Ta Mở Bệnh Viện Tâm Thần Ở Tương Lai

Bệnh viện tâm thần [1]


1 tháng

trướctiếp

Phù Khanh, nam, 26 tuổi, cao 1m80. Viện trưởng trẻ nhất từ trước đến giờ của bệnh viện viện tâm thần trực thuộc thành phố X, xu hướng tính dục chưa rõ. Bởi vì toàn bộ tình yêu của y đều dành hết cho công việc và bệnh viện.

Nhưng hôm nay, y theo thường lệ đi thang máy xuống khu bệnh nhân lại phát hiện tình yêu của mình đã không cánh mà bay.

“Đinh—đã đến tầng ngầm số hai”

Cửa thang máy mở ra, mùi ẩm thấp, tanh nồng ập vào mặt y, cảnh tượng trước mắt khiến tim Phù Khanh như muốn ngừng đập.

Cửa kim loại bị rỉ sét, bức tường gạch men bị phủ đầy rêu xanh, mặt đất cẩm thạch vốn dĩ phải bóng loáng nay lại phủ kín mạng nhện. Trên tường dán một bảng thông báo phủ đầy bụi, chỉ có thể mơ hồ thấy được dòng chữ ‘Khu bệnh nhân tầng 2 của bệnh viện tâm thần trực thuộc thành phố X’, đây là chỉ dẫn duy nhất cho thấy rằng y không đi sai chỗ.

Bệnh viện vốn dĩ rất sạch sẽ, mỗi một nơi đều bóng loáng, tất cả ngóc ngách trong bệnh viện đều là tâm huyết của Phù Khanh, có thể nói bệnh viện này chính là tình yêu của y. Nhưng mà nhìn tình yêu của mình biến thành đống bầy hầy này, trái tim y tràn ngập kinh ngạc lẫn phẫn nộ.

Bỗng nhiên, điện thoại trong túi rung lên một cái.

[AI được kích hoạt thành công! ]

[Hiện tại là ngày 11/04/2149, chào mừng ngài đi đến 100 năm sau! ]

Âm thanh không ngừng vang vọng trong không gian yên tĩnh rồi tắt ngúm.

Khuôn mặt phản chiếu trên màn hình điện thoại lộ vẻ anh tuấn thanh tú, con ngươi màu xanh xám nhìn chằm chằm vào màn hình, đôi môi mỏng tái nhợt mấp máy.

[Tôi là thiết bị do Viện Nghiên Cứu Trung Ương phát minh, hiện đang được cài đặt trong điện thoại của ngài. Ngài có thể hoàn toàn tin tưởng tôi, xin hãy yên tâm, tôi biết ngài đang rất hoảng loạn, tôi sẽ…]

Lời vừa nói ra, AI nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một gương mặt hốt hoảng của nhân loại. Sau đó, nó có thể đóng vai một cỗ máy tri kỉ an ủi kí chủ, cứ vậy mà nắm lấy quyền chủ đạo.

Nhưng mà nó lại nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo đến tuyệt vọng.

“Cho mày 3 phút đem mọi chuyện giải thích rõ ràng cho tao.”

AI: [Hả?]

Rồi là tới khúc hoảng loạn chưa?

Ánh mắt lạnh lẽo lướt nhìn màn hình: “Mày còn 2 phút 51 giây.”

[….]

Nó chỉ có thể run rẩy giải thích cho Phù Khanh mọi chuyện.

Sau khi Phù Khanh mất tích nửa năm thì mạt thế xuất hiện.

Những biến dị kỳ quái bao phủ toàn bộ thế giới. Sinh vật toàn cầu phát sinh biến dị, trở nên bất lão bất tử, điên điên khùng khùng, đáng sợ như quái vật. Công trình khắp nơi nhanh chóng biến thành đống phế tích, cho đến thời điểm hiện tại các loại biến dị này vẫn đang tồn tại, chúng phiêu dạt khắp nơi biến vô số sinh vật thành ‘Ác chủng’.

Phù Khanh nhìn đống đổ nát xung quanh, đôi mắt mang theo vẻ u ám, lạnh lùng.

AI giới thiệu xong thì nhanh chóng đưa ra kiến nghị: [Bệnh viện này thuộc vào khu vực chết. Mời ngài nhanh chóng rời khỏi đây, duy trì trật tự giá trị ở mức ổn định trước khi đến khu an toàn!]

Phù Khanh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, lưu loát hỏi: “Trật tự giá trị là gì?”

[Trật tự giá trị là chỉ tiêu biến dị. Ban đầu chỉ số là 100 nhưng khi ở khu vực chết sẽ tự động giảm xuống, đồng thời sẽ bị ảo giác, tinh thần bị ảnh hưởng. Khi giá trị bằng 0 thì sẽ bị biến đổi thành Ác chủng. ]

Phù Khanh nhìn về phía điện thoại, màn hình hiển thị một con số màu đỏ cực lớn. Lúc y nhìn về phía màn hình thì con số đang từ 99 hạ xuống còn 98, đoán chừng qua khoảng 5 phút nữa thì xuống 97.

Thời gian ít ỏi, tuy không đành lòng nhưng y vẫn nhanh chân rời khỏi bệnh viện.

Bệnh viện chia làm 4 tầng, hai tầng ngầm và hai tầng trên mặt đất, y chỉ cần đến lầu 1 là có thể rời khỏi nơi này.

Nhưng mà đến cửa cầu thanh thì bị chặn lại. Vì để phòng những phần tử nguy hiểm trốn viện, mỗi một cửa cầu thanh đều có lắp thêm cửa sắt chống sét, chìa khóa do người có chuyên môn phụ trách giữ, cả viện trưởng cũng không có.

Bỗng nhiên, cuối hành lang truyền đến tiếng cười kinh dị: “Haha---tìm thấy rồi---bảo bối, cưng còn chưa chích hai chỗ nữa đó---”

AI giật bắn mình: [Không ổn rồi! Khu bệnh tầng 2 vậy mà có Ác chủng, phải tìm chỗ trốn trước đã….]

AI nói đến khô cổ thì Phù Khanh cũng chịu di chuyển---y di chuyển về phía Ác chủng.

AI: [Tôi không có kêu ngài đi tìm chết a a a! ]

Phù Khanh biểu tình bình thản, bước chân nhanh nhẹn như gió, nói: “Mỗi buổi chiều đều có hai hộ sĩ đến tiêm cho bệnh nhân, chìa khóa cầu thang là do họ giữ.”

Đúng lúc này, ngay khúc rẽ xuất hiện hai con thỏ, chúng quay đầu lại nhìn y, mở miệng cười, lộ ra răng cửa vô cùng lớn.

Hai con thỏ mập mạp, cao lớn, lỗ tài dài chạm đất. Đôi mắt màu đỏ có chút giống mắt rắn, nhìn nhìn y, cổ họng phát ra tiếng cười. Chúng mặc quần áo hộ sĩ, tay giống như tay người, đang cầm một thùng đựng ống tiêm đầy tràn đến nỗi thuốc trong ống tiêm chảy cả xuống đất.

AI: [Ngài nói đây là hộ sĩ ?]

Phù Khanh: “Đồng phục hộ sĩ, ống tiêm, không đúng sao?”

AI: […..]

Nó rốt cuộc cũng nhận ra, ký chủ của nó là một nhân vật to gan lớn mật đến cỡ nào.

[Ác chủng tư duy hỗn loạn, lực công kích cường hãn, ngài không phải là…]

Lời nói của nó bị đánh gãy bởi con thỏ hộ sĩ, đôi mắt thỏ rất kì lạ, đồng tử dẹt như rắn, lia đôi mắt lạnh lẽo lên người Phù Khanh, nhếch môi: “Tìm được ngươi rồi, bảo bối nhỏ.”

Không kịp nữa rồi! AI trơ mắt nhìn con thỏ cúi đầu xuống, một tay lấy ống tiêm, tay khác chụp đầu Phù Khanh.

Không thể nào? Lẽ nào nó vừa mới kết nối với ký chủ thì ký chủ liền đi đời nhà ma.

AI nhắm mắt, không dám nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trước khi móng vuốt của con thỏ rơi xuống đầu của y, Phù Khanh mở miệng: “Đơn thuốc của cô đâu? Ký tên xác nhận trước khi tiêm đâu?”

AI tuyệt vọng gào thét: Ngài nói chuyện với Ác chủng cũng vô dụng thôi.

Ấy vậy mà con thỏ thực sự dừng lại. Đôi mắt đỏ chớp chớp, lộ ra vẻ mờ mịt.

Phù Khanh rũ mắt nói: “Đơn thuốc trong túi áo của hộ sĩ.”

Con thỏ như tỉnh mộng, cúi đầu vụng về lục lọi trong túi. Rất nhiều ống tiêm rơi lách cách xuống đất nhưng con thỏ vẫn không tìm được đơn thuốc, đôi mắt đỏ bắt đầu bao phủ tầng hơi nước.

Động tác của con thỏ càng ngày càng gấp gáp, nó lẩm bẩm: “Phải tìm được đơn thuốc…đơn thuốc…Chưa kí tên xác nhận mà tiêm là sẽ bị viện trưởng phê bình….”

Nhân lúc con thỏ lục lọi, Phù Khanh tiến đến nhặt một cái kim tiêm.

Thỏ hộ sĩ đột nhiên ngẩng đầu, hung tợn nhìn về phía y: “Không được nhúc nhích! ”

Phù Khanh ngẩng đầu, đôi mắt xanh xám vô cùng bình tĩnh, môi mỏng mấp máy, lộ ra vẻ tàn nhẫn khiến thỏ hộ sĩ như rơi xuống vực sâu: “Quản lí an toàn điều thứ nhất, hộ sĩ có nghĩa vụ phải giữ gìn ống tiêm thật tốt, không để cho bệnh nhân vô tình nhặt được, tránh gây thương tích không đáng có. Người vi phạm sẽ bị xử lí như thế nào?”

Thỏ hộ sĩ bị xịt keo tại chỗ, không còn dáng vẻ hung tàn nữa. Nước mắt từ trong đôi mắt to bự rớt ra như mưa:

“Tôi vậy mà phạm tới hai lỗi, ô ô ô---”

Con thỏ vốn là hộ sĩ của bệnh viện này, khi tận thế đến, nó không biết phải làm sao, hoang mang tột độ. Chính vì vậy mà bỏ lỡ cơ hội đến khu an toàn, cuối cùng biến thành Ác chủng. Nó chỉ lưu lại được chút thần trí cùng kí ức, không nhận ra ai cả. Nhưng vẫn nhớ đến quy tắc của viện trưởng, cùng với việc tiêm định kì cho bệnh nhân.

Hai con thỏ hộ sĩ bỗng nhiên ngừng khóc, đem cái đầu to bự hướng về phía Phù Khanh, thút thít nói: “Xin cậu đừng nói cho viện trưởng biết.”

Phù Khanh gật đầu: “Ta sẽ không nói.”

Con thỏ thở phào một cái, nhanh nhẹn nhặt toàn bộ kim tiêm dưới đất lên, cất cẩn thận, xoay đầu chạy trốn.

AI lúc này cả người choáng váng, vẫn chưa get được tình huống trước mắt.

Viện trưởng rốt cuộc đã để lại cho họ bao nhiêu kí ức khủng bố vậy, ngay cả khi biến thành Ác chủng cũng còn sợ hãi như vậy.

Nhưng mà cũng may, nó nhẹ nhàng nói: [May mắn là Ác chủng đã đi rồi! ]

Phù Khanh cất giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Đợi đã.”

Con thỏ: ”……”

AI: [……]

Y ôm cánh tay, từng bước tiến đến gần, thanh âm ôn hòa xen lẫn nghiêm khắc: “Thù lao bảo vệ bí mật, ta muốn chìa khóa của cô.”

Thỏ hộ sĩ như học sinh đang trốn học mà gặp hiệu trưởng, bất chấp tất cả, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, vì thế nó tháo chìa khóa bên hông ra, ném về phía Phù Khanh, sau đó co giò bỏ chạy thục mạng.

AI nhìn trân trối, màn hình nhấp nháy: [Được luôn hả? ] 

Phù Khanh vui vẻ nhặt chìa khóa trên đất, chìa khóa cùng cửa sắt đều được chế tạo từ vật liệu chống rỉ nên đến giờ vẫn còn khá mới. Y đi về phía cửa sắt, tra khóa, mở cửa, bước lên cầu thang.

Y đột nhiên dừng bước.

Phù Khanh không cần quay đầu lại, cơ thể lách sang trái, nghiên người né tránh!

Ầm---

Một bình nước khoáng chứa ống tiêm nặng nề rơi xuống cạnh y, nền gạch vỡ nát!

Con thỏ kia vừa rồi giả bộ rời đi, thực tế là đợi ở chỗ này đánh lén y. Con thỏ hai mắt đỏ bừng, cả người ngập sát khí: “Ngươi đã biết chuyện ta vi phạm quy định, ngươi nhất định phải chết! ”

Nhưng trực giác cùng phản xạ của Phù Khanh tốt hơn nó nghĩ nhiều.

Đánh lén thất bại, thỏ hộ sĩ tức giận, móc kim tiêm ra, nhìn về phía Phù Khanh, ý đồ muốn đâm kim vào cổ y.

Nhưng mà Phù Khanh nhanh chóng lấy ra chiếc kim mình nhặt lúc nãy, động tác thuần thục, cắm vào cổ thỏ hộ sĩ.

Thỏ hộ sĩ sững sờ, thân thể to lớn ngã ầm xuống đất, giống như bóng bay bị xì hơi từ từ nhỏ xuống, ngay cả đồng phục hộ sĩ cùng kim tiêm cũng trở về kích thước thật.

Đôi mắt đỏ của thỏ hộ sĩ nhìn người nam nhân cao gầy đang từ từ ngồi xổm trước mặt mình. Mái tóc xám đậm rũ xuống cần cổ trắng nõn, đôi mắt xanh xám đạm mạc lại lộ ra sự tin cậy không thể hoài nghi. Vẻ mặt y cũng không tính là nghiêm túc, đuôi mắt thoáng rũ xuống nhưng cả người toát lên khí chất không giận tự uy.

Y vươn tay, dịu dàng vuốt đầu thỏ trấn an, tựa như giáo viên an ủi học sinh. Xương cổ tay vì động tác này mà lộ ra tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Thỏ hộ sĩ mơ màng, cảm thấy đã gặp người này ở đâu rồi.

Tóc xám, mắt xanh xám, tay thon gầy,..

Đó không phải là….viện trưởng sao?

Thỏ hộ sĩ xịt keo cứng ngắc, đôi mắt trừng lớn, hai tay như mất sức, lỗ tai dựng thẳng lên, hai chân mềm nhũn.

Cái tay xinh đẹp kia nhấc bổng nó lên, nâng mặt bắt nó đối diện với khuôn mặt xinh đẹp mà tà ác kia.. Môi mỏng tái nhợt cong lên nụ cười: “Nhớ ra rồi? ”

Thỏ hộ sĩ vừa rồi còn sợ viện trưởng, giờ phút này nó thật muốn nhào vào lòng viện trưởng.

Viện trưởng!

Bệnh viện tâm thần này lại có viện trưởng rồi!

Bọn họ sợ y, cũng yêu y.

Bọn họ trốn y nhưng không thể không có y.

Thỏ hộ sĩ mừng như điên, nước mắt không khống chế được rơi lả tả.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên tiếng thông báo của AI

[trật tự giá trị giảm xuống 80, kích hoạt giai đoạn 1 ]

[Dị năng của ngài là----]

[Thuần phục.] 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp