Chương 8: Hẹn hò rồi.

Editor: HThanh.       

Cô gái bị coi là cây lau nhà cười lớn hai tiếng. 

“Đồ ngốc, có thể dùng làm chổi mà!”

Người quản lý ký túc xá lúc này mới tỉnh ngộ. Đúng vậy, không thể làm cây lau nhà, vẫn có thể làm chổi! Người quản lý không do dự nữa, ngẩng đầu trừng trừng nhìn hai học sinh không tuân thủ quy định này, xách cô gái đang lộn ngược trên mặt đất lên rồi vung mạnh.

Cô gái như thể rất vui khi thấy người khác gặp xui xẻo, miệng phát ra tiếng cười kỳ quái, miệng há to lộ ra hàm răng sắc nhọn, e rằng chạm vào sẽ bị cắn mất một miếng thịt lớn.

Chu Văn Ngạn vừa muốn đẩy người bên cạnh ra nhưng còn chưa kịp hành động, đã thấy Thẩm Đông Thanh thân hình nhanh nhẹn lao ra, đá cho người quản lý ký túc xá một cú.

Người quản lý là một bà cô bốn năm mươi tuổi, trong ngực còn ôm một cô gái vốn dĩ trọng tâm không vững, bị đá như vậy người quản lý lập tức mất thăng bằng ngửa ra sau ngã xuống đất.

Cô gái lăn lông lốc sang một bên, sau khi có được tự do trở lại cô ta lập tức quay đầu, bắt đầu đối phó với người quản lý luôn coi cô ta là cây lau nhà. Cô gái có lẽ đã quen với việc làm cây lau nhà, hai chân đều mềm nhũn treo trên mặt đất, hai cánh tay chậm chạp uốn éo trên mặt đất thành một vệt máu dài.

"Đến giúp tôi!" Giọng cô gái the thé. 

“Chỉ cần giết chết bà ta, các người mới an toàn!”

Trong tình huống này, Chu Văn Ngạn quyết định nhanh chóng chế phục người quản lý trước. Về bản chất người quản lý vẫn là một người, tất cả đều dựa vào thân phận người quản lý và ‘công cụ’ trong tay, hiện tại cô gái đã phản bội nên hắn không tốn bao nhiêu sức lực đã giải quyết được bà ta.

Hai chân người quản lý co giật một cái rồi cũng từ từ mất đi tri giác. Chu Văn Ngạn vừa định đứng dậy, đột nhiên liếc thấy tàn ảnh do cô gái để lại, có thể thấy trên mặt cô ta còn mang theo nụ cười đắc ý.

Chỉ cần giết chết hai học sinh này, cô ta có thể trở thành người quản lý mới!

Mắt cô gái đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào người đứng cách đó không xa. Mặc dù đôi chân không còn sức lực, nhưng hai cánh tay chống trên mặt đất giống như một con báo, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thẩm Đông Thanh với tốc độ cực nhanh, khiến người ta hầu như không kịp phản ứng.

Miệng cô gái há to, nước bọt chảy xuống tham lam nhìn cái cổ thon thả của Thẩm Đông Thanh muốn cắn đứt nó. Chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể... Hả?

Hành động của cô gái khựng lại ngơ ngác nhìn làn da ở cự ly gần, sau đó bụng truyền đến một cú đánh mạnh, cô ta giống như một con diều bị đứt dây không tự chủ được bay ngược ra ngoài, đập vào tường mới dừng lại.

Ánh mắt Chu Văn Ngạn quét qua cô gái nằm sõng soài trên mặt đất. Xuống tay dứt khoát lại đánh trúng chỗ hiểm, không hề nương tay vì ngoại hình hay thân phận, xem ra Tiểu Đông Thanh này không đơn giản thuần khiết như vậy.

Chu Văn Ngạn đứng sang một bên, khóe miệng nở một nụ cười thú vị - dù sao thì trong trò chơi này, như vậy mới có thể đi xa hơn. Thẩm Đông Thanh buông chân xuống, ghét bỏ lau lau xuống đất. 

“Cô bẩn quá, tránh xa tôi ra.”

Cô gái bị coi là cây lau nhà đương nhiên không sạch sẽ chút nào, toàn thân đều dính đầy máu. Lúc này nghe thấy lời của Thẩm Đông Thanh, cô ta ngẩng đầu lên.

"Mày, mày..." Nhưng lời còn chưa nói xong, cô ta đã hóa thành một vệt ánh sáng trắng biến mất tại chỗ.

Ở chỗ cô gái biến mất một tờ giấy từ từ rơi xuống, rơi vào tay Thẩm Đông Thanh. Trên đó viết một hàng chữ.

【Kể từ lúc đó, bầu không khí của trường học trở nên kỳ lạ… Chẳng lẽ đây là báo ứng sao?】

Câu này không đầu không đuôi, khiến người ta không hiểu rốt cuộc là có ý gì. Chu Văn Ngạn xem qua tờ giấy rồi đút vào túi. 

“Đi xem ký túc xá nữ.”

Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Đông Thanh.

"Không phải như cậu nghĩ đâu," Chu Văn Ngạn giải thích. 

“Mỗi tòa ký túc xá đều có người quản lý, chúng ta đã có được một thông tin ở đây, có lẽ ở ký túc xá nữ cũng sẽ có thông tin để lại.”

Nói xong hắn lại cười. “Giống như trò chơi vậy.”

Nhưng đây không phải là trò chơi thực sự, không thể lưu lại để chơi lại cũng không có mạng sống vô hạn, thậm chí còn không phải là nhân vật chính. Mỗi cái chết của người chơi đều là sự biến mất của một mạng sống.

Chu Văn Ngạn đã trải qua không biết bao nhiêu trò chơi, cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy ai có thể rời khỏi trò chơi. Có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ phát điên vì trò chơi không có nút kết thúc này, nhưng…

Hắn liếc nhìn người đi theo phía sau, trong lòng thầm nói: Chưa phải bây giờ. 

Cho dù vừa rồi đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, cũng không có ai vì vậy mà ra xem. Học sinh không dám vi phạm nội quy trường học, người chơi đương nhiên là muốn giữ mình sống qua ngày nào hay ngày nấy. Hai người đi trước đi sau ra khỏi ký túc xá nam, dưới ánh đèn đường trắng lạnh lẽo kéo dài hai bóng hình.

Khuôn viên trường học vào ban đêm rất yên tĩnh, ở những nơi không có ánh đèn chiếu tới là một mảng bóng tối dày đặc, như thể bên trong ẩn chứa thứ gì đó luôn âm thầm rình mò trong bóng tối. Nhưng một khi bạn ném ánh mắt tới, nó lại biến mất không tăm tích.

Ký túc xá nam và ký túc xá nữ cách nhau không xa. Hai người mất năm phút đi bộ tới đó, lại mất ba phút giải quyết người quản lý ký túc xá nữ. 

Quả nhiên, lại có được một tờ giấy nhỏ.

【Tôi biết, những người ngoài cuộc lạnh lùng đều là những kẻ giết người.

Không, không... Ngày đó tôi không nên lên sân thượng, như vậy sẽ không...】

Chu Văn Ngạn kẹp lấy tờ giấy xem qua một lần. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra trên sân thượng, mới dẫn đến việc toàn bộ trường học xảy ra dị biến.

"Về trước đã, ngày mai hãy đến khu dạy học xem sao." Chu Văn Ngạn nói.

Thẩm Đông Thanh không có ý kiến. Hai người trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng dường như không biết gì về việc họ ra vào, vẫn yên tĩnh nằm như chết. Cậu leo lên giường, không lâu sau đã ngủ say, rồi lại bị tiếng còi buổi sáng đánh thức.

Thẩm Đông Thanh dụi mắt bò xuống giường. Phương Kỳ kéo cậu lại hỏi.

“Đại ca, tối qua hai người ra ngoài sao? Có gặp nguy hiểm gì không?”

Chu Văn Ngạn ở đó mặc quần áo, nghe rõ ràng cuộc trò chuyện bên dưới truyền đến, hắn cũng không lên tiếng vươn tay kéo khóa áo khoác đồng phục, rũ mắt nhìn Thẩm Đông Thanh.

Cậu ngơ ngác ‘ à ‘ một tiếng, dưới ánh mắt ân cần của Phương Kỳ chậm rãi nói.

“Tối qua ra ngoài hẹn hò.”

Phương Kỳ: ??? Cậu đang thật sự chơi trò chơi kinh dị sao?

Chu Văn Ngạn từ trên giường nhảy xuống bên cạnh Thẩm Đông Thanh, vươn vai. “Đi thôi.”

Không giống như buổi tối, ký túc xá ban ngày trở nên náo nhiệt hơn nhiều. Học sinh đi tới đi lui chuẩn bị ra ngoài lên lớp, không khác gì ký túc xá học sinh bình thường, nơi duy nhất kỳ quái chính là xác chết của người quản lý ký túc xá nằm trên hành lang.

Mà học sinh dường như hoàn toàn không nhìn thấy, đi qua vũng máu. Chu Văn Ngạn đi một đoạn đường, khi sắp vào đến khu dạy học thì lên tiếng nói. 

“Giấu thông tin là đúng, đôi khi người khác biết càng nhiều thì càng thêm nhiều phiền phức.”

Đặc biệt là một số người thích tự cho mình là thông minh, luôn làm hỏng mọi việc. 

Nửa ngày sau, Thẩm Đông Thanh mới hiểu ra là Chu Văn Ngạn nói chính là chuyện vừa xảy ra tối qua. Cậu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói thật. 

“Tôi chỉ là cảm thấy giải thích quá phiền phức. Chi bằng bịa một lý do nào đó.”

Chu Văn Ngạn im lặng một lát, đột nhiên cười lên. 

“Vậy cậu muốn hẹn hò với tôi sao?”

Thẩm Đông Thanh có chút buồn bực - đều là do chủ nhiệm giáo dục làm hỏng hết!

Cậu không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể thuận tay cầm lấy nội quy trường học mang theo người vỗ vào người hắn, nghiêm túc nói. 

“Cấm yêu sớm.”

Chu Văn Ngạn nhận lấy nội quy trường học, nụ cười đầy ý tứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play