Chương 5: Phần thưởng.

Editor: HThanh.     

Nói đến logic thì không sai, hơn nữa đây là câu trả lời chính xác. Chỉ là…

Chu Văn Ngạn cúi đầu nhìn Thẩm Đông Thanh đang cau mày khổ sở, không khỏi cảm thấy buồn cười. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thanh niên này, nhưng lại không thể giải thích rằng chính mình muốn thân cận với cậu.

"Cho cậu một gợi ý đơn giản." 

Chu Văn Ngạn bỏ qua tiếng cảnh báo của hệ thống bên tai, chậm rãi nói. 

“Có lẽ điều mà các cậu phải tìm, không chỉ là hung thủ giết chết ông A.”

Các màn tân thủ thường không quá khó, giống như trò chơi đố chữ. Nhưng thường thì rất nhiều người sẽ bị lừa gạt bởi gợi ý của hệ thống đi vào ngõ cụt, chỉ cần tách rời đề bài ra là có thể dễ dàng biết được đáp án chính xác. 

Những người khác vẫn đang suy nghĩ về ý của câu nói này, Thẩm Đông Thanh mắt sáng lên buột miệng thốt ra. 

“Thực ra tất cả mọi người đều là hung thủ.”

Tối hôm đó cầm rìu đi khắp nơi chém người là ông A, ông ta đã giết chết nữ chủ nhân, bà điên và hai cô con gái song sinh. Nhưng bây giờ đang cử hành tang lễ cho ông A, vậy nên nói bốn người biến thành ma đã giết chết ông A, cả nhà chỉnh tề, không ai chạy thoát được.

Cho nên nói, mỗi một người đều là hung thủ.

"Bingo!" Chu Văn Ngạn búng tay một cái. 

“Cậu đoán đúng rồi.”

Hắn đứng dậy vừa bước ra một bước lại quay người lại, lấy một thứ từ trong túi áo khoác đưa cho Thẩm Đông Thanh đối mặt với ánh mắt nghi ngờ, hắn khẽ cười. "Phần thưởng." Nói xong, Chu Văn Ngạn bước ra khỏi đại sảnh. 

Xe buýt vẫn còn đậu ở bên ngoài, cửa xe im lặng mở ra. Hắn lên xe quay đầu nhìn vào trong nhà, nghiêng đầu không tiếng động nói. 

“Lần sau gặp lại.”

Bíp bíp――

Cửa xe đóng lại khởi hành, từ cửa kính ngăn cách có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của hắn. Xe buýt chậm rãi đi xa, cuối cùng bị bóng tối nuốt chửng giống như tiến vào một thế giới khác.

Thẩm Đông Thanh xòe bàn tay ra. Trong lòng bàn tay nắm là... một viên kẹo sữa? Giấy bọc kẹo bao lấy viên kẹo sữa tròn tròn, hình in trên đó là chú thỏ con trông vô cùng đáng yêu, còn có thể ngửi thấy mùi sữa thơm.

Cậu mở gói kẹo cho vào miệng, vị sữa nồng đậm lan tỏa trong khoang miệng, ngọt đến mức khiến cậu nheo mắt lại. Kẹo sữa còn chưa tan hết, Thẩm Đông Thanh đã thấy cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi. Tất cả mọi người đều biến mất, nữ chủ nhân trẻ hơn rất nhiều bước vào với nụ cười vui vẻ, phía sau là ánh sáng mờ ảo, không còn là một mảnh bóng tối nặng trĩu. 

Đây là câu chuyện hoàn chỉnh. Nữ chủ nhân gả vào nhà này, sinh được một đôi bé gái hoạt bát đáng yêu, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Nhưng có một điều tiếc nuối, đó là nam chủ nhân ông A tính tình cáu kỉnh, và luôn nghi ngờ nữ chủ nhân có quan hệ mờ ám với chủ nhà bên cạnh, thậm chí còn cảm thấy hai cô con gái song sinh không phải là con của mình. 

Thế là vào một đêm nọ, ông A sau khi uống say đã cầm lấy rìu, chém chết nữ chủ nhân và hai cô con gái song sinh, bà mẹ chồng ra ngăn cản cũng chết dưới lưỡi rìu của ông ta. Bốn người lòng đầy oán hận hóa thành lệ quỷ, ông A và người thuê nhà lạnh lùng đứng xem đều bị giam cầm trong căn nhà này, cuối cùng chết dưới tay ma quỷ. 

Trong căn nhà này cứ ba ngày lại diễn ra một vòng luân hồi, tái hiện lại những chuyện đã qua, nghênh đón hết đợt người chơi này đến đợt người chơi khác cho đến khi trò chơi lần này bắt đầu... Ánh sáng trước mắt tối sầm lại, tất cả hình ảnh đều biến mất. 

Thẩm Đông Thanh nghe thấy một giọng nữ khàn khàn vang lên bên tai. 

【Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ Tân Thủ, đang thanh toán――】 

【Đánh giá lần này là A, nhận được 500 điểm, không có phần thưởng đặc biệt nào rơi ra】 

【Do người chơi chơi game không đúng quy cách, dẫn đến phó bản tân thủ [Tang lễ của ông A] bị đóng vĩnh viễn, trừ 300 điểm người chơi】 

【Hiện tại người chơi còn lại 200 điểm, trung tâm mua sắm hệ thống đã mở】

Giọng nữ khàn khàn dừng lại một lát lại lên tiếng, mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi. 

【Trò chơi chính thức sẽ bắt đầu sau ba ngày, chúc người chơi chơi game vui vẻ】

Thẩm Đông Thanh cắn cắn viên kẹo sữa mềm nhũn trong miệng, phát hiện mình xuất hiện trong một căn phòng đơn sạch sẽ chật hẹp, trước mặt lơ lửng một màn sáng bán trong suốt. Cậu không để ý đến việc bị trừ điểm, phấn khích dạo quanh Trung Tâm Mua Sắm.

Trung Tâm Mua Sắm chia thành ba loại hàng hóa. Một loại là đồ dùng hàng ngày, phần lớn là đồ ăn và quần áo; một loại là cường hóa bản thân, có thể cường hóa thể lực, sức mạnh; một loại là hỗ trợ, có kiếm gỗ đào, bùa chú và các vật phẩm gây sát thương lên quỷ quái.

Hai loại sau giá đều không rẻ, với 200 điểm trong tay Thẩm Đông Thanh, chỉ có thể đổi một ít bùa chú không có nhiều tác dụng. Cậu nhìn cũng không nhìn mà lướt qua.

Mua bùa chú làm gì?

Đều là dùng cho quỷ quái, cậu nhìn là không thoải mái.

Thẩm Đông Thanh nghĩ nghĩ, hỏi. 

“Có điện thoại di động có thể lên mạng không?”

Vừa rồi hắn nhìn điện thoại di động một cái, có thể là ở trong không gian khác nên ở đây không có tín hiệu.

Trên màn sáng hiện lên hai chữ to ‘Không có’.

"Được thôi." Thẩm Đông Thanh nhún vai, lại nghĩ tới gì đó hỏi. 

"Vừa rồi kẹo sữa tôi ăn còn không?" Cậu giơ giấy gói kẹo còn lại, lắc lắc.

Kẹo sữa Chu Văn Ngạn cho cậu ăn rất ngon, nếu có thể mua một lon từ từ ăn thì tốt. Hệ thống nhìn chằm chằm một hồi, sao cái này giống một trong những manh mối trong phó bản cấp S vậy? Sao lại bị người chơi tân thủ ăn mất rồi?

Thẩm Đông Thanh hồi tưởng lại vị ngọt gặng hỏi. “Có không?”

Hệ thống im lặng một lát, hai chữ to trên màn sáng không đổi, phía sau còn thêm ba dấu chấm than to đùng.

Thẩm Đông Thanh bất mãn lẩm bẩm. “Trung Tâm Mua Sắm vô dụng.”

Đồ muốn mua đều không có, Thẩm Đông Thanh chỉ có thể từ bỏ ý định mua những đồ ăn vặt khác. Đồ dùng sinh hoạt cực kỳ rẻ, cậu tiêu hết tất cả điểm tích lũy, đồ ăn vặt chất thành một ngọn núi nhỏ trên giường. Thẩm Đông Thanh hoan hô một tiếng quên đi sự bất mãn, vùi mình vào biển đồ ăn vặt.

***

Phó bản cấp S [Sổ tay bìa trắng].

"Đại ca, cuối cùng anh cũng đã về rồi." Một thanh niên đeo kính thấy bóng dáng Chu Văn Ngạn, lập tức thở phào nhẹ nhõm. 

“Giai đoạn thứ ba của phó bản sắp bắt đầu rồi.”

Các phó bản cấp S đều có thể nâng cấp. Giai đoạn đầu có thể chỉ là một phó bản cấp thấp, đợi đến khi hoàn thành một số nhiệm vụ nhất định, có thể biến thành phó bản cấp cao hơn.

Chu Văn Ngạn giải thích đơn giản. “Bị hệ thống bắt đi làm lao động khổ sai.”

Thông thường trong trò chơi Ác Mộng Vô Tận sẽ không xảy ra lỗi, nhưng một khi xảy ra lỗi hệ thống không thể tham gia vào quá trình trò chơi, chỉ có thể để người chơi vào sửa chữa khắc phục.

Mắt Kính nhìn hắn một cái. “Sao còn mang theo một cảnh cáo?”

Vừa nhắc tới cái này, Chu Văn Ngạn liền nghĩ tới thanh niên lúc cười trên má có lúm đồng tiền xinh đẹp kia.

"Đại ca, anh nghĩ tới cái gì? Sao cười... như vậy..." Mắt kính nhất thời nghĩ không ra từ hình dung. “có hơi…phơi phới?”

Chu Văn Ngạn giơ tay vỗ vào anh ta một cái, lạnh lùng liếc một cái. Mắt Kính lảo đảo một cái cười khan hai tiếng, vội vàng chuyển chủ đề. 

“Đại ca, manh mối ở trên người anh chứ? Giai đoạn thứ ba cần dùng đến manh mối mới được...”

"Hết rồi." Chu Văn Ngạn thản nhiên nói.

Mắt Kính còn chưa kịp phản ứng. “Ồ, hết rồi, chờ đã, hết rồi?! Sao lại hết rồi?”

Ánh mắt hắn hơi đắc ý tự mãn nói. “Dùng để dỗ người.”

Mắt Kính kinh ngạc. “Cho ai dùng!?”

Chu Văn Ngạn vượt qua Mắt Kính, không vội vàng nói. 

“Kêu cái gì mà kêu, tôi lại đi càn quét thêm là được chứ gì.”

Mắt Kính theo sát phía sau hắn, mở sổ ghi chép.

“Phó bản nơi có manh mối là phó bản cấp C, về chuyện ma quái trong trường học...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play