Nhưng Tô Vi Vi lại không làm bầu không khí tiếp tục trở lên xấu hổ nữa.
“Tiểu ca ca, anh có biết loại thực vật này tên là gì không?”
“Hoa này gọi là vi nga, Kinh Thi trung thải vi……‘thải vi thải vi, vi cũng làm ngăn’, chính là chữ “vi” này cũng là tên của em.”
“Vốn dĩ phần lớn loại thực vật này đều sinh trưởng ở núi hoang, bụi cỏ hoặc là trong rừng, không nghĩ tới thế mà lại thấy được ở bên hồ, có thể thấy được chúng ta thật sự rất có duyên đó.”
Cố Dung Thời lẳng lặng nhìn đóa hoa nhỏ màu tím ở trong tay, lạnh lùng mở miệng, “Tôi biết, loại này cũng gọi là cây đậu dại dùng để cứu đói, thuộc một loại với họ đậu, củ, lá đều dùng để ăn, nhưng…… Nhưng hạt giống của loại hoa này lại có độc.”
Tô Vi Vi:……
Tiểu ca ca, nếu anh cứ tiếp tục nói chuyện phiếm như vậy thì sẽ rất dễ mất đi em đó.
“Ong……”
Xấu hổ hết sức, di động trong túi của Cố Dung Thời vang lên.
“Chú Vương, đúng rồi, tôi đang ở gần đây.”
“Cái gì? Muốn ra tay trước sao? Được, tôi sẽ lấy tiền chạy tới nơi.”
“Trước tiên chú Vương giúp tôi ổn định đã, tôi sẽ qua ngay.”
Nói xong vài câu, Cố Dung Thời nhét điện thoại di động vào trong túi, mắt nhìn Tô Vi Vi.
“Cảm ơn cô đã che ô cho tôi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu mà rời đi luôn.
Bên trong màn mưa phùn, dáng người nhanh chân rời đi của soái ca cũng thật đẹp trai!
Tô Vi Vi yên lặng thu hồi ánh mắt ‘ mê trai ’ của mình lại.
Rất nhanh, ánh mắt liền khôi phục lại sự trong suốt, rõ ràng.
Không nghĩ tới tùy tiện ra ngoài một chút, không những gặp được một tiểu soái ca mà đó còn là người có tiền.
Ở niên đại này, người nào có điện thoại trong tay thì đều là người khó lường cả.
Mà lại còn là điện thoại di động……
Vẫn là di động tinh xảo nhỏ gọn mang theo bên mình, nếu không phải người có tiền có thế thì không thể sở hữu được.
Nhưng……
Tiền của người khác là của người khác, muốn bản thân mình có tiền thì vẫn phải tiếp tục phấn đấu thôi.
Nếu Cố Dung Thời đã đi rồi, Tô Vi Vi cũng không tiếp tục ở chỗ này nữa, mà là giơ ô đi về hướng nhà mình.
Chỉ là……
Tô Vi Vi càng đi càng chậm.
Tổng cảm giác hình như bản thân đã quên mất cái gì.
“Tiền…… Lấy tiền…… Ngân hàng?!”
Đột nhiên, ánh mắt Tô Vi Vi sáng lên, nghĩ ra rồi.
Đời trước, cũng là lúc này, thành phố Hàng đã xảy ra một vụ án cướp ngân hàng vô cùng ác liệt.
Bọn cướp chẳng những cướp đi hết tất cả tiền mặt trong ngân hàng, mà còn tàn nhẫn giết hại nhân viên công tác của ngân hàng và hai người đàn ông đang đi rút tiền ở ngân hàng.
Nguyên nhân Tô Vi Vi nhớ rõ chuyện này là bởi vì thời điểm xảy ra vụ cướp bóc chính là ngày mẹ Tô được phát tiền lương.
Vốn mẹ Tô muốn gửi tiền lương vừa nhận được vào trong ngân hàng, kết quả thiếu chút nữa đã bị cuốn vào vụ án cướp ngân hàng này.
Nghe Tô mẹ nói, lúc ấy, bà lập tức đến ngân hàng, lại đột nhiên nghe được bên trong ngân hàng truyền đến những tiếng thét chói tai, sau lại biết kết quả của vụ án khiến mẹ Tô càng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, bệnh nặng một hồi.
Sau này, khi mẹ Tô thường nhắc lại vụ án này, cho nên khi Tô Vi Vi nghe tới rút tiền thì đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này.
Suy nghĩa kỹ càng lại.
Thời gian vụ cướp bóc xảy ra, chính là hôm nay!
Hơn nữa thời gian xảy ra chuyện cướp bóc đã rất gần!
Đột nhiên cả người Tô Vi Vi đều phát run.
Đời trước Tô mẹ thiếu chút nữa bị cuốn vào vụ án này, nhưng may mắn tránh được.
Đời này, có thêm sự xuất hiện là cô, vậy không biết có xảy ra hiệu ứng cánh bướm khiến cho sự kiện bị thay đổi hay không.
Có thể mẹ Tô đi đến ngân hàng sớm một chút, vừa lúc bị cuốn vào vụ án này không?
Nhất định không thể để mẹ Tô có việc gì xảy ra được!
Tuy rằng ngày thường mẹ Tô luôn lải nhải về cô, nhưng đó chính là mẹ ruột của cô.
Tô Vi Vi toát ra một thân mồ hôi lạnh, cũng may giờ phút này hết mưa rồi, Tô Vi Vi vội vàng đón một chiếc xe ba bánh ở ven đường, thúc giục người lái xe đưa cô tới ngân hàng trong ấn tượng.
Đứng ở ngân hàng cửa.
Tô Vi Vi nhẹ nhàng thở ra.
Hết thảy vẫn chưa xảy ra việc gì cả.
Còn kịp.
Cô chỉ cần thủ tại chỗ này, không cho mẹ Tô đi vào ngân hàng thì mẹ Tô liền an toàn.
Chỉ là……
Tô Vi Vi nhìn về phía ngân hàng, đột nhiên trong nháy mắt có sự do dự.
Đặc biệt là nhìn thấy nhân viên hàng cười tủm tỉm mà tiễn khách hàng về, sau đó lại quay vào bên trong ngân hàng khiến Tô Vi Vi càng thêm do dự.
Tin tức cướp tiền ngân hàng ở đời trước lại xuất hiện trước ở trước mặt cô.
“Nhân viên ngân hàng và hai người đàn ông lấy tiền ở ngân hàng bị trúng đạm mà chết thảm.”
Vừa mới còn có sinh mệnh tươi đẹp, đảo mắt liền trở thành con số đỏ như máu trên tin tức?
Tô Vi Vi sờ trên cổ khấn bình an, quyết tâm mà đẩy cửa lớn của ngân hàng.
Liều mạng!
……
Đi vào ngân hàng, người nhỏ gầy như Tô Vi Vi cũng không có khiến cho bất kỳ ai nào chú ý tới.
Không ai sẽ chú ý tới một đứa nhỏ cả.
Điều này cũng tiện cho Tô Vi Vi quan sát tình huống.
Ngân hàng có ba nhân viên đang trực ở quầy xử lý nghiệp vụ.
Bên ngoài có ba nhân viên công tác, hai người bảo vệ, còn có bảy tám khách hàng.
Nhiều người như vậy, mấu chốt là còn có nhiều khách hàng là người thường như vậy, nếu thật sự bị bọn cướp xông tới thì chỉ cần một giây thôi cũng sẽ bị bọn cướp bắt lấy trở thành con tin.
Có thể nghĩ cách làm những khách hàng này tự chạy trốn không?
Hoặc là có thể nghĩ cách khắc chế bọn cướp trong nháy mắt hay không?
Tô Vi Vi xoa cằm, nhanh chóng chuyển động đầu nhỏ thông minh của chính mình.
Còn việc trước tiên cần báo động gì đó thì đã sớm bị Tô Vi Vi bỏ qua.
Không nói đến việc cô nói ra có người tin hay không, dù cho thật sự có người tin thì sau này nếu bị người khác truy vấn ra cô lấy thông tin ở đâu để cảnh báo trước cho mọi người, vậy Tô Vi Vi phải trả lời như thế nào?
Cứu người là chuyện tốt, nhưng cũng không thể đem bản thân mình kéo vào cùng được.
Đôi mắt linh động của Tô Vi Vi quét xung quanh, đương lúc nhìn thấy cạnh tường có hai đồ vật lớn màu đỏ khiến cô vui mừng không thôi.
Hình như cô tìm được thứ tốt rồi.
Đang lúc cô muốn đi đến chỗ cạnh tường thì….
“Tô Vi Vi?”
Cố Dung Thời được giám đốc ngân hàng đưa ra từ trong phòng VIP, mới vừa đi đến đại sảnh thì lại nhìn thấy cô gái nhỏ có ánh mắt linh động kia ở trong ngân hàng. .
Chính là cô gái có danh thải vi, Tô Vi Vi sao?
“Cố Dung Thời?”
Tô Vi Vi cũng rất sửng sốt.
Đây là cái nghiệt duyên gì vậy.
Một ngày liên tục đụng tới ba lần.
Từ từ……
Ngân hàng, tiểu soái ca, vụ án cướp bóc!
Tô Vi Vi đột nhiên nhớ tới, đời trước người khách hàng bị giết chết trong vụ án cướp ngân hàng này, hình như là một thiếu niên mới mười mấy tuổi.
Mà hiện tại, toàn bộ ngân hàng, có thể dùng những tính từ này để miêu tả thì chỉ có Cố Dung Thời.
Cho nên……
Đời trước, mạng sống của Cố Dung Thời liền vĩnh viễn dừng lại trong ngày hôm nay?
Trong lòng Tô Vi Vi dâng lên một cổ cảm giác vô cùng vi diệu.
Nhưng giờ phút này cũng không cho phép cô nghĩ nhiều như vậy.
“Cướp đây!”
“Không được nhúc nhích!”
Cửa lớn của ngân hàng đột nhiên bị người đẩy ra, sau đó lại bị đóng lại thật mạnh.
Hai người đàn ông đội mũ chùm màu đen xông vào, một người cầm gậy, một người…… Thế mà lại cầm súng!
Trong chớp mắt, Tô Vi Vi giữ chặt Cố Dung Thời, lui đến ven tường, ổn trọng mà dứt khoát cầm lấy một cái…… Bình chữa cháy.
Thời điểm Tô Vi Vi nắm lấy bình chữa cháy thì mọi người ở trong ngân hàng cũng đã có phản ứng lại.
Có người muốn cướp tiền của ngân hàng!
“A a a a ~”
Tiếng thét chói tai trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ ngân hàng.
“Không được kêu! Mau đem hết tiền ra đây, bằng không một người cũng đừng nghĩ rời khỏi!”
“Hét cái gì mà hét, câm miệng!”
“Phanh!”
Bọn cướp cầm súng ngửa lên trời rồi bắn một phát súng lên trần nhà.
Tiếng súng thật lớn làm tất cả tiếng thét chói tai biết mất trong nháy mắt.
Chính là hiện tại……
Tô Vi Vi nhìn chằm chằm vào khẩu súng của bọn cướp, đã sớm đang đợi lúc này.
Thừa dịp bọn cướp vừa mới nổ một phát súng, còn chỉ lên trần nhà.
Liền cầm bình phun vào mục tiêu.
Đời trước khi diễn tập phòng cháy thì cô đã được dạy cách sử dụng bình chữa cháy một cách thuần thục và nhanh chóng.
Rút van an toàn của bình, nắm lấy vòi phun, Tô Vi Vi không chút do dự hướng vòi về phía bọn cướp mà ấn van xuống.
“Xuy……”
Bình chữa cháy của Trung Quốc có chứa một lượng lớn axit phosphoric Amoni dạng khí khô, khi phun lên trên người thì sẽ trực tiếp quấy nhiễu tầm mắt của người, hơn nữa lại có tác dụng kích thích vô cùng mạnh mẽ đối với niêm mạc đường hô hấp, dẫn đến người bị sịt phải ho khan kịch liệt.
Nếu tiếp xúc với đôi mắt thì loại khí này càng làm thương tổn gấp bội, nghiêm trọng thậm chí có thể dẫn tới bị mù.
Đời trước thời điểm diễn tập phòng cháy, thì người hướng dẫn đã lặp đi lặp lại bị cho bọn cô biết là nhất định không được dùng bình chữa cháy nhắm thẳng vào người, đặc biệt là phun vào ngũ quan của người khác.
Mà giờ phút này……
Bình chữa cháy trong tay Tô Vi Vi ổn chuẩn lại tàn nhẫn nhắm mà nhắm ngay vào mặt của bọn cướp.
Dù cho đối phương mang mặt nạ bảo hộ, nhưng miệng mũi và đôi mắt vẫn bị lộ ra ngoài.
“A a a a a ~”
Lần này, đổi thành bọn cướp hét lên.
Theo bản năng che lại đôi mắt, bọn cướp nằm mơ đều không thể tưởng được, có một loại phương thức công kích gọi là bình chữa cháy.
Tuy nhiên bọn cướp chính là bọn cướp, thực mau liền biết hắn để như vậy thì sẽ rất nguy hiểm, giơ súng lên, liền nhắm ngay hướng của bình chữa cháy mà bắn qua.