Chương 7: Câu chuyện kỳ dị ở trường học.
Editor: HThanh.
Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, trong lớp liền vang lên tiếng chuông du dương. Vào học rồi, buổi tối là giờ tự học, chủ nhiệm lớp đang ngồi trên bục giảng, cúi đầu phê duyệt bài tập, không nhìn rõ dáng vẻ của bà ta.
Phía dưới ngồi từng dãy học sinh, bọn họ không hề nói chuyện riêng, mà vô cùng tự giác cầm bút lên, bắt đầu làm bài tập, chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt đều đặn. Thẩm Đông Thanh sờ soạng túi áo, lấy ra một gói kẹo dẻo gấu lặng lẽ cho vào miệng.
Kẹo dẻo mềm mại, mang theo một vị trái cây ngọt ngào. Cậu nhai kẹo dẻo liếc nhìn xung quanh, trong lớp còn một chỗ trống. Phương Kỳ nhỏ giọng thì thầm.
“Không biết người đến muộn sẽ như thế nào.”
Anh ngồi bên tay phải của Thẩm Đông Thanh, người nghiêng sang cố ý hạ thấp giọng nói chuyện, chắc là không ai nghe thấy. Nhưng lời còn chưa dứt, liền thấy học sinh xung quanh đều đồng loạt nhìn sang.
Phương Kỳ quay đầu lại, mặt của người bạn cùng bàn gần như dán sát vào mặt khiến anh sợ hãi run rẩy. Trên mặt học sinh đều không có biểu cảm gì, một đôi mắt đen sẫm không có một tia cảm xúc dư thừa, nhìn mà khiến người ta rùng mình.
Phương Kỳ run rẩy nuốt tiếng kêu sợ hãi xuống, cầu cứu nhìn Thẩm Đông Thanh. Cậu nuốt kẹo dẻo gấu xuống, không hề yếu thế mà đối diện với những học sinh kia, mở miệng nói.
“Bây giờ là giờ tự học buổi tối, các người không tự học nhìn chúng tôi làm gì?”
Câu nói này giống như chạm vào công tắc nào đó, học sinh từng người đều quay trở lại, tiếp tục cúi đầu làm bài tập. Trải qua chuyện này, Phương Kỳ không dám nói gì nữa, giống như chim cút cúi xuống nằm trên bàn.
Trong lớp một mảnh yên tĩnh. Chỉ có quạt điện phía trên kêu rào rào. Nếu không phải bạn học cùng lớp rất có thể không phải là người, còn có thể trải nghiệm một phen cuộc sống học đường. Thẩm Đông Thanh lúc rảnh rỗi lại lật xem nội quy trường học.
Quy chế của trường trung học Khánh Hải này vô cùng nghiêm ngặt, điều khoản lớn nhỏ, dày đặc viết kín một quyển sách, từ ăn mặc đến ăn uống rồi còn làm việc và nghỉ ngơi, không việc gì không có. Thẩm Đông Thanh vừa xem xong trang đầu tiên, liền thấy một người ăn mặc như học sinh chạy tới, thở hổn hển đứng ở cửa.
Hắn ta thò đầu vào trong lớp nhìn ngó, rồi đi về phía chỗ trống. Chỉ là người chơi trông rất không giống học sinh này vừa bước vào lớp, chủ nhiệm lớp trên bục giảng liền ngẩng đầu lên. “Em đến muộn.”
Người chơi đến muộn còn chưa cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, quay đầu lại nịnh nọt nói.
"Thưa cô, em vừa mới đi vệ sinh..." Lời nói bỗng đột ngột im bặt.
Chủ nhiệm lớp vừa nãy cúi đầu không nhìn rõ bộ dạng của bà ta, bây giờ đứng lên rồi mới nhìn rõ mặt bà ta bị cắt thành mấy khối, được khâu lại bằng dây thừng thô ráp, vết thương còn không ngừng chảy máu.
Người chơi không hề chuẩn bị tâm lý, trừng mắt nhìn chằm chằm vào một khuôn mặt như vậy, theo bản năng liền lấy ra một lá bùa dán lên. Trên trán của chủ nhiệm lớp bị dán một lá bùa màu vàng, giống như cương thi trong phim ảnh cứng đờ tại chỗ. Người chơi vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy bên cạnh vang lên một giọng nói.
“Em đến muộn.”
Tất cả học sinh đều giống như máy thu âm, không chút cảm xúc lặp lại câu nói này. Người chơi chửi một câu.
“Đây rốt cuộc là cái quỷ gì vậy.”
Vừa nói hắn ta quay người muốn xông ra khỏi cái lớp học quái dị này. Chỉ là còn chưa kịp rời đi, chủ nhiệm lớp đã thoát khỏi sự khống chế của lá bùa từ phía sau giữ cổ hắn ta.
Rắc―― Một tiếng giòn tan.
Cổ của người chơi mềm oặt đổ sang một bên, hoàn toàn mất đi sinh khí. Tiếp theo, một sợi dây thừng từ trên khung cửa rơi xuống móc vào cổ hắn ta, giống như một lời cảnh cáo treo học sinh đến muộn lên cửa.
Phương Kỳ chỉ nhìn một cái liền sợ hãi rụt ánh mắt lại, anh không dám nói chuyện cầm bút lên viết một dòng chữ vào vở bài tập đưa qua.
“Chết trong trò chơi, là thật sự chết sao?”
Thẩm Đông Thanh thật sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này, dù sao thì chuyện cậu từng "chết" lâu như vậy, đối với ranh giới giữa sự sống và cái chết không có gì đáng sợ như người bình thường.
Vậy nên cậu thật sự không biết nên trả lời thế nào. Ngay khi Thẩm Đông Thanh đang ngẩn người nhìn quyển vở, từ bên cạnh nhô ra một bàn tay rút ra quyển vở bài tập kia, viết lên trên một đoạn chữ.
“Anh có thể thử.”
Viết xong Chu Văn Ngạn ném quyển vở bài tập trở lại, chuẩn xác rơi xuống trước mặt Phương Kỳ. Anh có chút sợ hãi sờ sờ đầu.
Mạng sống chỉ có một, ai dám dễ dàng thử? Thôi thì cứ sống sót qua ngày đã.
Giải quyết xong vấn đề này, Thẩm Đông Thanh lại quay đầu xem nội quy trường học. Có lẽ bầu không khí học tập quá tốt, còn chưa xem được hai trang cậu đã buồn ngủ nằm sấp trên bàn, vừa vặn lấy quyển nội quy dày cộp làm cái gối.
Chu Văn Ngạn cũng đang lật xem quyển nội quy kia.
Chỉ là hắn có chút không tập trung, đôi tay thon dài lật qua từng trang từng trang, đến cuối cùng dứt khoát không xem nữa mà chuyển sang nhìn người bạn cùng bàn của mình.
Thẩm Đông Thanh nằm trên bàn, lộ ra nửa khuôn mặt. Sống mũi của cậu cao thẳng trông thanh tú dịu dàng, lông mi vừa cong vừa rậm, trên má rơi xuống một mảng bóng râm nhỏ, đôi môi hơi mở ra, lộ ra một chút răng khểnh đáng yêu.
Cậu dường như không hề sợ hãi mà ngủ rất say. Chu Văn Ngạn nhìn cậu đến hơi ngẩn người, mãi cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên. Thẩm Đông Thanh bị đánh thức, mơ màng ngẩng đầu lên.
“Tan học rồi sao?”
Bởi vì nằm trên bàn ngủ nên một nửa má của cậu bị ép đỏ ửng, tóc nghịch ngợm vểnh lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng ngậm hơi nước trông vô cùng ngây thơ.
"Tan học rồi."
Chu Văn Ngạn giơ tay ấn xuống mái tóc đang vểnh của cậu. “Về thôi.”
Những học sinh khác lần lượt rời khỏi lớp học, người chơi vi phạm bị treo ở cửa từ lâu đã biến mất không thấy. Thẩm Đông Thanh còn hơi mơ màng "ồ" một tiếng, liền đi theo hắn ra ngoài.
Vừa về đến phòng ký túc xá, ba học sinh khác đều không nói một lời, liền thẳng cẳng nằm trên giường giống như từng nhìn thấy thi thể. Phương Kỳ co rúm trên giường, lấy chăn bọc lấy người vẫn đang lật quyển nội quy dày cộp kia, như có điều suy nghĩ.
“Thật ra chúng ta cứ làm theo nội quy trường học, hẳn là có thể an toàn sống qua bảy ngày này.”
Nói xong nửa ngày không nhận được hồi âm, anh ngoái đầu nhìn thấy Thẩm Đông Thanh ngồi trên giường tầng trên lắc lư đôi chân, trong ngực ôm một gói khoai tây chiên đang ăn rất vui vẻ.
"Đại lão, đã lúc nào rồi còn gặm khoai tây chiên?" Phương Kỳ nhịn không được nói.
Thẩm Đông Thanh vừa nghe, nghĩ nghĩ, đưa khoai tây chiên xuống dưới.
“Anh muốn không?”
Phương Kỳ có chút cạn lời nói. “Tôi không muốn.”
Thẩm Đông Thanh lấy lại khoai tây chiên, lại đưa về phía người giường bên cạnh.
"Anh muốn..." Chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, đèn trong phòng ký túc xá đột nhiên tắt ngấm, chìm vào một mảnh bóng tối.
Đợi đến khi thích ứng với bóng tối, Thẩm Đông Thanh nhìn thấy bóng dáng Chu Văn Ngạn. Cậu cảm thấy con người hắn rất tốt, còn đưa kẹo sữa cho cậu ăn nên có qua có lại. Nghĩ như vậy, cậu lấy ra hai miếng khoai tây chiên đưa qua.
Chỉ thấy trong bóng tối, Chu Văn Ngạn do dự một lát liền cúi người sang đây cắn lấy hai miếng khoai tây chiên kia. Có thể là không có đèn không tiện lắm, hai người không tránh khỏi va chạm. Khóe môi Chu Văn Ngạn từ đầu ngón tay cậu chạm qua, để lại một chút ẩm ướt dấu vết.
"Khụ..." Chu Văn Ngạn che giấu ho khan một tiếng. “Ngủ đi.”
Thẩm Đông Thanh thì không cảm thấy gì, lau lau tay liền nằm xuống. Có thể là vừa rồi giờ tự học buổi tối đã ngủ rồi, cậu bây giờ hoàn toàn không buồn ngủ, nhắm mắt trằn trọc mãi không ngủ được.
Ngay lúc Thẩm Đông Thanh sắp ngủ thiếp đi, lại cảm thấy bên cạnh có chút không đúng. Cậu mở mắt ra đối diện với một đôi mắt trong bóng tối. Một trong những bạn cùng phòng đang đứng bên cạnh giường, vừa vặn ngang tầm lẳng lặng nhìn cậu.
Sau khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Đông Thanh, khóe miệng của hắn ta cong lên lộ ra một nụ cười cứng đờ. Trong khoảnh khắc nụ cười hình thành, làn da của hắn ta không chịu nổi sức nặng giống như đồ sứ bị nứt ra, biến thành một người đầy máu me.
Một trong những nội quy của trường: Sau khi tắt đèn phòng ký túc xá, không được ồn ào. Nhưng không ngờ, Thẩm Đông Thanh chỉ nhìn hắn ta một cái, liền quay người lại như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ngủ.
Bạn cùng phòng dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Đông Thanh một lúc, sau khi xác định không thể khiến cậu vi phạm nội quy, chỉ có thể chuyển mục tiêu. Chỉ là Phương Kỳ đã sớm ngủ ngáy ngon lành, căn bản không để ý đến hắn ta, còn có Chu Văn Ngạn ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn.
Bạn cùng phòng không cam lòng nằm trở lại giường. Trải qua chuyện này, Thẩm Đông Thanh hoàn toàn không buồn ngủ nữa. Nhưng cậu không hề sợ hãi, mà là buồn chán, thậm chí còn muốn chơi điện thoại. Tiếc là điện thoại vì hết pin mà đã chết trận từ lâu.
Thẩm Đông Thanh lại mở mắt nhìn một cái, có chút muốn chơi đùa với người bạn cùng phòng này, nhưng bạn cùng phòng không nhìn thấy, ngược lại nhìn thấy một bàn tay từ giường bên cạnh kéo ra mở chăn, sau đó một bóng người lặng lẽ chui vào.
Giường đơn của ký túc xá trường học chật hẹp, miễn cưỡng sức chứa được hai người đàn ông trưởng thành. Chỉ là hai người dính chặt vào nhau, đủ để nghe thấy tiếng tim đập chồng chéo. Chu Văn Ngạn dùng giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
“Ra ngoài xem thử?”
Trong trò chơi này, tuyệt đối không phải là một bé ngoan tuân theo quy tắc là có thể sống đến cuối cùng. Kiểu người chơi nghe lời này cho dù có thể sống qua phó bản này, cũng không thể sống qua phó bản tiếp theo.
Phó bản trường trung học Khánh Hải này vẫn chưa hoàn toàn thông quan, còn rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp, nhưng cũng có người sống sót ra khỏi nó. Dựa theo những gì những người đó miêu tả, phó bản này là về những câu chuyện ma quái trong trường học.
Vì vậy, nội quy trường học rất có thể chỉ là một cái chiêu trò bình phong mà thôi. Chu Văn Ngạn nghĩ thầm: Nếu không muốn thì thôi, hắn một mình cũng có thể nằm thắng. Chỉ là hắn có thể nằm một lần, nhưng không thể tiếp tục nằm, vẫn là phải trưởng thành tự đấu tranh…
Chu Văn Ngạn cúi đầu, ngoài dự đoán đối diện với một đôi mắt sáng lấp lánh.
"Được được." Thẩm Đông Thanh lập tức đồng ý, còn có chút nóng lòng muốn thử.
Hai người trước sau xuống giường, những người bạn cùng phòng nằm thẳng cẳng ở đó, không có bất kỳ phản ứng nào. Kẽo kẹt một tiếng. Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ánh đèn xám xịt ngoài hành lang chiếu vào. Hành lang một mảnh tĩnh mịch.
Dường như cả tòa nhà ký túc xá không có người sống, chỉ có hai người bọn họ đi trên hành lang. Hai bên là từng cánh cửa phòng đóng chặt, theo làn gió lạnh lẽo tăng vọt, giống như là đèn lồng của nhà tang lễ.
Thẩm Đông Thanh không hề bị ảnh hưởng, kẹo dẻo gấu của cậu còn chưa ăn xong, từ trong túi lấy ra một nắm. Cậu nhét hai viên vào miệng rồi lại đưa cho Chu Văn Ngạn.
Nếu là người quen biết Chu Văn Ngạn, chắc chắn sẽ không liên tưởng hắn với loại kẹo ngọt ngào như thế này, đừng nói là nếm thử, sợ là nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Nhưng bây giờ hắn lại tiếp cận Thẩm Đông Thanh cắn lấy viên kẹo dẻo gấu kia.
Cảm nhận vị ngọt trong miệng, Chu Văn Ngạn đột nhiên có một suy nghĩ sai lệch: Sao bọn họ giống như hai học sinh trung học không tuân thủ nội quy, buổi tối vụng trộm chạy ra ngoài hẹn hò yêu đương?
Cũng may ý nghĩ này không tồn tại quá lâu, đã bị người khác cắt ngang. Ở chỗ ngoặt hành lang, có thể nhìn thấy một bóng người chiếu trên mặt đất. Đó hẳn là quản lý ký túc xá, bà ta đang cầm một cây lau nhà lau sàn, cây lau nhà kia trông rất lớn, bà ta kéo nó rất tốn sức.
Hai người rón rén đi theo qua chỗ ngoặt. Nhìn rõ ràng quản lý ký túc xá khom người, trong ngực cầm không phải là cây lau nhà, mà là một cô gái bị đảo lộn ngược, tóc của cô gái rất dài kéo lê trên mặt đất một vệt máu ngoằn ngoèo.
Bà ta kéo rất nghiêm túc cẩn thận, giống như căn bản không nhìn thấy mặt đất bị kéo càng ngày càng bẩn. Đây hẳn là một trong những câu chuyện kỳ quái rồi. Chu Văn Ngạn nghĩ thầm nên giải câu đố này như thế nào.
Ngay lúc này, quản lý ký túc xá thẳng lưng phát ra một tràng cười khàn khàn.
“Tôi thích nhất là những học sinh không tuân thủ quy tắc, lại có thể đổi chổi lau nhà mới rồi.”
Nghe thấy câu này, ‘cây lau nhà’ trong tay bà ta đột nhiên mở hai mắt tràn đầy vẻ hả hê. Chu Văn Ngạn không chút động đậy tiến lên một bước, chắn Thẩm Đông Thanh ở phía sau. Thẩm Đông Thanh không hề sợ hãi mà còn rảnh rỗi chạm vào đầu mình, nghi ngờ nói.
“Làm chổi lau nhà? Nhưng tóc của hai chúng tôi cũng không đủ dài mà, như vậy có ích gì?”
Quản lý ký túc xá nhìn hai người một cái, chìm vào một nghi vấn sâu sắc.
(í là anh muốn bảo vệ iem nên che ở đằng sau đồ đóa, nhưng iem nó từng là quể anh ạ, có mín nào sợ mấy cái này âu =)) ).