Chương 12: ‘Cho bạn kẹo ăn’.   

Editor: HThanh.       

Phương Kỳ bàng hoàng đi theo hai vị đại lão ra khỏi tòa nhà dạy học, đợi đến khi nhìn thấy một khoảng đất nhỏ xanh mướt trước mắt, anh mới phản ứng lại. “Không học nữa sao?”

Thẩm Đông Thanh không quay đầu lại. “Anh muốn học thì cứ về mà học.”

Phương Kỳ giật mình, vội vàng theo sát hai vị đại thần.

Cậu vừa đi vừa mở quyển 《Những chuyện kinh dị ở trường học》 ra, năm chuyện ma đã tìm được ba, còn lại hai chuyện nữa. Ánh mắt của Thẩm Đông Thanh dừng lại ở chỗ ‘Tiếng khóc trong nhà ăn’, xoa xoa cái bụng nhỏ lép xẹp. 

“Hơi đói bụng rồi.”

Đồ ăn vặt mà cậu dùng tích điểm mua được cũng đã ăn hết.

Một bàn tay đột nhiên chìa ra trước mặt Thẩm Đông Thanh.

Cậu chớp chớp mắt nhìn Chu Văn Ngạn xòe bàn tay ra, bên trong là một viên thạch rau câu. Thẩm Đông Thanh quay đầu nhìn lại.

Hắn kiêu ngạo nâng cằm lên. “Cho cậu.”

Cậu có chút ngại ngùng cười cười, vươn tay nhận lấy thạch rau câu, mở ra ăn một ngụm hết sạch. Thẩm Đông Thanh có chút chưa đã thèm liếm liếm khóe môi, ánh mắt không tự chủ được rơi vào bóng lưng của Chu Văn Ngạn.

Muốn ăn một miếng quá.

Chắc chắn là rất ngon...…

Đầu lưỡi Thẩm Đông Thanh chạm vào hàm trên, nheo nheo mắt.

Chu Văn Ngạn dừng lại. “Đến rồi.”

Cậu kiềm chế được bản thân dời tầm mắt khỏi người hắn, nhìn thấy hai chữ ‘Nhà ăn’ to đùng ở phía trước.

Càng đói hơn rồi, làm sao đây?

Chu Văn Ngạn đẩy mạnh cửa kính ra, hiện tại không phải là giờ ăn cơm. Bên trong nhà ăn một mảnh yên tĩnh ngay cả một nhân viên cũng không có, chỉ có tiếng quạt trần phía trên đang kêu vù vù.

Thẩm Đông Thanh vịn vào tay nắm cửa bước vào. Sàn nhà ăn được lát bằng gạch men trắng, sạch sẽ sáng bóng đến mức có thể nhìn thấy cả bóng người. Cậu bước về phía trước hai bước, mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm từ phía nhà bếp truyền đến.

Thẩm Đông Thanh hít sâu một hơi, mùi thơm này nồng nàn khiến người ta ngửi thấy là thèm thuồng. Nhưng đợi đến khi ngửi lâu rồi, lại mơ hồ nhận ra trong đó lẫn một mùi máu tanh.

Cậu men theo nơi mùi thơm truyền đến mà đi tới, nhà bếp bị một cánh cửa nặng nề chặn lại.

Két――

Cánh cửa từ từ được đẩy ra.

Phía sau cửa chính là nhà bếp, bên trong cũng không có một bóng người, trên bếp đặt một nồi lớn, đang từ từ hầm bốc lên hơi nóng ngùn ngụt, mùi thơm chính là từ trong đó truyền ra.

Thẩm Đông Thanh muốn xem thử rốt cuộc bên trong hầm thứ gì, nhấc chân liền đi tới.

Nhưng Phương Kỳ còn nhanh hơn cậu giống như bị mê hoặc, hai mắt vô thần hướng về phía bếp lò nhào tới, trông như muốn trực tiếp đâm vào nước canh đang sôi sùng sục.

Thẩm Đông Thanh mắt nhanh tay lẹ trực tiếp một cước đá qua, đá Phương Kỳ ngã lăn trên mặt đất.

Cũng may cậu biết anh không bằng quỷ quái da dày thịt béo cố ý nương tay, nhưng cho dù là vậy Phương Kỳ cũng trợn trắng mắt trực tiếp hôn mê trên mặt đất.

“Có khách tới.”

Một người mập mạp mặc đồng phục đầu bếp không biết từ chỗ nào nhảy ra.

Hắn ta có dáng người chuẩn của đầu bếp bụng phệ, trên người bóng nhẫy mỡ màng, trên khuôn mặt mập mạp mang theo nụ cười hiền lành――nhưng nếu thấy con dao lọc thịt dính đầy máu tươi trong tay hắn, sẽ không nghĩ như vậy nữa.

Đầu bếp cười tươi nhìn những học sinh đột nhập vào nhà bếp, bước đến trước chiếc nồi lớn đang sôi sùng sục, dùng chiếc muỗng dài khuấy đều thứ bên trong.

"Vừa hay món súp của tôi đã chín, các em muốn thử tay nghề của tôi không?" Giọng hắn ta là hỏi, nhưng tay lại không ngừng múc ra ba bát súp và đặt lên bàn.

Thẩm Đông Thanh liếc nhìn, bát súp đen kịt không thể nhận ra được làm từ gì, trên mặt còn nổi lên một sợi tóc đáng ngờ.

Đầu bếp đặt con dao lóc thịt xuống, không tốn nhiều sức lưỡi dao đã cắm sâu vào mặt bàn.

“Trong ba bát súp, chỉ có một bát là súp dành cho học sinh, hai bát còn lại... có thể sẽ uống phải thứ không tốt, chẳng hạn như tay hoặc chân chẳng hạn.”

“Chỉ có uống đúng bát súp mới có thể rời khỏi nhà bếp, ai không uống được thì phải ở lại.”

Còn việc ở lại để làm gì, nhìn con dao lóc thịt trước mặt đầu bếp là biết hậu quả sẽ không tốt đẹp.

"Ba bát súp, ba người..." Đầu bếp xoa xoa cái bụng phệ, nói rất dễ dãi. 

“Vì có một người ngất đi không uống được, vậy để cậu ấy ở lại thôi, các em thấy thế nào?”

Đầu bếp muốn nhìn thấy ba học sinh kia hoảng sợ lo lắng trước cái chết, vì mạng sống mà sẵn sàng bỏ rơi đồng đội, đó là cảnh tượng mà hắn ta thích nhất.

Đầu bếp cười hì hì nhìn sang.

Ủa?

Tại sao một người thấp bé hơn đang cúi đầu trầm tư, trong khi người cao hơn lại đứng phía sau với vẻ mặt không quan tâm thậm chí hơi thiếu kiên nhẫn.

Không hề có chút sợ hãi nào.

Nụ cười trên mặt đầu bếp dần biến mất. “Các em không nghe thấy lời tôi nói sao?”

Thẩm Đông Thanh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói. “Tôi cảm thấy ông đang lừa gạt.”

Đầu bếp: “?”

Cậu giơ tay chỉ vào. “Ba bát canh của anh đều được múc ra từ một nồi, lừa quỷ à?”

Đầu bếp ngớ người.

Hình như là như vậy, làm sao có thể có hai loại canh khác nhau trong một nồi? Về logic mà nói thì không đúng tí nào.

Nhưng thiết lập của hắn là như vậy, trước đây người chơi đến cũng đều ngoan ngoãn nghe lời hắn, chưa từng có ai dám đưa ra câu hỏi như vậy. Suy nghĩ của đầu bếp có chút hỗn loạn.

Thẩm Đông Thanh thân thiện nhắc nhở. “Hay là anh nấu lại một nồi đi?”

Đầu bếp chợt hiểu ra. “Đúng rồi, các em đợi một chút...”

Lời còn chưa nói hết đầu bếp đột nhiên phản ứng lại: Hắn đâu phải là đầu bếp thật, mà là một trong những chuyện ma của trường học, làm gì phải nói đạo lý logic với người khác?

Sau khi suy nghĩ thông suốt, đầu bếp nhấc con dao lọc thịt lên thay đổi vẻ mặt hiền lành trước đó, dữ tợn nói.

“Uống hay không uống?”

Hình như chỉ cần người trước mặt nói một tiếng ‘không’, con dao lọc thịt sẽ lập tức chém người đó thành hai đoạn.

Lần này thì chắc là sợ rồi chứ?

Chỉ là Thẩm Đông Thanh không hề sợ hãi, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. “Như thế này mới đúng chứ.”

Vừa rồi đầu bếp hiền lành mời họ uống canh như vậy cậu còn ngại không ra tay, bây giờ như thế này mới đúng chứ. 

Lời còn chưa dứt, đầu bếp đột nhiên cảm thấy phía sau lưng dâng lên một luồng khí lạnh.

Chờ đã...…

Trước mắt đầu bếp tối sầm lại, thân hình đồ sộ ‘rầm’ một tiếng ngã xuống đất, dao lọc thịt cũng rơi khỏi tay.

Thẩm Đông Thanh bước qua đầu bếp đang nằm trên mặt đất, đứng trước bếp lò dùng muôi múc một muỗng trong nồi lớn, chỉ thấy trong muôi nổi lềnh phềnh một đốt ngón tay và một túm tóc đen sì.

Cậu ném cái muôi đi, tức giận nói. “Quả nhiên là đang lừa gạt quỷ.”

Vốn còn nghĩ có thể tìm được đồ ăn, kết quả vừa nhìn thì thấy toàn là đồ linh tinh gì đâu.

Hoàn toàn không thể ăn được.

Thẩm Đông Thanh tức giận đến mức hai má phồng lên.

Chu Văn Ngạn nhịn không được khẽ cười một tiếng, vẫy tay với cậu. “Lại đây.”

Thẩm Đông Thanh nhìn sang, mắt đột nhiên sáng lên. Hắn cầm một cây kẹo mút cầu vồng lắc lư trước mặt cậu. 

“Đừng giận, cho cậu ăn nè.”

Thẩm Đông Thanh lon ton chạy tới cắn một cái vào cây kẹo mút, vị ngọt ngào tan ra trong miệng lập tức mây đen tan biến.

Cậu ngậm cây kẹo mút, nói chuyện có chút mơ hồ. “Lấy ở đâu ra vậy?”

Chu Văn Ngạn. “Đạo cụ.”

Thẩm Đông Thanh nghiêng nghiêng đầu. “Hả? Đạo cụ cũng ăn được?”

Hắn gật gật đầu.

【Tên đạo cụ: Kẹo mút của bé gái

Giới thiệu: Đây là kẹo mút mẹ cho, mẹ bảo cô bé về nhà sớm nếu không thể về đúng giờ, mẹ sẽ giận ngay cả quỷ quái cũng sợ mẹ giận.

Tác dụng: Có thể chống lại sự xâm nhập của lệ quỷ trong sáu giờ.

Cấp độ: S

Cách lấy được: Phó bản cấp độ A/S có tỷ lệ rơi cực nhỏ】

(Đù mớ bé nó trúng số độc đắc khi vớt phải anh rùi =)) ).

Đây được coi là một đạo cụ bảo mệnh, để ở bên ngoài người khác cầu cũng không được.

Chu Văn Ngạn cũng đã tốn rất nhiều sức lực mới có được đạo cụ này, vẫn luôn để đó không dùng bây giờ vừa vặn dùng đến cũng coi như là đáng giá.

Nếu người khác nhìn thấy hắn phung phí của trời như vậy, chắc là nước mắt cũng phải rơi xuống.

Thẩm Đông Thanh ngậm kẹo mút mở quyển 《Những chuyện kinh dị ở trường học》 ra.

【Tiếng khóc trong nhà bếp: Nhà bếp của trường trung học Khánh Hải là một vùng cấm địa nếu bạn vô tình xông vào đó, bạn sẽ được đầu bếp nhiệt tình mời thưởng thức món súp ngon tuyệt. Nhưng chỉ có một bát súp được chuẩn bị cho học sinh, nếu uống nhầm bạn sẽ bị bỏ lại, trở thành món súp trong bát của học sinh tiếp theo.】

Rắc――

Thẩm Đông Thanh cắn một miếng kẹo. “Còn một cái cuối cùng.”

Trường trung học Khánh Hải tổng cộng có năm chuyện ma trong khuôn viên trường, tất cả đều được viết rõ ràng địa điểm chỉ có chuyện cuối cùng ‘Búp bê bị mất tích’ là không đầu không đuôi, không biết bắt đầu từ đâu.

Chu Văn Ngạn không nhanh không chậm theo sát phía sau cậu, bước ra khỏi nhà ăn. 

“Trường học lớn như vậy, cứ từ từ tìm là được.”

Thẩm Đông Thanh gật đầu, hình như nhớ ra gì đó hỏi. 

“Chúng ta có phải đã quên gì đó không?”

"Ừm..." 

Chu Văn Ngạn chắc chắn nói. “Không có.”

(2 đứa ơi, quên mất thằng đệ của mềnh bất tỉnh nhân sự rùi kìa :v ).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play