Ta Mở Bệnh Viện Tâm Thần Ở Tương Lai

Khu an toàn [3]


1 tháng

trướctiếp

Thanh niên tóc vàng nghiến răng nghiến lợi: “Daddy, cầu xin ngài tha cho con đi”.

Phù Khanh lướt qua gã, lấy khăn tay trong túi ra lau lau ngón tay: “Cảm ơn, nhưng cậu kêu tôi là ba thì tôi cũng không cho cậu lì xì đâu”.

Thanh niên bị chọc điên nhảy dựng lên: “ĐM…”

Phù Khanh vốn đã đi xa nhưng đột ngột quay đầu lại, y chỉ tay vào gã, giọng trầm xuống: “Cậu mới chửi thề?” Giọng nói nghiêm khắc như nện vào người gã, dáng vẻ đó khiến gã nhớ tới hình ảnh cha gã tức giận, khuôn mặt cũng đáng sợ giống như vậy, thanh niên tóc vàng lúc này mặt nghẹn đỏ bừng: “Cỏ xanh quá, con chỉ muốn đi xem cỏ chút thôi.” 

*Thảo nê mã: ĐCM; Thảo: Cỏ. Ở đây thanh niên tóc vàng muốn chửi thề nhưng vừa bị Phù Khanh nhìn một phát là rén ngay.

“Rất tốt.” Biểu cảm trên mặt Phù Khanh thả lỏng, nở nụ cười hài lòng: “Đúng là đứa trẻ ngoan.”

“…..”

Cho đến lúc Phù Khanh biến mất, thanh niên tóc vàng cũng chưa động đậy. Hai chữ ‘trẻ ngoan’ kia cứ quanh quẩn bên tai gã, giống như muốn đem linh hồn gã hút đi.

Gã vò đầu, giọng khiếp sợ: “Người này sao lại…”

Phù Khanh đến bãi đỗ xe, ngữ khí nhẹ nhàng: “Xin lỗi, chỉ là chút hiểu lầm của người trẻ tuổi thôi.”

Người bên cạnh cũng cố gắng làm dịu bầu không khí: “Đúng vậy, người trẻ tuổi có chút xô xác cũng là bình thường. Tuy Phù tiên sinh cùng thế hệ với thiếu gia nhưng người lịch sự, tuấn tú khiến đám già chúng tôi cũng phải ngước nhìn”.

Mọi người im lặng, ở đây đều là người tầm 50, 60 tuổi chỉ có Phù Khanh là người trẻ tuổi nhất. Mà giờ đây người thanh niên này lại được một đám trung niên vây quanh truy phủng. Phù Khanh chỉ cười chứ không nói gì.

Tuy rằng y trẻ tuổi nhưng lại được tên nhóc kia gọi là cha, tính đi tính lại cũng thuộc hàng trưởng bối.

Trên đường đi, ai cũng tôn kính y. Thậm chí đoàn trưởng còn tự tay mở cửa cho y. Khi gần đến nơi, đoàn trưởng không nhịn được lo lắng, lắm miệng nói: “Đại sư, nhiệm vụ lần này rất quan trọng với chúng tôi, làm phiền ngài chú ý nhiều hơn”.

Phù Khanh hiểu rõ, đoàn trưởng tôn kính y là do khả năng thuần phục Ác chủng của y. Y cũng hiểu Ác chủng trong nhiệm vụ cấp A- không đơn giản. Đây nhất định là một trận ác chiến.

Tuy nhiên khi đến nơi y mới phát hiện đám Ác chủng đang bị giam giữ chỉ là những con tép riu. Y khẽ thở phào nhưng đoàn trưởng lại khẩn trương: “Nhốt Ác chủng còn khó hơn đánh bại chúng, hội chúng tôi dùng hết sức mới bắt được hết chúng. Ở đây có hai con Ác chủng cấp D và mấy con cấp E. Đại sư, ngài xem…”

Phù Khanh nhẹ nhàng nói: “Giao cho tôi”.

Trật tự giá trị của y chưa đạt đến 50 nên sử dụng dị năng rất thuận lợi, toàn bộ quá trình thuần phục chỉ mất nửa tiếng.

Đám Ác chủng vốn đang nhe răng trợn mắt, bỗng trở nên ngoan ngoãn, cả đám đều cúi phục người xuống trước mặt y, đôi mắt long lanh nhìn y, giống như muốn y sờ đầu chúng. Khi Phù Khanh sắp rời đi, đám Ác chủng biết y muốn bỏ chúng lại, đưa chúng cho người khác thì lập tức trở nên kích động. Tuy vậy chúng không dám làm trái lại mệnh lệnh của y, chúng nức nở, dáng vẻ xù xù đáng thương giống như những bé gấu bông.

Đám người đoàn trưởng đứng một bên chết lặng nhìn cảnh ấy, những nỗ lực hai ngày hai đêm không ngủ của bọn họ còn không bằng  hai cái sờ đầu của Phù Khanh. Có người không nhịn được nói: “Đại sư, ngài rất quen thuộc với Ác chủng cấp D sao?”

Phù Khanh hơi khó hiểu: “Chỉ là Ác chủng cấp D thôi mà, các vị ở đây cấp thấp nhất cũng là cấp C, sao lại sợ bọn chúng như vậy?”

Mọi người nhìn nhau, đoàn trưởng cười khổ: “Đây chỉ là việc dễ đối với Phù tiên sinh thôi, thuần phục Ác chủng đối với đa số mọi người mà nói đều là việc không tưởng.”

Khương Kỳ vẫn luôn đi theo bên cạnh, ánh mắt vừa động, giải thích cho Phù Khanh: “Ác chủng thà chết chứ không chịu cúi đầu. Trước đây, cũng có một người ngẫu nhiên thuần phục được một con Ác chủng cấp E, người đó ngay lập tức được bộ nghiên cứu của Công hội Trung ương mời về, trở thành nhân viên chính thức.”

Mọi người xung quanh khi nghe đến ‘’bộ nghiên cứu của Công hội Trung ương’  đều lộ vẻ khiếp sợ xen lẫn hâm mộ. Phù Khanh thấy thái độ của mọi người thì cũng hiểu rõ phân lượng của Công hội Trung ương ở khu an toàn.

Sau khi hoàn thành quá trình thuần phục, đám người của hội ‘Ngũ thệ ước’ bắt đầu bận rộn giải quyết hậu quả. Phù Khanh nhân cơ hội này kéo Khương Kỳ sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Tuy rằng việc thuần phục Ác chủng rất khó khăn nhưng đã có quy định kết toán, điều này chứng minh năng lực thuần phục Ác chủng không phải chưa từng tồn tại.”

Khương Kỳ gật đầu: “Mấy chục năm trước, thuần phục tuy rằng rất khó thực hiện nhưng cũng không hiếm như bây giờ. Những người có khả năng này hiện tại đều đang làm việc ở mấy hội lớn trực thuộc Công hội Trung ương. Nói không chừng khi năng lực của Phù tiên sinh được lan truyền rộng rãi thì cũng sẽ nhận được lời mời của Công hội Trung ương.”

Khương Kỳ giống như cố ý nhắc nhở y, Phù Khanh trầm ngâm, gật đầu: “Cảm ơn ông, ông lại giúp tôi thêm lần nữa.”

“Là tôi cảm tạ cậu mới đúng. Nếu không gặp được cậu, tôi cũng không biết phải làm sao.”

“Tuy rằng mọi chuyện sớm muộn gì cũng bị Công hội Trung ương phát hiện nhưng vẫn phiền ông không nói ra bên ngoài là do tôi giúp sức.”

Khương Kỳ cười nhạt: “Tất nhiên rồi.”

Đột nhiên, có một tiếng vang truyền đến, tiếng vang chói tai nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến mọi người. Phù Khanh nghiêng đầu hỏi: “Bọn họ đi đâu vậy?”

“Có một người nào đó trong hội đã bị Ác chủng bắt lấy, giá trị trật tự đã muốn về 0.”

“Bọn họ đi cứu người?”

“Không.”

Phù Khanh hơi giật mình. Gương mặt Khương Kỳ thản nhiên mà mọi người cũng không phản ứng gì, giống như đây là chuyện thường ngày ở chợ.

Giọng nói tiếp tục: “Bọn họ đi giết người.”

Đôi mắt màu xám xanh hơi nheo lại. 

Khương Kỳ cười nói: “Tất cả nhiệm vụ đều là vì để lấy lại thế giới của con người. Tuy luật pháp nhân loại được lập ra để phục vụ cho mục đích bảo hộ nhân loại nhưng để bảo vệ càng nhiều người hơn thì cần phải giết chết những người có trật tự giá trị nhỏ hơn 10. Vì lúc này họ chưa hoàn toàn biến thành Ác chủng nên phải nhanh chóng giết họ để tránh tạo thêm một kẻ thù cho nhân loại. ”

“Tôi lại không cho là vậy.”

Gương mặt Phù Khanh trầm xuống, vòng qua Khương Kỳ đi về phía đám người cầm súng. Sắc mặt Khương Kỳ thay đổi, vội vàng đuổi theo: “Phù tiên sinh, ngài bình tĩnh chút đi!”

Khi Phù Khanh đến nơi thì thấy có một người đang cầm súng chỉa về hướng một đóa hoa ăn thịt người. Trên mặt anh ta đằm đìa nước mắt, tay run rẩy. Đóa hoa ở cách đó khoảng 200 mét, cành lá xum xuê nhưng mơ hồ thấy được bên trong đóa hoa là bóng dáng của một người đàn ông trung niên, tay chân mọc ra những chiếc màng màu xanh lục giống như chân ếch.

Người đàn ông có râu quai nón cầm súng, hướng về phía người cộng sự nhiều năm của mình, chuẩn bị ra tay. Thật trớ trêu! Họ đã cùng nhau chiến đấu nhiều năm nhưng giờ đây ông lại phải tự tay kết liễu đồng đội của mình. Mỗi một dị năng giả đều được trang bị một khẩu súng đặc biệt, đạn của khẩu súng này đã được thêm thuốc tê nhằm làm giảm đau đớn khi bị bắn. Đây cũng coi như là cho đồng đội mình một cái chết nhẹ nhàng, gọn gàng nhất.

Ngón tay ông từ từ chạm vào phần còi súng, ông hít một hơi lấy can đảm, người đàn ông nhắm mắt lại chuẩn bị bóp còi giúp bạn mình kết thúc những đau khổ thì một âm thanh kì quá vang lên. Mọi người xung quanh đều sợ tới ngây người: “Phù tiên sinh, ngài đang làm cái gì vậy!”

Dây đằng phát ra ánh sáng màu bạc quấn lấy họng súng sau đó nhẹ nhàng bẻ nó hướng thẳng lên trời. Người cầm súng thoáng vui mừng nhưng khi nhìn đến người đồng đội đang bị giày vò cách đó không xa thì lập tức trở nên phẫn nộ: “Không kịp rồi! Anh ấy sắp biến thành Ác chủng rồi!”

Đúng lúc này, dây đằng bay đầy trời đồng loạt hướng thẳng về phía hoa ăn thịt. Tuy nhiên AI lại xuất hiện nhắc nhở Phù Khanh: [Chiều dài dây đằng có hạn, đánh không tới.]

Vậy thì rút ngắn khoảng cách là được. Khi mọi người còn đang khiếp sợ thì Phù Khanh đã nhanh chóng chạy đến gần hoa ăn thịt. Đám người lãnh đạo vẫn đang còn ở bên kia dọn dẹp hậu quả, căn bản không đến kịp. Phải làm sao đây?

“Nội trong ba phút đánh bại Ác chủng là điều không thể. Sao cậu ta dám liều lĩnh như vậy!”

Khương Kỳ hơi ngẩn người đáp: “Nếu là ngài ấy…không chừng có thể”.

Phù Khanh nhắm thẳng đến người đàn ông trung niên nọ, đôi mắt màu xám xanh khẽ nheo lại.

Thuần phục!

Trật tự giá trị sắp về 0, lúc này nhân loại rất yếu ớt nếu nhân lúc ý chí mỏng manh mà thực hiện thuần phục thì khả năng thành công rất cao. 

Đôi mắt bị bao phủ bởi vảy cá từ từ mở ra, ông nhìn thấy chủ nhân của mình, chủ nhân nói với ông: “Kiên trì chút!”

Ông lấy hết sức bình sinh nhắm mắt lại, dùng ý chí cả đời cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo. Hoa ăn thịt người bị Phù Khanh chọc giận, phẫn nộ muốn tấn công y. Nhưng chưa kịp chạm tới Phù Khanh thì dây đằng bay đến, bao trùm cả không trung, giống như đóa hoa nở rộ trên trời, vừa tỏa sáng vừa nồng nhiệt.

Trong mắt hoa ăn thịt người, cảnh tượng này thật tráng lệ, dây đằng bạc bay đầy trời, toàn thân phát ra ánh sáng tuyệt mỹ giống như tiên cảnh.

Đây là hình ảnh đẹp nhất mà nó từng thấy. Dây đằng giống như thần tiên hạ phàm, không do dự quất về phía nó nhưng lúc này nó lại cảm thấy háo hức, mong chờ.

“Chủ nhân…..” Hoa ăn thịt người đứng sững người lại, nhụy hoa chậm rãi phát ra âm thanh: “Thuần phục tôi đi.”

Nó thậm chí có chút đố kỵ nhân loại đang trong người nó. Vì cái gì mà tên đó lại có vinh dự được y thuần phục. Do đó nó nhả người đàn ông đó ra vứt ông ta sang một bên.

Ánh mắt Phù Khanh hơi rũ xuống, khóe môi gợi lên ý cười.

Dây đằng đón lấy người đàn ông, đưa về cho đám người phía sau. Họ nhốn nháo đón lấy đồng đội của mình, nhanh chóng cứu lấy người đàn ông xấu số.

“Không cần nhìn đến gã ta. Mau thuần phục ta đi.”

Sự hấp dẫn của dây đằng đối với thực vật là vô cùng lớn, hoa ăn thịt người so với đám hoa cúc trong bệnh viện còn lợi hại hơn, cũng thu hút sự chú ý của Phù Khanh hơn.

Đối mặt với sự yêu thích của hoa ăn thịt người, Phù Khanh vươn tay sờ cánh hoa của nó, dịu dàng vuốt ve.

“Như ngươi mong muốn.”

Thuần phục.

Hoa ăn thịt người bị dây đằng xiết chặt, phát ra tiếng rên thỏa mãn. Dây đằng cũng phấn khích khi sắp nuốt được một đóa hoa ăn thịt to lớn nên cả thân hình nó vặn vẹo hưng phấn.

[Thuần phục thành công, dị năng hiện tại là cấp E.]

[Dây đằng cũng được thăng cấp khá nhanh. Ban đầu nó là cấp E nhưng hiện tại đã lên tới cấp D.]

Mọi người đứng từ xa há hốc mồm, đứng như trời trồng.

Bọn họ một bên run sợ vì khả năng thuần phục đóa hoa ăn thịt người hung dữ của Phù Khanh, một bên cảm thấy khó hiểu. Luật pháp của tân nhân loại quy định việc kết liễu những người có trật tự giá trị thấp hơn 10, điều này gần như đã khắc sâu vào nhận thức của mọi người. Kể cả khi người đó là đồng đội, bạn bè lâu năm của mình thì cũng phải ra tay kết liễu. Tuy nhiên, Phù Khanh chỉ là một người xa lạ, vậy vì sao cậu lại ra tay cứu người?

Phía xa, bóng lưng của y thẳng tắp, đỉnh đạc. Y chậm rãi đưa bàn tay gầy gò ra niết nhẹ cánh hoa to lớn của hoa ăn thịt người. Đóa hoa cũng dùng cánh của nó nhẹ nhàng cọ cọ vào tay Phù Khanh. Y quay đầu lại nhìn về phía đám người sau lưng, những người đó khi chạm đến ánh mắt của y đều thấy lạnh sống lưng.

AI: [Thật ra bọn họ không hiểu vì sao ngài lại ra tay cứu người.]

“Bỏ đi, người như bọn ta thường xuyên đối mặt với những kẻ điên hết thuốc chữa, bọn họ chỉ biết điên cuồng tấn công người khác, thần trí mơ hồ. Mỗi một ngày ta đi làm đều phải đối mặt với nguy hiểm, cho dù là vậy thì những bệnh nhân trong bệnh viện vẫn là con người, bất kể ai cũng không có quyền xử tử họ.”

Ánh mắt Phù Khanh lạnh như băng, sâu thẳm như bóng đêm, lại phảng phất sự kiên định, y nhất định sẽ là người thay đổi quy tắc cũng như cuộc sống của đám người này.

“Chuyện đó bọn họ không làm được nhưng ta thì chưa từng thất bại.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp