Xuyên Nhanh: Cá Mặn Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 1


2 tháng

trướctiếp

Bạc Nhu vừa mở mắt liền phát hiện mình đang ở trong một không gian bốn phía im ắng tản ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt yên tĩnh. 

Trước mặt cô có một cái cây nhỏ màu hồng nhạt, trên cành cây trong suốt kết được một viên kẹo cùng màu hồng nhạt với cây nhỏ, một viên kẹo tròn tròn nho nhỏ tản ra hương vị ngọt ngào mê người như đang nói: Đến đây và ăn tôi đi.  

Bạc Nhu tự nhận bản thân là một người tham ăn, từ trước đến nay cô không bỏ qua bất cứ thứ gì có thể ăn được, cho nên không nói hai lời cô liền há mồm ăn viên kẹo vào miệng, hương vị ngọt ngào từ từ tan ra trong khoang miệng, viên kẹo như chứa đựng hạnh phúc khiến cô vừa ăn vừa phải nheo mắt lại để hưởng thụ.

"Bả vai của Bạc Nhu đang bị thương nên bây giờ không tiện đi lại, ta thấy không bằng để Bạc Nhu ở lại đây nghỉ ngơi một chút coi như dưỡng thương luôn, còn ta cùng sư huynh đi vào trong thôn điều tra trước." 

Ngoài cửa truyền đến thanh âm mềm nhẹ của thiếu nữ, chính giọng nói này đã đánh thức Bạc Nhu đang vui vẻ nằm hưởng thụ ở trên giường, cô vô thức chép chép miệng, vừa rồi chỉ thấy vị ngọt, bây giờ còn có thể thưởng thức được vị cam nhàn nhạt. 

Mơ? 

Nằm mơ thấy ăn một viên kẹo? Tuy hơi vô lý nhưng như vậy cũng thật ngọt ngào! 

“Cũng được.” Giọng nói nam tính lãnh đạm đã kéo những dòng suy nghĩ đang bay đi xa của Bạc Nhu lại. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

"Bạc Nhu tỉnh rồi? Ta cùng sư huynh đi thôn điều tra chuyện Hấp Huyết Yêu, một mình muội có thể tự lo liệu cho bản thân chứ?" Ngoài cửa truyền đến thanh âm nhẹ nhàng của thiếu nữ, theo âm thanh truyền đến là tiếng cánh cửa bị đẩy ra, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh nhã như hoa sen của thiếu nữ dần lộ ra ngay sau đó.  

Đây là nữ chính Bạch Niệm Niệm.

Mà thiếu niên áo đen lãnh khốc hai tay khoanh trước ngực đứng bên cạnh nàng ta chính là sư huynh Lục Cảnh Lăng của cô. 

Lần này bọn họ gian nan từ núi Già Lam xuống đây chính là vì chuyện của Hấp Huyết Yêu, mà Bạc Nhu là người bất hạnh bị yêu quái làm bị thương ở cánh tay nên ba người phải tìm một khách điếm nhỏ để nghỉ ngơi một chút, tiện thể để cô dưỡng thương. 

Tuy rằng Bạc Nhu chỉ là ký chủ của hệ thống cá mặn nhưng cô rất chuyên nghiệp trong chuyện chăm sóc bản thân! Cô đảm đương được vô số các loại vai nữ là người qua đường Giáp*, có thể nâng khí thế của một người qua đường Giáp lên cao ngất trời, thúc đẩy vô số nhân duyên!  

*Có thể hiểu nôm na là diễn viên qua đường, người không quan trọng, người đóng vai quần chúng.

Cho nên Bạc Nhu cực kỳ có mắt nhìn, cô gật gật đầu để cho bọn họ thấy bản thân không có vấn đề gì. 

Kế tiếp, nếu cô không nhầm thì chính là giai đoạn Bạch Niệm Niệm cùng Lục Cảnh Lăng đánh quái thăng cấp xúc tiến tình cảm, chuyện này cô không rảnh mà xen vào. 

"Vậy ta cùng sư huynh đi trước đây."  Bạch Niệm Niệm nói xong liền muốn đóng cửa. 

Một tiếng hắt xì khéo léo từ trong phòng truyền đến, nhẹ nhàng mà nhàn nhạt. Lục Cảnh Lăng thuận theo giọng nói lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên trong, con ngươi đang khép hờ bỗng dừng lại. 

Mái tóc đen dài qua vai theo động tác xoa mũi của thiếu nữ từ trên bờ vai nhẹ nhàng chảy xuống như nhuộm màu, vẻ mặt của cô thoạt nhìn qua ɕảɷ giác có chút buồn rầu, chóp mũi hồng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết cũng vì thế mà nhăn lại.  

Như cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng từ hắn, Bạc Nhu ngẩng đầu lên nhìn, một đôi mắt to trong suốt như nước của cô nổi lên một chút nghi hoặc.  

Lục Cảnh Lăng kinh ngạc nhìn thiếu nữ trong phòng, cánh cửa trước mắt khép lại lúc nào cũng không biết. 

"Sư huynh? Sư huynh?" Bạch Niệm Niệm kêu vài tiếng sư huynh, Lục Cảnh Lăng mới phục hồi tinh thần lại.  

"Sư huynh làm sao vậy? Là phát hiện ra chỗ nào không thích hợp sao?" Bạch Niệm Niệm thấy Lục Cảnh Lăng có gì đó là lạ liền ɕảɷ ŧɦấყ lo lắng không thôi. 

"Không có việc gì." Lục Cảnh Lăng nhìn cánh cửa gỗ khép lại, sau đó liền mím môi xoay người đi.

Phất tay đưa mắt qua thì thấy hai người kia đã đi rồi, Bạc Nhu một lần nữa nằm lại trên giường, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra điểm tâm ngọt cùng một ít đồ ăn vặt bày ở xung quanh. 

"A! Cuộc sống này giống như thiên đường vậy!" Cắn một miếng điểm tâm ngọt, Bạc Nhu hạnh phúc nheo mắt lại. 

Nhưng mà không đợi thiếu nữ cao hứng bao lâu, Bạc Nhu liền phát hiện có chỗ không thích hợp, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì đúng lúc nhìn thấy Hấp Huyết Yêu đang ghé vào cửa sổ nhìn vào trong phòng từ lúc nào. 

Sắc mặt trắng bệch dữ tợn của Hấp Huyết Yêu làm cho Bạc Nhu biết được ngày ngủm củ tỏi của mình đã đến, cô vội vội vàng vàng thu lại hết đống đồ ăn vặt cùng điểm tâm chưa xử lý xong ở trên giường vào nhẫn với tâm lý chuẩn bị hiến thân cho nữ chính bất cứ lúc nào. 

Quả nhiên, một giây sau khi Hấp Huyết Yêu phá cửa xông vào, người thì chưa thấy nhưng xa xa đã truyền đến tiếng quát của Bạch Niệm Niệm: "Yêu quái, ngươi đừng trốn!"  ( truyện trên app T𝕪T )

Hấp Huyết Yêu nghe được thanh âm của nàng ta thì càng thêm phẫn nộ gào thét hướng vào Bạc Nhu mà đánh tới tấp. 

Bạc Nhu khẩn trương lặng lẽ nhắm mắt che giấu đi ɕảɷ giác đau đớn, trong lòng cô đã sớm nghĩ ra lời cảm khái nếu phải đi nhận cơm hộp rồi. 

Hệ thống cá mặn này chỗ nào cũng tốt, chỉ là thời gian thông báo quá ngắn, mỗi lần thông báo xong không đợi cô hưởng thụ hay suy nghĩ xong đã bắt cô đi nhận cơm hộp. 

Hơi thở tanh hôi xộc thẳng lên mũi phả vào trong tai, xì một tiếng phát ra âm thanh nghèn nghẹt như tiếng vũ khí sắc bén đâm vào xương, sau đó có một cỗ lực kéo truyền đến, đầu Bạc Nhu đụng vào vách tường cứng rắn. 

Cô xoa xoa cái trán cảm tưởng như đã không có ɕảɷ giác gì, lúc này Bạc Nhu mới phát hiện trán cô không đụng phải vách tường mà là lồng ngực.

Cô sững sờ ngẩng đầu liền nhìn thấy cánh tay của thiếu niên đã bị xé một lỗ lớn đang chảy máu liên tục, mà kiếm trong tay nam nhân vẫn đang gắt gao cắm ở cổ họng của Hấp Huyết Yêu, Hấp Huyết Yêu mở to đôi mắt vẫn còn có dư sức sau đó vươn móng vuốt bén nhọn vào người cô, Lục Cảnh lại đâm sâu thêm vài phần, lúc này nó mới đi chầu ông bà. 

Tay kia của Lục Cảnh Lăng nắm chặt một bên hông của cô, nhìn thấy biểu tình giật mình của cô cũng chỉ liếc mắt một cái: "Sao lại không né tránh?" 

"Sư huynh!" Bạch Niệm Niệm vội vàng chạy tới lo lắng nói: "Sư huynh, huynh không sao chứ!" 

Nhìn thấy vết rách loang lổ máu trên cánh tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Niệm Niệm rất nhanh liền trắng bệch, thiếu chút nữa đã rơi lệ: "Sư huynh đừng sợ, ta trị liệu cho sư huynh."  

Nàng ta nói xong, bàn tay liền hiện lên một luồng ánh sáng trắng nhu hòa, ánh sáng trắng bám vào trên miệng vết thương không bao lâu, vết thương bị xé rách kinh khủng liền kết vảy.  

Dù sao cũng là nữ chính, có bàn tay vàng vừa to vừa giá trị là chuyện bình thường, có thể chất chữa lành trị liệu cũng không có gì ghê gớm. 

Bạc Nhu đứng xa xa nhìn khung cảnh ấm áp kia, Bạch Niệm Niệm trị liệu cho Lục Cảnh Lăng, cô cũng là người biết giữ khuôn phép nên im lặng làm nền cho nữ chính.

Tuy rằng được cứu mà trong lòng có chút bối rối cùng nghi hoặc nhưng Bạc Nhu vẫn nhớ rõ chuyên trách của mình, lúc không có đất diễn thì đừng nói chuyện.

Lục Cảnh Lăng nhìn Bạc Nhu đứng ở phía xa xa, nhớ tới mỗi lần xảy ra chuyện gì cô cũng đều đứng ở rất xa hoặc là chui vào trong góc như vậy, gần như chưa bao giờ nói chuyện, luôn trầm mặc giống như con rối. 

"Sư huynh còn có chỗ nào khác bị thương không? Vừa rồi nguy hiểm như vậy, sư huynh không nên tùy tiện động thủ." Bạch Niệm Niệm nói lời oán giận, mà sắc mặt nàng ta không tốt lắm.

Trị liệu rất hao phí nội lực, cho nên mỗi lần trị liệu xong, Bạch Niệm Niệm đều phải mất khá nhiều thời gian để nghỉ ngơi. 

Lục Cảnh Lăng kéo một mảnh vải quấn quanh cánh tay: "Xử lý xong chuyện của yêu ma hút máu rồi, chúng ta về đi." 

"Nhưng sư huynh vừa mới bị thương thôi mà, huynh không định tu dưỡng thêm sao?" 

Bạch Niệm Niệm nhìn vết thương bị hắn quấn lung tung mà trong lòng thập phần bất mãn: "Tốt xấu gì huynh cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi, sư môn lại chưa có chuyện gì lớn cần tới huynh."

Nàng ta đưa tay định tháo miếng vải Lục Cảnh Lăng vừa quấn xong ra và quấn lại lần nữa nhưng lại bị Lục Cảnh Lăng né tránh.  

