Những điểm này có thể làm cho không gian thăng cấp, mở rộng phạm vi không gian, còn có thể tùy cơ khen thưởng cho Tô Vi Vi một số đồ vật ở ngàn năm sau.
Đồng thời, trong không gian ngoại trừ ký chủ thì tất cả sinh vật sẽ có tốc độ phát triển gấp 10 lần so với bên ngoài.
Nói cách khác, ở bên ngoài cần 3 tháng mới có thể thu hoạch thì ở chỗ này chỉ cần 10 ngày.
Nhân sâm 100 năm ở bên ngoài thì ở trong không gian sẽ chỉ cần 10 năm.
Nếu như vậy, thế thì còn chờ cái gì nữa!
Tô Vi Vi lập tức đi ra bên ngoài dạo một vòng.
Hoa cỏ, ong mật, con bướm, chỉ cần bị cô đụng tới thì tất cả đều bị dọn vào trong không gian.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, điểm số của Tô Vi Vi đã đạt tới 2 vạn.
Cùng lúc đó, mười luống đất ở trong không gian cũng được Tô Vi Vi sử dụng.
Trong túi của Tô Vi Vi có 5 đồng tiền mà bà ngoại Chu đưa cho lúc cô tới thành phố Hàng, lấy ra 3 khối 5 để mua một bao lớn các loại hạt giống rau, rồi gieo trồng xuống 10 cái luống đó.
Trồng rau trong không gian khá dễ dàng, không cần Tô Vi Vi tốn nhiều công sức, chỉ cần đưa hạt giống vào trong không gian, sau đó lựa chọn nút gieo trồng ở trên màn hình điều khiển thì những hạt giống rau kia sẽ được đưa tới trong đất đã được cày cuốc xong.
Chờ tới lúc cần thu hoạch lại ấn vào nút thu hoạch là thành phẩm sẽ được đưa vào trong kho hàng, có thể cất chứa vô hạn.
Quả thực là nông trại phiên bản hiện thực.
Cuộc sống sinh hoạt của nông dân vào 1.000 năm sau thật sự quá hạnh phúc.
A……
Hoàn cảnh tự nhiên ở 1.000 năm sau bị phá hỏng, dường như, chắc là…… sẽ không còn nghề nghiệp nông dân này nữa thì phải.
……
Tô Vi Vi trầm mê vào trong trò chơi nông trại phiên bản hiện thực, bất tri bất giác đã tới trời tối.
Cửa phòng mở ra, cha mẹ Tô và Tô Mạn Mạn đều kéo theo thân thể mỏi mệt trở về.
“Vi Vi, để ba xem nào, quả nhiên đã khỏi bệnh rồi”.
Vốn dĩ Tô Đại Giang định sờ vào trán con gái để thử độ ấm, nhưng nhìn thấy đôi tay bị dính dầu máy của mình thì lại cười ha hả đi rửa tay trước.
Ông làm việc ở một xưởng sửa chữa tại thành phố Hàng, công việc không chỉ vất cả mà hoàn cảnh cũng không tốt.
Đời trước lưng của Tô Đại Giang vẫn luôn không tốt, tuy rằng sau đó Tô Vi Vi kiếm được tiền nên có thể cung cấp cho ông ấy một cuộc sống có điều kiện tốt, đi khám bác sĩ tốt nhất, nhưng một thân bệnh tật đâu có thể chữa hết một cách dễ dàng như thế? Ba cô mới hơn 50 tuổi mà đã giống như một ông già.
“Con bé này, ai bảo cứ chạy khắp nơi trong ngày nắng như thế, nó không phát sốt thì ai phát sốt hả”.
Chu Kim Diệp theo sát vào nhà, miệng không buông tha người, nhưng vẫn cố ý ra chợ mua một miếng thịt lợn về để bồi bổ thân thể cho con gái.
Ba mẹ phiên bản tuổi trẻ, liền tính ngây ngô cười và lải nhải cũng đều trở nên thật đáng yêu.
……
Ăn cơm chiều xong, người một nhà cũng không có thời gian nói chuyện ấm áp gì cả, Tô Đại Giang và Chu Kim Diệp đã làm việc mệt nhọc cả một ngày nên rất nhanh đã ngủ, phòng bên cạnh được chiếc rèm chia thành hai nửa cũng có thể nghe được tiếng ngáy của Tô Đại Giang.
Tô Vi Vi:…… Càng không ngủ được.
Người một nhà ở trong tầng hầm ngầm mười mấy mét vuông không có gió, trừ bỏ hai chiếc giường thì còn chả có không gian để xoay người.
Càng không cần phải nói tới điều hòa.
Người Tô Vi Vi chảy ra hết tầng mồ hôi này tới tầng mồ hôi khác, cảm giác cả người cô sắp nhũn hết cả ra.
Đời trước, rốt cuộc cô đã làm như thế nào để chịu đựng được cuộc sống thế này, lại còn có thể cười ngây ngô?
Quả thực không dám tưởng tượng.
Không được.
Cần thiết kiếm tiền.
Cần thiết cải thiện nhà ở!
Đúng, cần phải mua phòng ở!
Nghĩ đến phòng ở, đôi mắt Tô Vi Vi sáng rực lên.
Đời trước lúc Tô Vi Vi bắt đầu kiếm tiền thì giá nhà ở Bắc Kinh đã rất cao.
Liền tính sau đó tốc độ thăng tiến trong công việc của cô rất nhanh thì muốn mua một căn phòng tốt cũng vẫn phải trả góp.
Còn bây giờ thì sao?
Chỉ cần mấy vạn khối là có thể mua được một căn phòng bình thường ở thành phố Hàng!
Nếu hiện tại có thể mua mấy bộ phòng ở……
Vậy thì cô còn cần phấn đấu gì nữa?
Tô Vi Vi càng nghĩ càng thấy hưng phấn.
Cô quyết định, đời này, nguyện vọng thứ nhất của cô là trở thành một bao thuê bà!
Mua thật nhiều, thật nhiều phòng ở, làm một cái bao thuê bà, mỗi ngày đi thu tiền thuê nhà!
Chỉ là……
Lý tưởng rất đầy đặn, hiện thực lại rất tàn khốc.
Tô Vi Vi lấy ra 1 khối 5 ở trong túi, có chút đau đầu.
Nên bắt đầu như thế nào đây?
Sau khi sống lại, Tô Vi Vi đã gặp phải một quyết định cực kỳ quan trọng.
Nên làm như thế nào để kiếm được xô vàng đầu tiên của cô?
Với điều kiện là chỉ có 1 khối 5……
Nhưng mà chút vấn đề nhỏ này đương nhiên không thể làm khó được Tô Vi Vi.
Tuy rằng cô không có tiền.
Nhưng mà cô có không gian mà!
Cho nên hai ngày sau, dân trồng rau Vi Vi chính thức rời núi.
……
“Bán đồ ăn đây, bán đồ ăn đây, rau nhà vừa mới hái xong, rau ngon, rau mọng nước đây, các bác các chị đi ngang qua, dạo ngang qua thì không nên bỏ lỡ nhé”.
Ở trước mặt Tô Vi Vi đặt một chồng rau dưa, lớn tiếng rao hàng.
Vì bán rau mà cô còn trộm lấy cái khăn trải bàn từ nhà mang tới đây.
Khăn trải bàn màu lam được trải trên mặt đất, rau được xếp ở phía trên một cách gọn gàng, nhìn liền có cảm giác ngon hơn những mớ rau héo khô ở các quán rau thông thường.
Hơn nữa Tô Vi Vi vừa xinh đẹp lại đáng yêu lớn tiếng hét to rao hàng nên đã hấp dẫn được không ít người tới.
“Cháu gái, đồ ăn của cháu bán thế nào?”
Tô Vi Vi giương mắt, nhìn thấy là một người phụ nữ hơi béo, lập tức lộ ra một nụ cười tươi rói.
“Chị gái, chỗ em bán hai mao tiền một bó rau, để chị tùy tiện chọn”.
Người phụ nữ kia bị một tiếng chị gái này làm trong lòng vui như nở hoa: “Ai u, đứa nhỏ này, tôi đã có thể làm dì của cháu rồi đó”.
Tô Vi Vi tỏ ra ngây thơ mờ mịt: “Nhưng mà nhìn chị thật là thân thiết, mẹ em nói là người nào ít tuổi hơn mẹ em thì đều gọi là chị hết”.
Người phụ nữ kia càng vui vẻ hơn.
Con trai của bà ấy ít nhất cũng phải lớn hơn Tô Vi Vi mười tuổi.
“Được, tôi thấy rau có vẻ khá ngon, để tôi mua một chút về ăn”.
Người phụ nữ duỗi tay bấm một chút vào cuống rau, gật gật đầu, rất mọng nước, dứt khoát mua hết số rau cần dùng hôm nay ở chỗ Tô Vi Vi.
Tô Vi Vi vui vẻ nhận lấy một khối tiền mà người phụ nữ đưa qua, còn chủ động bỏ thêm cho người phụ nữ kia hai cây hành lá, làm cho người phụ nữ vui mừng liên tục khen ngợi Tô Vi Vi hiểu chuyện, nói là nếu về ăn thấy ngon thì ngày mai sẽ còn qua ủng hộ.
Sau đơn mua bán đầu tiên diễn ra thuận lợi, việc buôn bán của Tô Vi Vi rất nhanh đã trở nên bận rộn.
Rau của cô có bộ dáng tươi mới, mọng nước, còn sạch sẽ, người bán hàng lại xinh đẹp đáng yêu, tuổi còn nhỏ nên dễ dàng đạt được sự yêu thích của các bác trai bác gái tới mua đồ ăn.
“Bác trai, của bác là 1 khối”.
“Chị gái, của chị là 8 mao.”
“Chú, chú mua nhiều như vậy, cháu tặng thêm cho chú mấy củ tỏi nhé”.
……
Lúc mới đầu thì bày đầy rau trên cả cái khăn trải bàn, rất nhanh đã bán hết.
Tô Vi Vi lấy cái sọt phía sau làm che lấp, lại từ không gian lấy thêm mấy lần rau, cũng rất nhanh bị bán sạch.
Hiện giờ, trong túi của Tô Vi Vi đã có 52.6 đồng.
Đem bó cải thìa cuối cùng đưa cho dì bán đậu hủ bên cạnh, Tô Vi Vi cất khăn trải bàn đi, ôm lấy sọt, chuẩn bị dời chiến địa sang chỗ khác.
Tuy rằng có cái sọt để che lấp sự tồn tại của không gian, nhưng sáng nay cô cũng đã bán quá nhiều rau rồi.
Nếu như cô tiếp tục bán rau thì chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người nghi ngờ.
Tô Vi Vi trực tiếp dời trận địa, đổi sang chợ bán thức ăn khác để tiếp tục bán rau.
Chờ đến giữa trưa, tiền trong túi Tô Vi Vi đã tăng lên đến 109.5 đồng.
Phải biết rằng, ba Tô là Tô Đại Giang làm việc ở xưởng sửa chữa, vất cả cả tháng mới được 360 đồng.
Mẹ tô làm phụ bếp ở tiệm cơm thì tiền lương một tháng còn ít hơn.
Còn chị gái Tô Mạn Mạn nhân lúc nghỉ hè mới tới tiệm cơm chỗ mẹ Tô làm việc để rửa chén?
Một tháng chỉ có 150 đồng ít ỏi.
Nhưng mà một buổi sáng Tô Vi Vi liền kiếm được 109.5 đồng, vậy chẳng phải một tháng sẽ kiếm được hơn 3.000 hay sao?