Chương 9: Nhảy lầu. 

Editor: HThanh.         

Thẩm Đông Thanh vừa ngồi xuống chỗ ngồi đã bị Phương Kỳ chọc vào.

“Đại thần, cậu xem...”

Cậu theo hướng anh chỉ nhìn sang, người chơi hôm qua vì đến muộn bị vặn gãy cổ hiện đang ngồi ngay ngắn trên ghế. Chỉ là đối phương mặt không biểu cảm, giống hệt như những học sinh bên cạnh, giống như đã trở thành một học sinh thực sự, chứ không phải là một người chơi.

Thời gian biểu của trường trung học Khánh Hải được sắp xếp đặc biệt chặt chẽ, gần như đã sắp xếp từng phút từng giây, không để cho học sinh có một chút thời gian thở dốc. Cho dù là giờ học hay giờ ra chơi, chủ nhiệm giáo dục đều lảng vảng trên hành lang, chỉ cần vi phạm nội quy trường học sẽ bị bà ta treo cổ tại chỗ.

Chu Văn Ngạn đã dành hai tiết học để tìm hiểu rõ thời gian tuần tra của chủ nhiệm giáo dục, sau đó giơ tay lên trong giờ học. Giáo viên đang dạy học trông như một con ma treo cổ, cổ của bà ta bị siết ra những vết máu sâu sắc, lưỡi kéo dài rất dài lắc lư trước ngực.

Bà ta dừng lại bài giảng, đầu quái dị vặn qua 180° dùng giọng khàn khàn hỏi. 

“Bạn học, có vấn đề gì sao?”

Tất cả các bạn trong lớp đều quay đầu lại, mặt không biểu cảm nhìn sang.

Chu Văn Ngạn sắc mặt không thay đổi. “Tôi cảm thấy không khỏe.”

Giáo viên treo cổ nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau mới nói. 

“Vậy thì đến phòng y tế xem sao, có bạn học nào đưa đi không...”

Chu Văn Ngạn kéo Thẩm Đông Thanh đang nằm trên bàn lên. 

“Cô, cậu ấy đi cùng tôi là được rồi.”

Giáo viên treo cổ nhìn thoáng qua không phản đối. Chỉ là khi hai người bước ra khỏi lớp học, bà ta phát ra một tiếng cười đầy ẩn ý.

"Cẩn thận đó, ngàn vạn lần đừng để bị bắt gặp..." Bà ta thần kinh lẩm bẩm.

Phương Kỳ ngồi ở hàng cuối cùng đột nhiên cảm thấy hơi lạnh. Anh rụt người lại, giữ sự tồn tại của mình ở mức tối thiểu. Anh trên bàn bày đầy một chồng sách cao ngất, vừa động đậy như vậy khuỷu tay vô ý đụng phải, rầm một tiếng tất cả sách đều rơi xuống đất.

Những học sinh vừa khôi phục lại bình thường, lại đồng loạt nhìn về phía chỗ của Phương Kỳ. Anh rùng mình vội vàng nhặt sách giáo khoa lên, chất đống trên bàn. Thứ tự sách bị lộn xộn, vốn dĩ trên cùng là một quyển sách toán, hiện tại biến thành một quyển sách bìa đen sì, trên bìa dùng chữ đỏ tươi viết bốn chữ《Những chuyện kinh dị ở trường học》.

Chu Văn Ngạn và Thẩm Đông Thanh rời khỏi phòng học lớp 12 (4). Trong khoảng thời gian này, chủ nhiệm giáo dục hẳn là đang tuần tra ở các tầng khác, bọn họ nắm chặt thời gian chạy về phía sân thượng.

Hiện tại là giờ học, bên ngoài không có một học sinh nào. Tránh được chủ nhiệm giáo dục, hai người thông suốt đi tới nóc nhà. Ngay lúc này, trong loa phát thanh của trường học đột nhiên vang lên tiếng ho khan của một ông lão, ông ta ho đến xé lòng rách phổi, giống như giây tiếp theo sẽ ho ra nội tạng.

【Có người chơi đã đạt được manh mối quan trọng】

【Nhiệm vụ chính được mở ra: Mời người chơi tìm kiếm những chuyện lạ trong trường học Khánh Hải】

Quả nhiên, nội quy trường học trước đó hoàn toàn chỉ là cái vỏ.

Nếu dựa theo nội quy trường học, trong bảy ngày làm một con rùa rụt cổ e rằng căn bản không thể thông qua được phó bản này, mà sẽ bị đồng hóa thành một phần của phó bản. Thông báo kết thúc, trong loa phát thanh vang lên một hồi chuông tan học.

Chu Văn Ngạn dẫn đầu bước vào sân thượng, Thẩm Đông Thanh theo sát phía sau.

Trong khoảnh khắc bước vào sân thượng, mắt Thẩm Đông Thanh đột nhiên hoa lên, sau đó liền không thấy bóng dáng của Chu Văn Ngạn đâu nữa. Cậu quay đầu nhìn xung quanh phát hiện mình đang đứng ở mép sân thượng, chỉ cần bước lên một bước sẽ ngã đến tan xương nát thịt.

Chờ đã…

Có một chút không đúng, sao nửa người dưới lại mát lạnh?

Thẩm Đông Thanh đột ngột cúi đầu, nhìn thấy một đôi chân vừa trắng vừa thẳng. Gió hôm nay rất ồn ào, thổi bay chiếc váy trên người cậu. Cậu bình tĩnh ấn chiếc váy sắp bị hớ hênh lại bình tĩnh lùi xuống. 

Vừa lùi một bước, Thẩm Đông Thanh liền nghe thấy phía sau vang lên một tràng cười trên sự đau khổ của người khác.

“Sao không nhảy nữa?”

“Tôi thấy cô ta chỉ là muốn chọc chúng ta, nếu thật sự dám nhảy lầu đã sớm nhảy rồi.”

“Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta còn phải đi học đấy.”

Thẩm Đông Thanh quay người lại, nhìn thấy trên sân thượng có thêm một đám nữ sinh, hai người cầm đầu có chút quen mắt chính là hai con quỷ lau nhà tối qua.

“Mau nhảy đi!”

“Lề mề làm gì? Đồ xấu xí kia, tôi thấy cô chỉ là muốn làm trò hề.”

“Không nhảy thì mau xuống đây, mặt trời nắng như vậy...”

Dưới lầu cũng có thêm một đám học sinh, bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt không phải sợ hãi, lo lắng, mà là khinh bỉ và thiếu kiên nhẫn không giống như đang xem nhảy lầu, mà là đang xem một màn biểu diễn vụng về.

Ngôn ngữ của bọn họ giống như từng bàn tay vô hình, đẩy Thẩm Đông Thanh lần nữa bước lên sân thượng. Khi nhìn thấy cậu trở lại chỗ đó, mọi người lập tức hưng phấn, vô số âm thanh tụ lại thành một chữ - ‘Nhảy!’

Tiếng ồn ào chui vào tai Thẩm Đông Thanh, cậu cuối cùng cũng mất kiên nhẫn quay người lại, còn chưa nói gì đã thấy Chu Văn Ngạn đứng lơ đễnh bên cạnh anh.

Thẩm Đông Thanh vô cùng tức giận. “Tại sao không cho anh mặc váy?!”

Cậu nhìn xuống đám đông vây xem bên dưới. 

“Nhảy cái gì mà nhảy? Bọn mày thay váy cho anh ta rồi nói!”

Chu Văn Ngạn cũng nhìn thấy Thẩm Đông Thanh nhưng giữa hai người dường như có một lớp màng mỏng ngăn cách, không nghe thấy cậu đang nói gì chỉ có thể nhìn thấy đôi chân thẳng tắp của cậu.

Chu Văn Ngạn xoa cằm. “Vội gì chứ? Chờ lát nữa rồi nói, tôi xem đã.”

Ánh mắt lại đảo qua làn da trắng nõn kia một vòng. Đám học sinh này chưa từng nghe thấy yêu cầu nào kỳ lạ như vậy, nhất thời ngây ngẩn tại chỗ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play