Chương 1: Đám tang của ông A.
Editor: HThanh.
Mưa lớn trút xuống, ào ào trong bóng tối. Đây là một ngôi nhà tự xây ở nông thôn đã có từ khá lâu rồi, trên tường dính đầy vết bẩn, trong góc ném một đống nông cụ rỉ sét tản ra một mùi khó tả. Đèn treo trên trần nhà lung lay, ánh sáng lúc sáng lúc tối. Phía dưới, trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, một đám người đang ngồi quây quần, đối diện với một chiếc tivi cũ.
Có lẽ vì không có tín hiệu, màn hình tivi nhấp nháy những hạt đen trắng, phát ra tiếng rè rè chói tai. Trên ghế sô pha xuất hiện một người đàn ông vạm vỡ đeo dây chuyền vàng, một nữ sinh trung học mặc đồng phục JK, một nhân viên văn phòng ăn mặc lịch sự... rõ ràng là những người trông không liên quan gì đến nhau nhưng lại ngồi cùng nhau.
Không ai nói gì. Bên ngoài cửa sổ sấm chớp vang dội, TV đen màn hình trong giây lát rồi lại sáng lên, vẫn là màn hình đen trắng nhưng có thêm một giọng nữ the thé lại cao vút.
[Chào mừng bạn đến với trò chơi Ác Mộng Vô Tận]
[Bạn đã vào màn chơi Tân thủ]
[Hãy tham dự tang lễ của ông A và tìm ra hung thủ giết người]
Sau khi giọng nói biến mất, chỉ còn lại tiếng cười thần kinh khiến cho người ta toàn thân phát lạnh. Cuối cùng cũng có người không nhịn được nữa, đứng dậy.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Có ai nói cho tôi biết không?”
Người nói là một nhân viên văn phòng ăn mặc chỉnh tề, anh thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, lo lắng việc đi làm muộn sẽ bị trừ lương chuyên cần.
Có điều, chiếc đồng hồ của người nọ dường như đã bị hỏng đến bây giờ, thời gian vẫn dừng lại ở bảy giờ sáng, không nhích thêm một phút nào. Sự nghi ngờ của anh giống như một công tắc, kích động cảm xúc của những người khác trong đại sảnh.
Nữ sinh trung học cúi đầu nức nở. “Tôi muốn về nhà...”
Nhân viên văn phòng bước nhanh về phía cửa lớn muốn kéo ra, nhưng cửa lớn đóng chặt không hề nhúc nhích. Người đeo dây chuyền vàng cũng đứng dậy nhìn xung quanh, cửa sổ cũng bị đóng kín mít, trên đó còn đóng những thanh gỗ. Người đeo dây chuyền vàng nhặt một chiếc rìu từ đống nông cụ, dùng sức chém xuống muốn phá cửa sổ để ra ngoài.
Rầm -
Một nhát rìu chém xuống, gỗ bị gãy, trên cửa sổ kính cũng xuất hiện những vết nứt như mạng nhện. Người đàn ông đeo dây chuyền vàng mừng rỡ trong lòng.
“Có hy vọng rồi."
Vừa nói anh ta lại giơ rìu lên, muốn đập vỡ cửa sổ kính. Nhưng rìu còn chưa kịp rơi xuống, đã nghe thấy tiếng ‘bốp’ một tiếng, một dấu tay máu me dán lên cửa sổ.
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng giật nảy mình, chiếc rìu trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục.
Bốp bốp bốp -
Vô số dấu tay máu me dán lên cửa sổ, như thể muốn vượt qua lớp kính mỏng manh này vào bên trong. Cửa sổ rung lắc, dường như sắp vỡ tan, người đàn ông đeo dây chuyền vàng lùi lại một bước nuốt nước bọt.
“Chuyện này là sao? Thật sự có ma sao?”
"Cái quái gì vậy? Tất cả đều là lừa đảo!"
Người đàn ông văn phòng trở nên cáu kỉnh, nhặt chiếc rìu từ sàn nhà lên rồi giơ rìu và định bổ mạnh xuống.
“Tránh ra cho tôi.”
Nhưng chưa kịp làm gì thì kính "rắc" một tiếng vỡ tan. Hành động của người đàn ông văn phòng khựng lại, anh trừng mắt nhìn một bàn tay trắng bệch thò ra từ bóng tối phía sau cửa sổ, nắm lấy cánh tay anh.
“Thứ gì thế này!”
Người đàn ông văn phòng hoảng loạn muốn giãy giụa, nhưng bàn tay quỷ dị này gầy như que củi lại có sức mạnh phi thường, nó kéo người nọ ra ngoài. Người đàn ông văn phòng cuối cùng cũng biết rằng tất cả những gì trước mắt không phải là thứ mà con người có thể làm được, nhìn thấy mình sắp bị kéo ra khỏi phòng, anh kinh hãi hét lên.
“Cứu mạng- - -”
Dây chuyền vàng đã sớm bị làm choáng váng, nữ sinh trung học co rúm người lại thành một đống không dám nhúc nhích. Những người khác cũng không có ý định hy sinh mình để cứu người.
Người đàn ông văn phòng cứ thế bị kéo ra khỏi cửa sổ hẹp, cơ thể uốn éo thành tư thế vặn vẹo, biến mất trong bóng tối. Sảnh lớn lại chìm vào sự im lặng chết chóc, chỉ có tiếng nhai thức ăn vọng lại từ ngoài cửa sổ.
"Các bạn nên mừng vì đã mất đi một kẻ ngốc.” Người ngồi giữa ghế sô pha bắt chéo chân.
“Điều đầu tiên tôi dạy các bạn là đừng hành động tùy tiện, một ngọn cỏ, một bông hoa ở đây đều có thể lấy mạng các bạn.”
Trải qua cảnh tượng vừa rồi, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn nghe người kia nói vậy, như tìm được chủ ý liền nhìn sang. Người đàn ông kia rất hài lòng với phản ứng của những người khác.
“Tôi họ Trần, các bạn cứ gọi tôi ông Trần là được.”
Dây chuyền vàng rất biết điều, ngay lập tức bước tới đưa một điếu thuốc.
“Anh Trần, anh từng chơi trò này rồi à?”
Ông Trần liếc nhìn anh ta với vẻ tán thưởng, nhận lấy điếu thuốc.
“Đã chơi hai lần rồi. Nhiệm vụ tân thủ khá đơn giản, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo tôi là sẽ không có vấn đề gì."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của những người khác nhìn ông ta trở nên nóng rực.
"Nhưng..." Ông Trần búng nhẹ tàn thuốc, lời nói đột ngột chuyển hướng.
“Không có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống đâu.”
Một thanh niên tóc vàng hoe gầy gò theo phong cách streamer hỏi. “Ông muốn bao nhiêu tiền?”
Ông Trần nhếch mép một cách mỉa mai.
“Ở đây, tiền chỉ là mớ giấy bỏ đi. Tôi muốn điểm tích lũy của các bạn sau khi thông quan.”
Nữ sinh trung học yếu ớt lên tiếng. “Điểm tích lũy để làm gì?”
"Câu hỏi hay lắm." Ông Trần nói.
“Điểm tích lũy có thể đổi lấy một số thứ để bảo vệ tính mạng, nhưng chỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ tân thủ mới có thể mở cửa hàng, vì vậy nếu các bạn không sống sót qua nhiệm vụ tân thủ, điểm tích lũy cũng vô dụng.”
Thanh niên tóc vàng hoe từng đọc nhiều tiểu thuyết mạng bỗng suy nghĩ được gì đó. “Giống như game kinh dị trong tiểu thuyết.”
"Ừ..." Ông Trần nhả ra một ngụm khói.
“Cũng gần như vậy, nhưng đừng nghĩ mình là nhân vật chính. Tất cả mọi người ở đây đều là những kẻ xui xẻo đang cố gắng sống sót trong trò chơi này, chỉ khi trải qua mười trò chơi mới có thể hoàn toàn rời khỏi trò chơi xui xẻo này.”
Dây chuyền vàng suy nghĩ nhiều hơn, lên tiếng hỏi. “Anh có thể đảm bảo an toàn cho chúng tôi không?”
Ông Trần không trả lời trực tiếp mà nói. “Chỉ cần các bạn không tự tìm đường chết.”
Tóc vàng và nữ sinh trung học đều là những người trẻ tuổi khá đơn thuần, ngay lập tức đồng ý với yêu cầu của ông Trần, chỉ muốn bảo toàn tính mạng. Dây chuyền vàng thấy họ đều đã đồng ý, cũng chỉ có thể theo số đông. Ông Trần tính toán xem sẽ có bao nhiêu điểm tích lũy vào tài khoản, trên mặt lộ ra vài phần tươi cười.
“Các bạn còn câu hỏi nào không? Những gì tôi biết đều sẽ nói cho các bạn.”
“Xin hỏi...”
Đúng lúc này, ở góc ghế sô pha có một cánh tay giơ lên. Tất cả mọi người đều nhìn sang, ngồi trong góc có một thanh niên, có lẽ là do luôn im lặng nên có vẻ không có cảm giác tồn tại. Đối phương có đôi mắt hạnh nhân, đôi mắt đen trắng rõ ràng lóe lên ánh sáng ham học hỏi, trông rất ngoan ngoãn và đáng yêu, khi cười còn lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ.
Ông Trần không để ý nói. “Cậu hỏi đi.”
Chàng trai giơ chiếc điện thoại di động lên, vẻ mặt rất khổ sở hỏi.
“Tại sao ở đây không chơi được trò đấu địa chủ?”
Những người khác: …
Nữ sinh trung học nhỏ nhẹ nói. “Ở đây không có sóng.”
Cô ấy vừa thử báo cảnh sát rồi, nhưng dường như tất cả các thiết bị điện tử đều bị vô hiệu hóa, hoàn toàn không thể liên lạc được với bên ngoài.
"Ồ." Chàng trai có chút thất vọng thu chiếc điện thoại di động về.
Ông Trần: Chẳng lẽ đây là một kẻ ngốc sao? Ở nơi nguy hiểm như vậy mà còn nghĩ đến việc đấu địa chủ?
Nhưng cho dù ông Trần nghi ngờ chàng trai này có chút không bình thường, cũng không cản trở việc ông ta kiếm điểm tích lũy, thế là giả bộ bộ dạng hiền lành.
“Cậu tên gì?”
Chàng trai không hề đề phòng. “Thẩm Đông Thanh.”
Ông Trần cười nói.
“Chỉ cần cậu đồng ý đưa điểm tích lũy cho tôi, tôi sẽ dẫn cậu qua cửa.”
Thẩm Đông Thanh ngước mắt nhìn ông ta một cái. “Không cần đâu.”
Nụ cười của ông Trần cứng đờ, thái độ trở nên lạnh nhạt, nói một cách đầy ẩn ý.
“Thế giới này rất nguy hiểm đấy, cậu không thấy người đàn ông văn phòng vừa rồi sao? Sơ ý một chút là ngay cả mạng sống của mình cũng không giữ được, đối với mạng sống mà nói, điểm tích lũy có gì quan trọng?”
Trong lời nói mang theo một sự đe dọa không dễ nhận thấy.
Thẩm Đông Thanh. “Ồ.”
Nụ cười của ông Trần hoàn toàn biến mất, mặt mày u ám nói.
“Người trẻ tuổi luôn thích làm ra vẻ kiên cường, nhưng bọn họ không biết rằng, đôi khi kiên cường sẽ phải trả một cái giá thảm khốc.”
Ông Trần muốn dọa người này một chút. Những người ở đây đều là người mới, nhiệm vụ tân thủ sẽ không khó nhưng điểm tích lũy nhận được rất cao, đối với ông Trần mà nói, mỗi một con mồi đều phải vặt lông sạch sẽ.
Nhưng không ngờ lời vừa nói ra, tên nhóc này vẫn không hề lay chuyển. Thẩm Đông Thanh đang nghịch chiếc điện thoại di động của mình, ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt chăm chú của ông Trần, sau một hồi mới nhận ra.
“Ông đang nói chuyện với tôi sao?”
Cậu nghĩ một lát rồi lịch sự nói.
“Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi không còn là người trẻ tuổi nữa rồi.”
Thẩm Đông Thanh thực ra là một con quỷ dữ ngàn năm không thể được đầu thai, sống lang thang trên thế gian, đột nhiên có một ngày chiếm được một thân thể.
Chỉ là cậu còn chưa kịp tận hưởng những công nghệ cao như điện thoại di động, máy tính, đã bị kéo vào thế giới này.
Cậu có thể cảm nhận được trong căn nhà này tồn tại vài con ma, nhưng điều mà mình quan tâm nhất lại là những trò chơi trên điện thoại di động đều không thể chơi được.
Ông Trần suýt chút nữa bóp nát điếu thuốc trong tay: Ai mẹ nó cần cậu nhắc nhở? Tôi đang đe dọa cậu đấy! Ông ta đang muốn cho tên nhóc này một bài học thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Mỗi người có mặt đều căng thẳng nhìn sang, chỉ có Thẩm Đông Thanh cúi đầu chăm chú nhìn vào điện thoại di động, muốn tìm một trò chơi không cần sóng để chơi.
Két――
Cánh cửa lớn hé ra một khe hở, một người phụ nữ mặc váy liền thân dài tay màu đen, trên cánh tay đeo một mảnh vải đen đứng ở khe hở. Khuôn mặt cô ta không có chút máu, mang vẻ mặt đau buồn.
Cô ta đứng ở cửa, nhẹ nhàng nói. “Các vị không quản đường xá xa xôi đến đây, thật sự là vất vả rồi, xin mời các vị cứ nghỉ ngơi ở đây trước. Theo phong tục của chúng tôi, phải để linh cữu ba ngày sau mới có thể đưa tang, đến lúc đó mới có thể gặp mặt chồng tôi lần cuối.”
Không ai dám đáp lời cô ta, vẫn là ông Trần lên tiếng. “Không vất vả."
Góa phụ của ông A liếc nhìn ông Trần một cái, nhỏ nhẹ nói.
“Phòng ở trên lầu hai. Các vị cứ nghỉ ngơi một đêm, đến ngày mai có thể tự do đi lại xung quanh, chỉ là ngàn vạn lần đừng đi đến căn phòng cuối cùng ở lầu ba. Còn nữa, người trong thôn chúng tôi đều lớn tuổi rồi, không thích ồn ào vào buổi tối."
Nói xong, góa phụ liền rời đi cũng tiện tay đóng cửa lớn lại. Trong khoảnh khắc đó, những người trong sảnh nhìn thấy bên ngoài bày hai hàng vòng hoa, còn có đủ loại hình nhân bằng giấy, trông rất lạnh lẽo.
Tóc vàng có chút kích động. “Đây là NPC sao?”
Ông Trần liếc nhìn sang rồi thu hồi ánh mắt.
“Cũng có thể là lệ quỷ muốn mạng của cậu đấy. Nghe lời cô ta đi, ở trong trò chơi tốt nhất là nghe lời NPC.”
Tóc vàng rất hiếu kỳ. “Vậy không nghe lời thì sao?”
Ông Trần âm u nói. “Không nghe lời đều chết rồi.”
Nhà dân tự xây ở nông thôn đều xây rất rộng rãi, trên lầu hai có một hành lang dài âm u không có ánh sáng, dường như nhìn không thấy điểm cuối. Sau khi bật đèn, có thể thấy hai bên đều là những cánh cửa đóng chặt. Nữ sinh trung học nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.
"Nếu chúng ta tách ra, buổi tối xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?" Ở đây chỉ có một mình cô ấy là con gái.
Ông Trần nói. “Dù sao cũng chỉ có ba ngày, bốn người chúng ta chen chúc trong một phòng là được. Cứ ở phòng này, có chuyện gì cũng tiện đường chạy trốn.”
Ông ta chỉ vào căn phòng gần cầu thang nhất. Nữ sinh trung học yên tâm hơn, khi bước vào trong, đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề.
“Bốn người?”
Có cô, ông Trần, tóc vàng và dây chuyền vàng là bốn người, chẳng phải còn một người sao? Ông Trần nghe thấy câu hỏi của cô ấy thì cười khẩy một tiếng.
“Có người muốn tự tìm đường chết, trách được ai chứ? Cậu ta ở một mình vừa hay có thể thu hút sự chú ý của ma quỷ, như vậy không phải tốt sao?”
Dây chuyền vàng là người trưởng thành đương nhiên không có ý kiến gì, dù sao theo họ nghĩ, người chết không phải là chàng trai trẻ kia, biết đâu người chết lại là bọn họ. Chỉ có nữ sinh trung học là hơi lo lắng, nhưng cô ấy cũng không có cách nào chỉ có thể im lặng.
Thẩm Đông Thanh chẳng hề để ý mình bị bài xích tụt lại phía sau đoàn người, chậm rãi bước lên cầu thang, giữa đôi lông mày thanh tú có một chút ưu sầu. Ông Trần khoanh tay, nhìn cậu nói.
“Biết sợ rồi? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.”
Cậu không biết tại sao người này luôn muốn quan tâm mình, khi còn là quỷ đều rất lạnh lùng nhưng không ngờ khi làm người rồi, lại có thể cảm nhận được sự ấm áp giữa người với người. Chỉ là Thẩm Đông Thanh đã quen với việc lạnh lùng, không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể nói một cách cứng nhắc.
"Tôi không sợ hãi.”
Ông Trần cười khẩy một tiếng.
“Vịt chết còn mạnh miệng, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng quá coi trọng thể diện, ngoan ngoãn nhận lỗi đi rồi đưa điểm tích lũy cho tôi, tôi còn có thể bảo vệ cậu một mạng.”
Thẩm Đông Thanh nghiêm túc nói.
“Cảm ơn ông đã quan tâm, nhưng tôi thực sự không hề sợ hãi. Tôi chỉ đang nghĩ, tại sao trò chơi trong điện thoại của tôi lại không chơi được cái nào.”
Ông Trần:? Tôi đang quan tâm đến điểm tích lũy của cậu, cậu lại đang quan tâm đến trò chơi trên điện thoại của cậu?
Sau khi Thẩm Đông Thanh nói xong, sợ ông Trần lại tiếp tục nói chuyện với mình, không đợi ông ta lên tiếng đã đẩy cửa bên cạnh ra, bước vào trong.
Ầm―― Cánh cửa phòng đóng sầm lại.
Ông Trần nhìn cánh cửa phòng kia, chỉ cảm thấy bị một người mới gan lớn coi thường, cười khẩy một tiếng. “Sẽ có lúc cậu phải hối hận.”
Thẩm Đông Thanh bước vào phòng. Căn phòng bày một chiếc giường và một tủ, có phòng tắm riêng, trông rất đơn giản. Nhưng điều không đơn giản là, trên bức tường đối diện với cửa ra vào treo một bức di ảnh đen trắng. Trong di ảnh là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ thư sinh, đôi mắt oán độc trừng trừng vào người bước vào, không giống như một bức ảnh, mà là một sinh vật sống.
Thẩm Đông Thanh đứng tại chỗ, như thể bị dọa sợ hãi.
Bức di ảnh đen trắng rất hài lòng với phản ứng của cậu, con ngươi xoay chuyển chảy xuống hai hàng huyết lệ, hai cánh tay giơ lên như muốn vùng vẫy thoát khỏi khung ảnh vươn tới người trước mặt. Khóc đi, sợ hãi mà hét lên đi…
Chỉ cần phá vỡ quy tắc, là có thể quang minh chính đại giết chết ngươi…
Người trong bức di ảnh đen trắng một tay bám vào khung ảnh, một tay như sợi mì kéo dài ra, vươn về phía người trong phòng, chỉ còn một chút nữa là chạm vào Thẩm Đông Thanh. Cậu suy nghĩ một chút về giao tiếp giữa người với người, giơ tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia.
"Xin chào."
Cậu còn chân thành lắc lắc tay. "Tôi muốn ở đây ba ngày, làm phiền rồi.”