Tô Vi Vi cầm một ly rượu champagne, đầu có hơi đau. 

Sớm biết như thế thì cô đã không quay trở lại tham gia hôn lễ của bạn học cũ làm gì.

“Vi Vi, sao cháu vẫn chưa kết hôn vậy?”

“Vi Vi, con gái cuối cùng vẫn phải gả chồng”

“Vi Vi, cháu đã hơn ba mươi rồi, nếu như vẫn không kết hôn thì sẽ không ai thèm đâu”

……

Tô Vi Vi cố nén xúc động muốn hất ly rượu champagne trong tay ra ngoài.

Không kết hôn thì làm sao chứ?

Ăn gạo của nhà các người sao?

Phụ nữ nhất định phải kết hôn mới được à?!

Phụ nữ hơn 30 tuổi liền kém hơn người khác một bậc chắc?

Dù không có đàn ông thì Tô Vi Vi cô cũng có thể sống thật tốt.

Tô Vi Vi xoa xoa cái trán, nếu những người này quan tâm cô như vậy, vậy thì cô cũng chỉ có thể quan tâm ngược lại.

“Dì Vương, cháu nghe nói khoảng thời gian trước con gái dì vừa cãi nhau với nhà chồng bởi vì lần mang thai thứ hai vẫn là con gái xong, thế mà lúc này dì vẫn còn tinh lực quan tâm tới việc hôn nhân của cháu, đúng là vất vả cho dì quá”.

“Dì Trương, con gái của dì đương nhiên là không cần lo lắng chuyện hôn nhân rồi, nghe nói gần đây vừa mới thành công tổ chức đám cưới lần thứ hai xong? Không trở về uống một chén rượu mừng thật là đáng tiếc, lần sau, lần sau nhất định cháu sẽ không bỏ lỡ”.

“Dì Lý, dì quan tâm tới hôn nhân của cháu như thế, chi bằng quan tâm tới con trai của dì một chút, hơn ba mươi tuổi mà chẳng làm nên trò trống gì, tiền lương một năm còn không nhiều bằng một tháng của cháu, chỉ dựa vào điều kiện này mà còn không biết xấu hổ muốn xin WeChat của cháu, anh ta không biết xấu hổ xin, nhưng cháu lại ngượng ngùng cho đấy”.

……

Nhìn các bác, các dì xung quanh đều lập tức thay đổi sắc mặt, Tô Vi Vi chỉ cảm thấy sự buồn bực tích tụ ở ngực đều tan đi.

“Có kết không hay không là việc riêng của cháu, không phiền các vị lo lắng”.

“Kết hôn có gì tốt chứ, không biết là không kết hôn, không sinh con sẽ bảo vệ được bình an hay sao?”

“Yêu đương có thể nhưng đừng nói tới chuyện kết hôn, tìm một con chó con nói lời dễ nghe cho mình nghe mỗi ngày không thích hơn à?”

“Tô Vi Vi tôi dù cho có sống cô độc một mình suốt quãng đời còn lại, uống nước bị sặc chết, ra cửa bị đâm chết thì cũng tuyệt đối sẽ không kết hôn!”

Sau khi nói ra lời khẳng định này, để lại tất cả mọi người sợ hãi tới bay mất cả linh hồn, Tô Vi Vi phóng khoáng rời khỏi khách sạn.

Sau đó……

“Phanh!”

Một chiếc xe tải lao tới.

Thế giới chìm vào trong bóng tối.

Cuối cùng trong lòng Tô Vi Vi hiện lên một suy nghĩ.

Lời nói không thể nói lung tung.

Đau. 

Đau đầu.

Cả người đau.

Đau đớn muốn chết.

Tô Vi Vi chỉ cảm thấy cả người đau nhức, dường như bị xe tải lớn cán qua vậy.

“Vi Vi, cuối cùng em cũng tỉnh, làm chị sợ muốn chết”.

Giọng nói dịu dàng truyền vào trong tai, Tô Vi Vi ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ ở trước mặt.

“Chị?”

Đây là thiên đường sao?

Cho nên mới có thể nhìn thấy chị gái mất sớm?

“Đương nhiên là chị, em sốt tới mơ hồ luôn rồi hả?”

Tô Mạn Mạn duỗi tay áp lên cái trán của em gái.

“Cuối cùng cũng hạ sốt, em có khát nước không, dậy uống chút nước đi”.

Tô Vi Vi giữ lấy cái tay cầm ly nước của chị gái để uống từng ngụm một, tầm mắt dần dần rõ ràng, đầu óc cũng dần dần bình tĩnh lại.

Không đúng lắm.

Chị gái còn trẻ hơn so với trí nhớ của cô, thoạt nhìn dịu dàng động lòng người, hoàn toàn không phải bộ dáng gầy như que củi khô giống như trong trí nhớ.

Hoàn cảnh chung quanh cũ nát tối tăm, lại lộ ra hương vị quen thuộc.

Đây……

Đây không phải tầng hầm ngầm mà cha mẹ cô thuê khi làm công ở Hàng thành năm đó hay sao?

Tô Vi Vi nhớ rõ, lúc cô học cấp hai thì đã từng ở nơi này một kỳ nghỉ hè, tuy rằng trôi qua nhiều năm như vậy nhưng giờ phút gặp lại vẫn khiến cho cô cảm thấy cực kỳ quen thuộc.

Cho nên……

Cô đã trọng sinh?

“Vi Vi, em nằm thêm một lúc nữa đi, để chị bê cơm Đoan Ngọ lại đây cho em, tí nữa chị còn phải đưa cơm cho ba mẹ, một mình em ở nhà có được không?”

Tô Vi Vi gật đầu.

Cầu mà không được.

Vừa lúc cô cũng cần thời gian để sắp xếp lại tất cả mọi việc đang diễn ra.

……

“Hiện tại là ngày mồng 10 tháng 7 năm 1996”.

“Nói cách khác, mình đã trọng sinh về năm 13 tuổi?”

Tô Vi Vi đi dạo một vòng quanh căn phòng thuê tối tăm cũ nát, rất nhanh đã tiếp nhận chuyện mình sống lại.

Hơn nữa cô còn thấy rất vui là đằng khác.

Tuy rằng chức vị giám đốc mà cô cố gắng lâu như vậy mới đạt được đã không còn, tuy rằng căn phòng lớn mà cô vừa mới trả hết nợ vay cũng không còn.

Nhưng……

Chị của cô đã trở lại.

“Chị……”

Khóe miệng của Tô Vi Vi nhịn không được giơ lên.

Đời trước chị gái gả nhầm cho người xấu, cuối cùng một xác hai mệnh, lúc chết ở trên đài giải phẫu mới 20 tuổi.

Sau đó Tô Vi Vi cố gắng bò lên trên như vậy chính là vì muốn làm cho hai mẹ con hại chị gái chết thảm phải trả một cái giá lớn.

Sau đó……

Sau đó tuy cô làm cho nhà chồng khốn nạn của chị gái bị phá sản, làm tra nam từ công tử nhà giàu biến thành một kẻ ăn mày người ngại chó ghét, làm mẹ chồng ác động của chị gái bị tức đến mức trúng gió nằm tê liệt trên giường. 

Nhưng…… Tô Vi Vi cũng không thấy vui.

Có trừng phạt bọn họ như thế nào cũng không đổi lại được người chị gái mà cô yêu quý nhất.

Cũng may ông trời thương tiếc, thế mà lại làm cô được sống lại một lần.

Đời này, cô nhất định sẽ bảo vệ cho chị gái thật tốt.

Đời này, cô phải hưởng thụ cuộc sống này thật tốt.

【 Đinh, kiểm tra đo lường được tâm nguyện của ký chủ】

【 Đinh, không gian mở ra 】

Một giọng nói điện tử lạnh băng vang lên.

Tô Vi Vi thấy một trận choáng váng, cảnh sắc trước mắt xảy ra sự thay đổi lớn.

Từ căn phòng cho thuê cũ nát biến thành một căn biệt thự xa hoa hiện đại.

Tô Vi Vi đang đứng ở trong hoa viên của biệt thự.

A……

Tuy nói là hoa viên, nhưng lại trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.

Ở bên ngoài biệt thự có mười luống đất ngay ngắn, ở phía trên cũng trống rỗng.

Đây xem như…… món quà lớn được tặng kèm theo việc sống lại hả?

【 Đinh 】 một tiếng, trước mặt Tô Vi Vi xuất hiện một cái màn hình nửa trong suốt.

Thông qua cái màn hình này, Tô Vi Vi cũng biết ngọn nguồn mọi chuyện.

Đây là một cái không gian được nhân loại của 1.000 năm sau sáng tạo ra.

1.000 năm sau, hoàn cảnh tự nhiên của địa cầu hỏng mất, đã không còn thích hợp cho con người sinh sống, vì trùng kiến hệ thống sinh thái nên các nhà khoa học đã sáng tạo ra cái không gian này, cũng thông qua hố đen để đưa nó về 1.000 năm trước, đi sưu tập thông tin về tất cả sinh vật của 1.000 năm trước.

Mà cái không gian này vừa mới xuyên qua hố đen đã đập trúng người Tô Vi Vi lúc cô vừa đi ra khỏi khách sạn, cũng mang cô về năm 1996.

Không thể không nói……

Cú đập rất tuyệt! ヽ(°▽°)ノ

Tô Vi Vi làm ký chủ trói chặt với không gian, việc cô cần làm chính là cố gắng sưu tập thật nhiều các loại động thực vật để đưa vào trong không gian, để cho không gian sưu tập số liệu và bảo tồn lại.

Làm hồi báo, Tô Vi Vi có thể tùy ý sử dụng không gian tiến hành gieo trồng và nuôi dưỡng.

Chắc là vì cổ vũ Tô Vi Vi nên không gian còn thả một củ cà rốt ở trước mặt Tô Vi Vi.

Mỗi lần Tô Vi Vi đưa một loại sinh vật mới vào không gian thì đều có thể đạt được một số điểm nhất định, mà cô gieo trồng và nuôi dưỡng ở trong không gian cũng có thể đạt được một số điểm tương ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play