Chương 2: Hung thủ giết người.
Editor: HThanh.
Thẩm Đông Thanh cẩn thận chào hỏi người dân bản địa ở đây. Chỉ là vị thổ dân này có vẻ hơi ngại ngùng bị cậu bắt tay, khuôn mặt tái nhợt nghẹn đến xanh tím, tròng mắt như muốn rớt ra khỏi hốc mắt. Thẩm Đông Thanh vội vàng buông tay ra.
"Xin lỗi..." Cậu vừa mới biến thành người, sức mạnh lệ quỷ có chút không khống chế được, ra tay đều không nhẹ không nặng.
Quỷ trong khung ảnh vừa thoát ra được liền chạy trốn mất dạng, trượt một cái đã chui về di ảnh đen trắng. Thẩm Đông Thanh tiếc nuối xoa xoa tay, cậu làm người đã là chuyện từ ngàn năm trước, qua lâu như vậy lại lần nữa trở thành nhân loại, còn có chút không thích ứng.
Cậu không biết người bình thường nên như thế nào, chỉ có thể học theo hành động và cử chỉ của những người mà bình thường mình đã từng thấy. Thế là Thẩm Đông Thanh nằm lên giường, giơ điện thoại di động lên, theo như nữ sinh trung học kia nói, ở đây không có tín hiệu cho nên rất nhiều trò chơi đều không thể chơi được. Cậu lật xem một hồi, cuối cùng cũng tìm được một trò chơi có thể chơi - ‘Cá sấu con thích tắm’ (aka ‘Where’s my water’ =)) ).
Lúc trước khi làm quỷ, Thẩm Đông Thanh đã rất thèm thuồng người khác chơi game, đáng tiếc không có ai đốt đồ cúng cho cậu, lại không chạm được vào mấy thiết bị điện tử này chỉ có thể trơ mắt nhìn. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội chơi rồi, thế là nằm trên giường chơi cả nửa đêm.
Vì chơi quá nhập tâm, cậu còn bỏ qua tiếng gõ cửa truyền đến từ ngoài cửa sổ và tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ vang lên từ tầng trên. Người đàn ông trong di ảnh đen trắng nghe thấy tiếng nhạc vui vẻ vang lên bên tai, trừng mắt nhìn thanh niên trên giường.
Đây là kiểu người quái gì, còn chơi game được? Có thể nể mặt quỷ một chút được không? Quỷ khung ảnh chỉ cảm thấy mình bị phớt lờ, không thể giải thích được một chút khó chịu―― phải hù dọa người này một phen ra trò, theo quy tắc chỉ cần Thẩm Đông Thanh hét lên một tiếng, là có thể tùy ý động thủ giết người.
Trong ánh đèn sáng tối chập chờn, di ảnh đen trắng trong khung ảnh đã đổi vị trí mà không có ai động vào, đối diện với đầu giường, khiến chân dung trông càng thêm thảm hại, chỉ thấy khóe môi kéo dài đến tận mang tai, chỗ mắt bị một mảng máu đỏ bao phủ, trông vô cùng quỷ dị.
Nếu là người nhát gan nhìn thấy cảnh này, e rằng sẽ bị dọa đến á khẩu tại chỗ. Chỉ là... Sự chú ý của Thẩm Đông Thanh vẫn luôn ở trên màn hình điện thoại di động, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên một cái. Quỷ khung ảnh duy trì tư thế này đến mức có chút mệt mỏi, vừa muốn thả lỏng nghỉ ngơi một chút, thì thấy cậu cuối cùng cũng động đậy.
Nó vội vàng chuẩn bị sẵn sàng, bày ra một biểu cảm càng thêm khủng bố vặn vẹo. Thẩm Đông Thanh vừa vặn đối diện với di ảnh đen trắng trên tường, trên di ảnh đen trắng thêm một vẻ đắc ý: Sợ rồi chứ gì? Cậu nhìn biểu cảm của di ảnh, cũng nhếch môi với nó nói.
"Chúc ngủ ngon." Sau đó cậu đặt chiếc điện thoại đã hết pin xuống, tắt đèn.
Trong một mảnh tối đen, di ảnh đen trắng mặt mày ngây dại. Sao, sao vậy? Tại sao lại không dọa được người? Chẳng lẽ là nghiệp vụ của nó không đủ thành thục sao? Di ảnh đen trắng bao gồm sự nghi ngờ sâu sắc―― cuộc đời quỷ thật chẳng đáng.
Thẩm Đông Thanh ngủ một giấc rất sâu cho đến khi ngoài cửa sổ vang lên từng tràng pháo nổ, lúc này mới tỉnh lại. Cậu mơ màng mở mắt, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, liền trực diện đối mặt với một khuôn mặt quỷ.
Di ảnh đen trắng làm ra một bộ dạng chết thảm: Lần này chắc chắn sẽ bị giật mình chứ? Đây chính là thứ mà nó nghĩ cả một đêm mới ra. Thẩm Đông Thanh còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã hành động trước, giơ tay lên chính là một quyền đấm tới.
Di ảnh đen trắng nhìn thấy nắm đấm nghênh diện ập đến, đắc ý cười lên. Đồ ngốc, người sao có thể chạm vào quỷ... Nắm đấm giáng xuống. Di ảnh đen trắng chỉ cảm thấy cổ truyền đến một trận đau kịch liệt, sau đó tầm nhìn của mình từ thanh niên nằm trên giường biến thành trần nhà ố vàng.
Nó động đậy thân thể, phát hiện đầu và thân mình đã lìa nhau, đầu đang nằm trên mặt đất. Quỷ khung ảnh ngớ người ra. Từ trước đến nay chỉ có nó dọa người giết người, nào có chuyện nó bị người ta đánh chứ? Nghiệp vụ không thành thục, không biết phải phản ứng thế nào, nhất thời ngây ngốc ở đó.
"Xin lỗi!" Thẩm Đông Thanh vội vàng đứng dậy, muốn nhặt cái đầu trên mặt đất giúp người ta gắn trở lại.
Quỷ khung ảnh lúc này mới phản ứng lại. Vừa ăn một đấm đã thân đầu lìa nhau rồi, nếu lại bị chạm vào một cái nữa, chẳng phải là sẽ hồn phi phách tán sao? Cậu còn chưa kịp chạm vào cái đầu lăn lóc trên mặt đất, nó đã phát ra một tiếng thét vô nghĩa, run rẩy co rúm người lại trong góc.
Thẩm Đông Thanh chỉ có thể đứng tại chỗ, an ủi. "Ngươi đừng sợ, ta không cố ý."
Nhưng lời này lọt vào tai di ảnh đen trắng, chẳng khác gì muốn lấy mạng nó, nó vội vàng đứng lên, ôm lấy đầu của mình rồi chui vào trong khung ảnh. Chân dung trong khung ảnh xoay mặt quay lưng về phía người bên ngoài, sợ hãi co rúm lại thành một đoàn.
Cậu cảm thấy rất ngại, người ta tốt bụng gọi mình dậy, vậy mà Thẩm Đông Thanh lại đánh rớt đầu người ta. Cậu đi đến trước di ảnh đen trắng, nghiêm túc nói một tiếng xin lỗi. Di ảnh đen trắng cả người lẫn khung ảnh bắt đầu run rẩy, nhìn chừng sắp rơi từ trên tường xuống.
Thẩm Đông Thanh lập tức đưa tay đỡ lấy khung ảnh, nhìn xung quanh một vòng, không có chỗ để, chỉ có thể đặt lên trên tủ đầu giường. Cậu còn điều chỉnh vị trí một chút, đảm bảo có thể đặt vững chắc và đẹp mắt nhất. Đợi sau khi đặt xong, cậu còn đứng ở đằng xa nhìn một lát, nhìn đến mức con quỷ trong khung ảnh mồ hôi đầm đìa, lúc này mới hài lòng gật gật đầu rời đi.
Những người khác hầu như cả đêm không ngủ, sáng sớm đã đến đại sảnh để tìm kiếm manh mối của hung thủ giết người. Khi nhìn thấy Thẩm Đông Thanh đi xuống, rõ ràng bọn họ đều ngẩn người một chút. Hoàng Mao càng là không kiêng nể gì mà thốt lên.
"Cậu ta vậy mà còn sống?"
Thẩm Đông Thanh khó hiểu. "Hả?"
Kim Liên Tử hỏi. "Tối hôm qua cậu không gặp phải chuyện gì kỳ lạ sao?"
Tối hôm qua phòng của bọn họ đã xảy ra rất nhiều chuyện linh dị, ví dụ như tiếng gõ cửa truyền đến vào nửa đêm, khuôn mặt tái nhợt dán trên cửa sổ, bàn tay thò ra từ dưới gầm giường... Nếu không có lão Trần ở đó, e rằng căn bản không thể sống đến bình minh. Cho nên mọi người đều cho rằng Thẩm Đông Thanh một mình một bóng đã chết rồi.
Cậu hồi tưởng lại một chút. "Không có gì cả."
Ngoại trừ người bạn cùng phòng quá nhiệt tình, căn bản không có chuyện gì kỳ lạ. Lão Trần nghe thấy lời của cậu, ánh mắt tối sầm lại liếc nhìn Thẩm Đông Thanh không có gì khác thường, không muốn nhắc thêm về chủ đề này nữa mà nói.
"Trong vòng ba ngày phải tìm ra hung thủ giết người, thời gian gấp rút, chúng ta chia nhau tìm kiếm manh mối."
Trải qua chuyện tối hôm qua, những người khác đã biết nơi này nguy hiểm đến mức nào, từng người đều không dám nhúc nhích. Lão Trần mất kiên nhẫn cất giọng.
"Ngày hôm qua nữ chủ nhân đã nói quy tắc với chúng ta rồi, ban ngày là an toàn, chỉ có buổi tối mới xuất hiện quỷ quái!"
Một đám người lúc này mới miễn cưỡng động đậy thân thể, lão Trần dặn dò.
"Phòng trong cùng ở tầng ba trước tiên đừng đi."
Những người khác lập tức tản ra, chỉ còn lại Thẩm Đông Thanh một mình ngồi trên ghế sofa. Cậu cũng không vội, chậm rãi đi dạo một vòng, đi đến phòng ăn. Vì có khách đến, nữ chủ nhân đã chuẩn bị một bàn ăn sáng thịnh soạn.
Nhưng những người khác sợ ăn đồ ở đây xảy ra vấn đề nên đều không dám động đũa, chỉ uống vội hai ngụm nước lạnh uống cho no bụng. Thẩm Đông Thanh thì không có lo lắng này, cầm lấy một chiếc bánh bao nóng hổi rồi cắn một miếng, hương vị cũng không tệ lắm.
Cậu làm lệ quỷ lâu như vậy mà không ai cúng đồ cho Thẩm Đông Thanh, bây giờ khó khăn lắm mới có đồ ăn nên cảm thấy món gì cũng ngon. Một đĩa bánh bao rất nhanh đã bị cậu ăn sạch, mà bụng nhỏ vẫn phẳng lì không nhìn ra gì cả. Thẩm Đông Thanh sờ sờ bụng lại nhặt một quả táo gặm, lúc này mới di chuyển bước chân đi tìm manh mối.
Đây là một căn nhà tự xây ở nông thôn, tổng cộng có ba tầng rưỡi. Tầng một là đại sảnh, đặt ghế sofa và TV, chính giữa cửa ra vào dán tranh treo tường, kiểu dáng trên đó là ‘Cát tinh cao chiếu’, chỉ là đã lâu đời nên màu sắc đều phai hết chỉ còn lại bức họa nhợt nhạt mơ hồ. Bên tay trái là nhà bếp, bên tay phải là cầu thang.
Thẩm Đông Thanh vừa từ trong bếp đi ra, liền nghe thấy bên phải truyền đến một trận âm thanh vỗ bóng. ‘Bốp bốp bốp–’ Âm thanh vừa nhẹ vừa chậm. Cậu vòng qua, nhìn thấy dưới lầu có một bé gái buộc tóc đuôi ngựa đôi quay lưng về phía mình.
Bé gái mặc váy hoa, tay phải vỗ liên tục, đang chơi bóng, vô cùng nghiêm túc, ngay cả có người đến cũng không để ý. Thẩm Đông Thanh nhìn một lát, không muốn làm phiền người ta nên lặng lẽ rời đi. Nhưng vừa quay người lại, liền nghe thấy quả bóng "lộc cộc lộc cộc" lăn tới, vừa vặn rơi bên chân cậu, sau đó nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ.
"Anh ơi, có thể giúp em nhặt quả bóng được không?"
Thẩm Đông Thanh vừa định đi nhặt, phía trên đột nhiên truyền đến một tiếng cảnh báo. "Đừng, chạy mau!"
Nữ sinh trung học mặt mày tái nhợt, cả người đều ngã quỵ trên tay vịn cầu thang, chạy cũng chạy không nổi chỉ có thể sợ hãi nhìn cô bé kia. Cậu cúi đầu nhìn, chỗ bên chân nào có quả bóng? Rõ ràng là đầu của một bé gái sắc mặt xanh trắng, mắt vừa to vừa tròn không có vẻ gì là đáng yêu, ngược lại còn có chút kinh dị.
"Anh trai ơi..." Miệng bé gái khẽ mở khép, nhẹ nhàng nói chuyện.
Thẩm Đông Thanh sắc mặt không đổi, trực tiếp nhặt cái đầu đưa qua. Nữ sinh trung học đã bị dọa choáng váng.
"Sao cậu lại dám..." Sao lại có người dám nghiêm túc nhặt một cái đầu người sống sờ sờ lên?
"Cảm ơn anh trai." Bé gái váy hoa nhận lấy váy, ôm cái đầu giống hệt mình vào lòng.
Thẩm Đông Thanh bỏ qua sự khác thường của bé gái, giống như là giao tiếp với trẻ con bình thường hỏi một câu.
"Sao lại một mình chơi ở đây?"
Bé gái nhỏ giọng nói.
"Em phải nói nhỏ một chút, nếu ồn ào quá, ba sẽ không vui. Đúng không, chị?"
Cái đầu trong ngực phụ họa theo. "Ba hung dữ lắm."
Thẩm Đông Thanh thuận miệng nói. "Ba em chẳng phải đã chết rồi sao?"
Khuôn mặt của hai bé gái đều lộ ra vẻ mờ mịt. Thẩm Đông Thanh trong lòng khẽ động, đang muốn hỏi gì đó, phía trên đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét chói tai. Là của Hoàng Mao.
Bé gái run rẩy nói. "Ba sắp tức giận rồi..."
Cô bé ôm đầu của chị mình, đầu cũng không ngoảnh lại chạy ra khỏi hành lang, bóng dáng biến mất trong bóng tối. Thẩm Đông Thanh nhìn lên lầu một cái, đi lên, ở tầng ba tìm thấy Hoàng Mao ngã vật trên mặt đất.
Nữ sinh trung học run rẩy đi theo phía sau cậu, Hoàng Mao nhìn thấy có người đến, giống như vớ được một cọng rơm cứu mạng nói năng lộn xộn.
"Tôi nhìn thấy một con mắt màu đỏ ở bên trong..."
Có một số việc càng bị cấm đoán thì càng khiến người ta tò mò. Anh ta nghĩ rằng nữ chủ nhân nói không được vào phòng, vậy mình nhìn trộm vào bên trong qua khe cửa thì có sao chứ? Cửa phòng ở đây đều là kiểu cũ, chỗ khe cửa vừa vặn có một chỗ trống, đủ để nhìn thấy tình hình bên trong.
Thế là Hoàng Mao không nhịn được lòng hiếu kỳ, nằm bò nhìn khe cửa ở bên trong, nhìn nửa ngày cũng chỉ thấy một mảnh máu đỏ. Anh ta còn tưởng bên trong dán một lớp giấy đỏ liền đưa tay muốn chọc thủng, kết quả vừa thò vào thì không chạm phải gì.
Trong lòng anh ta ngạc nhiên lại tiến đến lên nhìn, thì ra đấy không phải là giấy đỏ, mà là một đôi mắt đỏ rực đang đối diện với Hoàng Mao. Anh ta nói đến đây thì rùng mình một cái, đúng lúc này cánh cửa trong cùng đột nhiên truyền đến một tiếng ‘ầm’ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
"Ầm ầm ầm--"
Bên trong có thứ gì đó đang đập cửa, hết một lúc lại gõ một lần, đồng thời còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Vì ngăn cách qua một cánh cửa nên nghe không được rõ ràng lắm, chỉ có thể nghe được đại khái.
"Con trai tôi đã giết cô ta--"
"Cô ta đã giết con trai tôi--"
“Con trai tôi đã giết tôi ha ha ha ha--”