Ta Mở Bệnh Viện Tâm Thần Ở Tương Lai

Bệnh viện tâm thần [6] - Kết thúc


1 tháng

trướctiếp

[Tốc độ đã chậm lại. Hiện tại, trật tự giá trị là 16.]

"Trang bị đang được kích hoạt với tốc độ nhanh nhất, tiến độ hiện tại là 52%”. Vương Du nhìn chằm chằm vào trang bị, không dám phân tâm.

“Cố gắng thêm 3 phút nữa”.

[Trật tự giá trị 13.] 

[Trật tự giá trị 11.]

[Trật tự giá trị 5.]

‘Tít…tít.. tít..’ Trang bị chặn sóng biến dị hoạt động bình thường.

Trật tự giá trị cuối cùng cũng dừng ở 3.

Tất cả mọi người thở phào một hơi, hai anh em muốn tới đỡ Phù Khanh nhưng chưa kịp thì y đã ngã xuống.

“Phù tiên sinh!"

Thời điểm Phù Khanh tỉnh lại trời cũng đã sáng. Y có chút mơ màng, giơ tay sờ sờ đầu con thỏ đang túc trự bên cạnh mình. Thì ra không phải là mơ.

AI: [Nếu ngài lại lần nữa thuần phục chính mình thì lần sau tỉnh lại có thể là đang nằm trong quan tài.]

“Sẽ không có lần sau”. Phù Khanh đầu đau như búa bổ ngồi dậy.

“Là tình huống khẩn cấp thôi”.

AI hừ một tiếng giống như giận dỗi, không thèm để ý đến y.

“Lý Ấu Tình, em đi kiểm tra xem bệnh viện còn có bao nhiêu người”.

Lỗ tai Lý Ấu Tình dựng lên một chút, cô gật đầu thật mạnh. Chỉ lát sau, báo cáo về toàn bộ tình huống trong bệnh viện đều ở trên tay của Phù Khanh.

Tầng ngầm có 10 thỏ hộ sĩ. Hai tầng còn lại có một nhóm quái vật hoa cúc từ bên ngoài chạy đến. Sân thượng là khu của bác Chu và nhóm thực vật của bác ấy. Tất cả những kẻ điên đều đã chạy trốn sau khi mạt thế buông xuống.

Sau khi trang bị được kích hoạt, Ác chủng chiếm giữ chỗ này cũng đã rời đi, chỉ còn lại Phù Khanh và đám Ác chủng của y.

Phù Khanh vuốt đầu thỏ nhẹ giọng hỏi: “Đã không còn sóng biến dị, các em có xuất hiện những tình trạng không thoải mái không?”

Đám thỏ ngây thơ, mở to mắt lắc đầu.

AI: [Thuần phục của ngài còn có một tác dụng khác. Những Ác chủng bị ngài thuần phục có thể được che chở, cho dù thoát khỏi sóng biến dị cũng vẫn không sao.]

Phù Khanh đem đám thỏ từng người từng người một sắp xếp ở các khu vực quản lý khác nhau. Tuy nhiên bệnh viện của y lại phát sinh những tranh chấp mà y không ngờ tới.

Thỏ hộ sĩ dẫu miệng: “Quái vật hoa cúc đều là kẻ ngoại lai, các ngươi không nên ở chỗ này. Chúng ta mới là tiểu bảo bối duy nhất của viện trưởng”.

Nhóm của hoa cúc phi thường ủy khuất đáp lại: “Viện trưởng đã hứa sẽ ăn bọn ta, không thể lật lọng. Huống hồ nếu không có bọn ta thì bệnh viện tâm thần này sẽ cúp điện”.

Đám thỏ hộ sĩ nghe được hai chữ cúp điện thì rầu rĩ không vui mà ngậm miệng. Phù Khanh dường như nhận ra gì đó. Hoa cúc lầu hai có thể phát điện, nhìn sao cũng giống như là cố ý cung cấp cho bệnh viện.

Bác Chu nói: “Hoa cúc không phải là tự mình tới mà là hắn đem hoa cúc đưa tới chỗ này. Hắn đưa cho bác chăm sóc nói là có thể trợ giúp bệnh viện, cho nên bác liền làm theo”.

“Hắn?” Phù Khanh nhạy bén nhíu mày.

“Là ai?”

Hoa cúc và bác Chu bắt đầu ấp úng: “Bọn ta không biết hắn. Chỉ biết hắn rất cường đại hơn nữa cũng sẽ thường đến đây”.

Lúc đầu khi biến thành Ác chủng, trí lực của bọn họ khá thấp nên không nhớ rõ cũng là bình thường. Phù Khanh không hỏi ra được đáp án nên cũng bỏ qua.

Hai anh em đứng trước cửa bệnh viện tâm thần chờ nhân viên nghiệm thu kết quả đến nên nhân cơ hội này Phù Khanh lại một lần nữa xem kỹ lại bệnh viện.

Bệnh viện này đã từng là công trình của viện nghiên cứu trung ương nên chất lượng vật liệu rất tốt. Có điều trải qua thời gian dài, sắt thép bị rỉ sét, rong rêu bám đầy, gạch cũng bị bể nát. Rõ ràng vẫn là kiến trúc quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ.

Tầng ngầm số 2 là khu giam giữ. Giống như cái tên nơi đây giam giữ những kẻ điên có siêu năng lực. Bệnh của bọn họ không thể chữa khỏi. Trong đó tầng 2 là nơi nguy hiểm nhất.

Dọc theo hành lang của bệnh viện tâm thần, y quyến luyến xem mỗi một góc, mỗi một tấc đất. Đột nhiên, y dừng lại trước căn phòng tận cùng của tầng 2.

Cuối lầu 2 đều là những kẻ cực kỳ phiền toái. Trên cửa vẫn còn dán tên và biệt danh của họ. Hiện giờ, những đánh dấu này cũng đã mơ hồ không rõ.

Tuy nhiên, lại có một phòng không những cửa vô cùng sạch sẽ, ngay cả bản tên cũng không nhiễm một hạt bụi nhìn qua giống như có người thường xuyên lau dọn, sửa chữa.

Phù Khanh nhìn bảng tên đánh dấu, hầu kết khẽ nhúc nhích.

A14 - Lục Đoạt Lân.

Y xoay cửa nhẹ nhàng đẩy vào. Hình ảnh trong phòng đập thẳng vào mắt. Phù Khanh hơi hoảng hốt, thậm chí có cảm giác rằng chính mình chưa từng xuyên đến tương lai.

Giường đệm được gấp chỉnh tề, tủ quần áo treo mấy bộ y phục bệnh nhân sạch sẽ. Trên bàn còn có cả bút vở, ghi chép cùng ly nước nhựa và hộp thuốc.

100 năm trôi qua, những thứ này không thể nào vẫn còn sạch sẽ, hoàn hảo như vậy, nơi này nhất định có người luôn giữ gìn chúng.

Là một đối tượng bị giam giữ. Hắn sao lại phải giữ gìn những thứ nhỏ nhặt trong phòng của mình? Suy nghĩ vu vơ một hồi, Phù Khanh bỗng nhiên nghĩ đến việc trước khi y xuyên qua một ngày.

Y theo lẽ thường đi kiểm tra dãy hành lang. Sau đó đến trước căn phòng này. Trong phòng, một người đàn ông cao lớn, anh tuấn, dáng vẻ rất tỉnh táo nhìn không ra có chướng ngại tâm lý gì. Hắn tự nhiên ở trên giường gập bụng.

Hắn lớn lên vừa cao lại vừa cường tráng. Đầu tóc đen nhánh, làn da hơi ngăm, cơ bắp chắc nịch mà gọn gàng. Dưới cái nhìn của Phù Khanh, đây là một cơ thể hoàn mỹ, những đường cong không quá phô trương nhưng lại giống như những tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ, vừa e thẹn, vừa khẩn trương.

Phù Khanh cúi đầu viết viết báo cáo giống như không nhìn thấy hắn. Hắn từ từ ngẩng đầu, ánh mắt mong chờ hỏi: “Viện trưởng, chỉ số của tôi có phải hay không là không bình thường nên ngài phải tự mình tiêm thuốc”.

Phù Khanh bình tĩnh đáp: “Tất cả đều bình thường. Hai ngày nữa tôi sẽ không đến đây”.

Hắn nhìn qua có chút mất mát: “Vậy sao?”

Phù Khanh nhớ lại, hắn rất kỳ lạ, mỗi ngày đều mong chờ chính mình phát bệnh, không những không nghĩ đến việc chạy trốn mà ngược lại mỗi ngày đều mong muốn bị viện trưởng trừng phạt. 

AI kéo y từ trong hồi ức ra: [Hai anh em họ Vương kia đang ở trên lầu tìm ngài. Khu an toàn đã phái người nghiệm thu kết quả tới.]

Phù Khanh thu hồi suy nghĩ: “Được. Ta lập tức lên đó”.

Bên ngoài khu an toàn 800km. Một thành phố bỏ đi.

Xi măng cốt thép đã bị năm tháng mài mòn, khoa học kỹ thuật của nhân loại rơi vào nguyên thủy giống như thời đại thần thoại của các vị thần, thời đại mà có những loại quái vật khủng bố. Nơi đây đã từng là kiến trúc cao tầng đẹp đẽ nhưng bây giờ lại bị một cây đại thụ màu đỏ xuyên qua, những thân cây giao nhau che lấp cả khoảng trời. Nơi đây dường như không thể nhìn thấy bóng dáng của khoa học kỹ thuật.

Đột nhiên mặt đất chấn động, đám Ác chủng quỳ rạp xuống đất, dập đầu nghênh đón vương của bọn chúng.

Thân thể to lớn rơi xuống giống như đem cả không gian lấp đầy.

Thân thể chậm rãi biến nhỏ lại hóa thành một người cao lớn, cờ bắp tráng kiện, cả người trần trụi, trên cổ mang một chiếc vòng da, thản nhiên ngồi xuống vương tọa. Hắn không chờ nổi nữa mà lấy ra một tấm ảnh, bộ dạng giống như kẻ nghiện mà hít lấy hít để tấm ảnh.

“Viện trưởng~ Có thể tìm thấy được ảnh chụp của ngài, tôi thực sự rất may mắn”.

Đột nhiên cả người hắn cứng đờ. Cảm ứng ma lực đã biến mất.

Tay phải hắn sờ vào chiếc vòng da, dù phẫn nộ cũng không dám dùng sức: “Ta chỉ xa nhà một chuyến. Vậy vì sao cảm ứng ma lực lại bị chặt đứt?”

Đám Ác chủng phía dưới run bần bật: “Bệnh viện tâm thần đã bị nhân loại chiếm lĩnh”.

Rầm---

Gốc cây to lớn, mấy người ôm mới hết bên cạnh bị đánh gãy. Đám Ác chủng hai hàm răng đánh vào nhau, run rẩy, sợ sệt.

Tiếng cười trong trẻo vang lên. Sau đó giống như giận sôi, cuối cùng là bùng nổ.

“Bệnh viện tâm thần chỉ có thể thuộc về ngài ấy”.

“Nhân loại…các ngươi sẽ phải trả giá đắt”.

Đột nhiên, hắn trở nên bình tĩnh. Ác chủng chi vương giơ tay, lực lượng to lớn tràn ngập bàn tay, hắn vuốt ve cái vòng trên cổ, ánh mắt hung ác đột nhiên trở nên mê hoặc.

Vốn dĩ hắn phải được người giam giữ, vốn dĩ hắn phải được người khống chế từng cử động. Vốn dĩ thời điểm hắn phạm sai lầm phải có người đem hắn nhốt lại, từ từ lấy siết lấy cổ hắn, sau đó lại từ bi ban cho hắn hơi thở.

“Viện trưởng…tôi sẽ đem bệnh viện tâm thần đoạt lại”. Đôi mắt hắn đầy vẻ mê hoặc.

“Sau đó tôi sẽ ở bên ngoài đợi ngài”.

“Phù tiên sinh, ngài ở tầng hầm sao?”

“Tôi ở tầng hầm số 2, sẽ nhanh chóng đi lên”.

Phù Khanh thoát ra khỏi hồi ức, lúc đang muốn rời đi, đột nhiên y dừng chân. Trên mặt đất trước cửa phòng A14 có một cái vòng da, y khom lưng nhặt cái vòng lên. Hình như là vòng dành cho chó. Tuy nhiên lại mất sợi dây dắt. 

Y không nghĩ nhiều, đem vòng da nhét vào trong túi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp