Chương 14: Ngồi mát ăn bát vàng.

Editor: HThanh.       

Chu Văn Ngạn vỗ vào nút thang máy.

Học sinh là quỷ trốn trong thang máy như thể biết bọn họ tìm mình làm gì, chỉ thấy đèn thang máy nhấp nháy cùng cửa thang máy không mở.

Hắn ‘chậc’ một tiếng trực tiếp ra tay, ngón tay Chu Văn Ngạn chạm vào khe cửa thang máy, khí đen quấn quanh trực tiếp từ bên trong lôi học sinh ra ngoài.

Học sinh vừa xuất hiện đã ôm đầu kêu la. “Tôi không biết gì cả.”

Thẩm Đông Thanh đứng một bên, chê bai nói.

“Đây chẳng phải là nói cho mọi người biết anh biết hết rồi sao?”

Học sinh ngẩn người một lát, sau đó thay đổi cách nói. “Tôi sẽ không nói gì đâu.”

Nói xong hắn ta cẩn thận liếc nhìn Chu Văn Ngạn một cái, hiển nhiên là vô cùng e ngại vị đại lão có thể lôi mình ra ngoài, yếu ớt nói.

“Các người tìm tiếp sẽ hại cả trường đó, bọn họ đều sẽ chết.”

Chu Văn Ngạn cười một tiếng.

“Nếu không nói, anh sẽ đi nhanh hơn các bạn học của mình một bước đó.”

Lời đe dọa trắng trợn.

Học sinh sợ đến mặt mày trắng bệch, không biết nên đi trước một mình hay là cùng các bạn học có bạn có bè. Đằng nào cũng phải đi, hiển nhiên hắn ta không có ý nghĩ xả thân vì người khác, nghiến răng một cái, nói. 

“Cô ta ở trong sân thể dục.”

Nói xong học sinh như thể bị rút cạn hết sức lực, nằm sấp trên mặt đất lẩm bẩm.

“Cả trường sẽ xong đời, các người sẽ hại chết tất cả mọi người..."

Thẩm Đông Thanh quay đầu nhìn hắn ta một cái, nghi hoặc hỏi. “Các ‘người’ vẫn tính là người sao?”

Học sinh ngớ người tại chỗ.

Đi dọc theo con đường lát đá cuội bên cạnh sân vận động, cuối đường chính là nhà thi đấu. Con búp bê được tìm thấy trong bụi cỏ xung quanh con đường nhỏ.

Còn chưa đi vào nhà thi đấu, đã có thể nghe thấy từ bên trong truyền đến một trận âm thanh ‘bình bình’ của tiếng bóng đập. Thẩm Đông Thanh đi vào xem phát hiện có một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ, phía dưới ngồi một nhóm học sinh cổ vũ, từ bảng tên họ đeo có thể thấy đều là học sinh cùng lớp.

Những học sinh dưới khán đài tụm lại với nhau ríu rít nói chuyện.

“Cái người nào đó lớp mình lại bị bà cô già bắt gặp rồi.”

“Vậy thì giải thưởng lớp văn minh của lớp mình trong học kỳ này lại không xong rồi.”

“Bà cô già có phải là đang nhắm vào lớp mình không?”

“Tôi thấy chắc là bà ta đến thời kỳ mãn kinh rồi, nhìn ai cũng không vừa mắt.”

Nhóm học sinh này biểu cảm tươi tắn tràn đầy sức sống thanh xuân, hoàn toàn khác với những học sinh đã gặp trước đó.

Chu Văn Ngạn nói. “Sự lặp lại của quá khứ.”

Xem ra trước đây khi chuyện ma trong khuôn viên trường còn chưa bắt đầu, trường trung học Khánh Hải cũng là một ngôi trường bình thường.

Hai người lặng lẽ quan sát.

Đến giờ nghỉ giữa hiệp.

Trên sân, học sinh đều xuống uống nước nghỉ ngơi, đúng lúc này một cô bé tết tóc hai bên ôm búp bê rụt rè bước vào.

"Anh ơi, chị ơi." Giọng cô bé rất nhỏ, gọi mãi mới có người nghe thấy.

Đám học sinh đều dừng động tác.

“Đây chẳng phải là con gái của bà cô già sao?”

“Sao lại chạy đến đây?”

Cô bé cảm thấy bầu không khí có chút không đúng liền rụt cổ lại, nhỏ giọng nói. 

“Anh ơi, chị ơi, mọi người có biết mẹ em ở đâu không?”

Hai học sinh đứng đầu nhìn nhau, lộ ra nụ cười khó hiểu.

“Biết chứ.”

Một trong hai người chỉ vào một hướng. “Mẹ cháu ở đằng kia.”

Hắn ta chỉ sai đường.

Cô bé không hề hay biết ngọt ngào nói lời cảm ơn nhảy chân sáo đi tới, thân hình nhỏ nhắn ngay lập tức biến mất sau cánh cửa.

Lúc này, trên sân có người lên tiếng. “Lừa trẻ con như vậy không tốt lắm đâu?”

"Chẹp." Người chỉ đường nhún vai, “Ai bảo nó ngốc làm gì? Đáng đời.”

Có người phụ họa theo.

“Đúng vậy, bà cô già kia lúc nào cũng tìm cớ gây sự với chúng ta, kệ bà ta đi, chúng ta chơi bóng.”

Một đám người lập tức quên đi chuyện vừa rồi, lại huyên náo đánh bóng.

Thẩm Đông Thanh đi theo sau cô bé.

Cô bé không biết mình đã đi nhầm đường, vòng qua sân bóng rổ đi đến phía bể bơi.

Ở đây có một bể bơi đầy mùi thuốc khử trùng, bởi vì bây giờ không phải là thời gian mở cửa nên bể bơi không có một ai.

Với độ tuổi của cô bé còn chưa biết sự đáng sợ của nước, cô bé ôm búp bê chậm rãi đi trên mép bể bơi. Đi mệt rồi, cô bé dứt khoát ngồi xuống đất đặt búp bê sang một bên. 

Cô bé ngồi chênh vênh bên cạnh bể bơi, hai chân lắc lư còn hát nữa. Nghỉ ngơi đủ rồi, cô bé vừa định đứng lên nhưng chân bị trượt, cả người đều ngã vào trong bể bơi phát ra một tiếng ‘ùm’ .

Thẩm Đông Thanh theo bản năng muốn đưa tay ra vớt, nhưng tay lại xuyên thẳng qua người cô bé.

Chu Văn Ngạn nói. “Đây chỉ là quá khứ.”

Như là an ủi.

Cậu thu tay về chỉ có thể nhìn cô bé vùng vẫy trong nước. Cũng may không bao lâu sau, đám học sinh đánh bóng hình như phát hiện ra điều không đúng liền chạy tới.

Bọn họ tìm được cô bé đang giãy giụa trong bể bơi, nhưng không lập tức xuống cứu người mà đứng xung quanh thành một vòng tròn.

Có người nói. “Chúng ta có nên cứu người không?”

Sau một lát im lặng, trong đám đông vang lên câu trả lời.

“Tôi không biết bơi.”

“Hay là đi tìm giáo viên đi.”

“Tôi sợ.”

...…

Trong góc đột nhiên vang lên một giọng nói độc ác. “Tôi ghét bà cô già đó.”

“Dựa vào việc mình là chủ nhiệm giáo dục, cái gì cũng muốn quản.”

“Yêu đương cũng quản, ăn trong lớp cũng quản, kiểu tóc không đúng quy định cũng quản......”

"Cho dù bà ta có bị chết đuối, cũng không trách được chúng ta." Nói xong người đó quay đầu rời đi.

Những người còn lại nhìn nhau.

Do dự một lát, từng người một rời đi.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình cô bé lặng lẽ trôi nổi trên mặt nước.

"Anh trai ơi." Cô bé ướt sũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Đông Thanh. 

“Em không tìm thấy búp bê, cũng không tìm thấy mẹ.”

Cậu đưa tay về phía cô bé. “Anh đưa em đi tìm mẹ.”

Cô bé đặt bàn tay nhỏ bé ướt át của mình lên, ngọt ngào nói.

“Cảm ơn anh trai.”

Hai người bước ra khỏi phòng thể chất, Chu Văn Ngạn lặng lẽ theo sau.

Hắn nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ phía trước, lên tiếng.

 “Cậu thích trẻ con sao?”

Đối với cô bé này, hắn thấy Thẩm Đông Thanh dịu dàng hơn nhiều so với những con quỷ khác.

"Không thích." 

Cậu nghĩ ngợi một lát rồi đổi cách nói.

“Chỉ là lịch sự - yêu thương con non mà thôi.”

Chu Văn Ngạn hỏi. “Vậy cậu thích gì?”

Lần này Thẩm Đông Thanh không hề do dự.

“Thích đồ ăn ngon và những thứ thú vị.”

Nghe được câu trả lời này, Chu Văn Ngạn khẽ chạm vào chóp mũi.

Việc tìm kiếm chủ nhiệm giáo dục không tốn nhiều sức lực. Bà ta đang ở ngay trước cổng tòa nhà, khác với vẻ nghiêm túc và chỉnh tề trước đây, tóc tai bà ta rối bời, giày cao gót cũng bị đá bay mất, một tay ôm chặt lấy con búp bê hễ gặp học sinh nào đi qua là lại túm lấy hỏi han.

“Có ai nhìn thấy Tiềm Tiềm của tôi không?”

Mấy học sinh đáng thương cứ tưởng mình phạm phải nội quy trường học, sợ đến mức suýt chút nữa là ngất xỉu tại chỗ.

Chủ nhiệm giáo dục ném đám học sinh nói không nên lời sang một bên, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Đúng lúc này, Thẩm Đông Thanh dắt tay cô bé bước vào tầm mắt của bà ta.

Chủ nhiệm giáo dục như phát điên xông tới ôm chặt lấy cô bé, miệng không ngừng gọi.

“Tiềm Tiềm, Tiềm Tiềm của mẹ...”

Cũng may Thẩm Đông Thanh tránh kịp thời, nếu không thì cũng bị ôm trọn rồi.

Cô bé ngập ngừng một lát rồi đưa tay ôm lấy chủ nhiệm giáo dục.

“Mẹ đừng khóc, con tìm thấy mẹ rồi."

Chủ nhiệm giáo dục xoa đầu cô bé nhắm mắt lại, nhưng vẫn có hai hàng nước mắt chảy xuống.

“Tốt, Tiềm Tiềm đã tìm thấy mẹ rồi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Không biết qua bao lâu, chủ nhiệm giáo dục mới ôm cô bé đứng dậy, mà cô bé thì ôm chặt lấy con búp bê.

Bà ta nói. “Cảm ơn các người.”

Qua cặp kính có thể thấy đáy mắt bà ta trong trẻo lạ thường.

Cô bé cũng lập tức nói theo. “Cảm ơn các anh trai.”

Thẩm Đông Thanh nhận lấy lời cảm ơn, tiện tay mở cuốn 《Những chuyện kinh dị ở trường học》, lẩm bẩm. 

“Lần này chắc là hoàn thành rồi chứ?”

【Búp bê bị mất: Tiềm Tiềm có một con búp bê nhưng cô bé đã làm mất nó, đây là món quà mẹ tặng cho cô bé. Tiềm Tiềm cũng đã lạc mất chính mình, mẹ không tìm thấy cô bé. Hãy giúp Tiềm Tiềm tìm lại con búp bê hoặc giúp mẹ tìm lại Tiềm Tiềm.】

Xem ra không giống như truyện ma học đường, ngược lại giống truyện cổ tích hơn.

Thẩm Đông Thanh gấp cuốn sách lại, nghe thấy một giọng nói già nua vang lên.

【Ngươi đã thông qua phó bản cấp C《Trường trung học Khánh Hải.》】

Giọng nói vừa dứt Thẩm Đông Thanh vẫn chưa rời khỏi thế giới này ngay lập tức, cậu ngẩng đầu nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục đứng đó thở dài một tiếng u uất.

"Tôi muốn bảo vệ ngôi trường này." Đáy mắt bà ta tràn ngập nỗi buồn sâu sắc.

“Nhưng cuối cùng, ngay cả Tiềm Tiềm của tôi cũng bị lạc mất.”

“Bây giờ tôi mới hiểu ra, chỉ có Tiềm Tiềm là cần tôi bảo vệ, còn ngôi trường này từ lâu đã nên biến mất rồi.”

Chủ nhiệm giáo dục ôm Tiềm Tiềm hướng về phía cổng trường bước đi. Tòa nhà dạy học đột nhiên bốc cháy ngùn ngụt.

Mỗi khi bà ta tiến gần hơn một bước đến cổng trường, ngọn lửa lại càng bùng cháy dữ dội hơn cho đến khi toàn bộ ngôi trường biến thành tro bụi.

Phương Kỳ cứ nghĩ mình sắp chết đến nơi không ngờ khi mở mắt ra, lại nhận được thông báo thông qua.

Anh không thể tin được nhìn trần nhà quen thuộc, nằm trong phòng một lúc lâu rồi bật dậy chạy ra ngoài hét lớn xuống lầu.

“Tôi sống lại rồi!”

Người đang ngồi dưới lầu có chút lạnh nhạt. “Ồ.”

Phương Kỳ. “Tôi lại nằm thắng một phó bản rồi.”

Người kia cười khẩy. 

“Chỉ là phó bản cấp C thôi mà, tìm được 《Những chuyện kinh dị ở trường học》 rồi sống sót trở về là qua cửa, có gì mà khoe khoang?”

Phương Kỳ ngập ngừng một lát. “Tìm được… sống sót?”

Sao khác với những gì anh đã trải qua vậy?

“Phó bản cấp C ấy chẳng có gì nguy hiểm, manh mối đều đã có sẵn, đặc biệt là cái vụ giúp cô bé tìm búp bê ấy, thật là sỉ nhục chỉ số IQ.”

Phương Kỳ: “?”

Nói ra chắc gì đã tin còn đơn giản hơn cả lời anh nói, tôi ngủ một giấc là qua xong rồi.

【Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ, đang tiến hành thanh toán ――】

【Lần này được đánh giá A đạt được 1000 điểm, rớt một cái [Viên kẹo sữa ngọt ngào].】

【Tít tít――】

Giọng nói già nua trục trặc một chút, ngay sau đó lại nói.

【Vì người chơi chơi game không đúng quy cách, dẫn đến phó bản cấp C [Trường trung học Khánh Hải] bị đóng vĩnh viễn, trừ của người chơi 1500 điểm tích lũy và tiến vào chế độ trừng phạt】

【Hiện tại điểm tích lũy của người chơi còn lại -500】

Thẩm Đông Thanh còn chưa kịp buồn rầu vì không có điểm tích lũy để đổi đồ ăn vặt, thì nghe thấy tiếng đếm ngược vang lên.

【Chế độ trừng phạt được kích hoạt】

【Đếm ngược ba, hai, một......】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play