Chương 10: Giải quyết vấn đề bằng vũ lực.
Editor: HThanh.
Sau sự im lặng là một sự cuồng nhiệt lớn hơn. Những học sinh với khuôn mặt mơ hồ nhìn hai người đứng phía trên với ánh mắt cuồng nhiệt, lặp đi lặp lại một cách máy móc.
"Nhảy, nhảy..." Những nữ sinh trên sân thượng xúm lại, đưa ra vô số cánh tay muốn đẩy họ xuống.
Thẩm Đông Thanh quay người lại, nhìn thấy toàn là những khuôn mặt vặn vẹo.
"Ê, chờ đã..." Cậu giơ tay lên ngăn cản hành động của đám người, không hề bị dọa sợ mà cau mày.
“Ý của mấy người chỉ cho tôi mặc váy là gì?”
Lại là trên sân thượng, gió thổi còn hơi lạnh. Điều này khiến tâm trạng của Thẩm Đông Thanh có chút không tốt. Hành động của đám nữ sinh dừng lại một chút, sau đó giống như sói đói xông lên, như thể hai người họ không nhảy lầu thì không xong.
Mắt thấy đám người kia sắp chen chúc tới, Thẩm Đông Thanh nghiêng người tránh thoát rồi đá một cước vào nữ sinh gần cậu nhất, không hề có ý thương hoa tiếc ngọc.
“Muốn nhảy thì tự mình nhảy!”
Thẩm Đông Thanh vỗ tay, lùi xuống khỏi mép sân thượng. Nhưng vừa bước ra một bước trước mắt liền tối sầm lại, khi mở mắt ra lần nữa lại trở về vị trí vừa đứng.
Chuyện gì xảy ra?
Thẩm Đông Thanh theo bản năng nhìn về phía Chu Văn Ngạn bên cạnh. Hắn không hề hoảng loạn, còn đầy hứng thú nhìn về một chỗ. Cậu vừa muốn nhìn theo ánh mắt của hắn, lại phát hiện hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt và làm ra vẻ nghiêm chỉnh.
"Xem ra không nhảy không được rồi." Chu Văn Ngạn dùng khẩu hình ra hiệu.
Thẩm Đông Thanh nhìn xuống dưới chân, phía dưới đứng đầy người tất cả đều ngẩng đầu lên, giơ cao hai tay chờ đợi vật tế từ trên trời rơi xuống. Cậu cũng không nói nhiều, trực tiếp bước về phía trước một bước.
Gió rít bên tai. Trong cảm giác mất trọng lượng, liên tục rơi xuống. Thẩm Đông Thanh khẽ nheo mắt nhìn thấy một bàn tay từ bên cạnh vươn tới, cậu đặt tay mình lên.
Giữa không trung, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.
Cho đến khi chạm đất, những học sinh vây xem đều biến mất trong sân trường trống rỗng, chỉ có một nữ sinh nằm trên mặt đất. Cô ta nằm nghiêng ở đó, tóc đen xõa ra cùng một vũng máu chậm rãi chảy ra.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Đông Thanh không phải là đi xem nữ sinh, mà là cúi đầu nhìn mình - cũng may chiếc váy vừa rồi chỉ là ảo giác, bây giờ đã trở lại bình thường.
"Đây là tất cả những gì tôi phải chịu đựng."
Nữ sinh máu me be bét ngẩng đầu, cùng với máu tươi chảy ra là lời tố cáo của cô ta.
“Ác ý, ức hiếp, chế giễu, lạnh lùng... Tất cả mọi người đều là hung thủ giết người!”
"Các người..." Nữ sinh nhếch miệng.
“Đã trải nghiệm tất cả những điều này chưa?”
Thẩm Đông Thanh chẳng cần suy nghĩ đáp. “Chưa.”
Nữ sinh ngớ người, ánh mắt trở nên oán độc.
"Vậy thì lại..." Lại đến một lần nữa!
Chỉ là lời của cô ta còn chưa nói xong, đã bị người khác cắt ngang. Thẩm Đông Thanh từ trong túi áo lấy ra một thứ gì đó dứt khoát nhét vào miệng cô ta, bịt miệng cô ta lại.
Ai mà còn muốn trải nghiệm lại cảm giác mặc váy chứ?
Không đời nào.
Chu Văn Ngạn khoanh tay nhàn nhã nói. “Tôi còn rất muốn trải nghiệm lại một lần nữa.”
Thẩm Đông Thanh liếc xéo hắn.
Trong miệng nữ sinh bị nhét đầy một túi nilon trông giống như túi đựng khoai tây chiên, cậu luôn để trong túi áo mà quên vứt đi bây giờ vừa hay dùng đến. Cô gái phải tốn rất nhiều sức lực mới kéo được vật bịt miệng mình ra, vẻ mặt âm u đáng sợ.
"Nếu đã như vậy..." Cô gái xé bỏ lớp ngụy trang, lạnh lùng nói.
“Giúp ta giết đám người bàng quan kia, ta có thể để các ngươi rời khỏi trường học.”
"Ồ?" Chu Văn Ngạn nhướng mày. “Thật sao?”
Cô gái nói.
"Ta là một trong những câu chuyện ma quái của trường học, hoàn toàn có khả năng này." Cô ta nói đầy tự tin.
Không ai không muốn trốn thoát khỏi ngôi trường này.
Nhưng chỉ cần hai người này đồng ý với yêu cầu của cô ta, họ sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn ở đây để cô ta sai khiến. Chỉ là hình như sự tự tin của cô ta đã đặt nhầm chỗ.
Thẩm Đông Thanh không hề lay động. “Ngươi có khả năng này thì tự đi báo thù đi, lừa quỷ à.”
Chu Văn Ngạn gật đầu đồng ý.
Cô gái thấy không thể lừa gạt được hai người này khuôn mặt trở nên dữ tợn, ngũ quan để lại từng hàng vết máu, ở chỗ máu chảy qua chui ra từng bàn tay, chộp lấy hai người sống.
"Vậy thì ở lại đây đi!" Cô gái cười the thé.
Nhưng rất nhanh cô ta đã không cười được nữa.
Chu Văn Ngạn trực tiếp vượt qua đám tay ma đá cô gái ngã nhào, sau đó một đám sương mù đen xông ra bao bọc lấy cô gái, đợi khi sương mù tan đi trên mặt đất chỉ còn lại một bộ xương khô.
Mất đi sự khống chế của câu chuyện ma quái, những bàn tay ma chui ra từ dưới đất đều chui trở lại, chỉ để lại một bàn tay đang vùng vẫy tuyệt vọng trong tay Thẩm Đông Thanh.
Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay ma trắng trẻo mũm mĩm cảm thán.
“Trông có vẻ rất ngon...”
Bàn tay ma: "???" Vùng vẫy càng dữ dội hơn.
Chu Văn Ngạn vỗ vai Thẩm Đông Thanh dạy bảo. “Đừng ăn những thứ linh tinh này.”
Cậu nghĩ bây giờ mình là người rồi, có nhiều đồ ăn vặt hơn để lựa chọn vì vậy đã từ bỏ ý định gặm tay ma. Cánh tay ma vừa thoát khỏi sự khống chế liền như phát điên chui trở lại lòng đất, sợ hãi bị biến thành lương thực của người khác.
Thẩm Đông Thanh nhìn nó rời đi, còn có chút tiếc nuối. Giải quyết xong một câu chuyện ma quái, hai người quyết định quay trở lại lớp học trước đã.
Vừa đi xuống một tầng lầu còn chưa rẽ qua cầu thang, liền nghe thấy một tràng tiếng bước chân nặng nề truyền đến giống như là đang kéo lê cơ thể đi, mỗi một bước đều mang theo một tiếng ‘thịch’ nặng nề.
Là chủ nhiệm giáo dục.
Chu Văn Ngạn kéo Thẩm Đông Thanh lại, trốn vào một góc khuất. Góc này không lớn, hai người miễn cưỡng co rúm bên trong mỗi chỗ đều dán sát vào nhau không có khe hở. Cậu nằm trong lồng ngực hắn nghe thấy âm thanh lồng ngực truyền đến tiếng tim đập trầm ổn.
Thẩm Đông Thanh không nhịn được nuốt nước miếng. Hoàn toàn là do trên người Chu Văn Ngạn mang theo một luồng âm khí cực kỳ thuần túy, ở khoảng cách gần như vậy cậu rất muốn... cắn một ngụm.
Nhịn.
Thẩm Đông Thanh âm thầm nắm chặt nắm đấm của mình.
Động tác này duy trì khoảng ba phút. Tiếng bước chân dần dần đi xa, hai người mới từ trạng thái cặp sinh đôi dính liền tách nhau ra. Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, hai người nhân cơ hội lén lút trở về lớp học, vừa ngồi vững chỗ liền thấy Phương Kỳ ôm một thứ gì đó thần thần bí bí đi tới.
Thẩm Đông Thanh. “Ăn trộm đồ sao?”
Anh vén áo lên lấy ra một quyển sách bìa đen.
“Không phải, đây là tôi tìm được trên bàn học, đại thần xem có hữu dụng không, nếu có thì đừng khách khí dẫn tôi thông qua là được.”
Thẩm Đông Thanh cúi đầu nhìn thấy bốn chữ lớn trên bìa sách - Những chuyện kinh dị ở trường học.
Mở ra xem, trang đầu tiên viết về năm điều kỳ lạ ở trường trung học Khánh Hải, lần lượt là ‘Thiếu nữ trên sân thượng’, ‘Cây lau nhà đầu người’, ‘Tiếng khóc trong nhà ăn’, ‘Búp bê bị mất tích’ và ‘Tượng điêu khắc trong phòng mỹ thuật’.
Phương Kỳ gãi gãi đầu.
“Viết không đầu không đuôi cũng không biết rốt cuộc là có ý gì, đại ca có manh mối gì không?”
Thẩm Đông Thanh chỉ vào hai cái tên đầu tiên. “Hai cái này đã giải quyết rồi.”
Lời còn chưa dứt liền nhìn thấy hai hàng chữ ‘Thiếu nữ trên sân thượng’ và ‘Cây lau nhà đầu người’ bị nhuộm hai giọt máu đỏ tươi, sau đó từ từ hiện ra một hàng chữ nhỏ.
【Thiếu nữ trên sân thượng: Một nữ sinh lớp 10 tự ti, nhút nhát, tướng mạo bình thường lại gia cảnh bần hàn giống như vịt con xấu xí trong bóng tối, cô ghen tị với những bạn học nữ xinh đẹp hào nhoáng khác. Cô bị tất cả bạn học xa lánh, dưới sự chứng kiến lạnh lùng của mọi người, từ trên sân thượng nhảy xuống... Người ngoài cuộc đều là đao phủ, vậy ngươi là loại nào?】
【Cây lau nhà đầu người: Người quản lý ký túc xá luôn dọn vệ sinh vào đêm khuya, ôm cây lau nhà lê từng bước dài trên hành lang dài... Một đêm khuya nọ, có người phát hiện ra thứ mà người quản lý cầm không phải là cây lau nhà, mà là một nữ sinh để tóc dài.】
Chu Văn Ngạn chỉnh lại. “Đây không gọi là 'giải quyết'.”
Thẩm Đông Thanh nghi ngờ. “Vậy là gì?”
Hắn đối mặt với ánh mắt đầy khao khát tri thức của cậu, giải thích.
“Nếu nói trò chơi bày ra một đề bài cho chúng ta, giải được đề bài mới có thể thông qua, đây gọi là giải quyết vấn đề bằng bạo lực. Nói chung là phải tìm đủ manh mối, rồi mới giải được chân tướng.”
Thẩm Đông Thanh bừng tỉnh ‘ à ’ một tiếng sau đó hỏi. “Có gì khác biệt sao?”
Đối với Chu Văn Ngạn mà nói thì không có gì khác biệt.
Nhưng phần lớn người chơi đều đang cố gắng sống sót trong trò chơi, chỉ nghĩ đến việc bảo vệ tính mạng căn bản không thể nghĩ thoáng như vậy mà đi trêu chọc quỷ quái trong trò chơi.
Huống chi đây chỉ là phó bản cấp thấp, đợi đến phó bản cấp cao hơn thì không dễ dàng giải quyết như vậy đâu. Chu Văn Ngạn cười với Thẩm Đông Thanh.
"Chắc là không có gì khác biệt." Dù sao thì như thế nào hắn cũng có thể lo liệu được.
Hệ thống sinh ra một dự cảm không tốt.
Thẩm Đông Thanh hứng thú.
“Có phải giải được cái này là có thể rời khỏi đây không?”
Chu Văn Ngạn gật đầu. “Cũng gần như vậy.”
Hắn lại hỏi. “Cậu không muốn ở lại đây sao?”
Thẩm Đông Thanh vỗ vỗ túi áo. “Đồ ăn vặt hết rồi.”
Hơn nữa lên lớp rất chán.
Chu Văn Ngạn cười.
“Vậy thì nhanh chóng tìm những chuyện lạ khác thôi.”
Ngón tay cậu di chuyển đến ba chuyện lạ bên dưới, dừng lại ở ‘Tượng điêu khắc trong phòng mỹ thuật’, lại nhìn bảng thời khóa biểu hôm nay.
“Tiết tiếp theo là tiết mỹ thuật.”
Học sinh ôm dụng cụ mỹ thuật, từng người xếp hàng đi ra khỏi lớp đến phòng mỹ thuật. Mỗi người đều mặt không biểu cảm không nói một lời, không giống như đi học mà giống như đi chôn cất.
Họ đi theo cuối hàng rồi đi qua hành lang dài, trong lúc đó còn đụng phải chủ nhiệm giáo dục. Chủ nhiệm giáo dục đứng bên cạnh hành lang lạnh lùng nhìn học sinh đi qua, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Chu Văn Ngạn và Thẩm Đông Thanh.
Nhưng bà ta không nói gì chỉ nhìn đội ngũ rời đi, cuối hành lang là phòng mỹ thuật. Trong phòng học bày những bảng vẽ, trên tường treo tranh do học sinh vẽ.
Thẩm Đông Thanh ghé mắt nhìn những bức tranh trên đó đều khá kỳ quái, có búp bê bị xé thành năm sáu đoạn, có bé gái bị té chết trên mặt đất, có một đám bóng tối mơ hồ... Nói chung toàn là những yếu tố âm u, tuyệt vọng.
Giáo viên mỹ thuật bước vào khi tiếng chuông vào học vang lên, đứng ở phía trước lớp. Thẩm Đông Thanh ngẩng đầu nhìn phát hiện giáo viên này trông hơi trắng, không, là quá trắng, trắng đến phát sáng giống như được quét một lớp sơn trắng.
Giáo viên mỹ thuật giơ tay chỉ vào bức tượng bán thân chất đống trước mặt. “Hôm nay là vẽ phác họa chân dung.”
Sau khi sắp xếp xong nhiệm vụ, giáo viên mỹ thuật lại rời đi, biến mất không tăm tích. Học sinh rất tự giác cầm bút chì lên và bắt đầu vẽ, trong lớp học ngay lập tức vang lên tiếng sột soạt. Thẩm Đông Thanh cắn đầu bút chì xem một lúc, đột nhiên ném bút chì xuống và đứng dậy.
Phương Kỳ vội vàng hỏi. “Đại ca, anh làm gì vậy?”
Thẩm Đông Thanh quay đầu lại. “Giải quyết bằng bạo lực.”
Tìm thấy những câu chuyện ma quái trong trường học càng sớm, có thể rời khỏi ngôi trường này càng sớm. Nếu ngôi trường này có mạng, có điện để chơi điện thoại thì còn được, kết quả là không có gì cả vẫn là nên ra ngoài sớm thì tốt hơn.
Thẩm Đông Thanh sải bước đi lên phía trước chọn một công cụ vừa tay, vung lên và đập vào một bức tượng gần nhất.
Rầm rầm rầm -
Bức tượng vỡ tan, vỡ thành vô số mảnh vụn.
Ngay cả khi có động tĩnh lớn như vậy, những học sinh đó cũng không lên ngăn cản, chỉ ngẩng đầu dùng đôi mắt bình thản không gợn sóng nhìn người phía trên.
Cảnh tượng trông cực kỳ quái dị.
Thẩm Đông Thanh. “Qua giúp một tay.”
Phương Kỳ bị hành động của cậu làm cho choáng váng. Anh nhìn trái nhìn phải sợ hãi đám học sinh này nổi giận, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Chu Văn Ngạn đứng dậy và tiến lên giúp đỡ. Không có nhiều bức tượng trong lớp học, tất cả đều bị đập vỡ hết trên mặt đất vương vãi toàn là mảnh vỡ tượng.
Thẩm Đông Thanh dùng chân gạt gạt, bên trong tượng không có gì cả không giống như là sự kiện kỳ lạ. Uổng công sức, cậu ném dụng cụ xuống quay đầu đối diện với từng đôi mắt.
Thẩm Đông Thanh ngớ người một lát sau đó nhìn lại, nói một cách hùng hồn.
“Nhìn gì? Không vẽ nữa hả?”
Một tiếng ra lệnh, học sinh lại tiếp tục cúi đầu xuống.