỏ như giọt máu tươi. Mỗi khi cứu người, cô che kín mặt bằng một tấm lụa đen mỏng, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh mà sâu thẳm, khiến người đời càng thêm tò mò về danh tính thật sự của Hắc Thần Y.

Y thuật của cô cao siêu đến mức gần như thần kỳ. Một lần, khi dùng châm cứu cứu sống một đứa trẻ bị trúng độc nặng, những cây kim châm vàng trong tay cô lướt đi nhanh như gió. Đúng lúc ấy, nốt ruồi đỏ dưới cổ tay bỗng phát ra ánh sáng đỏ nhạt, mờ ảo như ngọn lửa nhỏ, lan tỏa một luồng khí tức ấm áp bao bọc lấy bệnh nhân. Đứa trẻ dần tỉnh lại, còn người dân xung quanh thì xì xào: "Hắc Thần Y quả là kỳ nhân!"

Với tấm lòng cứu người và y thuật xuất chúng, danh tiếng của cô lan xa, được người đời kính trọng. Nhưng ít ai biết, đằng sau vẻ ngoài huyền bí ấy là một âm mưu thâu tóm của cô, và khu rừng sau thôn U Cốc không chỉ là nơi ẩn cư, mà còn là nơi cô âm thầm quan sát mọi biến động của thế gian, chờ ngày hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ giao phó cũng là lúc giúp cô tiến gần đến mục đích báo thù của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play