Ta Mở Bệnh Viện Tâm Thần Ở Tương Lai

Khu an toàn [2]


1 tháng

trướctiếp

Phù khanh vừa xoay người rời đi thì gặp được một đám người trẻ tuổi khí phách hăng hái đi đến chỗ khu lễ tân.

Y nghe loáng thoáng bọn họ nói với nhân viên công tác rằng: “Gần đây ở khu phía đông bắc có mảnh đất nào mới không?”

“Dạ có, ngày hôm qua mới thu về một mảnh đất mới. Kết toán nhiệm vụ là cấp C+”.

“Đánh giá thấp như vậy chắc là đất rất kém. Thôi kệ! Tránh bị lão già cằn nhằn cũng chỉ có thể mua mảnh đất này chắp vá một chút”.

Đột nhiên tiếng chuông thông báo vang lên. Quang não của Phù Khanh run lên một cái, là tin nhắn Vương Cẩn gửi cho y.

‘Phù tiên sinh, người hoàn thành nhiệm vụ có quyền ưu tiên sở hữu đất. Tôi biết cậu rất quan tâm tới bệnh viện tâm thần cho nên tôi đã xin sử dụng quyền ưu tiên nhưng quyền ưu tiên chỉ có thể giữ mảnh đất này cho cậu khoảng 10 ngày nếu như cậu muốn mua thì nhanh chóng mua đi”.

Cùng lúc đó, giám đốc phòng làm việc vội vàng chạy ra nở nụ cười nịnh nọt với thanh niên tóc vàng.

“Vừa rồi mới nhận được một thông báo nói là người hoàn thành nhiệm vụ này đã sử dụng quyền ưu tiên sở hữu mảnh đất này. Thật ngại quá, hay là ngài chờ 10 ngày nữa rồi hẳn đến”.

Thanh niên tóc vàng đẩy bàn một cái, giọng thô tục mắng mỏ. Đột nhiên gã cảm thấy như có ai đang nhìn mình, quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Phù Khanh, sắc mặt gã không tốt nói: “Nhìn gì? Mày cũng để ý đến mảnh đất rách nát…”

Nửa câu sau còn chưa kịp nói thì đã bị nghẹn lại ở cổ họng, gương mặt kia đúng là kiệt tác của trời xanh, đôi mắt màu xanh xám, trong sáng giống như thiên thần rơi xuống nhân gian. Chúng lấp lánh như đá quý chỉ cần nhìn người khác một cái đã khiến người ta hít thở không thông. Phù Khanh không thèm để ý đến gã, đợi đến khi gã hoàn hồn thì Phù Khanh đã sớm rời đi.

Nhân viên công tác ở bên cạnh nói: “Vừa rồi anh ấy đúng là có hỏi giá của mảnh đất này. Tuy nhiên, trong tài khoản chỉ có 10 vạn, mua không nổi”.

Thanh niên tóc vàng thay đổi biểu tình trong mắt lóe lên vài phần tham lam. Gã liếm liếm khóe miệng: “Không sao, anh đây không gấp”.

Đám người rồng rắn rời đi, đến cửa thanh niên tóc vàng quay đầu dặn dò đàn em: “Để ý mảnh đất này cho tao”.

“Vương Cẩn, khu an toàn có cách gì để kiếm tiền nhanh không?”

“Việc kiếm tiền từ trước đến nay đều không dễ dàng. Trăm ngàn lựa chọn, trừ việc làm nhiệm vụ thì không có lựa chọn nào kiếm tiền nhanh hơn”. Vương Cẩn cũng rất bất đắc dĩ. “Tôi giúp ngài mượn đầu này đầu kia thì cũng nhiều nhất được 3, 4 vạn. Ngài có thể hỏi mượn những người khác, chắp vá chút chắc cũng đủ”.

Phù Khanh: “Cảm ơn anh, Hội của các anh cũng cần phải kiếm cơm, không cần vì tôi mà làm như vậy”. Cất quang não đi, Phù khanh quay đầu nhìn về phía khu lãnh nhiệm vụ.

AI lập tức nhảy ra: [Cấm nha!!! Trật tự giá trị của ngài còn chưa về đến 50, không thể ra ngoài.] Phù Khanh thu hồi tầm mắt cũng không cãi lại.

Nhân loại chỉ cần rời xa sóng biến dị, nghỉ ngơi đầy đủ là có thể khôi phục lại trật tự giá trị nhưng quá trình này kéo dài rất chậm chạp, muốn khôi phục đến trạng thái tốt nhất cũng mất một tháng mà y thì không chờ được.

Trời cũng gần tối, tuy rằng y đang cần tiền nhưng vẫn bỏ tiền ra mua rất nhiều đồ ăn cho bệnh viện tâm thần. Đám thỏ và đám quái vật hoa cúc thấy y trở về đôi mắt sáng lên, ùa ra như ong vỡ tổ.

“Các em đã lâu không được ăn gì rồi, mau thử xem có ngon không?” Đám thỏ lập tức kích động, sôi nổi chạy đến bên người y, dùng những ký ức khi còn làm nhân loại mở bao bì, ôm cơm nắm, ăn một ngụm rồi lại một ngụm, vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Phù Khanh nhìn quang não của mình vuốt đầu ngón tay. Nếu như y không mua được bệnh viện tâm thần, vậy chủ nhân mới của những Ác chủng này sẽ là người thế nào?

Lý Ấu Tình phát hiện cảm xúc của y không đúng, ngẩng đầu lên, tầm mắt hướng về phía con số trên quang não. Cô cũng hiểu được Phù Khanh đang lo lắng chuyện gì. Tuy rằng không biết nguyên nhân Phù Khanh lo lắng nhưng cô giống như đồng cảm. Cô bỏ cơm nắm xuống, tiến đến chỗ Phù Khanh, dùng đỉnh đầu cọ cọ vào bàn tay y. Mấy con thỏ khác cũng bắt chước làm theo, cả đám sôi nổi lao về phía Phù Khanh. 

“Chúng em…không ăn…tiết kiệm tiền”. Đám thỏ con nói. 

“Nếu chúng em thèm…chúng em có thể bức hoa cúc để pha trà uống”.

Đám quái vật hoa cúc: Hắt xì----

Đám hoa cúc cũng quá tội nghiệp rồi.

Phù Khanh cười, sờ đỉnh đầu của đám thỏ ngữ khí kiên định nói: “Không sao. Ta lo được”.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân ồn ào.

“Hiện tại vẫn chưa giải quyết hết hậu quả, các em mau trốn trước đi”. Đúng lúc này cửa bị đạp một cái.

“Chỗ này nên bắt đầu dọn dẹp rồi. Qua mấy ngày nữa đội thi công sẽ tới tiến hành trang hoàng lại”. Thanh niên tóc vàng thảnh thơi tiến vào.

Một số người ôm đồ đạc bước vào, coi nơi này như là địa bàn của bọn họ. Phù Khanh cảm xúc luôn luôn ổn định nhưng lúc này cũng không nhịn được hoàn toàn đen mặt: “Mời các cậu ra ngoài”.

Thanh niên tóc vàng nhìn về phía y, liếm liếm khóe miệng chớp chớp mắt: “Hiện tại, nơi này là nơi vô chủ. Sao đây, em có tiền mua sao?” 

Phù Khanh không lên tiếng.

Ánh mắt tham lam của tên tóc vàng vẫn dán trên mặt của y. Gương mặt này so với lúc sáng còn xinh đẹp hơn nhiều.

“Đối với anh mà nói, số tiền này không đáng là bao. Nếu em muốn mua, em cứ theo anh là được”. Thanh niên tóc vàng nhướng mày, duỗi tay muốn sờ mặt y. “Đây là cơ hội ngàn năm đó, đừng đợi đến lúc đó khóc lóc cầu xin. Dù em có kêu anh là daddy, muốn nhào vào vòng tay của anh cũng không kịp nữa rồi”.

Đột nhiên, có cái gì đó chạm nhẹ vào bờ vai của gã, gã không kiên nhẫn quay đầu: “Làm gì đó, không thấy tao đang….”

Một đám quái vật hoa cúc lớn như một chiếc ô che mưa đang nhìn hắn tươi cười.

“Aaaaa…a!!! Chỗ này sao lại có Ác chủng”. Thanh niên tóc vàng sợ đến mức hồn phi phách tán “Người đâu?!” Nhưng toàn bộ tùy tùng của gã đã không chút động tĩnh mà ngất xỉu.

Bỗng nhiên một giọng nói dễ nghe, không chút gợn sóng của nam nhân vang lên: “Chỗ này vô chủ. Nếu cậu đã muốn có nó thì nên trải nghiệm nét đặc sắc của nơi này một chút”.

Thanh niên tóc vàng quay đầu lại, đối diện gã là một đôi mắt màu xám xanh không chút gợn sóng. Mặt trời đã khuất sau đỉnh núi, lúc này trong bệnh viện thật tối tăm. Khi gã bừng tỉnh lại thì nhìn thấy một gương mặt tinh xảo, tái nhợt, câu hồn đoạt phách, đôi mắt âm u phản chiếu ngược lại thân ảnh đang hoảng sợ của gã. Gã thét chói tai, cảm giác run sợ phát ra từ tận trong đáy lòng, cảm giác giống như gã sắp bị bóng đêm nuốt chửng vậy. Gã theo bản năng muốn chạy trốn thì cái tay vừa muốn sờ mặt y lúc nãy bị bắt lại.

Cảm giác trơn trượt, lạnh lẽo nhưng lại rất có lực khiến gã muốn gạt ra cũng không thể.

Gương mặt tuyệt sắc kia nở một nụ cười ôn hòa, mê hoặc nhân gian: “Cậu làm sao vậy? Không phải muốn tới gần tôi sao?”

“Tôi…tôi…” Thanh niên tóc vàng mắt trợn trắng, ngã xuống đất, xỉu cái đùng.

Phù Khanh nhướng mày, đá gã một cái. Y đưa tay sờ sờ đầu đám hoa như khen thưởng. Quái vật hoa cúc được sờ thoải mái giống như chó phát ra tiếng rên ư ử.

“Đá bọn chúng ra ngoài”. Phù Khanh lạnh nhạt nói.  “Gã nên biết ơn vì bệnh viện tâm thần có luật lệ bảo hộ sinh mạng của người thường”.

Sau đó y nói thêm: “Đem đống đồ mà gã đưa đến để lại”.

Nhóm thỏ con cuối cùng cũng có giường ngủ mới rồi.

-Sáng hôm sau-

Thanh niên tóc vàng trong nhà có quyền có thế, hôm nay gã nhục nhã như vậy nhất định sẽ kiếm chuyện với Phù Khanh, tạo cản trở trên con đường kiếm tiền của y. Cho nên y nhất định phải nhanh chóng tìm một người hỗ trợ nghĩ ra cách kiếm tiền.

Sau đó, Phù Khanh bỗng nhớ tới tấm danh thiếp hôm trước. Y nhấn dãy số của Khương Kỳ trên tấm danh thiếp.

Rất nhanh đã có người bắt máy: “Phù tiên sinh!” Giọng nói của Khương Kỳ có chút vui mừng. “Thật đúng lúc, tôi vừa định gọi cho ngài”.

“Lần này, tôi muốn nhờ ông hỗ trợ….”

“Phù tiên sinh, thật ra tôi muốn nhờ ngài hỗ trợ….”

Hai người đồng thời nói cũng đồng thời dừng lại. Phù Khanh mở lời trước: “Ông nói đi”.

“Tổ chức của chúng tôi gặp phải rắc rối lớn. Chúng tôi muốn tìm một người có thể thuần phục Ác chủng, nghĩ tới nghĩ lui người thích hợp nhất chỉ có ngài”. Khương Kỳ nói xong vội vàng bổ sung: “Chúng tôi cho ngài mức thù lao hậu hĩnh. Đương nhiên ngài cũng có thể là không thích tiền”.

‘Thù lao hậu hĩnh’. Hai mắt Phù Khanh sáng lên.

“Ai nói? Tôi rất có hứng thú”.

“Vậy được, tôi lập tức đến tìm ngài. Chúng ta trực tiếp bàn bạc”.

Khương Kỳ là người của tổ chức ‘Ngũ thệ ước’. Đây là một chi nhánh của công hội thường trực ‘Thệ ước’, cũng xem như là một hội lớn trong khu vực. Tuy nhiên, bên trong hội cạnh tranh gay gắt, chia năm xẻ bảy nên hội gần như gặp rất lớn trong vấn đề tài chính.

Khương Kỳ giải thích với phù khanh: “Mặc dù vừa hoàn thành một nhiệm vụ cấp A-. Chúng tôi cũng không có tài chính để sử dụng. Cũng không kịp làm thêm nhiệm vụ nào. Nếu muốn lấp đầy khoảng trống, chỉ có một phương pháp là thuần phục Ác chủng trong mảnh đất của nhiệm vụ A- lần này. Có như vậy khi kết toán, tiền thưởng sẽ tăng lên gấp 5 lần”.

Hạng mục có cơ sở cấp bậc càng cao thì số tiền được nhân lên càng nhiều. Nếu thành công, bọn họ có thể trực tiếp đạt được 500 vạn đồng nhân loại và 2 vạn điểm thành tựu.

Bọn họ hiện tại không thể dùng dị năng cậy mạnh để đuổi Ác chủng đi cũng không thể cứ để chúng trốn mãi cho nên mới đánh cược một phen nhưng Ác chủng lần này do nổi điên mà làm cho rất nhiều dị năng giả bị thương, đám người ở tiền tuyến chịu đựng không nổi cho nên đành phải tìm kiếm kỳ nhân dị sĩ bên ngoài.

“Thật ngại quá Phù tiên sinh. Sự tình quan trọng, ngài cứ theo tôi đến hội trước, đoàn trưởng của chúng tôi sẽ tự mình qua đó nói chuyện với ngài sau”. Phù Khanh gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

Bọn họ cùng đi đến tổng bộ của hội ‘Ngũ thệ ước’. Lúc đẩy cửa đi vào, một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, 2 mắt đỏ bừng đang đập bàn, dáng vẻ rất tức giận.

Khương Kỳ: “Đoàn trưởng, người có năng lực thuần phục Ác chủng mà tôi nói lúc trước…”

“Mấy người kiểm tra trước đi rồi hẳn đưa đến trước mặt ta”. Lúc trước, đoàn trưởng đã đụng phải vài kẻ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lừa đảo kiếm tiền nên vô cùng bực bội: “Đừng có lãng phí thời gian của ta”.

Khương Kỳ bất đắc dĩ xoay người nhìn Phù Khanh: “Phù tiên sinh hay là ngài thể hiện chút năng lực đi. Nơi này có một con…” Còn chưa kịp giới thiệu thì phù khanh đã nói:

“Ông nói là con này sao?” Mọi người trong văn phòng đều ngây người.

Hai mắt của đoàn trưởng co chặt, đôi tay run rẩy, trên mặt đầy vẻ vui mừng và áy náy: “Đây, đây là thật sao?”

Bởi vì gặp quá nhiều kẻ kỳ nhân dị sĩ danh không xứng với thực nên bọn họ liền dứt khoát đặt một con sói đói hung ác trước cửa. Ác chủng khi ở khu an toàn sẽ rất bất an và nổi loạn. Nếu không thể thuần phục, chúng sẽ công kích cho đến chết.

Mấy tên đại sư lần trước vừa mới nghe muốn làm kiểm tra thì liền tìm cớ là cơ thể không khỏe. Nếu không phí phạm nửa ngày thì cũng nói là trạng thái mình không tốt, chưa ai thành công. Chỉ có mình Phù Khanh vừa bước vào phòng 2 phút liền thành công. Y chỉ liếc nhìn lồng sắt một cái, con sói đói đó liền phủ phục dưới chân y.

Đôi tay tái nhợt từ từ vuốt ve con sói thông qua lòng sắt. Sói đói nhìn y bằng đôi mắt sáng long lanh, chủ động đem đầu cọ cọ tay y.

Phù Khanh ngồi xổm xuống, cúi đầu ôn nhu mà nhìn con sói khen: “Bé ngoan”.

Đoàn trưởng vòng qua chiếc bàn thư án thật lớn, đi đến bên cạnh Phù Khanh cũng ngồi xổm xuống. Giọng nói thay đổi, vô cùng cẩn thận hỏi: “Đại sư, ngài nguyện ý giúp đỡ chúng tôi không?”

Phù Khanh chỉ nhìn chằm chằm con sói đang làm nũng, không quay đầu lại lạnh nhạt ừ một tiếng.

Thái độ của Phù Khanh làm đoàn trưởng rất bất an, ông cứ tưởng rằng là do mình tiếp đón chậm trễ, vội vàng xin lỗi còn nói: “Nếu ngài chịu giúp chúng tôi. Ngài chính là ân nhân của ‘Ngũ thệ ước’. Sau này ngài có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, chúng ta là người một nhà. ‘Ngũ thệ ước’ có thể giúp ngài nhất định sẽ không từ chối”.

Phù Khanh đợi chính là những lời này. Y chăm chước từ ngữ rồi mới nói: “Tôi muốn thù lao là đồng nhân loại”.

Đoàn trưởng mừng như điên: “Ngài cứ việc ra giá”.

“10 vạn”.

Đột nhiên, văn phòng lâm vào yên tĩnh, Phù Khanh còn tưởng y báo giá quá cao, đôi mắt hơi tính toán.

“Đại sư ngài nói sao?” Đoàn trưởng biểu tình cổ quái. Cứu một mảnh đất cho hội lớn mà chỉ báo giá 10 vạn.

Không phải là ban nãy đại sư thấy thái độ của ông nên y thấy chán ghét, không muốn hỗ trợ. Cho nên thuận miệng báo một cái giá rẻ bèo như vậy.

Đoàn trưởng sợ tới mức trực tiếp cầm quang não đưa tới: “Ngài đừng nói nữa, tôi tự mình ra giá 50 vạn, dư lại 40 vạn xem như là vừa rồi vì tôi ăn nói thô lỗ mà tạ lỗi với ngài”.

Nói xong, ông như sợ Phù Khanh không muốn nhận, vội vàng thúc giục y ký tên, in dấu tay. Sau đó đem hợp đồng nhét vào tay của Phù Khanh khiến y dở khóc dở cười.

Đoàn trưởng vội vàng nói: “Thời gian gấp rút, chúng ta ăn xong bữa sáng rồi lập tức xuất phát”.

“Được”. 

“Mau! Mau chuẩn bị bữa sáng, không thể làm chậm trễ đại sư”.

Có lẽ thái độ của Phù Khanh quá bình tĩnh nên hội ‘Ngũ thệ ước’ cảm thấy rằng mình không nhìn thấu y, người đàn ông này làm cho bọn họ không có cảm giác an toàn, trong toàn bộ quá trình ăn cơm, đoàn trưởng cùng những người khác đều thỉnh thoảng đánh giá Phù Khanh, cân nhắc thái độ của y giống như sợ y đổi ý giữa đường.

Sau khi ăn sáng xong, đoàn trưởng tự mình chuẩn bị xe. Phù khanh đi giữa đám người chậm rãi hướng tới bãi đỗ xe.

Tổng bộ của ‘Ngũ thệ ước’ mang dáng vẻ của một khu nghệ thuật. Thoáng nhìn qua là những tiểu lâu được trang trí tinh xảo. Từ nơi làm việc đi tới bãi đỗ xe phải đi ngang qua một hoa viên nhỏ. Đột nhiên trên hành lang, Phù Khanh bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.

Thanh niên tóc vàng vừa nôn nóng mắng một câu: “Ngày hôm qua vừa gặp quỷ, hôm nay lại bị lão già kêu trở về. Đúng là xui xẻo mà. Làm…làm sao y lại ở đây?”

Hai tên tùy tùng bên cạnh vội vàng nói: “Chắc là tới cầu xin đoàn trưởng gia nhập. ‘Ngũ thệ ước’ còn không phải do hai cha con ngài định đoạt hay sao?”

Thanh niên tóc vàng lộ ra biểu tình hưởng thụ nhìn về phía Phù Khanh, ngữ khí không tốt nói: “Mày tới đây làm gì?”

Sắc mặt của những người xung quanh đều thay đổi: “Thiếu gia, người này là…”

“Câm miệng! ai cho ông lên tiếng”. Thanh niên tóc vàng quát bọn họ, hung tợn nhìn chằm chằm Phù Khanh.

“Chuyện lần trước tao còn chưa tính sổ với mày, bây giờ mày có kêu tao là daddy cũng đừng mơ tao tha cho”.

Đoàn trưởng tự mình đi ra đón Phù Khanh vừa lúc nhìn thấy tên nhi tử xấu xa của mình ở đây gây chuyện, ông tức giận tát gã một cái. Thanh niên tóc vàng bị đánh, ngẩn người che mặt nhìn đoàn trưởng nhưng ông lại xem như không thấy. Phản ứng đầu tiên của ông là xem thái độ của Phù Khanh, y chỉ nhíu mày nhưng cơ thể bất động dường như không muốn đi tiếp.

Đoàn trưởng nóng vội: “Đại sư, ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho. Khuyển tử nếu có đắc tội ngài đều do người làm cha này dạy dỗ không tốt, tôi sẽ gánh tội thay nó về sau sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng”.

Nói rồi ông túm lấy đầu thanh niên tóc vàng hung hăng mà ấn xuống, bắt gã cúi đầu với Phù Khanh, y cười lạnh một tiếng, trong lòng đoàn trưởng liền căng thẳng: “Ngài nếu còn chưa hết giận vậy đánh nó đi, đánh nó đến khi nào nguôi giận thì thôi”.

“Không có gì. Tôi cùng thiếu gia đây chỉ có một chút hiểu lầm nhỏ thôi”. Giọng nói của Phù Khanh trở nên ôn hòa. 

“Tôi còn có mấy câu muốn nói với cậu ấy, ngài có thể đi đến bãi đỗ xe trước, tôi sẽ ra ngay”.

Đoàn trưởng cùng quản lý lo lắng sốt ruột mà rời đi.

Trước khi đi, đoàn trưởng nhìn chằm chằm con trai mình, ông liếc nó một cái.

“Mày cũng biết tình huống gần đây của hội, nếu mà dám để cho đại sư đi mất, mày nhất định sẽ chết, còn không mau đưa mặt mình lên cho đại sư đánh”.

Mọi người đều rời đi, hành lang của hoa viên chỉ còn lại 2 người, thanh niên tóc vàng vẫn đang ngây ngốc. Gã không thể hiểu nổi vì cái gì mà mỹ nhân một ngày trước đến mảnh đất còn không mua nổi, hôm nay lại biến thành thượng khách trong mắt của cha gã.

Gã rất bối rối, cha gã là nhân vật nổi danh ở khu an toàn xưa nay mà gã cũng vì vậy nên từ trước đến nay đều có sinh hoạt thoải mái chưa từng phải nhún nhường ai. Vậy mà bây giờ…

Ánh mặt trời xinh đẹp chiếu vào nhưng gã không thấy ấm áp mà chỉ thấy lạnh lẽo như băng. Mặt trời chiếu lên hành lang giống như một bóng ma dừng lại ở thân ảnh lạnh nhạt mà đĩnh đạc kia. Khuôn mặt tuấn mỹ nửa sáng nửa tối, trong ánh mắt phảng phất gió lạnh giá thấu xương, tầm mắt lướt qua cột sống gã rồi từ từ trượt xuống giống như đem người gã xẻ ra khiến gã không tự giác mà phát run.

Chuyện này cũng quá đáng sợ rồi. Từ trước đến nay đều là gã dùng quyền ép người, chưa bao giờ có cảm giác áp bách như vậy.

Phù Khanh tiến đến gần gã, bả vai hai người gần như chạm vào nhau. Thanh niên tóc vàng sợ hãi, quay đầu nhìn về phía y, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi…xin lỗi..ngài…nếu ngài tức giận thì đánh tôi đi”.

Phù Khanh nhẹ nhàng lấy tay phủi phủi áo. Sau đó lại lấy tay phủi phủi trước ngực của thanh niên tóc vàng, dáng vẻ không có gì tức giận nhưng hô hấp của tên tóc vàng lúc này run rẩy.

Chỉ thấy đôi môi mỏng, tàn nhẫn ấy khẽ nhếch lên, nói ra một câu nói quen thuộc: “Bây giờ cậu muốn tôi đánh cậu sao. Nếu vậy thì….”.Hầu kết khẽ nhúch nhích, âm thanh tàn khốc: “Có kêu tôi là daddy cũng đừng mơ”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp