Chương 15: Lễ hội thu hoạch.
Editor: HThanh.
(Vì đây là phó bản trừng phạt nên thân phận đặc biệt, có thể cách xưng hô trong thế giới này sẽ thay đổi một chút đến hết nhá :3 ).
Lộc cộc lộc cộc--
Móng ngựa giẫm lên đất bùn lầy lội bắn tung tóe vài giọt bùn.
Đường xá không bằng phẳng khiến cả xe ngựa cũng lắc lư, cửa xe hơi hé mở, có thể nhìn thấy bên trong đầy những người đàn ông chen chúc chật kín cả xe.
Thẩm Đông Thanh nhúc nhích một chút muốn tìm một tư thế ngồi thoải mái, đột nhiên từ bên cạnh vươn tới một bàn tay ôm lấy cậu.
Cậu quay đầu lại nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười lập tức mắt sáng lên. “Sao anh cũng ở đây?”
Ở thế giới trước Thẩm Đông Thanh còn chưa kịp chào tạm biệt Chu Văn Ngạn thì đã bị cưỡng chế rời đi.
Không ngờ còn có thể gặp lại.
Chu Văn Ngạn giơ tay mở cửa sổ trên vách xe, một luồng gió mát mang theo mưa phùn thổi vào vừa vặn rơi vào giữa hai người.
Thẩm Đông Thanh hít một hơi không khí trong lành nói.
“Điểm tích lũy của tôi đều bị trừ hết rồi còn tiến vào cái chế độ trừng phạt gì đó, chớp mắt một cái đã đến đây luôn.”
Chu Văn Ngạn. “Không sao, chỉ là vấn đề nhỏ.”
Hắn đương nhiên cũng tiến vào chế độ trừng phạt, bị hủy bỏ thời gian nghỉ ngơi cưỡng chế tiến vào phó bản mới.
Vừa dứt lời bên cạnh liền truyền đến một giọng oán giận.
“Còn không sao á? Chế độ trừng phạt khó lắm đấy, tỷ lệ tử vong tận 70% lận đều là do anh liên lụy, sớm biết vậy đã không vội vàng đến tìm anh rồi.”
Thẩm Đông Thanh theo âm thanh nhìn sang thấy bên cạnh Chu Văn Ngạn có một thanh niên cao gầy đeo một cặp kính.
Ngô Gia cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Đông Thanh, đẩy đẩy kính nói.
“Chào anh, tôi là Ngô Gia đàn em của đại lão này. Không biết xưng hô như thế nào?”
Chu Văn Ngạn nghiêng người che khuất thân hình của Ngô Gia, nói một cách đơn giản và thô bạo.
“Không cần để ý đến cậu ta.”
Ngô Gia: …
Có sắc quên nghĩa cũng đừng nhanh như vậy chứ?
Ngay lúc đó một vật trang trí hình chim gõ kiến trên bàn đột nhiên phát ra một tiếng chim kêu thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Khi những người có mặt đều nhìn sang mỏ của chim gõ kiến đóng mở, vậy mà lại phát ra tiếng nói còn là giọng của một bé gái mềm mại.
[Bạn đã vào phó bản cấp B]
[Do người chơi đi cùng mang theo chế độ trừng phạt, độ khó của phó bản này tăng gấp đôi, đánh giá cuối cùng là A-]
Câu này vừa dứt lời liền nghe thấy có người oán giận. “Sao mà xui xẻo vậy trời.”
Nhưng những người chơi trong phó bản này đều đã chơi qua vài trò chơi, không ai hùa theo oán giận lung tung mà đều chăm chú nhìn chằm chằm vào chim gõ kiến muốn có thêm manh mối.
[Bạn đang trên đường đến trang viên Bá tước Carlisle]
[Bá tước Carlisle sở hữu một vùng lãnh địa rộng lớn và số lượng nông dân trong lãnh địa là vô kể. Bá tước Carlisle là một vị lãnh chúa nhân từ, ông không tăng thuế cũng chẳng làm khó dân chúng. Chỉ yêu cầu mỗi năm dâng lên sáu trinh nữ để cùng ông trải qua Lễ hội Thu hoạch kéo dài bảy ngày. Chỉ là chưa từng có ai ra khỏi lâu đài của bá tước, có người nói là họ tham hư vinh không chịu rời đi...]
[Thân phận của bạn là một trong sáu trinh nữ]
[Giết chết Bá tước Carlisle hoặc sống sót qua Lễ hội Thu hoạch]
Thẩm Đông Thanh nghe có cũng như không, khi nghe thấy một từ nào đó đột nhiên tỉnh táo lại, thẳng lưng nhìn một vòng những người trong xe ngựa.
“Sáu trinh...”
Chỉ thấy trong xe ngựa từ trái sang phải lần lượt là: một người đàn ông cơ bắp rậm rạp râu quai nón, một trạch nam gầy yếu mặc áo sơ mi kẻ caro, một người đàn ông trung niên tóc thưa thớt, còn có Ngô Gia, Chu Văn Ngạn và Thẩm Đông Thanh.
“...nữ?”
Chu Văn Ngạn sờ cằm thú vị nói.
“Vị đại nhân bá tước này khẩu vị còn nặng ghê.”
Hú--
Xe ngựa dừng lại.
Người đánh xe ngựa bịt kín mít mở cửa. Thẩm Đông Thanh xuống xe trước tiên.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm bởi mưa nhỏ lất phất rơi không ngừng, một mảng mây đen bao phủ phía trên lâu đài không thấy một tia nắng nào.
Những người chơi trên xe ngựa lục tục đi xuống.
Không đợi bao lâu liền nghe thấy tiếng ‘kẽo kẹt’, cửa lâu đài mở ra xuất hiện một người phụ nữ mặc trang phục hầu gái bước ra.
Vẻ mặt của bà ta nghiêm nghị, những nếp nhăn ở khóe mắt và trán đều được bày ra một cách chỉnh tề.
"Sáu vị trinh…." Lời của bà ta còn chưa nói xong đã nhìn thấy sáu người đàn ông đứng thành hàng trước mặt, khiến bà ta giật mình quên cả lễ nghi mà miệng há hốc, cuối cùng vẫn không thốt ra được chữ ‘nữ’.
(Kiểu này mà trinh nữ khỉ giề =)) ).
Bà ta ấp úng cho qua.
“Tôi là quản gia của bá tước đại nhân xin mời sáu vị đi theo tôi, phòng đã được sắp xếp xong. Mọi người tạm thời nghỉ ngơi rồi sau đó tham gia yến tiệc tối.”
Nữ quản gia dẫn một nhóm người đi vào lâu đài.
Chỉ là khác với lúc đến bước chân của bà ta có chút nhanh hơn nhiều, rõ ràng là không thể chấp nhận được sáu vị khách năm nay.
Sáu ‘trinh nữ’ đến tham gia Lễ hội Thu hoạch được sắp xếp ở phòng khách trên tầng ba của lâu đài, tầng này có sáu phòng vừa đủ cho mỗi người một phòng.
Phòng của Thẩm Đông Thanh ở chính giữa, bên phải là Ngô Gia và bên trái là Chu Văn Ngạn.
Phong cách của căn phòng là kiểu Tây cổ điển.
Có lẽ là chuẩn bị dùng cho khách nữ, trong phòng bày một bàn trang điểm tinh xảo và một tủ quần áo cao bằng người vòng qua bình phong, phía sau là một chiếc giường đôi cùng phía trên rủ xuống tấm màn giường nặng nề.
Thẩm Đông Thanh đi tới phát hiện trên giường còn đặt một chiếc váy lộng lẫy, cậu nhấc nó lên giũ một cái những vật trang trí trên đó kêu leng keng.
"Sẽ không bắt mình mặc chứ?" Thẩm Đông Thanh lầm bầm một tiếng.
Cậu vẻ mặt ghét bỏ ném chiếc váy xuống. Ngay khi định xem những chỗ khác trong phòng, trên cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng ‘cạch’.
Thẩm Đông Thanh đẩy cửa sổ ra nhìn, một viên đá nhỏ bắn xuống đất lăn một vòng ngẩng đầu lên thì thấy Chu Văn Ngạn đứng trên ban công phòng bên cạnh, giữa các ngón tay còn đang nghịch một viên đá nhỏ.
Hắn thấy Thẩm Đông Thanh ra ngoài trực tiếp ném viên đá nhỏ xuống, một tay chống trên lan can ban công chân dài bước tới liền lộn người sang phía bên kia.
Động tác lưu loát tự nhiên thậm chí còn nhếch mép với Thẩm Đông Thanh.
Tư thế khoe mẽ chuẩn mực.
Cậu hơi nghi hoặc hỏi hắn. “Tại sao không đi cửa?”
Nụ cười của Chu Văn Ngạn cứng đờ một chút.
Một tràng cười truyền đến từ phía bên kia, hắn nâng mắt lạnh lùng quét qua. Ngô Gia lập tức ngừng cười cũng lật qua lan can nhảy sang.
Đương nhiên anh ta khá quý trọng mạng sống của mình, qua đây có chút khó khăn chậm rãi leo lên lan can lại nhịn một lúc mới nhảy qua. Thật sự hoàn toàn trái ngược với động tác của Chu Văn Ngạn trước đó.
Trong nháy mắt trên ban công chật hẹp đứng ba người đàn ông trưởng thành.
Thẩm Đông Thanh nghiêng đầu. “Thật ra tôi không khóa cửa.”
Ngô Gia: …
Vậy anh ta tốn công sức qua đây làm gì?
Chu Văn Ngạn khoanh tay không vui liếc nhìn Ngô Gia.
“Cậu qua đây làm gì?"
Ngô Gia đẩy đẩy kính.
“Không phải là qua thương lượng đối sách sao? Phải ở đây bảy ngày lận đó cũng không biết trong lâu đài có nguy hiểm gì, dù sao cũng phải thu thập thông tin một chút chứ.”
Chu Văn Ngạn bỏ qua một tràng lời của Ngô Gia đáp lại hai chữ. “Không phải.”
Anh ta không hiểu ra sao liền hỏi lại.
“Vậy anh qua đây làm gì?”
Ánh mắt của Chu Văn Ngạn lướt đi một cái không nói gì.
Ngô Gia chắp tay nói. “Đại ca đây là độ khó cấp A đó, tôi không muốn bị lật xe ở đây đâu.”
Chu Văn Ngạn nhìn chằm chằm anh ta một lúc đột nhiên nói.
“Tôi cảm thấy làm đàn em thì nên có chút tinh ý.”
Ngô Gia: “?”
Chu Văn Ngạn. “Ví dụ như bây giờ cậu nên nhanh chóng cút về đi.”
Ánh mắt của Ngô Gia dao động giữa hai người một lúc đột nhiên hiểu ra, liên tục gật đầu.
"Hiểu, hiểu." Một chân của anh ta vừa leo lên lan can liền rụt trở lại.
"Tôi đi cửa." Ngô Gia cười khan một tiếng lùi lại ra ngoài.
“Tôi lớn tuổi rồi eo không được tốt lắm...”
Trên ban công chỉ còn lại Thẩm Đông Thanh và Chu Văn Ngạn.
Bị cắt ngang như vậy hắn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, liền ho nhẹ một tiếng ngại ngùng.
“Thật ra tôi muốn...”
Lời còn chưa nói xong đã thấy Ngô Gia quay trở lại.
Chu Văn Ngạn quay đầu nhìn anh ta giọng nói như từ kẽ răng ép ra.
“Cậu lại quay lại làm gì?”