Ta Mở Bệnh Viện Tâm Thần Ở Tương Lai

Khu an toàn [1]


1 tháng

trướctiếp

“Đã kết toán xong---Cấp bậc cuối cùng của nhiệm vụ lần này là C+!”

“Cảm tạ các vị đã vì nhân loại lấy về thêm một mảnh đất! Điểm thành tựu và tiền thưởng đều sắp chuyển vào tài khoản, các vị nhớ kiểm tra và xác nhận”.

Vương Cẩn và Vương Du kích động mở quang não ra. Đột nhiên, họ ngẩng đầu: “Tiên sinh, cái này hơi nhiều rồi, ông không tính sai đó chứ”.

Sứ giả công hội đáp: “Mỗi một lần hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi đều sẽ dùng dụng cụ để đo sóng dao động mà Ác chủng để lại, đây cũng là cơ sở để xác định độ khó cũng như thù lao nhận được từ nhiệm vụ. Đây đều là kết quả mà dụng cụ đo được, tuyệt đối không có sai sót”.

“Nhưng mà thù lao này gấp ba lần so với mức bình thường của nhiệm vụ cấp C+”.

Bỗng nhiên, sau lưng bọn họ truyền đến tiếng bước chân xen lẫn tiếng cười ồn ào.

Sắc mặt của sứ giả công hội thay đổi, ông ta kéo hai anh em sang một bên, cảnh giác nói: “Nơi này có Ác chủng lưu lại! Cẩn thận!”

Khuôn mặt sứ giả trở nên nghiêm túc, ngay cả vũ khí cũng đã rút ra sẵn.

Hai anh em vội vàng cản lại: “Từ từ….Chúng đều là…”

Một giọng nam ôn hòa, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ vang lên: “Chào ngài, bọn họ chỉ là lâu rồi chưa gặp được nhân loại nên có hơi kích động, bọn họ sẽ không tấn công người khác đâu, ngài yên tâm. Cảm phiền ngài bỏ vũ khí xuống”.

Sứ giả sửng sốt, cách ông mấy mét là mấy Ác chủng thỏ đang đứng vô cùng ngoan ngoãn, chúng ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn về một phía.

Một thân ảnh thon gầy, đỉnh đạc từ từ đi đến, áo blouse trắng nhuốm vẻ mệt mỏi, sương gió nhưng thần thái lại khiến người ta thất thần.

Đôi mắt sứ giả trừng lớn, đại não chết máy, đứng sững tại chỗ!

Đám Ác chủng đó vậy mà lại nghe lời người đàn ông này!

Hai anh em như hiểu nghi hoặc của sứ giả: “Phù tiên sinh có dị năng thuần phục Ác chủng, ông yên tâm đi”.

Sứ giả kinh ngạc thành tiếng: “Hèn gì điểm thành tựu và tiền thưởng lại cao như vậy! Chỉ có rất ít nơi đặc thù thì Ác chủng mới lưu lại! Mà các nơi đặc biệt như vậy lúc kết toán sẽ cho kết quả cao bất ngờ!”

Vương Cẩn và Vương Du bây giờ mới biết được còn có chuyện như vậy.

Người có thể thuần phục được Ác chủng thật sự quá hiếm, cho nên dù bọn họ là dân có kinh nghiệm cũng lần đầu tiên nghe đến.

Sứ giả cực kì kích động, vội vàng đi qua, hơi gật đầu với Phù Khanh: “Tiên sinh, thật ngại quá. Tôi không biết ngài cũng là dị năng giả tham gia nhiệm vụ lần này. Xin hỏi họ tên của ngài là?”

“Tôi tên Phù Khanh”.

“Phù Khanh?” Làm nhân viên chuyên kết toán nhiệm vụ đã nhiều năm, mối quan hệ lẫn kiến thức của ông đều rất rộng nhưng cũng mới nghe cái tên này lần đầu.

Gặp phải tình huống xấu hổ, một đống lời muốn nói trong bụng cũng nuốt về, không khí trở nên yên tĩnh.

Hai anh em đành phải cứu vãn tình hình: “Tuy nội dung nhiệm vụ lần này là đặt thiết bị chặn sóng dao động biến dị nhưng nếu không có Phù tiên sinh, anh em chúng tôi cũng chỉ có thể chờ chết. Phù tiên sinh, hay là chúng ta trao đổi mã số liên lạc đi, tôi đem thù lao lần này chuyển hết cho ngài”.

Trao đổi mã số với lão đại, nói không chừng sau này còn có thể hợp tác lâu dài.

Phù Khanh chỉ bình tĩnh cười: “Ngại quá, tôi không có tài khoản”.

“Là sao?” 

Phù Khanh vô tội nói: “Đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ, hơn nữa cũng chỉ là tình cờ, đến cả tài khoản nhận nhiệm vụ cũng chưa có”.

Một trận im lặng tràn khắp không gian. 

Bang---

Tiếng quang não rớt xuống đất phá vỡ sự yên tĩnh, Vương Du run rẩy hỏi: “Vậy…Đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm như vậy?”

Phù Khanh nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Hai anh em như muốn ngất xỉu đến nơi.

U là trời, lần đầu làm nhiệm vụ mà đã mạnh như vậy! Đây…rốt cuộc là thần tiên phương nào vậy?!

Phù Khanh như nhớ tới gì đó, bổ sung thêm: “À đúng rồi, hai người không cần gọi tôi là lão đại đâu. Thật ra tôi chỉ mới cấp E thôi”.

Hai anh em: “…….”

Nhân lúc hai anh em còn đang sốc, Phù Khanh kéo sứ giả sang một bên: “Ngại quá, tôi muốn đăng kí một tài khoản thì phải làm thế nào?”

Sứ giả từ khiếp sợ hoàn hồn, ánh mắt nhìn về Phù Khanh tràn đầy kinh ngạc lẫn kính sợ, cười khổ một tiếng: “Phù tiên sinh, không ngờ vấn đề của cậu lại là chuyện này. Chuyện này rất đơn giản, cậu cứ giao cho tôi”.

Phù Khanh cười nhẹ: “Cảm ơn, xem như lần này tôi nợ ngài một ân tình”.

Một trăm năm trôi qua, trật tự trong xã hội sớm đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, y hiện giờ là một kẻ không có thân phận, không có hộ khẩu, muốn tự mình làm tài khoản nhất định sẽ gặp chút khó khăn.

Mấy tiếng sau, sứ giả quay lại bệnh viện. Ông ta không những đăng kí cho Phù Khanh một tài khoản nhận nhiệm vụ mà còn mua luôn quang não cho y.

Đối với sự ngạc nhiên của Phù Khanh, ông ta chỉ cười cười: “Phù tiên sinh, dị năng mà ngài sở hữu là thuần hóa Ác chủng. Đây là loại dị năng hiếm có, tôi biết sau này ngài sẽ có nhiều thành tựu to lớn, lần giúp đỡ này cũng là tôi muốn tạo quan hệ tốt mà thôi”.

Phù Khanh hoàn toàn không có ghi chép thân phận, nhìn như thế nào cũng giống người có hoàn cảnh phức tạp, có nhiều bí mật trên người. Nếu ông ta có thể giúp cậu giải quyết việc gấp trước mắt thì sau này cũng có cho mình nhiều thêm một mối quan hệ hữu ích.

Phù Khanh im lặng, sau đó gật đầu: “Cảm ơn”.

Giao tiếp với người thông minh đúng là thoải mái vô cùng.

Sứ giả ôn hòa bật cười, lễ độ cúi người: “Tôi tên Khương Kỳ, là người của tổ chức ‘Ngũ thệ ước’, nhiệm vụ trong công hội là kết toán”.

Sau đó, ông ta lấy ra một tấm danh thiếp nhét vào túi áo của Phù Khanh. Lúc xoay người rời đi còn không quên nháy mắt với y: “Có việc cần thì cứ đến tìm tôi”.

Phù Khanh hơi nhíu mày nhìn theo bóng dáng rời đi.

Khương Kỳ vừa mới đi khỏi, hai anh em Vương Cẩn và Vương Du lập tức đến tìm Phù Khanh: “Phù Khanh, điểm thành tựu và tiền thưởng của chúng tôi lần này đều chuyển hết cho cậu”.

AI trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ: [Đừng từ chối bọn họ, ngài đang cần chúng.]

Phù Khanh nhận lấy điểm và tiền, hai anh em cũng vì có được tài khoản của lão đại mà vui vẻ.

Phù Khanh thản nhiên nói: “Đi ăn chút gì không?”

“Được!” Vương Cẩn gật đầu. “Chúng ta đi thành phố! Để cảm ơn, hôm nay tôi mời!”

Bệnh viện tâm thần đang ở bên cạnh một khu vực vừa được sáp nhập không lâu, vẫn còn đang khai phá nên chỉ vừa đi khoảng 5km đã rất náo nhiệt.

Kiến trúc đều thuần một màu xám của xi măng, người tới kẻ lui đều là dáng vẻ mệt mỏi nhìn không giống người dân địa phương mà giống dân nhập cư hơn.

“Phù tiên sinh, cậu muốn ăn gì?”

Phù Khanh không biết đồ ăn, thức uống có thay đổi gì không nên nói: “Hai người chọn đi.”

Hai anh em lập tức hào hứng, chưa kịp để Phù Khanh lo lắng bọn họ sẽ phung phí thì hai anh em đã dắt Phù Khanh tới một gian hàng nhìn khá giản dị, bên ngoài cũng không trang trí nổi bật.

Đẩy cửa bước vào, nội thất bên trong cũng không giống quán ăn mà giống quán nước hơn.

“Ông chủ, cho ba phần khoai lang đỏ”.

Đợi một lát là đồ ăn cũng được bưng lên, không giống với bữa tiệc lớn trong tưởng tượng của Phù Khanh lắm. Trên bàn là một cái đĩa nhỏ, có xà lách và hai miếng táo được cắt khá khiêm tốn, thịt ức gà luộc lớn bằng lòng bàn tay cùng với một dĩa khoai lang đỏ được luộc chín mềm.

Có điều hai anh em cứ như đang ở trên bàn tiệc lớn, ân cần mà tiếp đãi Phù Khanh, ông chủ đứng một bên, xem bọn họ như khách quý, không ngừng châm nước.

Phù Khanh nhìn dáng vẻ hớn hở của hai anh em cũng ý thức được rằng bàn đồ ăn này đối với người ở thời đại này rất xa xỉ.

AI: [Thời đại này đất đai khan hiếm, ruộng không đủ dùng.]

Phù Khanh im lặng, y thuận miệng nói lời khách sáo mới biết được hai anh em này tuy không tính là khó khăn nhưng cũng một tuần mới ăn thịt một lần, hai ba tháng mới ăn trái cây một lần.

Chi phí là dùng tiền thưởng ban nãy mà bây giờ gọi là ‘đồng nhân loại’ để trả. Khu an toàn không có quá nhiều việc làm, tiền phần lớn đều đến từ việc làm nhiệm vụ.

Chầu này tiêu tốn hơn 300 đồng nhân loại, số tiền kiếm được từ việc bán mạng làm nhiệm vụ bệnh viện tâm thần cũng chỉ có 10 vạn. Chỉ tính riêng tiền ăn thì hai ba tháng phải đi làm nhiệm vụ một lần, nếu trong nhà còn có người già trẻ nhỏ vậy thì áp lực càng nặng nề hơn.

Vì để giảm bớt áp lực, Công hội Trung ương mới phát minh ra dịch dinh dưỡng, tiền cơm mỗi ngày có thể tiết kiệm cỡ mười đồng nhưng chỉ dùng để lấp đầy bụng chứ hương vị thì rất khó nuốt.

“Các anh luôn nói công hội gì đó? Rốt cuộc đó là gì vậy?”

Hai anh em nhìn nhau, cười cười, dường như không để tâm đến việc khuyết thiếu thường thức của Phù Khanh: “Sau khi mạt thế buông xuống, nhân loại trở nên vô tổ chức. Cho nên, một nhóm người mạnh nhất đã tập hợp lại, cố gắng phục hồi khoa học kĩ thuật của nhân loại, cũng tổ chức quản lí xã hội. Tổ chức này chính là công hội”.

Phù Khanh cái hiểu cái không gật đầu.

“Phù tiên sinh, anh em chúng tôi là người của hội ‘Sói hoang’, tuy rằng không phải là hội lớn gì nhưng cũng có được hai mẫu ruộng và 23 thành viên. Không biết ngài có hứng thú gia nhập không?”

Phù Khanh nhẹ nhàng lắc đầu.

Y còn có rất nhiều cố nhân ở bệnh viện tâm thần cần y chăm sóc, không thích hợp để gia nhập vào một tổ chức nào đó.

Vương Cẩn cũng đoán được chuyện này, hắn cũng không nói nhiều, năng lực của Phù Khanh cũng không phải thứ mà bọn họ có thể đụng tới.

Cơm nước xong xuôi, Vương Cẩn và Vương Du dạy Phù Khanh ít tính năng của quang não, sau đó về nhà báo bình an.

“Phù tiên sinh nếu có chuyện không hiểu thì có thể đến văn phòng làm việc gần nhất của công hội. Mua đất, lập đội hay nhận nhiệm vụ đều ở đó.”

Phù Khanh cảm ơn họ, dựa theo bản đồ trên quang não, rất nhanh đã tìm được văn phòng làm việc của công hội.

Nhưng mà lúc này, ở trước cổng văn phòng đang có một đám người tụ tập.

Trước cửa có một cái màn hình lớn, đây chính là bảng xếp hạng số liệu của toàn bộ khu an toàn hay còn gọi với cái tên khác là ‘mạng lưới khu an toàn’.

"Trời đất! Nhiệm vụ vừa rồi cũng quá ảo ma?  Một nhiệm vụ C+ mà kết toán 10 vạn đồng nhân loại và 1500 điểm thành tựu”.

“Nhiệm vụ đứng đầu bảng kết toán lần này vậy mà không phải là nhiệm vụ cấp A”.

“Đây là do vị đại thần nào oanh tạc vậy?”

“So với việc này, tui càng muốn biết nhiệm vụ cấp C+ làm sao mà nhận được kết toán khủng như vậy, khóc chết mất. Tui cũng làm một cái nhiệm vụ cấp C+, cuối cùng chỉ có 500 điểm, người so với người đúng là tức chết”.

“Nhiệm vụ nhóm…người nhận là hội ‘Sói hoang’?” 

“Tui biết cái hội này, cũng chỉ ở mức trung bình thôi, đây là ôm được đùi của vị lão đại nào rồi hả?”

“Ganh tị quá đi…Tui cũng muốn ôm đùi!”

Đám người chen chúc nhau, Phù Khanh lịch sự kêu họ nhường đường, vất vả lắm mới đến được cửa của văn phòng làm việc.

Người bên cạnh đều chăm chú vào màn hình nên không ai chú ý đến y, Phù Khanh đi vào trong quan sát những thông báo trên tường, dựa vào đó mà nắm thêm được chút thông tin về khu an toàn.

Thù lao sau khi kết toán có hai loại, một là đồng nhân loại, đây chính là đơn vị tiền tệ chung của khu an toàn, một loại khác là điểm thành tựu, chúng dùng để giúp đăng kí thành lập và tăng cấp hội. Phải gia nhập hội thì mới được phép tiếp nhận và thực hiện nhiệm vụ.

Phù Khanh ý thức được trong nhà có già có trẻ nên y không thể gia nhập bất kì hội nào, chi bằng y tự mình lập hội.

Điểm thành tựu để lập một hội cấp thấp nhất trùng hợp là 1500 điểm, y điền vào biểu mẫu đăng kí thành lập, lúc đến mục tên hội, y không chút do dự viết ‘Bệnh viện tâm thần trực thuộc thành phố X’. Sau khi kiểm tra lại một lần thì đưa cho nhân viên, vậy là giờ y đã có hội cho riêng mình.

Nhân viên nhận biểu mẫu, sau đó kiểm tra lại rồi thông báo cho y một vấn đề: “Tiên sinh, chúng tôi không thấy trên hệ thống có đất thuộc sở hữu của hội, anh không mua đất để làm căn cứ cho hội sao?”

Phù Khanh nhíu mày: “Là ý gì?”

Nhân viên kiên nhẫn giải thích: “Dựa vào luật pháp của tân nhân loại, đất đai lấy lại được từ các nhiệm vụ thì thuộc về toàn bộ nhân loại, quyền sử dụng các mảnh đất này sẽ được công hội bán đấu giá, giúp các hội có cơ hội mở rộng lãnh thổ. Vì thế anh phải mua một mảnh đất để sử dụng”.

Phù Khanh đồng tử co chặt.

Thù lao cho nhiệm vụ lần này, lại không phải là quyền sở hữu mảnh đất đó.

Y nhìn về phía bản đồ mà nhân viên đưa cho, thấy được ghi chú trên mảnh đất bệnh viện của y là ‘Chưa có chủ sở hữu’.

Phù Khanh nhanh chóng nói: “Tôi mua mảnh này”.

Mỗi một người đều có quyền mua lại bệnh viện, thật may là y tới kịp, bệnh viện tâm thần vẫn chưa bị bán đi. Nếu y đến trễ thêm vài ngày, nói không chừng bệnh viện tâm can bảo bối của y sẽ bị hội khác coi như một mảnh đất bình thường mà mua về dùng.

“Được, mảnh này có giá 20 vạn đồng nhân loại.” Nhân viên lại ngẩng đầu: “Tiên sinh, tài khoản của anh không đủ”. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp