Chương 3: Bạo lực gia đình.
Editor: HThanh.
Âm thanh xé lòng xé phổi, đủ sức xuyên thấu cả tòa nhà. Những người khác đều bị thu hút tới. Lão Trần mặt mày trầm xuống, chỉ thiếu điều mắng một câu ‘đồ ngốc’.
"Rốt cuộc các người đã làm gì?"
Nữ sinh trung học dẫn đầu nói. "Không liên quan đến tôi!"
Hoàng Mao cũng tùy cơ phản ứng lại. "Tôi chỉ nhìn một cái, tôi, tôi không làm gì cả."
Lão Trần lạnh lùng nhìn anh ta một cái. "Đã tự mình tìm chết, thì đừng trách tôi, chúng ta đi."
Hoàng Mao vội vàng đuổi theo, nói chuyện cũng không lắp bắp nữa.
"Không phải đã nói xong là tôi đưa điểm tích lũy cho ông, ông bảo vệ tôi qua cửa sao? Ông phải bảo vệ tôi chứ, không thể nuốt lời được--"
Lão Trần một tay đẩy Hoàng Mao ra. "Đây là tự mình tìm chết."
Nói xong liền đi xuống cầu thang, Kim Liên Tử và nữ sinh trung học cũng không có cách nào khác, thương hại nhìn hắn một cái cũng đi xuống cầu thang. Hoàng Mao cũng hoang mang sợ hãi không còn cách, chỉ có thể nghiến răng đi theo. Nhưng cầu thang chỉ mới xuống được một nửa, vừa rẽ ngoặt không kịp đề phòng liền đụng phải một khuôn mặt tái nhợt.
Cho dù lão Trần gan lớn cũng bị giật mình suýt chút nữa là kêu thành tiếng, nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của nữ chủ nhân, cho dù là ban ngày cũng không dám mạo hiểm chỉ có thể nuốt vào trong họng. Ông ta nhìn kỹ lại, đúng là nữ chủ nhân, cô ta mặc một chiếc váy dài màu đen, đôi mắt đen kịt không chút cảm xúc nhìn đám người giọng nói lạnh lẽo.
"Các người đang làm gì?"
Rõ ràng là giữa ban ngày ban mặt, nhưng mọi người đều cảm thấy một luồng hơi lạnh từ phía sau lưng bốc lên. Lão Trần cười khan nói.
"Lên, lên trên tham quan thôi."
Nữ chủ nhân không hề thay đổi sắc mặt, hiển nhiên là không tin những gì ông ta nói. Lão Trần cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm, xem ra nữ chủ nhân này không phải là một nhân vật đơn giản. Ông nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, tuy bản thân không phải là người chơi kỳ cựu, nếu không thì cũng sẽ không bị xếp vào nhiệm vụ tân thủ.
Ông ta chỉ có hai lá bùa hộ mệnh, những lời nói cũng chỉ là để hù dọa những người mới chơi, lão Trần đưa tay sờ vào túi, một khi có gì khác thường thì có thể lập tức lấy bùa ra để tự vệ. Về phần những người khác, chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.
Đúng lúc này, Thẩm Đông Thanh trả lời. "Chúng tôi đến tìm đồ."
Tròng mắt của nữ chủ nhân xoay chuyển, nhìn chằm chằm vào cậu. "Tìm đồ gì?"
Những người khác căng thẳng nhìn Thẩm Đông Thanh, sợ cậu nói ra điều không nên nói chọc giận NPC dẫn đến cả nhóm bị diệt vong. Chỉ thấy cậu giơ chiếc điện thoại màn hình đã tối đen lên hỏi.
"Có sạc không?"
Nữ chủ nhân im lặng một lát, đi về phía căn phòng đầu tiên. Cô ta vừa biến mất, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao chứ?"
"Chắc là không sao đâu, chúng ta mau đi thôi."
Chỉ là còn chưa về đến tầng hai, lại thấy nữ chủ nhân xuất hiện trước mặt mọi người -- rõ ràng là cô ta vừa đi lên lầu. Lão Trần run rẩy, miễn cưỡng nở một nụ cười.
"Còn có việc gì sao?"
Nữ chủ nhân vượt qua lão Trần đi thẳng đến chỗ Thẩm Đông Thanh, đưa một thứ gì đó cho cậu. Ánh mắt của mọi người đều di chuyển theo động tác của nữ chủ nhân, chăm chú nhìn Thẩm Đông Thanh, muốn xem rốt cuộc cô ta đã cho cậu thứ gì, chỉ là còn chưa nhìn rõ đã nghe thấy nữ chủ nhân lạnh lùng nói.
"Người trên lầu là mẹ chồng tôi, bà ấy phát điên rồi."
Nói xong, nữ chủ nhân liền phớt lờ đám người, đi thẳng lên lầu. Một đám người chạy trốn như bay về đại sảnh, lão Trần đi đến bên cạnh Thẩm Đông Thanh.
"Nữ chủ nhân đã cho cậu cái gì?"
Trải qua hai trò chơi, ông ta biết một chút chi tiết nhỏ nhặt cũng có thể trở thành chìa khóa giải mã, huống chi là đồ vật do NPC tự tay đưa cho. Cậu sờ vào túi rút ra một sợi dây.
"Sạc pin á. Điện thoại tôi hết pin rồi, bây giờ lại có thể chơi game rồi."
Lão Trần có chút không tin. "Chỉ là sạc pin thôi sao?"
"Nếu không thì sao?" Thẩm Đông Thanh kỳ lạ hỏi.
"Ông cũng muốn dùng à? Đợi tôi sạc đầy rồi đưa cho ông dùng."
Lão Trần: Ai thèm dùng sạc pin chứ!
Ông Trần liếc nhìn phát hiện đúng là cục sạc thật, ông ta cười khẩy và chửi một câu. “Đồ ngu ngốc.”
Đồ của NPC mà cũng dễ lấy vậy sao? Có khi còn mất mạng như chơi!
Những người khác thì sợ hãi run rẩy, Hoàng Mao vốn còn đang khí thế ngút trời muốn trở thành nhân vật chính, sau khi trải qua cảnh tượng vừa rồi đã sợ đến mất cả mật. Đừng nói đến Kim Tử Liên, tất cả đều trông chờ vào ông Trần có thể dẫn bọn họ đến chiến thắng dễ dàng. Chỉ có Thẩm Đông Thanh là vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Cậu tìm một chỗ có ổ cắm để sạc điện thoại, quay đầu nhìn thấy đám người mặt mày ủ rũ trong lòng có chút kỳ lạ. “Mọi người sao vậy?”
Tóc vàng nắm chặt tay đấm vào ghế sofa, trút hết sự bất an trong lòng ra. “Mày chỉ biết dùng điện thoại, nếu không tìm được hung thủ giết người thì tất cả chúng ta đều phải chết ở đây đó!”
Thẩm Đông Thanh chợt nhận ra.
"Thì ra vừa nãy mọi người đang tìm hung thủ giết người." Cậu gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói. “Tôi còn tưởng mọi người chỉ là đi dạo bình thường.”
Những người khác: …
Sau khi nói ra những lời khiến người khác tức giận, Thẩm Đông Thanh lại nói. “Tôi có một ý tưởng táo bạo.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào cậu, ông Trần thầm cười khẩy một tiếng, cũng muốn xem thử Thẩm Đông Thanh có thể làm ra trò gì. Cậu có chút ngại ngùng gãi đầu nói.
“Nhà này tổng cộng có bốn người, chúng ta mỗi người đoán một hung thủ, dù mù quáng cũng có thể đoán trúng.”
Ngoài ông A đã chết, trong nhà ông ta chỉ còn có một nữ chủ nhân, một bà mẹ chồng bị điên và một cặp con gái song sinh.
"Tôi cảm thấy không phải là bà nội trợ." Thẩm Đông Thanh nói một cách nghiêm túc.
"Cô ấy là một người tốt." Còn cho cậu sạc pin điện thoại nữa.
Ông Trần dường như đã hiểu ý của Thẩm Đông Thanh, vội vàng ngăn cản. “Đừng! Nếu đoán sai thì...”
Nhưng Thẩm Đông Thanh đã trực tiếp bỏ qua lời của ông, hướng về phía TV nói.
“Tôi đoán hung thủ là bà mẹ chồng bị điên.”
Rẹt rẹt rẹt-
TV liên tục nhấp nháy tuyết, bầu trời ngoài cửa sổ đột nhiên tối sầm lại gió âm u thổi từng cơn. Thẩm Đông Thanh sờ cằm.
“Xem ra đoán sai rồi, vừa nãy ông nói đoán sai thì sẽ như thế nào?”
Ông Trần đã hoàn toàn nhìn cậu bằng ánh mắt của người chết.
“Đoán sai, sẽ chết người.”
Thẩm Đông Thanh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi còn tưởng có gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là chết một lần thôi á.”
Những người khác sợ chết: …
Thẩm Đông Thanh thăm dò. “Vậy tôi đoán lại nhé?”
“Không cần không cần.”
Những người khác vội vàng đứng dậy, sợ bị liên lụy mà tránh xa cậu. Thẩm Đông Thanh cũng không để ý, ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại, nhìn những người khác chạy loạn khắp nơi tìm manh mối. Cứ thế cho đến khi trời tối đen.
Cậu ngáp một cái đứng dậy chuẩn bị quay về xem tình hình của bạn cùng phòng. Nhưng vừa bước lên cầu thang, Thẩm Đông Thanh đã thấy một nhúm tóc vàng quen thuộc lướt qua bên cạnh, nhanh hơn cậu một bước mở cửa và chui vào trong.
Thẩm Đông Thanh nắm lấy tay nắm cửa. “Đây là phòng của tôi.”
Tóc vàng chống tay vào ván cửa sắc mặt có chút hoảng loạn, nhưng lại giả bộ hung hăng. “Phòng, phòng này là của tao rồi!”
Vì trước đó không nghe theo chỉ huy, tóc vàng đã bị nhóm người của ông Trần bài xích, phải một mình đối mặt với quỷ quái đáng sợ. Anh ta đang lo lắng không biết làm sao để sống qua đêm nay, đột nhiên nhớ ra Thẩm Đông Thanh một mình cũng sống yên ổn đến ngày hôm sau.
Cậu cũng là người mới không có khả năng bảo vệ bản thân, vậy nên chắc chắn là do Thẩm Đông Thanh gặp may mắn, chọn được căn phòng không có quỷ quái. Nghĩ đến đây, tóc vàng liền nhanh chóng chiếm lấy phòng của cậu.
Trong mắt tóc vàng thoáng qua vẻ hoảng sợ khó phát hiện, anh ta sợ Thẩm Đông Thanh nhất quyết đòi lại căn phòng này. Nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn tóc vàng một cái, cũng không ép buộc.
“Tôi không có ý kiến, nhưng bên trong còn có...”
Tóc vàng còn chưa nghe xong, đã sập cửa lại ngăn nửa câu sau ra ngoài.
“... một vị khách trọ, không biết anh ta có để ý không.”
Sau khi Thẩm Đông Thanh nói xong, thấy trong phòng không có phản ứng gì, liền nhún vai đi vào căn phòng bên cạnh. Tóc vàng vừa đóng cửa lại đã chui vào chăn, dường như chiếc chăn ấm áp mềm mại có thể mang lại cho anh ta cảm giác an toàn. Nhưng trong phòng lại có một luồng khí lạnh ập đến, dù có bọc kín đến đâu cũng không khỏi run rẩy.
“Két két két -”
Trong phòng vang lên âm thanh răng va vào nhau, tóc vàng sợ chọc phải thứ gì đó không tốt, vội vàng đưa tay bịt miệng lại. Nhưng dù vậy, âm thanh vẫn không ngừng lại. Tóc vàng cuối cùng cũng nhận ra, âm thanh phát ra từ phía sau. Anh ta cứng đờ người không dám nhúc nhích, nhắm chặt mắt nghe thấy tiếng tim đập nhanh hơn.
Một bàn tay lạnh lẽo từ khe hở của chăn thò vào, nhẹ nhàng vuốt ve gáy của tóc vàng. Tóc vàng giật bắn mình từ trong chăn nhảy ra, vừa vặn đối diện với một bức di ảnh đen trắng đặt trên tủ đầu giường, chỉ thấy người đàn ông trong di ảnh đang cười với anh ta, một bàn tay gầy gò từ trong khung ảnh thò ra, dài như mì rơi vào người tóc vàng.
“A -”
Thẩm Đông Thanh nghe thấy một tiếng hét từ phòng bên cạnh, âm thanh dồn dập rất nhanh đã bị bóng tối nuốt chửng.
Cậu lắc đầu. “Chắc chắn là khách trọ trong phòng đó không chào đón anh ta.”
Cũng may là khi Thẩm Đông Thanh vào đó đã chào hỏi với chủ nhân cũ của căn phòng. Chỉ là những người ở đây đều rất nhiệt tình hiếu khách, cũng không biết vì sao tóc vàng lại không được hoan nghênh như vậy. Cậu nghĩ thầm, nhìn thoáng qua chiếc bình hoa mỹ nhân đặt bên cạnh, chỉ thấy trong bình cắm một cái đầu người với mái tóc đen rối bù, che khuất nửa khuôn mặt xanh tím sưng đỏ.
Thẩm Đông Thanh hiền lành cười với chiếc bình hoa mỹ nhân. Nhưng bình hoa không hề cảm nhận được thiện ý, chỉ cảm thấy chỗ vừa bị đánh đau từng cơn, ngay cả bình hoa cũng hơi rung lắc. Nó rụt cổ lại, cả người chui vào trong bình hoa.
Cậu tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hét của một người phụ nữ, kèm theo đó là tiếng cãi nhau không ngừng.
“Đồ điếm!”
“Tôi không có...”
“Hai đứa con này có phải là của tôi không?”
“Con cái là vô tội, anh đừng, a -”
“Nhỏ tiếng thôi, anh muốn làm ồn đến người khác sao?”
Tiếp theo là tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống và tiếng đập cửa, nữ chủ nhân thay một bộ trang phục khác, cô ta mặc một bộ đồ ngủ tóc tai bù xù ôm một đứa bé trong ngực, vội vàng chạy xuống lầu liên tục đập vào cửa phòng trên tầng hai.
Những người ở đây đều là khách trọ, rõ ràng những vị khách này đều không muốn dính vào chuyện nhà của người khác, không một ai chịu mở cửa tất cả đều giả vờ ngủ say. Cả tầng hai đều im ắng, chỉ có tiếng kêu cứu tuyệt vọng của người phụ nữ. Đứa bé trong ngực cô ta nằm bất động ở đó không biết sống chết ra sao, máu chảy ra từ người họ nhuộm đỏ cả hành lang.
Bốp-
Nữ chủ nhân lại một lần nữa đập vào cửa phòng, để lại một dấu tay dính máu rõ ràng trên cửa.
Không có ai trả lời.
Bọn họ đã chọn cách tự bảo vệ mình.
Nữ sinh trung học do dự nói. “Chúng ta không cứu người sao?”
Dây chuyền vàng mỉa mai trả lời. “Muốn cứu thì tự mình ra mà cứu.”
Nữ sinh trung học lập tức không nói gì được nữa, cô không dám ra ngoài.
"Được rồi, cố gắng qua đêm nay là được." Ông Trần nheo mắt.
“Chuyện này chắc là nhắm vào Thẩm Đông Thanh, không liên quan gì đến chúng ta. Cô bé à, cô phải biết trong thế giới này, cô không có tư cách cứu người khác. Nhưng tối nay chắc là sự tái diễn của quá khứ, có thể có được manh mối quan trọng, chúng ta cứ xem là được.”
Quả nhiên, nữ chủ nhân ngoài cửa sau khi đập cửa hai cái thì chuyển mục tiêu, đi đến phòng của Thẩm Đông Thanh. Toàn thân cô ta run rẩy suýt chút nữa không ôm nổi đứa bé gái trong ngực, còn chưa bò đến cửa đã ngã xuống đất, một cái đầu tròn vo từ trong ngực cô ta rơi ra lăn lông lốc ra xa, dừng lại bên chân một người đàn ông. Đầu của bé gái run rẩy gọi một tiếng.
“Ba ơi, con sẽ ngoan, sẽ không làm ồn đến ba đâu...”
Nhưng người cha của cô bé lại đá cô bé ra, xách một cây rìu từ từ đi về phía nữ chủ nhân. Người đàn ông bước đi rất chậm, mỗi bước đều phát ra tiếng động như gõ vào tim, khiến người ta rùng mình.
Nữ chủ nhân cầu xin nhìn ông A. “Xin anh...”
Ông A lộ ra nụ cười dữ tợn, giơ cao cây rìu. Ngay lúc cây rìu sắp rơi xuống, cửa phòng phía sau mở ra.
Thẩm Đông Thanh dụi dụi mắt, lẩm bẩm. “Làm gì vào nửa đêm thế này?”
Ông A đáng lẽ đã chết đang đứng ở cửa. Vì quanh năm làm việc đồng áng, ông ta trông rất khỏe mạnh như một ngọn núi nhỏ. Ánh mắt ông A âm độc hoàn toàn phớt lờ cậu, trực tiếp nhìn qua nữ chủ nhân. Cô ta sợ hãi co rúm người lại, không có sức phản kháng khác với vẻ ngoài yếu đuối, đôi mắt dưới mái tóc đen của cô ta lại lạnh lùng, vô thần.
Cô ta đã chết từ lâu rồi.
Đây là sự tái diễn của đêm hôm đó.
Chỉ khi cô ta chết, mới có khả năng báo thù.
Cả hai người đều phớt lờ Thẩm Đông Thanh không nên xuất hiện, *người đang bận tâm thảo luận về thời gian tái hiện quá khứ*. Cây rìu nặng nề rơi xuống, phát ra một tiếng xé gió sắc bén.
(đoạn có dấu * là tui dịch sơ đó chớ hông hỉu nó là gì, thông cảm nha mấy ní ;-; ).
Rất nhanh cây rìu ấy sẽ chém đôi nữ chủ nhân cùng với bé gái, máu và nội tạng sẽ chảy tràn lan trên mặt đất.... Nhưng khung cảnh trong tưởng tượng đã không xảy ra. Cây rìu dừng lại giữa không trung, dù ông A có dùng sức thế nào cũng không nhúc nhích.
Thẩm Đông Thanh nắm lấy cây rìu, cau mày. “Đây là làm gì? Bạo lực gia đình?”
Cậu nói lời đầy chính nghĩa. “Bạo lực gia đình là không đúng, tốt nhất là anh nên dừng hành vi của mình lại.”
Mặc dù cậu đã làm quỷ nghìn năm, nhưng vẫn có những chuẩn mực đạo đức cơ bản. Ông A nhân cơ hội rút lại cây rìu của mình, trực tiếp phớt lờ Thẩm Đông Thanh đang nói nhảm và một lần nữa chém về phía nữ chủ nhân.
Lại chém trượt, cậu một lần nữa nắm lấy cây rìu nghiêm túc nói.
“Anh cứ như vậy là tôi sẽ tức giận đấy.”
Nhưng ông A không nghe lời khuyên của người khác, vẫn cố chấp làm theo ý mình. Không còn cách nào, Thẩm Đông Thanh chỉ có thể đoạt lấy cây rìu của ông ta rồi đá người ra. Ông A không nản lòng, muốn giật lại cây rìu của mình.
Trong lúc hỗn loạn, cậu không biết từ lúc nào đã chém ông A một rìu, vội vàng dừng động tác lại. Ông A ngã xuống đất, bụng bị chém ra một vết thương hẹp dài, nhưng không có máu chảy ra. Sức sống của ông ta rất ngoan cường, dù như vậy vẫn muốn bò dậy tiếp tục giật rìu.
Thẩm Đông Thanh nghĩ ngợi một lát, dù sao cũng đã chém một rìu rồi, chi bằng làm tới luôn, dứt khoát một lần cho xong -
Ba người trốn sau cửa. Dây chuyền vàng trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu ta đang làm gì vậy?”
Ông Trần hoảng hốt nói. “Chẳng lẽ cậu ta là người mới giả bộ?”
Nữ sinh trung học kinh ngạc kêu lên.
“Cậu ta đang giết người!”
Thẩm Đông Thanh nhấc bổng cây rìu, dứt khoát lại một rìu trực tiếp chém ông A thành hai đoạn. Cậu ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trong khe cửa, trên má xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ, cười vô cùng vô hại.
“Không, tôi giết quỷ.”
Thẩm Đông Thanh đá vào đầu ông A một cái, lẩm bẩm.
“Tôi ghét nhất những kẻ ức hiếp phụ nữ, dù là quỷ cũng không được.”
Thẩm Đông Thanh quay người lại. “Cô không sao chứ?”
Nữ chủ nhân thần sắc hoảng hốt. “Không... tôi có chuyện...”
Theo kịch bản của thế giới này, đêm nay cả tầng lầu sẽ không có ai mở cửa cho cô ta. Nhưng bây giờ không chỉ có người mở cửa, còn chém ông A thành hai đoạn, vậy làm sao cô ta có thể tiếp tục diễn kịch bản được?