Đối với việc này, Tô Vi Vi cũng sớm đã đoán trước, lúc phun xong làn sóng thứ nhất thì cô đã thay đổi phương hướng. 

Giờ phút này cô ném luôn bình chữa cháy ở trong tay ra ngoài.

Đời trước, thành tích ném trúng đích của cô cũng không tồi.

Cũng không tin một cái bình chữa cháy mười mấy cân lại không thể đập choáng váng được một người.

Nhưng mà……

Tô Vi Vi tính sai rồi.

Hiện tại thân thể này không phải thân thể quen thuộc luôn kiên trì vận động kia, mà là thân thể mới vừa thích ứng của một đứa trẻ 13 tuổi.

Bình chữa cháy mới bay qua một nửa đường, thì đã bắt đầu rơi xuống.

Không tốt!

Sắc mặt của Tô Vi Vi thay đổi, muốn áp dụng phương án khác đã không còn kịp rồi.

Nhưng mà……

“Phanh!”

Một hình dáng màu đỏ theo sau mà đến trước, thẳng tắp mà đập trúng đầu tên cướp cầm súng kia.

Bọn cướp dính đầy khí khô trên mặt, thân thể quơ quơ thân thể, sau đó một tiếng thình thịch phát ra do cả người ngã gục xuống.

“Tao giết chúng mày!”

Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh.

Từ lúc bọn cướp nổ súng lên trần nhà, cho đến khi Tô Vi Vi dùng bình chữa cháy, dẫn đến bọn cướp bị áp đảo, trước sau cũng không vượt qua năm giây.

Một tên cướp khác chớp chớp đôi mắt, liền phát hiện tình thế nghịch chuyển.

Mà người này cũng vô cùng nỗ mãng, lúc này không đi xem đồng bọn của mình, cũng không xoay người bỏ chạy mà ngược lại giơ gậy gộc trong tay lên muốn xử lý Tô Vi Vi.

Nếu trong tay người này cầm súng thì Tô Vi Vi còn có khả năng sẽ sợ hãi, nhưng chỉ là một cây gậy mà thôi, cô có thể chống trả được.

Nói thế nào thì Tô Vi Vi cô cũng là nữ hán tử đã học qua mười ba chiêu thức phòng sói.

Nhưng mà……

“Tránh ra.”

Phía sau, truyền đến giọng nói quen thuộc thanh lãnh, tiểu ca ca Cố Dung Thời bước nhanh vài bước về phía trước, đem Tô Vi Vi bảo vệ ở sau người, đồng thời…… Một cái bình chữa cháy màu đỏ lại lần nữa bay ra ngoài.

“Phanh!”

Tiểu ca ca ném vào mục tiêu vô cùng chuẩn xác.

Tên cướp cầm gậy còn chưa kịp hoảng hồn thì đã ngã luôn xuống.

Mọi người trong ngân hàng:……

Bọn họ đã trải qua chuyện gì vậy?

Trước sau còn chưa đến 10 giây đúng không?

Hai tên cướp đều đã ngã xuống?

Chuyện này?

Chuyện này?

Nên không phải là tới nói giỡn đúng không?

“Thất thần làm gì, còn không chạy nhanh đến trói lại hai tên cướp này, sau đó báo công an đi.”

Cố Dung Thời không khách khí ra lệnh.

Ban đầu bảo vệ ngân hàng còn chưa biết phải xử lý thế nào thì lập tức làm theo mệnh lệnh.

Tuy rằng bọn họ cũng không biết vì sao mà bọn họ lại nghe lời như vậy.

Nhưng……

Cứ làm theo thì chỉ có đúng chứ không sai được.

……

“Tiểu ca ca, thật là lợi hại!”

Tô Vi Vi giơ hai ngón tay cái lên với Cố Dung Thời.

Cô vô cùng thích tiểu soái ca vừa đẹp trai lại có năng lực như thế này.

“Như nhau mà thôi.”

Trong mắt Cố Dung Thời cũng mang theo ý cười.

Cô gái nhỏ trước mắt này, phản ứng rất nhạy bén, xuống tay lại quyết đoán, tâm thái giữ được bình tĩnh.

Đúng là vô cùng khác biệt với những cô gái nhỏ trước đó anh từng gặp.

Ở thời điểm gặp được bọn cướp chẳng những không có chút hoảng loạn nào, ngược lại còn có thể lập tức đưa ra phán đoán tối ưu và hành động ứng phó quyết liệt, điều này làm cho Cố Dung Thời có loại cảm giác tìm được đồng loại.

Hai người Tô Vi Vi và Cố Dung Thời tán dương lẫn nhau, lại không phát hiện, bên kia, tên cướp bị bình chữa cháy đập vào đầu vẫn chưa ngất đi lại lấy được khẩu súng, chậm rãi mở đôi mắt bị khí khô bao phủ. 

“Đi chết đi!”

Chính là hai người kia!

Nếu không phải hai người này thì hôm nay sao bọn chúng có thể thất thủ tại một ngân hàng nhỏ này cơ chứ!

Dù cho anh em bọn chúng có chết thì cũng muốn kéo theo hai đứa nhóc kia chôn cùng!

Trên mặt bọn cướp lộ ra một ý cười hung tàn.

Vào thời điểm tên cưới giơ súng lên thì Tô Vi Vi lại đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh, theo bản năng nhìn qua, lập tức hồn bay phách tán.

Cơ hồ là không còn thời gian tự hỏi, Lâm Vi Vi trực tiếp nhào về hướng Cố Dung Thời.

Cố Dung Thời trơ mắt nhìn Tô Vi Vi bổ nhào lại đây, thời điểm ngã xuống trong nháy mắt còn có chút không dám tin.

Hiện tại cô gái nhỏ đều hành động mạnh bạo như vậy hay sao?

Nhưng ngay sau đó, trong lòng Cố Dung Thời đột nhiên cảnh giác.

“Phanh!”

Tiếng súng vang lên thật lớn khiến tim Cố Dung Thời ngừng đập lại mấy nhịp, trong chớp mắt liền dùng hết sức ôm Tô Vi Vi vào trong lòng.

Hai người ngã mạnh trên mặt đất, Cố Dung Thời lập tức dùng lực ôm Tô Vi Vi lăn trên mặt đất vài vòng, khi lăn đến sau một cây cột trụ thì anh mới buông lỏng Tô Vi Vi ra, tay còn có chút run run.

“Thế nào, có bị thương hay không? Có bị bắn trúng hay không?”

Đầu óc Tô Vi Vi có chút mơ màng, nhưng đau đớn trên người lại nói cho cô biết vừa rồi đúng là cô đã bị bắn trúng.

Chỉ là lúc bị bắn trúng trong nháy mắt đó, bùa bình an đeo ở trên cổ nóng lên, giúp cô ngăn cản viên đạn.

May mắn cô thăng cấp lên nhận được khen thưởng là bùa bình an.

Giờ khắc này, Tô Vi Vi cảm thấy nghĩ mà sợ, lại cảm thấy vô cùng may mắn.

Còn tốt, còn tối, cô vẫn còn sống.

“Bắt được! Bắt được!”

Nơi xa, truyền đến giọng kinh hô của bảo vệ.

Tên cướp cầm súng kia bị hai người bảo vệ chế phục, súng cũng đã được tịch thu lại.

Mọi người trong ngân hàng như thể đang được ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc, lúc lên cao lúc xuống thấp.

Hôm nay, chuyện này thật sự là biến đổi bất ngờ.

Có người cướp tiền ngân hàng…… Bọn cướp bắn súng…… Bọn cướp bị quật ngã…… Sống sót sau tai nạn…… Bọn cướp lại đứng lên…… Bọn cướp lại bị quật ngã……

Sự việc thay đổi rất nhanh, ngay cả phim truyền hình cũng không dám diễn như vậy.

Cũng may, cuối cùng hai tên cướp cũng đã bị khống chế, cũng không có người nào bị thương.

Mấy nhân viên ngân hàng lệ nóng doanh tròng mà đem Tô Vi Vi và Cố Dung Thời vây quanh ở giữa, hận không thể cúi đầu ba cái với bọn họ để biểu đạt thành ý muốn cảm ơn của bản thân.

Hôm nay nếu không có hai đứa nhỏ này, bọn họ còn có thể sống mà thấy được ánh mặt trời ngày mai không cũng là một vấn đề.

Hiện tại trẻ con cũng thật quá lợi hại rồi.

Rất nhanh, chú cảnh sát cũng tới, sau khi đã biết sự tình ngọn nguồn thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc và cảm thán liên tục đối với Tô Vi Vi và Cố Dung Thời.

“Hai vị anh hùng nhỏ, các cháu giỏi quá, tuy nhiên chúng tôi còn phải nhờ các vị vất vả đi làm ghi chép lại sự việc.”

Tô Vi Vi chớp chớp mắt, đang nghĩ ngợi tới có thể từ chối hay không thì đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đi vào ngân hàng.

“Vi Vi, tại sao con lại ở chỗ này?!”

Đúng là không hiểu ra sao Tô mẹ.

“Đứa nhỏ này, sao chỗ nào cũng có mặt con vậy! Có nguy hiểm không biết trốn sao? Nếu như con xảy ra chuyện gì thì bảo mẹ với ba con phải làm sao hả?” 

Tô Vi Vi không nghĩ tới.

Cô vừa mới trải qua một màn mạo hiểm vẫn chưa khóc, mẹ Tô sau khi biết ngọn nguồn mọi chuyện lại khóc trước.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, không phải con không bị làm sao à”.

Tô Vi Vi theo bản năng muốn đi lấy khăn giấy để lau nước mắt cho mẹ Tô, nhưng mà cô sờ vào túi mới nhớ ra đây là năm 1996, việc dùng khăn giấy để lau mặt vẫn còn chưa được lưu hành.

“Đây”.

Vào lúc cô không biết phải làm thế nào thì một cái khăn tay màu lam nhạt được đưa tới trước mặt Tô Vi Vi.

Là Cố Dung Thời.

“Cảm ơn anh nhé, để bao giờ em giặt rồi trả lại cho anh nhé”.

Tiểu ca ca đúng thật là một tiểu thiên sứ thấu hiểu lòng người.

Tô Vi Vi cầm lấy khăn tay lau nước mắt cho mẹ Tô, vừa lau vừa cẩn thận an ủi mẹ, cuối cùng cũng làm mẹ Tô nín khóc.

“Nếu đồng chí cảnh sát muốn con phối hợp ghi chép, vậy thì chúng ta mau đi thôi”.

Đến, lần này không cần Tô Vi Vi nghĩ cách làm thế nào để từ chối nữa.

Đoàn người trực tiếp kéo nhau về đồn.

Ngân hàng đã xảy ra loại chuyện thế này, cũng không có khả năng tiếp tục làm việc nữa, bảo về hiện trường, sắp xếp lui lại.

Chỉ là……

Cố Dung Thời đảo qua bốn phía, tầm mắt rất nhanh dừng ở trên một vật nhỏ bình thường, anh giống như lơ đãng đi đến ven tường, nhặt vật nhỏ kia lên, sau đó không tỏ ra chút khác thường nào mà đi theo tới cục cảnh sát.

……

“Cô gái, cháu thật dũng cảm.”

Tới cục cảnh sát, dì cảnh sát xinh đẹp đưa một ly nước ấm cho Tô Vi Vi.

“Dì nghe nói lúc ấy cháu là người đầu tiên phản ứng lại, đã dùng bình chữa cháy để phun về phía bọn cướp nên mới cứu được mọi người, nhưng mà…… Cháu có thể nói cho dì biết là vì sao lúc ấy cháu lại nghĩ tới việc dùng bình chữa cháy không? Hơn nữa sao cháu lại xuất hiện một mình ở ngân hàng?”

Tới, tới.

Tô Vi Vi biết ngay là chắc chắn sẽ có vấn đề này mà.

Lúc tới cục cảnh sát, cô liền biết biểu hiện khác thường này của cô chắc chắn sẽ chọc người hoài nghi.

“Ba của cháu mới đến thành phố Hàng không lâu, lần đầu tiên cháu lại đây liền muốn đi dạo khắp nơi, dạo tới gần đây mới nhớ tới ngày hôm qua nghe mẹ cháu nói hôm nay bà ấy sẽ đến ngân hàng để gửi tiền lương, vậy nên cháu mới định tới ngân hàng để chờ mẹ cháu cùng đi về nhà”.

Mẹ Tô:……

Bà ấy từng nói sao?

Sao bà không nhớ là mình từng nói nhỉ?

Nhưng mà đúng là hôm nay bà tới ngân hàng để gửi tiền lương.

Có thể đúng là hôm qua bà đã lơ đãng nói ra nhưng mà lại quên mất?

Trong lòng mẹ Tô xoay vài cái vòng, lại không hề nói gì cả.

“Sau khi tới ngân hàng cháu liền đi khắp phòng, thấy được bình chữa cháy ở góc tường, cháu từ nông thôn tới nên chưa từng nhìn thấy thứ này, nhìn đến trên bình chữa cháy có ghi cách sử dụng nên cháu liền đứng đọc. Vừa lúc khi đó bọn cướp đột nhiên xuất hiện, cháu sốt ruột không biết nên tự cứu như thế nào, liền lấy bình chữa cháy ra dùng”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play