Lục Cảnh Lăng vòng qua nàng ta đi ra ngoài cửa, trước khi bước ra khỏi phòng, hắn còn nhìn Bạc Nhu đang đứng ở một góc cúi đầu xuống một cái. 

Đối với chuyện nam nhân của nữ chính cứu mình một mạng, đây vẫn là lần đầu tiên Bạc Nhu trải qua, cho nên cô cũng không biết rốt cuộc phải làm như thế nào mới tốt. 

Bất kể cô có suy nghĩ như thế nào thì sự thật vẫn là sự thật, Lục Cảnh Lăng chính là ân nhân cứu mạng, chỉ có điều, hắn vì cứu cô nên mới bị thương, chuyện này khiến tình cảnh như thêm ngượng ngùng.

Cho nên trên đường về nghỉ ngơi, Bạc Nhu lấy ra một chút linh quả đỏ rực từ trong nhẫn dự trữ rồi đi về phía Lục Cảnh Lăng đang ngồi trên tảng đá lớn. 

Bạc Nhu làm cá mặn quá lâu giờ không biết phải chủ động giao tiếp với người khác như thế nào, cho nên cô đứng cả nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

Cuối cùng, Lục Cảnh Lăng không chờ nổi đành phải mở mắt nói với cô: "Muội muốn làm gì?" 

Bạc Nhu run rẩy đưa linh quả trong lòng bàn tay ra nhẹ giọng nói: "Rất ngọt …" 

Giọng nói của cô tuy rằng rất nhỏ, phải nói là rất nhỏ nhưng lại khiến cho con người ta khó có thể bỏ qua, giống như mật ong ngọt ngào rơi vào cổ họng, trơn bóng ngứa ngáy.

Hầu kết Lục Cảnh Lăng giật giật, trong lòng vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc nhưng vẫn nhận lấy linh quả, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay mềm mại của thiếu nữ mới bừng tỉnh lại. 

Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng thì thiếu nữ liền rút tay về trước, sau đó chạy chậm lại đến một góc hẻo lánh. 

Hắn nhìn linh quả đỏ rực trong tay, trong đầu cứ thế vang lên hai chữ “rất ngọt” mà thiếu nữ vừa nói, ma xui quỷ khiến thế nào lại cắn một cái. 

Chất lỏng tản ra trong miệng, vị ngọt nồng đậm của nước linh quả tản ra trên vị giác. 

Quả nhiên… Rất ngọt. 

Bạch Niệm Niệm từ trong rừng chạy ra ngoài, trong lòng nàng ta ôm không ít linh quả, vẻ mặt hưng phấn nói với Lục Cảnh Lăng vẫn đang nhắm mắt đả tọa: "Sư huynh, trong rừng này có rất nhiều linh quả, huynh mau tới ăn vài quả đi, muội đã rửa sạch rồi, rất ngọt!" 

Nàng ta vừa nói vừa tiến lên định nhét cho Lục Cảnh Lăng một quả, không ngờ hắn lại cau mày nói: "Ta đã sớm tích cốc, muội ăn đi." 

Bạc Nhu đang hạnh phúc trong bầu trời trái cây, vừa nghe xong lời này cả người đều cô run run, linh quả cắn giở trong miệng cũng theo đó mà rơi trên mặt đất. 

Thì ra hắn không cần phải ăn, vậy cô không phải… 

Linh quả lộc cộc lăn một vòng rồi dừng lại trước chân Lục Cảnh Lăng, hắn nhìn linh quả có dấu răng chỉnh tề nằm trên mặt đất, sau đó lại nhìn Bạc Nhu đang núp trong góc cố gắng hòa thành một thể vào bầu không khí. 

Nhớ tới chuyện vừa rồi, Lục Cảnh Lăng mím môi, dường như hắn cũng có thể cảm nhận được vị ngọt kia, nhàn nhạt nhưng mãi không xua đi được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp