Giang Vân Ý cùng Hàn Khanh và Huyền Ly Dạ rời núi Huyền Không, hướng về thôn U Cốc. Đường đi gian nan hơn họ tưởng. Chưa được nửa lộ trình, một đám thích khách áo đen bất ngờ nhảy ra từ bóng tối, kiếm quang lóe lên lạnh lẽo.
"Vân Ý, cẩn thận!" Hàn Khanh hét lên, tay rút kiếm chém ngang, đẩy lùi hai tên thích khách lao tới.
Giang Vân Ý vội vàng lui lại, cố gắng vận dụng Tâm Tiên Nhãn cấp bốn, nhưng luồng sáng trắng từ dấu ấn trên trán cô chỉ lóe lên yếu ớt rồi tắt ngấm. Cô cắn môi:
"Ta... ta vẫn chưa điều khiển được nó!"
Huyền Ly Dạ lạnh lùng đáp:
"Đừng cố, cô hãy ra phía sau núp kĩ vào. Để đó cho ta!" Hắn vung tay, một luồng linh lực đen kịt hóa thành lưỡi đao, cắt đứt đường tiến của đám thích khách còn lại.
Nhờ sự bảo vệ của hai người bạn, Giang Vân Ý an toàn vượt qua hiểm nguy. Cuối cùng, cả ba đặt chân đến trước cổng thôn U Cốc. Trước mặt họ, một cô gái mặc áo trắng tinh khôi, tóc tết thành nhiều lọn nhỏ xinh xắn, đang ngồi trong mái đình nhàn nhã nhấp trà. Giang Vân Ý bước tới, nhẹ giọng hỏi:
"Xin chào, cô nương có biết Hắc Thần Y ở đâu không?"
Cô gái ngẩng lên, đôi mắt trong veo lướt qua ba người, rồi đáp:
"Ở đây không có Hắc Thần Y nào cả."
Ba người ngạc nhiên nhìn nhau. Hàn Khanh nhíu mày, cố hỏi lại:
"Cô nương chắc chứ? Chúng ta nghe nói Hắc Thần Y sống gần thôn U Cốc mà."
Cô gái đặt chén trà xuống, giọng lạnh đi:
"Ta đã nói không có, các ngươi hỏi nữa cũng vô ích."
Thấy cô mất kiên nhẫn, Giang Vân Ý vội xua tay:
"Được rồi, chúng ta không hỏi về Hắc Thần Y nữa. Chỉ xin cô chỉ đường vào thôn U Cốc thôi."
Cô gái áo trắng khẽ gật đầu, tay chỉ về phía con đường mòn phía sau đình. Khi ba người quay lưng bước đi, cô nhếch môi cười nhạt, thì thầm:
"Đã đợi các ngươi tận năm năm rồi..."
Vào đến thôn U Cốc, cả ba không khỏi ngỡ ngàng. Họ từng tưởng nơi đây nghèo nàn, đơn sơ như cái tên của nó, nhưng trước mắt lại là một thị trấn phồn thịnh, nhà cửa khang trang, người dân sống thoải mái, tiếng cười nói rộn ràng.
"Đây là thôn U Cốc sao?" Giang Vân Ý thốt lên, mắt tròn xoe.
Huyền Ly Dạ hừ nhẹ:
"Đừng để vẻ ngoài đánh lừa. Nơi càng đẹp càng dễ giấu bí mật."
Họ dừng chân tại một khách điếm, gọi đồ ăn thức uống no nê. Trong lúc nghỉ ngơi, tiếng bàn tán từ bàn bên cạnh vọng đến. Một người đàn ông trung niên thì thào:
"Gần đây nhiều thiếu nữ mười tám tuổi mất tích bí ẩn lắm. Không ai biết chuyện gì đang xảy ra..."
Hàn Khanh khẽ nghiêng đầu:
"Mất tích? Nghe có vẻ không bình thường."
Giang Vân Ý gật đầu:
"Chúng ta nghỉ ngơi xong sẽ tìm hiểu thêm. Nhưng trước hết, phải tìm Hắc Thần Y đã."
Đêm đó, trong phòng trọ, Giang Vân Ý ngồi bên cửa sổ, tay nắm chặt ngọc bội mà sư phụ Tử Linh từng tặng cô khi mới vào tông môn. Cô khẽ thì thầm:
"Sư phụ, con nhất định sẽ tìm được Hắc Thần Y để cứu người. Con nhất định..."
Sáng hôm sau, ba người đi khắp thôn nghe ngóng. Nhưng khi hỏi về Hắc Thần Y, ai cũng lắc đầu. Một bà lão bán hàng ven đường nói:
"Hắc Thần Y à? Không ai biết mặt thật đâu. Chỉ nghe nói người đó sống trong khu rừng sau thôn. Nhưng mà..."
"Bà nói tiếp đi," Huyền Ly Dạ lạnh giọng thúc giục.
Bà lão hạ giọng:
"Khu rừng đó có màn sương dày lắm. Người tốt vào thì bị đẩy ra, người xấu vào thì bị thú dữ ăn thịt. Một đi không trở lại."
Dù nghe nhiều lời cảnh báo, Giang Vân Ý vẫn kiên quyết:
"Dù nguy hiểm thế nào, ta cũng phải thử. Sư phụ đang chờ ta!"
Ba người tiến vào khu rừng. Màn sương dày đặc bao phủ, lạnh buốt như muốn nuốt chửng họ. Họ cố bước tiếp, nhưng một luồng lực vô hình đột nhiên đẩy cả ba bật ra ngoài. Không bỏ cuộc, Giang Vân Ý hét lên:
"Ta phải vào! Ta không thể dừng lại!"
Nhưng sự kiên trì của họ khiến khu rừng nổi giận. Một tiếng gầm vang lên, một con thần thú khổng lồ với bộ lông đen tuyền và đôi mắt đỏ rực xuất hiện. Nó lao tới, móng vuốt xé gió. Hàn Khanh vội dùng thuật pháp dựng kết giới chắn trước Giang Vân Ý:
"Tránh ra, để ta!"
Nhưng sức mạnh của thần thú quá khủng khiếp, kết giới vỡ tan, Hàn Khanh bị hất văng ra, máu trào khỏi khóe miệng. Trong lúc nguy cấp, Huyền Ly Dạ nhanh chóng thi triển thuật dịch chuyển, hét lớn:
"Cầm cự không nổi nữa, đi thôi!"
Một luồng sáng lóe lên, cả ba biến mất khỏi khu rừng, xuất hiện bên ngoài trong tình trạng thảm hại. Hàn Khanh trọng thương, thở hổn hển. Giang Vân Ý hoảng hốt đỡ lấy hắn:
"Hàn Khanh, ngươi sao rồi? Đều tại ta..."
Hàn Khanh yếu ớt đáp:
"Đừng nói vậy... Ta tự nguyện mà."
Giang Vân Ý đành tạm gác ý định, ở lại chăm sóc Hàn Khanh. Huyền Ly Dạ nhìn hai người, ánh mắt phức tạp, rồi lặng lẽ bước ra ngoài. Hắn bất ngờ bắt gặp một cô gái áo trắng – chính là người họ gặp ở mái đình – đang ngồi đánh cờ với một ông lão râu bạc. Cô ngẩng lên, mỉm cười:
"Ngươi đến rồi à? Ta còn tưởng các ngươi bỏ cuộc sớm hơn."
Huyền Ly Dạ nheo mắt, lạnh giọng:
"Ngươi là ai? Liên quan gì đến Hắc Thần Y?"
Cô gái không đáp, chỉ nhấc một quân cờ, đặt xuống bàn, khẽ nói:
"Bước đi đầu đã sai thì có đi bao nhiêu lần đi nữa cũng vô dụng."
Sau đó cô đứng dậy cầm bao tiền của ông lão trên bàn cười tinh nghịch:
“Ta thắng rồi cảm ơn ông nhé, trưởng thôn.”
Nói xong cô quay đi bước đi len lỏi vào đám đông rồi biến mất…bỏ Huyền Ly Dạ và ông lão vẫn cứ nhìn chăm chú vào bàn cờ.