Xuyên Nhanh: Cá Mặn Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 10


2 tháng

trướctiếp

"Đừng quậy."

Thiều Vân Thâm nói nhưng qua hồi lâu vẫn không rút tay lại.

Bạc Nhu biết y đã tha cho mình, dây cung trong lòng đang kéo căng cũng được thả lỏng.

Cô thả tay ra, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy con có thể ăn tiếp không?”

Chưởng môn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, để cô tự biết mà làm.

Bạc Nhu không cách nào khác phải miễn cưỡng giao hết số hạt dưa còn lại cho chưởng môn.

Cảnh tượng này đối với bất kỳ người nào đều rất bình thường, nhưng đối với chưởng môn Thiều Vân Thâm thì lại khiến người ta ɕảɷ ŧɦấყ có chút không bình thường.

Trông bọn họ quá mức thân thiết, không giống như việc mà bình thường đoá hoa cao lãnh như chưởng môn sẽ làm.

“Sư phụ đối với Bạc Nhu tốt thật đấy.” Bạch Niệm Niệm nhẹ giọng nói, như vô tình lại như cố ý để cho Lục Cảnh Lăng nghe được.

Lục Cảnh Lăng không có phản ứng gì, ánh mắt hơi cụp xuống, nhìn xuống đất, quai hàm căng chặt.

"Trở về thôi." Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Hắn nói rồi quay người rời đi, Bạch Niệm Niệm liếc nhìn Bạc Nhu, sau đó mỉm cười dịu dàng với Ô Tử Phong đang nhìn chằm chằm vào nàng ta, rồi cũng rời đi.

Ô Tử Phong ɕảɷ ŧɦấყ rằng Bạch sư tỷ thực sự rất dịu dàng và hiểu thấu lòng người, y như đúc những gì hắn ta tưởng tượng.

Có điều những thứ này cũng không liên quan gì đến hắn ta, điều Ô Tử Phong muốn chính là trở về tìm lại vị tiên nữ kia kìa.

Đáng lẽ họ phải quay lại núi Già Lam ngay lập tức, nhưng không ngờ đến trên đường trở về lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.

Bạo Viêm Thú xuất thế, khí tức của nó không ngừng xao động trong không trung, có lẽ là đang ở gần Mê Điệt Cốc.

Tính cách Bạo Viêm Thú không hề hiền hoà, nó là một sinh vật rất dễ nổi giận, nếu như nổi điên thì nhất định sẽ gây ảnh hưởng đến thôn dân gần đó.

Cho nên Thiều Vân Thâm chuẩn bị đi xem một chút, nếu có cơ hội cũng có thể thu làm đệ tử.

"Ô Tử Phong, mang nàng về đi." Lục Cảnh Lăng nói với Ô Tử Phong.

Ô Tử Phong biết hắn đang nói tới Bạc Nhu, nhưng cơ hội ngàn năm có một như thế này hắn ta cũng muốn đi xem để mở mang tầm mắt.

"Sư huynh, ta không muốn về."

"Đệ có thể đưa nàng trở về sau đó quay lại." Lục Cảnh Lăng cau mày: "Sư phụ sẽ không để ta đi, nếu không ta sẽ không để đệ đưa nàng về. Bạo Viêm Thú rất nguy hiểm, sẽ làm nàng bị thương."

"Vâng." Tuy rằng quay đi quay lại tốn rất nhiều thời gian, nhưng sư huynh nói đúng, khi Hỏa Viêm Thú xuất thế, nhất định sẽ có rất nhiều tu sĩ đến bắt nó. Đến lúc Hỏa Viêm Thú cuồng loạn cũng không ai có thời gian để chăm sóc cho cô.

Ngay tại lúc Ô Tử Phong đang muốn mang Bạc Nhu trở về, thì thấy chưởng môn quay đầu nhẹ nhàng nói với Bạc Nhu: "Theo sau ta."

Sau đó cô cẩn thận di chuyển ra phía sau y, giống như một cái đuôi nhỏ bất động vậy.

"Sư huynh, huynh xem, nàng có chưởng môn trông coi, tuyệt đối an toàn." Ô Tử Phong nói xong thì nhìn về phía Lục Cảnh Lăng, chỉ thấy giữa lông mày hắn cau lại, ánh mắt sâu như biển.

"Sao vậy sư huynh?" Ô Tử Phong nhìn hắn, lại nhìn chưởng môn.

“Không có chuyện gì.” Lục Cảnh Lăng quay mặt đi, không nhìn nữa.

"Sư huynh, bây giờ chúng ta đi bắt Bạo Viêm Thú sao?" Bạch Niệm Niệm đến gần Lục Cảnh Lăng, vươn tay nắm lấy cánh tay của hắn, nhưng bị hắn né ra.

“Trước tiên đi hái Ách Nhĩ quả đã.”

Ách Nhĩ Quả là một loại hoa quả đặc trưng của Mê Điệt Cốc, toả ra hương thơm hấp dẫn, được đa số thú vật yêu thích.

Tuy nhiên, những nơi quả mọc thường là ở các kẽ hở của các vách đá trong cốc nên rất khó hái.

Nhiệm vụ này đương nhiên là của những nam nhân rồi.

"Chờ ở đây, đừng đi quá xa." Thiều Vân Thâm nói với Bạc Nhu, sau khi nói xong, y lấy một cái túi gấm trên người đưa cho cô.

"Mang theo túi gấm này, đừng tháo xuống, có thể đuổi được động vật và côn trùng."

Sau khi buộc túi gấm vào cổ tay Bạc Nhu, y quay người rời đi, Lục Cảnh Lăng đứng ở xa xa thấy một màn này thì cũng thu túi gấm trong tay lại, rồi quay người rời đi.

Ô Tử Phong đã rời đi từ lâu nên trong khu rừng này chỉ còn lại hai nữ nhân là Bạc Nhu và Bạch Niệm Niệm.

Bạc Nhu buộc túi gấm vào cổ tay rồi tìm một nơi sạch sẽ, có tầm nhìn rộng để ở một mình và tận hưởng khung cảnh thiên nhiên.

Hoàn toàn không hề có ý định để ý tới Bạch Niệm Niệm.

Mặc dù trước đây Bạc Nhu cũng như vậy, nhưng bây giờ Bạch Niệm lại ɕảɷ ŧɦấყ không giống như trước.

Trước kia cô vừa nghe lời vừa lặng lẽ, lúc ở bên cạnh cũng không ɕảɷ ŧɦấყ ồn ào, bây giờ tuy những ấn tượng này vẫn còn nhưng sao nàng ta vẫn luôn ɕảɷ ŧɦấყ cô đã thay đổi.

Bạch Niệm Niệm không nói chuyện với Bạc Nhu, quay người đi về phía rừng cây.

Bạc Nhu vẫn còn đang ngơ ngác, cho đến khi nhìn thấy Bạch Niệm Niệm đã biến mất trong nháy mắt.

Không phải nói sẽ ở lại đây chờ bọn họ trở về sao, sao Bạch Niệm Niệm bây giờ lại đi mất rồi?

Mê Điệt Cốc này nguy hiểm như vậy, lỡ như nàng ta xảy ra chuyện gì thì Bạc Nhu càng nghĩ càng không thể ngồi yên được, thế là cô liền đứng dậy đi tìm Bạch Niệm Niệm.

Mê Điệt Cốc rộng lớn bao la, đường đi hiểm trở, khắp nơi đều là cây cỏ nhiều màu sắc toả ra hương thơm ngào ngạt.

Nếu như không phải đang có việc thì không chừng còn có thể ở lại làm vài tấm selfie chất lượng.

Nhưng Bạc Nhu biết rằng những nơi thế này trông càng an toàn thì lại càng dễ dàng nguy hiểm.

Lúc cô đi tới trước một khu rừng thì nghe được bên trong phát ra một loạt âm thanh.

Cô cẩn thận lắng nghe, thì nghe thấy giọng nói của Bạch Niệm Niệm.

Cuối cùng cũng tìm được, may mắn là không xảy ra chuyện gì, Bạc Nhu vừa nghĩ vừa bước nhanh về phía phát ra âm thanh, ngay lúc cô muốn xác nhận xem Bạch Niệm Niệm có gặp nguy hiểm hay không thì một bóng dáng màu đỏ lọt vào trong mắt cô.

Nơi xa xa lóe lên màu đỏ rất dễ thấy, Bạch Niệm Niệm đang đứng đối diện với hắn ta, Bạch Niệm Niệm nói chuyện với hắn ta bằng vẻ mặt rất thoải mái.

"Yên tâm, ta sẽ đưa Bạc Nhu cho ngươi."

Đợi đã, đưa cô cho ai cơ?

Bạc Nhu nhìn người mặc áo đỏ đối diện Bạch Niệm Niệm, nam nhân áo đỏ phất tay áo, giọng nói trầm thấp mang theo một chút lười biếng: "Thuốc kia hiệu quả thế nào? Nhìn dáng vẻ của ngươi thì hẳn là đã đạt được mục đích."

Bạch Niệm Niệm mặt hơi đỏ lên, nhưng nàng ta vẫn chân thành tha thiết nói: "Đa tạ ngươi, bằng không ta cũng không biết phải bao lâu thì sư huynh mới hiểu được tâm ý của ta."

Nam nhân áo đỏ cười cười, hơi nghiêng người nhìn về nơi Bạc Nhu vừa đứng, nhưng lúc này không còn bóng người nào nữa.

"Giúp ta làm việc."

Bạc Nhu không định làm lộ chuyện này, mặc kệ nữ chính làm gì thì làm, cô cứ đi theo hỗ trợ là được rồi.

Nhưng cô trăm triệu lần không ngờ rằng Bạch Niệm Niệm thế mà lại có liên quan đến Phi Nhiễm, quả nhiên không thể coi thường mị lực của nữ chính được, ở đâu cũng được nam nhân theo đuổi.

“Bạc Nhu, muội có thể đi theo ta một lát được không?”

Bạch Niệm Niệm không biết lúc nào đã trở lại, đứng trước mặt cô nói:

"Ta vừa phát hiện ra Ách Nhĩ Quả trong rừng, có điều nó lại hơi cao quá nên ta không thể với tới được. Muội có thể giúp ta được không?"

"Dù sao cũng không thể ở lại đây mãi, chúng ta cứ làm được gì thì làm thôi."

Bạc Nhu khẽ khàng gật đầu: "Vâng, sư tỷ."

Trong lòng Bạch Niệm Niệm nhẹ nhàng thở phào một hơi, Bạc Nhu vẫn dễ lừa như vậy.

Vậy thì mọi việc sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Bạch Niệm Niệm chỉ vào khu rừng nàng ta vừa đi qua: "Ở bên kia đấy, đi thôi.”

Bạc Nhu đứng dậy muốn đi theo Bạch Niệm Niệm, hiển nhiên cô nhìn ra được Bạch Niệm Niệm đang rất khẩn trương, mười ngón tay nắm chặt không ngừng, sợ cô chạy trốn.

Sau khi đích thân hộ tống Bạc Nhu đến nơi, Bạch Niệm Niệm nhanh chóng nói: "Ta đột nhiên ɕảɷ ŧɦấყ hơi khó chịu. Muội có thể đợi ta một lát được không? Ta sẽ lập tức quay lại ngay."

Nói xong, không đợi Bạc Nhu đồng ý thì Bạch Niệm Niệm đã xoay người vội vàng rời đi, trái tim nàng ta đập nhanh đến mức không dám quay đầu nhìn lại vẻ mặt của Bạc Nhu.

Thành thật xin lỗi, nhưng chuyện Bạch Niệm Niệm đã hứa thì nhất định phải làm cho bằng được.

Hắn ta hứa rằng sau khi mang Bạc Nhu đi hắn ta sẽ không làm cô bị thương, cũng sẽ không bao giờ để cô quay lại núi Già Lam nữa.

Bạch Niệm Niệm ra khỏi rừng, nàng ta nhìn về phía rừng cây lại thở phào nhẹ nhõm, hiện tại hẳn là không có chuyện gì nữa rồi.

"Muội đang nhìn cái gì vậy?" Giọng nói lạnh lùng của nam tử từ phía sau truyền đến làm Bạch Niệm Niệm giật cả mình, nhịp tim vừa mới bình tĩnh lại bắt đầu đập nhanh.

Nàng ta quay lại thì thấy Lục Cảnh Lăng đang đứng ở phía sau, hình như hắn vừa thay y phục mới, mặc dù cũng là màu đen tuyền nhưng ở mép lại thêu một vòng tơ vàng, khiến cho thiếu niên trông càng cao lớn càng quý phái.

Hắn không mặc chiếc áo mà nàng ta đã trả lại cho hắn.

Nghĩ đến đây, Bạch Niệm Niệm ɕảɷ ŧɦấყ có chút chán nản, tinh thần đang căng thẳng của nàng ta cũng giảm bớt rất nhiều.

"Không có gì, sư huynh, ta chỉ tới đây đi dạo thôi."

Lục Cảnh Lăng liếc nhìn khu rừng phía sau: "Bạc Nhu đâu?”

Hắn nắm chặt Ách Nhĩ Quả mới hái trong tay, vốn định hái vài quả mang về cho cô nếm thử, loại quả này rất ngọt, hẳn là cô sẽ thích.

"Không biết nữa, ta đi loanh quanh dạo qua một vòng quay lại đã không nhìn thấy nàng, chắc đã đi đâu đó chơi rồi." Đầu ngón tay Bạch Niệm Niệm siết chặt vạt áo của mình, ánh mắt có chút lảng tránh, trông có vẻ hơi bối rối.

Lục Cảnh Lăng yên lặng đánh giá nàng ta một lúc, cuối cùng nhìn về khu rừng ở phía sau Bạch Niệm Niệm, cất bước đi vào.

“Sư huynh!” Thấy Lục Cảnh Lăng muốn trực tiếp vào rừng, doạ Bạch Niệm Niệm hét lên một tiếng chói tai. 

Bước chân Lục Cảnh Lăng hơi ngưng lại, đôi mắt âm trầm nhìn nàng ta.

Bạch Niệm Niệm há miệng nhưng lại không phát ra âm thanh nào, cứ như vậy trơ mắt nhìn Lục Cảnh Lăng tiến vào trong rừng.

Bạc Nhu đứng đó đợi hồi lâu cũng không thấy Bạch Niệm Niệm quay lại, cô ngẩng đầu nhìn thấy Ách Nhĩ Quả mọc ở rìa vách đá đang đung đưa trong gió, quả có màu hồng pha chút đỏ, trông rất đẹp.

Mùi hương đúng là rất thơm, mùi thơm thoang thoảng giống như bánh kem sữa ngọt ngào.

Có điều đúng là hơi xa thật, cô nhìn vòng vòng xem xung quanh có thứ gì hữu ích không, phát hiện trên mặt đất có một cây gậy dài màu nâu, cô đưa tay nhặt cây gậy lên, nhưng vừa chạm vào thì cây kia bỗng dưng mềm nhũn, há miệng cắn lấy cô, vô tình cắn vào ngón tay cô.

Cô chưa kịp cử động thì con rắn kia đã ở trước mặt cô chia năm xẻ bảy, máu me bắn tung tóe khắp người cô, các bộ phận cơ thể của nó nằm rải rác trên mặt đất.

Bạc Nhu ngơ ngác ngồi trên mặt đất, nhìn hai lỗ nhỏ trên ngón tay, chưa kịp nhận thức được chuyện đang xảy ra trước mắt, cơn đau truyền thẳng vào tâm trí cô như bị kim nhọn đâm vào, đôi mắt trợn tròn, vành mắt bỗng dưng đỏ bừng lên.

Cô không bị gì, nhưng ngón tay lại ɕảɷ ŧɦấყ đau đơn, cho nên mỗi lần đi làm nhiệm vụ cô đều phải bật ngăn chặn cơn đau.

Ngay khi Bạc Nhu muốn ra lệnh cho hệ thống chặn lại cơn đau thì cô nghe thấy tiếng bước chân vội vã đang tiến về phía mình, cô ngồi dưới mặt đất còn đang ngơ ngác thì đã bị một người chưa kịp nhìn rõ mặt ôm chầm vào lòng.

Khuôn mặt cô áp chặt vào trái tim đang đập của hắn, lực đập mạnh mẽ giống như rung động xoa bóp trên mặt cô.

Cô ngơ ngác hỏi: “Lục Cảnh Lăng?”

Cô nhận ra mùi hương sạch sẽ mát lạnh này trên người thiếu niên, mà lại mặc một thân đồ đen, thì còn có thể là ai được nữa?

Bạc Nhu từ trong ngực hắn chui ra, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn hắn, vừa vặt đối mặt với con ngươi đen kịt của chàng thiếu niên, khuôn mặt hắn căng thẳng, có chút tái nhợt, khi thấy được đôi mắt ướt sũng đỏ hoe của cô thì hắn nhíu mày lại.

"Bị thương ở đâu?"

Nói đến đây, hắn đưa tay sờ soạng khắp người cô, sờ được một nửa thì mới nhớ tới cái gì, lại đỏ ửng cả mang tai.

Mới nãy vội vàng lo lắng, hắn chỉ thấy cô ngồi bệt dưới đất, cả người đẫm máu đã bị doạ đến mức không còn quan tâm đến thứ gì nữa, lại quên mất nam nữ thụ thụ bất tương thân.

Vừa nhắc tới Bạc Nhu lại ɕảɷ ŧɦấყ như ngón tay mình càng đau hơn, cô giơ ngón tay ra trước mặt Lục Cảnh Lăng, giọng nói ấm ức có chút run rẩy: “Đau.”

Lục Cảnh Lăng cúi đầu, nhìn thấy trên đầu ngón tay trắng nõn đang run rẩy của cô có hai lỗ máu nhỏ, ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm thấp an ủi.

“Ta mút mút sẽ hết đau.”

Nói xong, hắn cúi đầu ngậm đầu ngón tay của thiếu nữ vào miệng, nhẹ nhàng đưa lưỡi cuốn quanh đầu ngón tay cô, như muốn vỗ về trấn an.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp