Xuyên Nhanh: Cá Mặn Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 11


2 tháng

trướctiếp

ɕảɷ giác ngứa ngáy tê dại truyền đến từ đầu ngón tay khiến Bạc Nhu giật mình, thì nhìn thấy hắn nhả đầu ngón tay của cô ra, phun ra một ngụm máu xuống đất, sau đó quay người tiếp tục mút.

Cứ như thế lặp đi lặp lại mấy lần cho đến khi miệng vết thương trở nên trắng bệch, không còn chảy ra máu nữa thì hắn mới dừng lại.

"Còn đau không?"

Bạc Nhu vô thức lắc đầu, đầu ngón tay co rúm lại, vẫn ɕảɷ ŧɦấყ có chút đau nhức, nhưng đồng thời cũng có hơi ngứa ngáy.

Sau khi xử lý xong, cô mới nhận ra tư thế của mình và Lục Cảnh Lăng quá thân mật, gần như dính vào nhau.

Bạc Nhu vội vàng rút tay lại, không được tự nhiên mà lùi trở về sau.

"Sư huynh..."

"Sư tỷ thấy không được khoẻ, huynh đi nhanh đi, tự mình ta làm được."

Đây là nam nhân của nữ chính, Bạc Nhu cũng không muốn để Bạch Niệm Niệm hiểu lầm, rồi sau đó lại trở thành phim bộ máu chó, cứ thế thì nhiệm vụ này vĩnh viễn không thể hoàn thành.

Nhìn vẻ mặt né tránh của Bạc Nhu, Lục Cảnh Lăng biết cô đang nghĩ gì: "Không phải như muội nghĩ đâu."

Bạc Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, thì thấy ánh mắt hắn đang nhìn cô cực kỳ âm trầm: “Giữa ta và nàng ta không hề xảy ra chuyện gì cả.”

Bạc Nhu bị sốc.

Thế mà lại không xảy ra chuyện gì là sao?

Thế thì tiến độ nhiệm vụ kia sao mà tăng được vậy?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhu hơi nhíu lại, bờ môi mấp máy, vẻ mặt lo lắng nhìn Lục Cảnh Lăng: “Sư huynh, thân thể huynh có vấn đề gì chứ?”

Có phải là không được hay không, chứ làm sao một mỹ nữ ở trước mặt như thế mà lại không xảy ra chuyện gì?

Lục Cảnh Lăng cau mày nói: "Không có." User hdtruyen vui lòng ngừng hành động re-up thu phí bên truyện miễn phí bên app TYT, cảm ơn.

Thế chẳng lẽ là vấn đề của Bạch Niệm Niệm, Bạc Nhu ɕảɷ ŧɦấყ không đúng lắm, nữ chính sao lại từ chối mồi ngon dâng tận mồm được?

“Vậy sư huynh, huynh phải là dùng đạo cụ nào không, ví dụ như…” Tay?

Lục Cảnh Lăng liếc nhìn cô một cái, thật sự muốn cạy mở đầu óc cô ở trong đó chứa cái gì: “Không có.”

"Cái gì cũng không."

Lục Cảnh Lăng ngắt lời Bạc Nhu muốn hỏi thêm, hắn nói: "Chúng ta trong sạch, không xảy ra chuyện gì cả."

Hắn nói quả quyết như thế xem ra không phải là giả, trong lòng Bạc Nhu đột nhiên có chút thất vọng, thế mà lại không xảy ra chuyện gì.

Lục Cảnh Lăng không biết vì sao hắn lại ɕảɷ giác biểu cảm của cô trông có vẻ thất vọng: "Muội rất thất vọng sao?"

Bạc Nhu không nói gì, vẻ mặt thất vọng thấy rõ.

"Thật sự không xảy ra chuyện gì à?"

Giọng nói thiếu nữ mang theo chút phàn nàn và nũng nịu mềm mại, Lục Cảnh Lăng dùng một đôi mắt đen kịt nhìn cô, ngữ điệu bình thường nói: “Muội muốn xảy ra chuyện gì?”

Đây không phải cô muốn xảy ra chuyện gì, mà là cuộc sống hạnh phúc tương lai của nữ chính xảy ra chuyện rồi.

"Sư huynh không thích Bạch sư tỷ sao? Bạch sư tỷ thật dịu dàng đáng yêu vậy mà."

“Không thích.” Lục Cảnh Lăng không chút do dự trả lời câu hỏi của cô.

"Không có chút nào rung động sao? Một chút cũng không?" Bạc Nhu dùng ngón cái và ngón trỏ của mình ra dấu trước mặt anh.

Ánh mắt Lục Cảnh Lăng rơi vào đôi mắt to đầy nước đang mong chờ của cô, hắn lạnh lùng từ chối: “Không có.”

Thế giới của Bạc Nhu sụp đổ.

Cô trăm triệu lần cũng không ngờ tới nữ chính này lại không được.

Thậm chí ngay cả một tên nam nhân cũng không giải quyết được.

Lục Cảnh Lăng hiện tại xem như đã nhìn ra cô thất vọng cái gì rồi, ཞõ ཞàŋɠ cô muốn tác hợp cho hắn và Bạch Niệm Niệm lại với nhau.

Chẳng bằng cho hắn vẫn luôn nghĩ đến cô, ngược lại cô thì hay lắm, suốt ngày chỉ biết cách tác hợp cho hắn và Bạch Niệm Niệm đến bên nhau.

"Đời này ta cũng sẽ không thích nàng ta, muội đừng hòng nghĩ tới."

Nhìn thấy vẻ mặt của thiếu nữ ཞõ ཞàŋɠ là vẫn đang suy nghĩ, Lục Cảnh Lăng nói thẳng, nhất định hắn phải cho cô biết rằng hắn căn bản không có hứng thú đối với Bạch Niệm Niệm.

Bạc Nhu không ngờ Lục Cảnh Lăng lại nói chuyện vô tình như vậy, khiến cho kế hoạch mai mối mà cô vừa ấp ủ trong lòng lập tức vỡ tan tành.

"Tại sao thế? Thế các người ở trong miếu cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Bạc Nhu vẫn chưa từ bỏ ý định, căn cứ theo lời chưởng môn nói, loại thuốc này không dễ dàng giải được, bọn họ không xảy ra chuyện gì, Bạch Niệm Niệm làm sao giải được.

“Vừa lúc có người tới giúp, sau này muội sẽ biết.” Lục Cảnh Lăng không nhịn được sờ lên đỉnh đầu của cô, mái tóc mềm mại cọ vào lòng bàn tay hắn.

"Ta không những không thích nàng ta mà còn không thích bất kỳ ai khác, vì vậy muội nên chết tâm càng sớm càng tốt đi."

Bạc Nhu như quả bóng xì hơi, mặc dù vẫn muốn tác hợp cho Lục Cảnh Lăng và Bạch Niệm Niệm đến với nhau, nhưng hiện tại Lục Cảnh Lăng lại không muốn. ( truyện trên app T𝕪T )

Cô chỉ có thể đợi tình yêu của Lục Cảnh Lăng dành cho Bạch Niệm Niệm phát triển rồi mới tiếp tục mai mối được.

Nhưng hắn nói có người đến giúp là ý gì?

Chẳng lẽ hắn đã giúp Bạch Niệm Niệm tìm nam nhân? Vậy thì hẳn là nàng ta phải biết chứ.

“Ăn cái này đi.” Lục Cảnh Lăng lấy lọ thuốc từ trong tay ra, đổ ra một viên đưa cho cô, cắt đứt dòng suy đoán của cô.

Sau khi Bạc Nhu nhận lấy, cô nhìn viên thuốc màu trắng nhỏ như viên ngọc, thấy thế Lục Cảnh Lăng liền giải thích: “Đây là Giải Độc Đan, chỉ cần chất độc không nghiêm trọng lắm về cơ bản đều có thể chữa khỏi.”

Bạc Nhu ném Giải Độc Đan vào trong miệng, vừa vào miệng đã tan ra mang theo một chút mát lạnh và một chút ngọt ngào, cuối cùng trượt xuống cổ họng, vị ngọt thanh mát từ cổ họng lan ra khắp cơ thể cô.

Nhìn đôi mắt hơi nheo lại của cô thì đã biết rằng cô rất thích.

Lục Cảnh Lăng đưa Ách Nhĩ Quả vừa hái cho cô: “Cái này ngọt lắm, muội ăn thử đi.”

Đây không phải là trái cây cô định hái sao? Bạc Nhu cầm lấy trái cây và nhìn nó, quả có màu đỏ hồng quả thực là loại trái cây cô muốn hái.

“Không phải dùng quả này để dụ Bạo Viêm Thú sao?”

Bạc Nhu bưng Ách Nhĩ Quả to đùng nhìn Lục Cảnh Lăng, đôi mắt to vẫn đỏ hoe ngấn nước.

“Không cần dùng nhiều như vậy.” Lục Cảnh Lăng bị cám dỗ đến mức muốn hôn lên mắt cô, nhưng lại sợ hù doạ cô nên chỉ đành bỏ qua.

Nghe hắn nói thế, Bạc Nhu đành phải nhận, vừa định cắn một miếng thì nghe thấy hắn hỏi: "Muội đến đây làm gì?"

Bạc Nhu chỉ vào Ách Nhĩ Quả mọc trên vách đá phía trên đầu: “Hái quả này.”

Đương nhiên cô không ngốc đến mức nói ra chuyện của Bạch Niệm Niệm, nếu không hắn nhất định sẽ cho rằng Bạch Niệm Niệm cố ý hãm hại cô.

Lục Cảnh Lăng nhìn cô một cái, hỏi thẳng: “Có phải Bạch Niệm Niệm mang muội đến đây không?”

Bạc Nhu:?

Vẻ mặt cô như muốn nói ‘sao huynh biết’ bị Lục Cảnh Lăng nhìn ra, ánh mắt hắn tối sầm: “Quả nhiên là nàng ta.”

Ta vẫn chưa nói gì cả mà!

Bạc Nhu đưa tay nhéo nhéo ống tay áo của Lục Cảnh Lăng đang chuẩn bị xoay người rời đi: "Sư huynh! Không phải sư tỷ, huynh nghe ta nói..."

"Các ngươi đang làm gì thế?"

Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng truyền đến trước mặt họ, Bạc Nhu vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi mắt xanh thẳm lạnh như băng của chưởng môn, theo phía sau y là Bạch Niệm Niệm và Ô Tử Phong.

Trong mắt họ, Bạc Nhu đang kéo tay áo Lục Cảnh Lăng chuẩn bị rời đi, đôi mắt to đầy vẻ cầu xin, như muốn giữ lại điều gì đó, trong khi ánh mắt Lục Cảnh Lăng lại tràn đầy vẻ lạnh lùng, giống như không muốn nghe cô nói chuyện.

Bạc Nhu biết bọn họ nhất định đã hiểu lầm, đặc biệt là Ô Tử Phong hai mắt suýt nữa lọt ra khỏi tròng, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy tay áo Lục Cảnh Lăng của mình, chậm rãi buông ra, lùi về sau vài bước.

Cô không làm gì cả, cô chỉ muốn giúp sư tỷ giải thích một chút mà thôi.

Cô vừa định mở miệng giải thích thì Lục Cảnh Lăng đã nói: "Sư phụ, xin hãy nghe ta giải thích."

"Chúng ta không làm gì cả."

Hắn không nói thì không sao, nói xong rồi ánh mắt của bọn họ nhìn đến trông còn dị hơn, nhất là ánh mắt của Bạch Niệm Niệm bắn thẳng về phía cô, giống như tia X chiếu tới vậy.

Bạc Nhu ɕảɷ ŧɦấყ Lục Cảnh Lăng không nói câu cuối cùng thì còn hơn, cô bị Bạch Niệm Niệm nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, đành phải trốn ở phía sau lưng Lục Cảnh Lăng.

Dáng vẻ này trong mắt họ càng giống với đã làm việc trái với lương tâm.

"Bạc Nhu, lại đây."

Bạc Nhu nghe thấy giọng nói của chưởng môn, cô ngẩng đầu lên nhìn y, mới phát hiện ra y không nhìn cô mà chỉ lạnh lùng nhìn Lục Cảnh Lăng.

Cô lại quay đầu nhìn Lục Cảnh Lăng, phát hiện Lục Cảnh Lăng cũng đang nhìn về phía sư phụ, vẻ mặt không rõ biểu cảm.

Mặc dù cả hai nhìn qua thì có vẻ vân đạm phong khinh, nhưng Bạc Nhu vẫn ngửi thấy mùi thuốc súng.

"Sư phụ, chúng ta nên đi thôi."

Bạch Niệm Niệm lên tiếng đánh gãy sự xung đột vô hình giữa bọn họ, nàng ta nhìn Bạc Nhu cắn môi, không biết tại sao người kia vẫn chưa mang cô đi..

Không phải hắn ta bảo Bạch Niệm Niệm dẫn Bạc Nhu vào trong rừng sâu rồi đưa cô đi sao?

Không ai trả lời câu hỏi của Bạch Niệm Niệm, sợ Bạch Niệm Niệm xấu hổ nên Ô Tử Phong chủ động nói: "Sư tỷ, dù sao cũng không vội, có lẽ chưởng môn đã phát hiện ra gì đó."

Thiều Vân Thâm không nói gì, lại liếc mắt nhìn Bạc Nhu, Bạc Nhu bước ra từ phía sau lưng Lục Cảnh Lăng, ngoan ngoãn đi theo y, điều này khiến đôi mắt của Lục Cảnh Lăng lập tức tối sầm lại.

Dù biết Bạc Nhu nghe lời chưởng môn cũng không có gì sai, nhưng hắn luôn ɕảɷ ŧɦấყ trái tim mình giống như bị bóp một cái, đau nhức ê ẩm.

Cô chưa bao giờ nghe lời hắn như thế.

Thiều Vân Thâm không hỏi cô tại sao lại đến đây, khi ra khỏi rừng y chỉ đưa cho cô một quả màu đỏ.

Còn chưa đưa quả qua thì thấy trên tay kia của cô cũng cầm một quả y hệt.

Tay của y dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Lục Cảnh Lăng, đúng lúc lại bắt gặp Lục Cảnh Lăng đang nhìn Bạc Nhu, sau khi hắn phát hiện ra ánh mắt của y lại nhìn qua chừng một giây rồi mới quay đầu sang chỗ khác.

Thế là Bạc Nhu cầm hai quả và lặng lẽ đi theo sau chưởng môn, giống như một cái đuôi nhỏ không có ɕảɷ giác tồn tại.

Mà vừa rồi trong rừng sâu náo nhiệt còn có một bóng dáng đỏ thẫm, hắn ta lặng lẽ dựa vào gốc cây, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn bóng lưng của thiếu nữ.

Vốn dĩ ban đầu hắn ta định cướp nàng đi, nhưng sau đó nhìn thấy dáng vẻ tiểu bảo bối không biết mình bị bán đứng còn ở đó mà ngốc nghếch chờ đợi, hắn không nỡ lòng vạch trần sự thật.

Thà để cô giữ được sự hồn nhiên và vui vẻ của mình còn hơn.

Nếu không phải vừa rồi hắn ta tới đây, tiểu bảo bối có thể đã bị con rắn nhỏ này bắt nạt đến chết rồi.

Hắn ta giẫm một cước lên xác con rắn bị xé toạc, định trở về đem phơi khô rồi cho chó ăn.

Bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ thế là cùng nhau tiến vào sâu trong Mê Điệt Cốc để bắt Bạo Viêm Thú, tuy nhiên càng đi sâu, không khí càng trở nên nóng bức.

Và bắt đầu lục tục đụng phải rất nhiều người.

Lục Cảnh Lăng muốn tiến lại gần Bạc Nhu, nhưng Bạch Niệm Niệm lại đứng chắn ngang nói: "Sư huynh, những người này cũng tới đây là để cướp Bạo Viêm Thú sao?"

Nàng ta như cố ý lại như vô tình ghé sát vào tay áo Lục Cảnh Lăng, mỗi lời nói câu chữ nàng ta thốt ra như mang theo hương khí thổi vào tai hắn.

Trước đây Lục Cảnh Lăng không quan tâm đến những chuyện này, nhưng hiện tại để phòng ngừa Bạc Nhu lại cố gắng tác hợp hắn và Bạch Niệm Niệm lại với nhau, hắn liền đứng sang một bên rồi nói với Bạch Niệm Niệm: “Ta không quen đứng gần người khác như thế.”

Đây xem như là một lời lịch sự từ chối nàng ta đến gần, ngôn từ cũng không có gì khiến nàng ta tổn thương.

Mặc dù vậy, Bạch Niệm Niệm vẫn ɕảɷ ŧɦấყ trong lòng đau xót như bị đâm một dao, ɕảɷ giác xấu hổ lan tràn trên má.

Trước đây nàng ta vẫn dựa gần sư huynh như thế nhưng sư huynh chưa từng nói thế này.

Chắc chắn là Bạc Nhu, chắc chắn cô đã nói gì đó.

Bạch Niệm Niệm quay đầu nhìn về phía Bạc Nhu, trong lòng càng ɕảɷ ŧɦấყ ấm ức, sao cô có thể xấu xa đến như vậy? Bạch Niệm Niệm luôn đối xử tốt với cô, sao cô có thể cướp đi sư huynh của nàng ta được?

Bạch Niệm Niệm nhịn không được nữa liền quay người đi tìm chưởng môn.

"Sư phụ, ta có chuyện muốn nói với người."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp