Còn nhiều hơn tổng tiền lương của cha mẹ Tô trong một tháng cộng vào. 

“Mình quả nhiên chính là một tiểu thiên tài kiếm tiền”.

Tô Vi Vi vui sướng cất 109.5 đồng tiền mặt và giỏ tre, khăn trải bàn, mấy đồ linh tinh của mình vào không gian, tìm tới chỗ không người, cô cũng đi vào trong không gian luôn.

Ở trong biệt thự vui vẻ ăn cơm trưa mà chị gái đã chuẩn bị cho cô vào buổi sáng, lại đi ngủ trưa một lát rồi mới đi ra ngoài không gian.

Buổi chiều, Tô Vi Vi không định đi bán rau tiếp, buổi chiều có rất ít người đi mua đồ ăn, trời nắng nóng như thế này mà đóng đinh ở chợ thì thật là một quyết định không sáng suốt.

Cô định đi tìm một cơ hội làm ăn khác.

Tô Vi Vi đội mũ rơm đi dạo khắp Hàng thành để quan sát thị trường.

Thì ra Hàng thành của 20 năm trước có bộ dạng thế này.

Chỗ này vẫn là những căn nhà nhỏ lụp xụp, nhưng mà tương lai sẽ xây một cái trung tâm thương mại lớn ở đây.

Chỗ này trong tương lai sẽ xây một cái nhà trẻ tư nhân.

Nơi này là cổng tàu điện ngầm trong tương lai, đúng là đoạn đường hoàng kim mà!

Nơi này……

Tô Vi Vi càng xem càng thấy trái tim nóng bỏng.

Nếu như hiện tại có tiền thì chắc chắn cô sẽ ‘mua mua mua’ ở trên đoạn đường hoàng kim này, sau đó chờ làm bao thuê bà hạnh phúc.

Chỉ tiếc……

Không có tiền.

Đi tới đi tới, bất tri bất giác cô đã đi tới bên cạnh hồ nổi tiếng nhất ở thành phố Hàng.

Gió nhẹ thổi tới làm Tô Vi Vi thoải mái than nhẹ một tiếng.

“Thật mát mẻ”.

Bên hồ thoải mái quá.

Hơn nữa cảnh sắc cũng đẹp.

Cô quyết định là nếu như về sau cô có tiền thì nhất định sẽ mua nhà ở đây.

Tô Vi Vi vô ý thức lại đưa ra một lời khẳng định, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh hồ.

20 năm sau, vào mỗi ngày nghỉ thì nơi này đều là dòng người chen chúc xô đẩy, đâu phải tới để ngắm cảnh mà hoàn toàn chính là tới để ngắm người.

Nhưng 20 năm trước, bên này có rất ít người qua lại, có thể cho Tô Vi Vi thoải mái thưởng thức cảnh đẹp.

Tô Vi Vi vừa đi vừa sờ soạng ven đường, khuân vác động thực vật vào trong không gian.

Chỉ một chốc mà điểm số của Tô Vi Vi đã tăng lên một mảng lớn.

Sắp phá tan 10 vạn điểm.

“Hôm nay, liền phải tích lũy đủ 10 vạn điểm!”

Tô Vi Vi tin tưởng tràn đầy lập mà khẳng định.

Càng có nhiệt tình.

“A?”

Cô nhìn thấy một đóa hoa nhỏ màu tím ở ven đường, Tô Vi Vi vui vẻ, chạy chậm đi tới.

Lại là một gốc cây thực vật mới.

Điểm số, tao tới đây!

“A……”

Trong lòng nghĩ quá đẹp nên cô chạy hơi nhanh.

Tô Vi Vi không chú ý, dưới chân trượt một cái, chuẩn bị ngã vào trong hồ.

Xong rồi.

Trở về chắc chắn sẽ bị mẹ Tô mắng.

Tô Vi Vi nhắm mắt lại.

Không tận mắt nhìn thấy chính mình ngã xuống, đây là sự quật cường cuối cùng của cô.

Nhưng mà……

“Cẩn thận.”

Giọng nói trầm thấp của một thiếu niên vang lên ở bên tai, Tô Vi Vi bỗng nhiên phát hiện chính mình không bị ngã xuống hồ mà là rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.

Chóp mũi là mùi thơm lạnh lẽo nhàn nhạt dễ ngửi.

Cô mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt đen sâu thẳm.

Đẹp trai!

Thật đẹp trai!

Quá đẹp trai!

Đẹp trai tới rớt bụi!

Đẹp trai tới trời đất rung chuyển! 

Đẹp trai đến mức trái tim nhỏ của Tô Vi Vi có điểm chịu không nổi mà nhảy thình thịch thình thịch.

“Cảm, cảm ơn ~”

“Không khách khí”.

Ánh mắt thiếu niên lãnh đạm, buông Tô Vi Vi ra, kéo ra một khoảng cách với cô, để lại một câu “đi đường cẩn thận”, liền không ngoái đầu lại một cái nào mà xoay người rời đi.

A…… Thật ngầu!

Được rồi.

Tuy rằng Tô Vi Vi là người theo chủ nghĩa độc thân, nhưng việc này không ảnh hưởng tới việc cô thưởng thức trai đẹp.

Đời trước Tô Vi Vi còn có một đoạn thời gian mê mẩn các chương trình gameshow, các loại bầu phiếu cũng tiêu tốn không ít tiền, nhưng điều đó cũng khiến cô cảm thấy vui sướng.

Hơn nữa Tô Vi Vi có lòng dạ rộng lớn, yêu cũng rộng lớn rộng rãi.

Chỉ cần cô thay lòng đổi dạ đủ nhanh thì các ca ca trước sau cũng đều là 18 tuổi.

Tô Vi Vi cô có thể có ý xấu gì chứ, chỉ là đơn thuần muốn làm một hải vương không cần chịu trách nhiệm mà thôi.

Có tiếp xúc thân mật với anh đẹp trai làm tâm tình của Tô Vi Vi rất tốt, cả người tràn ngập lực lượng, xoay người liền chuyển bông hoa nhỏ màu tím vừa rồi vào trong không gian.

【 Đinh, điểm số không gian đã đạt tới 10 vạn, có thăng cấp hay không? 】

Đương nhiên thăng cấp rồi!

Không chút do dự chọn đồng ý, sau đó liền nhìn thấy sương mù màu trắng dày đặc trong không gian lại lùi về sau một đoạn, lộ ra một con sông nhỏ uốn lượn.

Sông nhỏ khúc chiết, hình thành 10 cái hồ nước nho nhỏ.

Không cần hệ thống giải thích thì Tô Vi Vi cũng hiểu, cô đây là đã mở ra ngư trường.

Từ nay về sau, có thể nuôi cá ở trong không gian.

Hơn nữa sông nhỏ đều đã xuất hiện thì thời điểm xuất hiện biển lớn còn xa sao?

Hệ thống đây là muốn buộc cô làm hải vương đây mà.

Tô Vi Vi cười tủm tỉm tiếp nhận cái giả thiết này, mở khen thưởng do hệ thống thăng cấp mang đến ra.

Nghe nói mỗi lần hệ thống thăng cấp thì đều có khen thưởng, cũng không biết cái khen thưởng đầu tiên này sẽ là gì.

Click mở hộp quà khen thưởng, một vầng ánh sáng vàng hiện lên, trong không gian có thêm một cái bình an kết giản dị.

Nhưng mà, cái bình an kết nhìn rất bình thường này lại làm cho Tô Vi Vi như đạt được vật báu.

【 Bình an kết: Có thể ngăn cản ba lần tổn thương trí mạng phần ngoài

Thứ tốt!

Tô Vi Vi không nói hai lời, trực tiếp lấy bình an kết ra treo ở trên cổ, cảm giác an toàn lập tức tăng cao.

Đồ do không gian khen thưởng quả nhiên đều là thứ tốt mà.

Dựa theo cách nói của không gian thì hiện tại liền tính là đầu đạn hạt nhân bắn vào người cô thì Tô Vi Vi cô cũng có thể bình yên vô sự.

Giờ khắc này, cô chính là người an toàn nhất trên thế giới này.

“Nếu có thể ngăn cản được cả nội thương thì tốt biết mấy”.

Tô Vi Vi có chút tiếc nuối, nếu như có thể ngăn cản nội thương thì cô nhất định không nói hai lời trực tiếp đưa cho chị gái.

Như vậy liền tính chị gái bước phải con đường cũ thì cũng tuyệt đối không chết ở trên đài giải phẫu.

Nhưng mà…… Đời này có cô ở đây thì chắc chắn chị gái sẽ không lại bị tra nam lừa nữa.

……

Cất bình an kết vào bên trong quần áo, Tô Vi Vi tìm một chỗ để ngồi xổm ở bên cạnh hồ nước, vói bàn tay vào.

Rất nha, một ít tảo, tiểu sinh vật trong hồ nước đã bị cô thu vào trong không gian.

Tô Vi Vi không ngừng biến hóa vị trí, thu hoạch xa xỉ, thậm chí còn thu được ba con cá nhỏ, bốn năm con tôm.

Rất nhanh, Tô Vi Vi lại nhắm vào một thứ tốt khác.

Hoa sen trong hồ,

Tháng 7 là tháng hoa sen nở rộ nhất.

Thật ứng với câu nói “Tiếp thiên lá sen vô cùng bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng”.

Đẹp không sao tả xiết.

Nhưng mà, Tô Vi Vi nhìn hoa sen trong hồ, trong đầu hiện ra lại là…… Cháo hoa sen, chè hạt sen, ngó sen xào cay, bánh trôi bột củ sen, gà bọc lá sen, bún thịt lá sen ……

Ực……

Thật thơm!

Tô Vi Vi ngồi xổm ở trên cầu, duỗi tay xuống hái đài sen trong hồ. 

Lúc này, hồ sen còn chưa được canh phòng nghiêm ngặt nên có không ít người đều tới đây để hái đài sen và thưởng thức hoa sen, cho nên Tô Vi Vi hái đài sen cũng là chuyện bình thường.

Giờ phút này, bên chân của cô đã có mấy đài sen, chỉ là…… Chỉ là hạt sen ngọt thanh đang ở bên người, nhất thời khiến Tô Vi Vi thèm ăn nên tất cả hạt sen đều vào trong bụng nhỏ của cô rồi, cho nên muốn trồng hoa sen vào trong không gian thì cô phải tiếp tục đi hái đài sen.

Rốt cuộc cũng hái được thêm hai cái đài sen nữa, nhưng Tô Vi Vi không dám giữ ở trong tay mà trực tiếp ném vào trong không gian, trồng trong một hồ nước.

Ừm, nghĩ đến chỉ mấy ngày nữa là cô có thể ăn được củ sen và hạt sen tươi ngon ở trong không gian rồi.

Hoa sen để làm cháo, chè hạt sen, ngó sen thái sợi xào cay, bánh trôi bột củ sen, xé gà củ sen, lá sen bún thịt……

Cô tới đây.

……

“Ầm vang.”

Thời tiết tháng 7 thay đổi bất thường, vừa mới rồi mặt trời còn đang lên cao, trong nháy mắt mưa liền rơi xuống.

Cũng may đời trước Tô Vi Vi có thói quen ra cửa sẽ mang ô, giọt mưa vừa rơi xuống thì cô đã lấy ô từ trong không gian ra để che mưa rồi.

Nhìn thời gian cũng không còn sớm, Tô Vi Vi chuẩn bị về nhà.

Cha mẹ và chị gái phải làm việc vất vả nên Tô Vi Vi chuẩn bị khai triển một thân tay nghề nấu ăn của mình.

Nhưng mới vừa đi vài bước, Tô Vi Vi liền phát hiện bên dưới tán cây có một dáng người quen thuộc.

“Tiểu ca ca?”

Cố Dung Thời đứng ở dưới tán cây để tránh mưa, anh mới vừa gọi điện thoại kêu xe lại đây thì liền nghe được một giọng nói có hơi quen thuộc.

Theo thanh âm mà nhìn lại, cô giá nhỏ gầy yếu đang đứng che ô ở trên dù nhìn lại phía này, khi chạm phải ánh mắt của anh thì cô lập tức cười khanh khách chạy tới, lại giơ ô cao hơn, che một vùng trời trên đỉnh đầu của cả hai.

“Cảm ơn.”

Cố Dung Thời gật đầu với cô.

Vừa mới giúp cô một phen, quay đầu cô liền giúp anh che mưa, một mổ một uống, nghĩ cũng thật có duyên.

“Không cần khách khí.”

Tô Vi Vi cười tủm tỉm nhìn anh đẹp trai đang đứng trước mặt, chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“Tiểu ca ca, em tên là Tô Vi Vi, anh tên là gì?”

Sau khi trọng sinh lại có thể gặp được một tiểu soái ca có chất lượng cao đến mức này, thật đáng để kỷ niệm.

Nếu mà có di động thì Tô Vi Vi còn muốn chụp vài tấm ảnh để kỷ niệm nữa đó.

“Cố Dung Thời.”

Cố Dung Thời lời ít mà ý nhiều, sau đó…… Không còn lời gì sau đó nữa.

Tiểu ca ca chẳng những có vẻ ngoài đẹp trai, mà tính cách cũng thật lạnh lùng.

Càng phù hợp với thẩm mỹ của cô.

Tô Vi Vi nghĩ ngợi, liền cảm thấy bản thân phải để lại ấm tượng khắc sâu với tiểu ca ca mới được.

Dựa vào ba lô để làm màn che, Tô Vi Vi móc ra một đóa hoa nhỏ màu tím.

“Tiểu ca ca, tặng cho anh, cảm ơn lúc trước anh đã giúp em.”

Cố Dung Thời: Lần đầu tiên trong đời được người khác tặng hoa, thế mà lại là cô gái nhỏ gầy yếu trước mắt này.

Cảm giác…… Có chút kỳ diệu.

Cố Dung Thời khô cằn tiếp nhận “hoa” mà Tô Vi Vi đưa tới, nhất thời không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play