Chương 13: Búp bê phương Tây.

Editor: HThanh.        

Trường trung học Khánh Hải không lớn lắm, một buổi chiều là đủ để đi hết toàn trường. Chỉ là tìm một vòng cũng không tìm được manh mối hữu dụng nào.

Mặt trời lặn về phía tây.

Toàn bộ khuôn viên trường nhuộm một tầng ánh chiều màu cam.

Thẩm Đông Thanh được ánh nắng chiếu vào người uể oải hẳn ra, dứt khoát ngồi xuống bên bồn hoa ngắt một cành hoa hồng, thử nhét vào miệng nếm thử.

"Phù." 

Mặt cậu nhăn nhúm lại. “Đắng.”

Chu Văn Ngạn tiện tay lấy cành hoa hồng. “Ra ngoài dẫn cậu đi ăn đồ ngon.”

Thẩm Đông Thanh đột nhiên nói. “Vậy phải nhanh chóng tìm được con búp bê.”

Cậu lại tràn đầy khí thế đứng lên.

Thẩm Đông Thanh đi tới đi lui vài bước đột nhiên phát hiện ra chỗ này có chút quen mắt, cậu bước lên phía trước hai bước ngẩng đầu nhìn lên, phía trên chính là sân thượng của tòa nhà dạy học.

Đây là một trong những chuyện ma trong khuôn viên trường - nơi nữ sinh nhảy lầu tự tử.

"Chúng ta tìm không được, nhưng có thể hỏi người khác mà." Thẩm Đông Thanh nảy ra một ý tưởng.

Chu Văn Ngạn. “Hả?”

Sau khi chuyện ma trong khuôn viên trường được giải quyết, nữ sinh trên sân thượng với tư cách là chuyện ma cũng biến mất chỉ có thể nhìn thấy một ít máu còn sót lại trong kẽ gạch.

Thẩm Đông Thanh khom người xuống búng tay vào viên gạch.

Đùng――

Cậu rất lễ phép hỏi. “Xin chào, có ai không ạ?”

Không có động tĩnh gì.

Thẩm Đông Thanh lại gõ.

Má cậu lúm đồng tiền nhỏ. “Không cần tôi mời cô ra sao?”

Viên gạch bị gõ rung lên một cái từ từ bị đẩy lên, từ phía dưới chui ra một bàn tay trắng bệch của quỷ. Có lẽ do lần trước bị Thẩm Đông Thanh bắt được còn suýt bị cắn một miếng, nên nó có áp lực tâm lý khá lớn run rẩy bò sang một bên, không dám nhúc nhích.

Thẩm Đông Thanh hỏi. “Búp bê cô có biết không?”

Bàn tay quỷ suy nghĩ một lát, dùng ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng gõ vào phiến đá.

Cậu đứng lên. “Đưa chúng tôi đi.”

Bàn tay quỷ dùng năm ngón tay chạm đất xoay một vòng tại chỗ, sau đó lúc nhúc về phía sân vận động.

Thẩm Đông Thanh chậm rãi theo sau nó, đột nhiên phì cười. 

“Giống như dắt chó đi dạo.”

Bàn tay quỷ:...…

Rất tủi thân, nhưng để không bị ăn thịt thì chỉ có thể nhịn. 

Bàn tay quỷ dẫn hai người đến sân vận động. Trường trung học Khánh Hải có thể nói là phát triển toàn diện về đức-trí-thể-mỹ, có các loại thiết bị đều đầy đủ, đường chạy, sân bóng rổ, sân tennis...... thậm chí còn có cả bể bơi.

Hiện tại không có lớp nào học thể dục, toàn bộ sân trường đều tĩnh lặng. Bàn tay quỷ dừng lại trên một con đường nhỏ lát đá cuội, bới bới đám cỏ bên cạnh lộ ra một con búp bê nằm bên trong.

Thẩm Đông Thanh vượt qua bàn tay quỷ nhặt con búp bê lên. Không biết con búp bê đã nằm ở đây bao lâu, trên mặt dính đầy vết bẩn, chiếc váy nhỏ xinh xắn cũng bị rách tả tơi chỉ còn lại đôi mắt to vẫn sáng ngời.

"Đây coi như là tìm được rồi sao?" 

Thẩm Đông Thanh cầm con búp bê lau đi vết bùn trên người nó, lộ ra làn da trắng nõn. Không biết chạm vào chỗ nào, bụng con búp bê đột nhiên phát ra một giọng nói ngọt ngào.

“Xin chào, anh trai.”

Cậu không ngờ búp bê lại biết nói chuyện, đáp lại một câu. “Chào em.”

"Anh trai ơi, anh có thể đưa em đến chỗ mẹ được không?" Búp bê chớp chớp mắt hỏi.

Không giống với những chuyện ma trong trường học đầy tính công kích khác, búp bê trông đáng yêu và lễ phép giống như một cô bé ngoan ngoãn.

Thẩm Đông Thanh cũng không tiện làm gì quá đáng như trước, chỉ có thể giúp đỡ những đứa trẻ bị lạc đường rồi tính tiếp. 

“Được, mẹ em ở đâu?”

Búp bê cười ngọt ngào giơ cánh tay nhỏ xíu lên, chỉ vào. 

“Mẹ ở đằng kia.”

Thẩm Đông Thanh nhìn theo hướng nó chỉ.

Đó là tòa nhà của phòng chính trị và giáo dục, vừa bước vào phòng một cơn gió lạnh ập đến.

Thẩm Đông Thanh xách con búp bê đi vào, tiện tay đẩy cánh cửa đầu tiên. “Là chỗ này sao?”

Búp bê thò vào nhìn một cái, lắc đầu. “Không phải chỗ này, ở trên cùng.”

Phòng chính trị và giáo dục cao bốn tầng. Thẩm Đông Thanh lười leo thang bộ, ấn nút thang máy.

Ding――

Cửa thang máy từ từ khép lại, trên cửa phản chiếu bóng dáng của hai người. Còn chưa kịp bấm tầng, thang máy đột nhiên ‘rầm’ một tiếng chìm xuống một đoạn.

Thẩm Đông Thanh không kịp chuẩn bị, thân hình lung lay một chút.

Hai người va vào nhau.

Trong ánh đèn sáng tối chập chờn cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng hơi mở to cuối cùng không nhịn được nữa.

“Tôi có thể cắn anh một miếng không?”

Chu Văn Ngạn còn chưa kịp phản ứng lại. “Hả?”

Thẩm Đông Thanh nuốt nước miếng. “Tôi...”

Lời còn chưa nói xong đã bị Chu Văn Ngạn kéo một cái, trực tiếp đâm vào ngực hắn.

Thẩm Đông Thanh được bao quanh bởi năng lượng âm khí nồng hậu khiến cậu thoải mái nheo mắt lại, cho rằng đây là Chu Văn Ngạn ngầm đồng ý, đang muốn cắn một miếng.

Chỉ là còn chưa cắn được, hắn đột nhiên động đậy. Chu Văn Ngạn vươn tay tóm lấy từ trong thang máy lôi ra một người sống sờ sờ, không, không phải là người, mà là một bóng hình trong suốt có thể thấy nó từng là học sinh của trường Khánh Hải.

"Xin, xin lỗi, tôi chỉ muốn hù dọa các người một chút." Học sinh cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, run rẩy nói.

Chu Văn Ngạn nói. “Anh không muốn chúng tôi lên trên đó.”

Giọng điệu của hắn khẳng định.

Học sinh như thể bị nhìn thấu, thân hình đơn bạc lay động một chút. “Không, không có.”

Chu Văn Ngạn. “Vậy thì anh tránh ra.”

Học sinh lắp bắp nói.

“Không... thầy giám thị rất đáng sợ, tôi đây là đang bảo vệ các người... các, các người đừng lên...”

Ngay lúc này búp bê đột nhiên lên tiếng, giọng điệu của nó mang theo sự nghi hoặc. 

“Anh trai này hình như tôi đã từng gặp rồi.”

Vừa nghe thấy giọng nói của búp bê sắc mặt của học sinh liền thay đổi, làn da vốn đã không chút máu sắc càng thêm xanh mét, nó loạng choạng một cái nhanh chóng chui vào thang máy không dám ra ngoài.

Sau khi học sinh biến mất, thang máy lập tức trở lại bình thường. Thẩm Đông Thanh còn có chút chưa đã thèm thuồng lại hít sâu một hơi, mới từ trong ngực Chu Văn Ngạn ra ấn nút tầng bốn.

Hắn quay đầu lại hỏi. “Vừa rồi cậu muốn nói gì?”

Thẩm Đông Thanh nghĩ nghĩ rồi thôi, bây giờ Chu Văn Ngạn đã là người rồi, sao còn có thể cắn người chứ?

"Không có gì." Cậu lắc đầu.

Đúng lúc thang máy đến tầng bốn, sau tiếng ‘ding’ cửa từ từ mở ra. Đối diện với cửa là một hành lang dài với ánh đèn trắng lạnh chiếu xuống, có thể thấy ở cuối hành lang có một văn phòng, trên cửa treo tấm biển ‘Giám đốc giáo dục’.

Búp bê the thé. “Chính là chỗ này.”

Cửa không khóa, Thẩm Đông Thanh đẩy cửa ra, bên trong không có ai cả.

Văn phòng được sắp xếp rất gọn gàng cùng trên bàn bày biện đủ loại giáo trình, điều duy nhất không hài hòa là trên tường treo một chiếc kéo, nhìn gần còn có thể thấy trên đó dính thịt vụn.

Thẩm Đông Thanh nhìn xung quanh một vòng, cầm lấy khung ảnh đặt trên bàn làm việc.

Trong khung ảnh là một bé gái tươi cười rạng rỡ trông không quá bảy tám tuổi, trong ngực ôm một con búp bê. Bên cạnh bé gái đứng chính là giám đốc giáo dục.

Khác với người phụ nữ mặt lạnh lùng đã từng gặp, bà ta cười rất dịu dàng.

Thẩm Đông Thanh quay đầu lại. “Không có ai...”

Vừa quay đầu lại liền đối diện với giám đốc giáo dục mặc trang phục công sở đứng ở cửa.

Cậu ngẩn người một lát, giơ tay lên. “Xin chào.”

Giám đốc giáo dục đeo một cặp kính gọng vàng xuyên qua thấu kính cũng có thể nhận thấy sự lạnh lẽo trong đáy mắt, khóe môi bà ta cứng đờ.

“Xông vào phòng giáo dục, vi phạm quy tắc.”

Người khác thì sợ vi phạm quy tắc nhưng Thẩm Đông Thanh thì không sợ, cậu đang định dùng lại chiêu cũ giải quyết giám đốc giáo dục, nhưng bị Chu Văn Ngạn ngăn lại.

Hắn nhẹ nhàng lắc đầu. 

Chu Văn Ngạn có thể nhận thấy giám đốc giáo dục là trùm cuối của phó bản này, bà ta và toàn bộ trường Khánh Hải là một thể thống nhất chỉ cần trường Khánh Hải còn, bà ta sẽ không bao giờ biến mất.

Đối phó với bà ta cũng là uổng công.

Chu Văn Ngạn cầm lấy con búp bê trong tay Thẩm Đông Thanh, đưa cho bà ta.

“Thưa cô, chúng tôi tìm thấy cái này không biết có phải của cô không?”

Giám đốc giáo dục cúi đầu nhìn con búp bê rách rưới trước mặt như thể đã chạm vào công tắc nào đó, vẻ mặt lạnh lùng biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn.

“Tiềm Tiềm của tôi...”

“Đều là bọn họ hại Tiềm Tiềm của tôi...”

“Tôi phải tìm lại Tiềm Tiềm...”

Giám đốc giáo dục lẩm bẩm một mình, giật lấy con búp bê lảo đảo chạy ra ngoài.

Thẩm Đông Thanh xoa xoa cằm. “Coi như là giải quyết xong rồi?”

Cậu mở 《Những chuyện kinh dị ở trường học》ra xem, trên ‘Búp bê bị mất tích’ cuối cùng chỉ có một vết máu cực kỳ nhạt, phía dưới cũng không có chú thích.

Chu Văn Ngạn nói. “Giải quyết được một nửa.”

Thẩm Đông Thanh không hiểu. “Hả?”

Hắn nháy mắt với cậu.

“Thực ra thứ bị mất tích không phải là con búp bê, mà là con gái của giám đốc giáo dục.”

Lúc này Thẩm Đông Thanh đã hiểu ra, cậu vỗ tay một cái phát ra âm thanh trong trẻo. 

“Tôi biết rồi, chúng ta đến chỗ tìm được búp bê là có thể tìm được con gái của giám đốc giáo dục.”

"Không cần phiền phức như vậy." Chu Văn Ngạn nói. 

“Chúng ta tìm người hỏi đường là được.”

Hắn đi về phía thang máy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play