Chương 6: Trường Trung học Khánh Hải.
Editor: HThanh.
Ba ngày trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, dù lòng người chất chứa bao nhiêu cảm xúc từ tuyệt vọng đến mừng rỡ, hay thậm chí là những giọt nước mắt tiếc nuối. Thẩm Đông Thanh không giống như những người chơi khác chìm trong nỗi sợ hãi, cậu thức dậy từ rất sớm, chuẩn bị một ba lô đầy ắp đồ ăn vặt, háo hức chờ đợi thử thách tiếp theo.
Phải thừa nhận, trò chơi này khiến Thẩm Đông Thanh cảm thấy vô cùng thú vị!
Mười một giờ sáng, cậu khoác lên mình chiếc ba lô nhỏ bước ra khỏi căn phòng. Nơi cậu đang ở là một thành phố nhỏ, nhưng vì ba ngày qua Thẩm Đông Thanh chỉ quanh quẩn trong phòng vui vẻ làm một ‘con mọt’ chính hiệu, nên giờ mới có dịp khám phá.
Cậu nhận ra thành phố này có rất nhiều người chơi, đường phố tấp nập chẳng khác gì những đô thị bình thường. Theo chỉ dẫn của hệ thống, Thẩm Đông Thanh đến một trạm xe buýt. Một chiếc xe cũ kỹ đậu ở đó, qua lớp kính bụi bặm có thể thấy bên trong đã có vài hành khách.
Cậu kéo lại chiếc ba lô đang trượt khỏi vai, bước lên xe và chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Có lẽ vì chưa đủ người, xe vẫn đứng im tại chỗ. Thẩm Đông Thanh lấy điện thoại ra, vừa mở màn hình thì có một bàn tay từ phía sau vỗ nhẹ vào vai cậu.
“Xin chào!”
Thẩm Đông Thanh quay đầu lại, bắt gặp một nụ cười rạng rỡ.
"Ch, chào."
Người ngồi ghế sau nhoài người tới chỗ cậu, tự giới thiệu
“Tôi là Phương Kỳ, đại thần này, kết bạn nhé?”
Thẩm Đông Thanh lắc đầu ."Tôi không phải đại thần."
Phương Kỳ nhìn chiếc ba lô căng phồng của Thẩm Đông Thanh với ánh mắt ‘tôi hiểu’ hạ giọng.
“Đồ trong hệ thống cửa hàng đắt muốn chết, cậu mua được nhiều như vậy, chắc chắn là đại thần rồi.”
Cậu liếc nhìn anh một cái, mở ba lô không giấu giếm. “Toàn là đồ ăn vặt.”
Bên trong toàn là sô cô la, bánh quy, khoai tây chiên, coca... chẳng có món đồ hữu dụng nào. Nụ cười của Phương Kỳ cứng đờ, nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại.
“Cậu dám mua nhiều đồ vô dụng như vậy, chắc chắn là cao thủ gan lớn rồi, tôi có thể ôm chân cậu được không?”
“Tôi chỉ vừa qua một phó bản tân thủ hoàn toàn là nhờ 'nằm', bây giờ một mình đi phó bản mới, trong lòng có chút hoang mang, nếu đại thần có thể dẫn tôi theo thì tốt quá...”
Phương Kỳ vừa nói vừa muốn ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Đông Thanh, tiện thể kéo gần mối quan hệ giữa hai người. Chỉ là anh vừa đứng lên, liền lại thấy có một người lên xe trực tiếp bỏ qua những chỗ trống khác, ngồi thẳng vào chỗ mà anh muốn ngồi.
“Này, đây là tôi...”
Người kia cướp chỗ ngồi đeo một cặp kính râm đen, nghe thấy anh nói chuyện liền khẽ kéo kính râm xuống, lộ ra một đôi mắt màu cà phê nhạt nhìn thẳng qua. Chưa đầy một giây Phương Kỳ đã chùn bước, anh vội vàng nói.
“Không có gì, không có gì, mời ngài ngồi.”
Mặc dù anh không quen người này, nhưng từ tướng mạo và khí thế của hắn mà xem, chắc chắn không phải là người chơi bình thường. Phương Kỳ ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ ngồi của mình dựng tai lên, nghe ngóng động tĩnh phía trước — nếu có thể tìm được cơ hội ôm đùi thì tốt!
Thẩm Đông Thanh liếc thấy người bên cạnh có chút quen mắt liền nhìn thêm một cái.
“A, là anh!”
Chu Văn Ngạn dứt khoát tháo kính râm xuống. “Là tôi.”
Thẩm Đông Thanh có chút ngại ngùng mím môi, trên má xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ. “Kẹo anh cho tôi ăn rất ngon.”
Hắn có chút muốn đưa tay xoa xoa cái đầu xù xì của cậu, nhưng tay vừa giơ lên đã bị chính hắn đè xuống, giả bộ lạnh nhạt ‘ừ’ một tiếng. Thẩm Đông Thanh không để ý, quay đầu vào ba lô tìm kiếm một chút lấy ra một quả thạch tròn tròn, nhét vào tay Chu Văn Ngạn.
“Tôi mời anh ăn.”
Bàn tay hắn to lớn với ngón tay thon dài, quả thạch được bao bọc trong lòng bàn tay trông đặc biệt nhỏ nhắn. Chu Văn Ngạn ngẩn người một chút, không biết nên ứng phó với quả thạch trái cây trong suốt này như thế nào. Cuối cùng chỉ có thể nhét vào trong túi áo khoác.
Người cuối cùng lên xe, cửa xe liền đóng lại, xe buýt cuối cùng cũng khởi động. Động cơ ầm ầm, từ từ chạy vào một mảnh bóng tối dày đặc. Đồng thời, đài phát thanh hai bên trong xe vang lên. Một ông lão già nua đang nói chuyện với âm thanh rất khó khăn, một câu phải ho ba lần giọng nói khàn khàn khó nghe.
【Chào mừng đến với trò chơi Ác Mộng Vô Tận】
【Bạn đã vào phó bản cấp C】
【Hãy ở trường trung học Khánh Hải trong bảy ngày】
Lời vừa dứt tài xế đạp mạnh phanh, phát ra một tiếng phanh chói tai. Xe buýt dừng lại, cửa lớn lập tức mở ra. Có người thò đầu ra nhìn, bên ngoài là một màn sương mù dày đặc, tất cả mọi thứ đều bị che khuất. Trong tình huống này, không ai dám dễ dàng mạo hiểm mà xuống xe.
Chu Văn Ngạn đứng dậy vươn vai một cái. “Đi thôi.”
Thẩm Đông Thanh không nghĩ nhiều, xách ba lô lên rồi đi theo hắn xuống xe. Phương Kỳ vừa thấy hai vị đại ca xuống xe liền vội vàng cũng đuổi theo. Những người khác nhìn nhau, cũng lần lượt xuống xe. Sương mù bên ngoài rất lớn, tầm nhìn còn chưa đến một mét.
Cậu chăm chú nhìn xuống chân, sợ bị đá vấp chân nên đi rất cẩn thận. Đi chưa được hai bước, đột nhiên nhìn thấy ngay tầm mắt mình có một bàn tay đưa tới.
"Hả?" Thẩm Đông Thanh ngẩng đầu.
Chu Văn Ngạn một tay cắm vào túi áo khoác, một tay đặt trước mặt cậu không nói gì, chỉ nhìn sang một cái. Thẩm Đông Thanh thăm dò đặt tay xuống, hắn nắm chặt lấy kéo người đi về phía trước. Đi khoảng mười phút thì sương mù dần tan, có thể nhìn thấy phía trước là cổng trường học.
Bây giờ có lẽ là lúc kết thúc kỳ nghỉ trở lại trường, học sinh từng nhóm từng nhóm đi về phía cổng trường, bên cạnh cổng trường có một bia đá hoa cương, phía trên dùng chữ mạ vàng viết tên trường — trung học Khánh Hải.
Chu Văn Ngạn dẫn Thẩm Đông Thanh trà trộn vào dòng người, đi về phía cổng chính của trường học. Chỉ là còn chưa đi vào trường trung học Khánh Hải, đã bị một người phụ nữ trung niên đeo kính gọng vàng chặn lại. Trên ngực bà ta đeo một bảng tên, phía trên viết hàng chữ ‘Chủ nhiệm phòng giáo vụ’.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ dùng ánh mắt nghiêm khắc quét qua hai người, đặc biệt dừng lại trên bàn tay đang nắm lấy nhau một lát, sau đó dùng giọng bén nhọn nói.
“Trong trường cấm tiếp xúc quá mức thân mật, không thể yêu sớm.”
Cái phó bản trường trung học Khánh Hải này Chu Văn Ngạn chưa từng tới, nhưng hắn có nghe Mắt Kính nói, tốt nhất là không nên vi phạm quy tắc bên trong trường học vì vậy liền buông tay ra.
Thẩm Đông Thanh vốn cảm thấy chỉ là một chuyện rất đơn thuần, Chu Văn Ngạn dắt cậu đi đường mà thôi nhưng đến miệng chủ nhiệm phòng giáo vụ, sao lại khiến hai người không bình thường vậy?
Bây giờ hắn buông tay ra ngược lại khiến hai người bọn họ có vẻ như là chột dạ. Thẩm Đông Thanh nghĩ như vậy, một tay nắm lấy tay Chu Văn Ngạn đối với chủ nhiệm phòng giáo vụ, nghiêm túc nói.
“Thưa cô, chúng em chỉ là quan hệ bạn học đơn thuần.”
Nói xong không thèm nhìn nữa, liền kéo tay hắn đi. Cậu nói rất hùng hồn, khiến chủ nhiệm phòng giáo vụ không tìm được lý do phản bác. Thẩm Đông Thanh cứ thế nắm tay Chu Văn Ngạn, theo những học sinh xung quanh đi cùng một hướng. Học sinh trở lại trường sau kỳ nghỉ, việc đầu tiên là về ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Ký túc xá ở góc phía tây của trường học phải đi qua tòa nhà dạy học, sân vận động và nhà ăn, sau khi đi hết nửa trường học liền đến trước hai tòa nhà sáu tầng. Tòa nhà ký túc xá nam nữ riêng biệt, hai người theo đám con trai đi vào một trong hai tòa nhà. Thẩm Đông Thanh lúc này mới buông tay ra.
Chu Văn Ngạn nhìn sườn mặt của cậu, nhịn cười thấp giọng nói. “Sao không tiếp tục nắm nữa?”
Thẩm Đông Thanh nghiêm trang nói.
“Vừa rồi chỉ là để chứng minh hai người chúng ta không hẹn hò yêu đương.”
Nói xong cậu đi tới bảng thông báo, xem mình nên ở phòng nào. Trên bảng thông báo dán đầy thông báo vi phạm. Thẩm Đông Thanh nhìn một vòng, không tìm thấy tên của mình cũng không tìm thấy Chu Văn Ngạn.
“Hai cậu còn ngây người ra đó làm gì? Về phòng thay đồ, sắp đến giờ học rồi!”
Một chàng trai đầu đinh bước tới, có vẻ như là cùng phòng với bọn họ. “Nhanh lên, lát nữa muộn giờ sẽ bị trừ điểm!”
Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn nhìn nhau một cái rồi đi theo chàng trai đầu đinh kia, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng 402. Bước vào trong nhìn thấy trên mép giường đều đã dán tên.
Ký túc xá tổng cộng có thể ở sáu người, giường của Thẩm Đông Thanh ở trên tầng trên gần cửa ra vào, còn giường của Chu Văn Ngạn ở đối diện cậu. Thẩm Đông Thanh đặt ba lô lên giường, vừa định cùng đầu đinh ra ngoài liền thấy cửa phòng bị người ta đẩy mạnh ra.
Trạng thái của Phương Kỳ rõ ràng không ổn, tinh thần hoảng hốt vừa nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy người thân.
“Tôi vừa mới nhìn thấy…”
Phương Kỳ run rẩy như sàng gạo. “Có người chơi cãi nhau với chủ nhiệm giáo vụ, sau đó…”
Người chơi kia tương đối cá tính. Kiểu tóc đặc biệt đủ màu sắc sặc sỡ, điều này đối với trường học mà nói là tuyệt đối không cho phép, vừa vào cổng trường đã bị chủ nhiệm giáo vụ chặn lại yêu cầu anh ta cắt tóc.
Người chơi kia có lẽ thấy chủ nhiệm giáo vụ là một người phụ nữ bình thường, lòng can đảm lớn hơn, không phục cãi lại. Không ngờ chủ nhiệm giáo vụ trực tiếp lấy ra một cây kéo, ‘xoẹt’ một cái là cắt đầu người ta luôn. (là cắt đầu đếy =)) ).
Càng khủng bố hơn là những học sinh khác không hề cảm thấy kỳ lạ, mặt không biểu cảm đi qua bên cạnh thi thể không đầu. Đầu đinh vừa mặc đồng phục học sinh, vừa nói.
“Vi phạm nội quy trường học, chẳng phải rất bình thường sao? Sáu giờ lên lớp, các cậu đừng đến muộn.”
Hiển nhiên là anh ta đã quen với tình huống này rồi, nói xong thì đi ra ngoài chỉ còn lại ba người chơi ở trong phòng ký túc xá. Phương Kỳ cũng là người ở phòng này, vị trí giường của anh ở tầng dưới, phía trên chính là Thẩm Đông Thanh.
“Chúng ta đi đến phòng học trước đi?”
Chu Văn Ngạn lên tiếng. “Chờ một chút, thay đồng phục học sinh trước đã.”
Vừa rồi đầu đinh đi ra ngoài, là đã thay đồng phục học sinh rồi. Có lẽ không mặc đồng phục học sinh cũng là vi phạm nội quy trường học.
Phương Kỳ vừa nghĩ, đúng là như vậy, vội vàng mở tủ có viết tên mình ra, mặc toàn bộ đồng phục và thẻ học sinh bên trong vào người. Bộ đồng phục rộng thùng thình, trong nháy mắt biến một thanh niên mặt mũi xinh đẹp thành một người bình thường không có gì nổi bật, mặc đồng phục quá tuổi còn có một loại cảm giác kỳ quái.
Anh quay đầu lại nói. “Tôi xong rồi...”
Được thôi, không thể so sánh được. Chu Văn Ngạn tay dài chân dài, cho dù là đồng phục xanh trắng mặc trên người cũng vẫn thể hiện được vóc dáng, tay áo xắn lên một cái, liền biến bộ đồng phục bình thường thành hàng cao cấp.
Thẩm Đông Thanh càng không cần nói, cậu vốn dĩ đã trắng trẻo mềm mại, vừa mặc đồng phục liền biến thành học sinh thanh mai trúc mã, trên mặt có lúm đồng tiền nhàn nhạt, ra ngoài chính là hotboy thanh thuần.
Thật sự là người so với người, phải tức chết người.
Trong cảm xúc ghen tị và ngưỡng mộ, nỗi sợ hãi trong lòng Phương Kỳ cũng tan đi không ít, anh xem thời gian.
“Sắp sáu giờ rồi.”
Thẩm Đông Thanh vừa bước ra ngoài, đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, nói một tiếng ‘chờ một chút’, chạy về phòng ký túc xá rồi lại chạy ra, trong túi áo căng phồng đựng không ít đồ.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Phương Kỳ, cậu vỗ vỗ túi áo. “Đồ ăn vặt.”
Được thôi, lúc này còn có thể nghĩ tới đồ ăn vặt, không hổ là đại thần. Phương Kỳ càng thêm lòng tin kiên định muốn ôm đùi. Dựa theo thông tin được viết trên thẻ học sinh, một nhóm người đến tòa nhà dạy học tìm được *lớp cao tam (4)*.
(tiếng Trung là “找到了高三(四)班”ní nào dịch hộ toi vs ;-;;; ).
Bên trong từ sớm đã ngồi đầy người chỉ còn lại lác đác vài chỗ trống, xem qua sách giáo khoa trên bàn liền tìm được chỗ ngồi của mình. Thẩm Đông Thanh ngồi ở hàng cuối cùng, bạn cùng bàn vừa vặn là Chu Văn Ngạn.
Sau khi ngồi xuống, cậu lật xem quyển sách được đặt trên bàn, bên trong kẹp một quyển nội quy trường học. Tiện tay mở một trang, dòng đầu tiên chính là chữ in đậm — cấm yêu sớm.
Thẩm Đông Thanh gấp nội quy lại.
(Pfff…há há há há xN =)) ).