Xuyên Nhanh: Cá Mặn Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 2


2 tháng

trướctiếp

Bạch Niệm Niệm thấy sư huynh không ăn đồ mình mang về thì trong lòng có chút mất mát, nàng ta đành phải phân linh quả mà mình vất vả tìm được cho Bạc Nhu mấy phần, trong lòng nàng ta cũng biết, vì sư huynh tích cốc nên về sau hắn sẽ không ăn tục vật nữa, nhìn thấy Bạc Nhu vẫn vui vẻ tiếp nhận linh quả liền nói: "Tu luyện tâm pháp hẳn là không khó đi." 

Bạc Nhu không biết nàng ta đang có ý gì nên nghi hoặc nhìn về phía nữ chính, sau đó liền thấy nàng ta thở dài nói với chất giọng ôn nhu: "Về sau gặp phải nguy hiểm cũng không thể dựa vào người khác được, bảo vệ được một lần, hai lần thậm chí là mười lần nhưng không thể bảo vệ mãi mãi, bản thân phải cường đại lên, muội lười biếng như vậy, nếu không cố gắng tu luyện thật tốt thì về sau sẽ tự hại mình mất." 

Bạc Nhu cũng không phải không cố tu luyện, nhưng thân phận người qua đường Giáp quyết định tất cả, cho dù cô có cố gắng thế nào thì cũng không thể tiến bộ nổi. 

Hơn nữa, lần này là nữ chính chủ động tìm cô muốn cùng nhau xuống núi, vừa rồi nếu không phải nàng ta quát Hấp Huyết Yêu kia một tiếng thì con quái vật đó cũng sẽ không kích động mà nhào về phía cô như vậy. 

Nhưng Bạc Nhu đã quá quen với mấy hành động thiểu năng của các vị nữ chính, cô biết mình chỉ cần yên lặng nghe là mọi chuyện sẽ nhanh chóng kết thúc. 

“Lần này có ta cùng sư huynh, vậy lần sau ai sẽ tới bảo vệ muội đây? Sư huynh bị thương cũng bởi vì muội đấy, tuy rằng nguy hiểm không quá lớn nhưng lần sau thì sao?” Bạch Niệm Niệm tận tình khuyên bảo, sau khi nói xong thấy Bạc Nhu vừa gật gật đầu vừa gặm linh quả, bộ dáng hoàn toàn không để lời của nàng ta vào trong lòng. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Nhất thời, nàng ta có ɕảɷ giác như mình một quyền đánh vào trong bông vậy, buồn bực mà không thể làm gì: "Bạc Nhu, ta là vì tốt cho muội.”

“Ta biết, đối với ta, sư tỷ là người tốt nhất thiên hạ.” Bạc Nhu nuốt linh quả trong miệng xuống, để cho Bạch Niệm Niệm thấy được sự chân thành của mình, cô còn cố gắng mở to mắt với ý đồ để nàng ta có thể nhìn ra sự trung thành vô não của mình cùng với quyết tâm tùy thời tùy chỗ đều có thể vì nàng ta mà bay màu. 

Giọng nói của thiếu nữ mềm mại êm tai giống như sợi bông phiêu đãng trong gió xuân xa xa đã rơi vào trong tai Lục Cảnh Lăng đang ngưng thần đả tọa. 

Hắn hơi hơi mở con ngươi nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy thiếu nữ lộ ra cái cổ trắng mịn cùng với đôi mắt to sạch sẽ, tinh nghịch nhìn Bạch Niệm Niệm đứng ở trước người cô, nữ nhân này vậy mà không đề phòng chút nào. 

“Đi thôi.” 

Trong không khí truyền đến thanh âm lãnh đạm của thiếu niên, Bạch Niệm Niệm vừa quay đầu liền nhìn thấy bóng lưng thiếu niên áo đen gầy gò đã đứng dậy từ bao giờ, nàng ta không thèm thuyết giáo Bạc Nhu nữa mà vội vàng xoay người chạy đến nũng nịu nói với thiếu niên kia: "Sư huynh! Chờ ta một chút!" 

Bạc Nhu thấy Bạch Niệm Niệm đã xách góc váy chạy đi xa, lúc này cô mới chớp chớp đôi mắt bởi vì dùng sức quá mà trở nên khô khốc. 

Xem ra phải cách xa Lục Cảnh Lăng một chút mới được, nếu để Bạch Niệm Niệm hiểu lầm thì toi cô luôn, chưa kể cô cũng không tiện giải thích. 

Cho nên đoạn đường kế tiếp, ngoại trừ Bạch Niệm Niệm đi loanh quanh trước người, Lục Cảnh Lăng gần như không nhìn thấy bóng dáng của Bạc Nhu, nếu không phải do linh thức cảm ứng được cô vẫn luôn đi theo phía sau không xa không gần thì hắn còn tưởng rằng chuyến đi lần này căn bản không có cô. 

Lục Cảnh Lăng dừng bước nhìn về phía sau. 

Bạc Nhu vốn đang đi từ từ rất thong thả, một đường đi cô không để miệng mình lúc nào được ngơi nghỉ, cả một quãng đường chỉ cắn hạt dưa, cắn cắn cắn hạt dưa, vừa cắn vừa ngắm phong cảnh hùng vĩ tuyệt đẹp xung quanh, khi cô vừa quay qua liền thấy Lục Cảnh Lăng đã dừng bước quay đầu nhìn qua mình từ lúc nào. 

Cô lập tức dừng chân bất động, hạt dưa đưa đến bên miệng cũng chậm rãi bỏ vào trong túi câu nệ đứng tại chỗ.

Chẳng lẽ là tiếng cắn hạt dưa của cô quá ồn ào? 

Nhưng dọc đường xuống núi cô cũng cắn, cắn tới tận bây giờ, khi đó hắn cũng không để ý mà. 

“Làm sao vậy sư huynh?” Bạch Niệm Niệm thấy Lục Cảnh Lăng đứng tại chỗ nhìn về phía sau cũng quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là cây cối rậm rạp, ngoại trừ Bạc Nhu đứng dưới bóng cây ra thì không có thứ gì kỳ quái khác. 

Lục Cảnh Lăng không nói gì, nhấc chân cất bước đi tới. 

Theo bước chân đang dần dần tới gần của người kia, Bạc Nhu cũng ɕảɷ ŧɦấყ khẩn trương hơn, cô vội vàng thu hạt dưa vào trong nhẫn chờ bị thuyết giáo. 

Kết quả Lục Cảnh Lăng chỉ đi lướt qua cô và đứng ở phía sau không xa. 

Đợi nửa ngày cũng không đợi được thanh âm nói chuyện, Bạc Nhu cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía sau, chỉ thấy hai tay hắn ôm ngực dựa vào thân cây không xa nhìn cô. 

“Muội đi quá chậm.” Thanh âm của thiếu niên mang theo vài phần lãnh đạm.  

Không phải cô vẫn luôn đi chậm như vậy sao? 

“Muội ra phía trước đi, để ta ở phía sau cho.” Lục Cảnh Lăng lại nói tiếp. 

Bạch Niệm Niệm nghe hắn nói như vậy liền nhanh chóng nói: "Ta cùng sư huynh ở phía sau muội.”

Cho nên sau đó, Bạc Nhu đã vinh dự khi cảm nhận được phần ác ý đầu tiên từ lúc lên làm nữ phụ cá mặn. 

Bởi vì phía sau có người đi theo, cô đành phải buông tha cho tư thái nhàn nhã của mình bắt đầu chạy thật nghiêm túc, cô đã cố đi nhanh như vậy rồi mà thiếu niên kia ở phía sau thỉnh thoảng sẽ nói: "Quá chậm, đi nhanh hơn một chút." 

Bạch Niệm Niệm ở một bên cũng a dua theo thuyết giáo cô như đúng rồi: "Bạc Nhu, thể lực của muội quá kém, sao có thể đi chậm vậy chứ, những gì sư phụ dạy muội muội để chúng đi đâu hết rồi? Ta thấy muội nên vận động nhiều một chút." 

Đường núi vừa trơn vừa lắm đá, đi một mình đã khó, thỉnh thoảng Bạc Nhu lại bị hai người kia thúc giục, đến cuối cùng không chịu được cô phải dừng lại, chống tay vào thân cây thở hồng hộc, hai chân phát run, hoàn toàn không có tâm tình tốt vừa đi vừa ngắm phong cảnh như khi nãy. 

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương đã nhăn lại sau khi đi thêm được vài bước nữa, Lục Cảnh Lăng cong cong khóe môi, trong mắt mang theo ý cười. 

Đối phó với loại chuột nhỏ muốn trốn trong bóng tối này, ta nên bắt nó ra phơi dưới ánh mặt trời. 

Bạc Nhu ɕảɷ giác như thể chân mình nhũn ra rồi, sợ bị thúc giục lần nữa nên cô quyết định đi nhanh hơn chút, nhưng Bạc Nhu không nghĩ tới đá quá trơn, vừa giẫm lên cô đã trượt chân ngã. 

Xong rồi! Cô sẽ không che giấu ɕảɷ giác đau của mình đâu vì cú ngã này thật sự rất đau đấy! 

Bạc Nhu đã sớm biết trước ɕảɷ giác khi ngã trên mặt đất đầy cát đá mông sẽ như thế nào, cô đang tính đưa tay ra xem có thể tùy tiện bám lấy một nhánh cây để giảm bớt đau đớn, nhưng, cô không nghĩ tới bản thân sẽ rơi vào trong lòng một người.

Bạc Nhu mở to mắt nhìn về phía sau, liếc mắt một cái liền thấy được bàn tay muốn nắm lấy sự sống của cô đang đặt trên cổ áo người ta, thậm chí còn kéo cái cổ áo màu đen của người ta ra để lộ một đoạn cổ trắng như tuyết bên trong. 

Xúc cảm da thịt ấm áp theo đầu ngón tay truyền ra, cô cực kỳ xấu hổ thu hồi bàn tay không cẩn thận chạm vào cổ Lục Cảnh Lăng, trong lòng âm thầm phỉ nhổ bàn tay ham sắc đẹp này của mình một cách không thương tiếc. 

Bạc Nhu nhấc chân muốn thoát khỏi lồng ngực của Lục Cảnh Lăng, lúc này cô mới phát hiện eo của cô đã bị tay của hắn giữ chặt, hơn nữa người này còn không có ý định sẽ buông ra. 

Cô giương mắt nhìn về phía Lục Cảnh Lăng, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh của hắn. 

“Cái kia…” Thanh âm mềm mại của thiếu nữ chậm rãi vang lên. 

Lục Cảnh Lăng nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm hồng mỏng manh của cô, hơi thở hổn hển từ trong đó truyền ra, rơi vào trong tai khiến hắn ɕảɷ ŧɦấყ ngứa ngáy không thôi. 

Tầm mắt Lục Cảnh Lăng hơi tối đi so với lúc đầu một chút nhưng rất khó để người ta có thể phát hiện ra, bàn tay đang nắm lấy vòng eo mềm mại của cô chậm rãi vuốt ve một chút. 

“Bạc Nhu, muội có bị thương ở đâu hay không?” Bạch Niệm Niệm kéo Bạc Nhu từ trong lòng Lục Cảnh Lăng ra, sau đó vừa dùng cơ thể mình che ở trước người Lục Cảnh Lăng vừa nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên ửng đỏ của Bạc Nhu hỏi.

Bạc Nhu cứng ngắc lắc đầu, bây giờ cô chỉ dám cúi đầu chứ không dám ngẩng đầu nữa. 

"Muội thật sự không có việc gì sao? Thân thể muội quá kém, vậy mà cũng có thể ngã sấp xuống được, sau khi trở về nhất định phải tập luyện nhiều hơn, muội xem xem, lần này muội lại liên lụy sư huynh rồi." 

Không hiểu sao Bạc Nhu lại ɕảɷ ŧɦấყ hai chữ liên lụy này rất nặng, không hề phù hợp trong hoàn cảnh này, nhưng cô cũng biết vừa rồi khoảng cách giữa mình và Lục Cảnh Lăng quá gần, cho nên mới chột dạ không giải thích mà vội vàng kéo ống tay áo của Bạch Niệm Niệm nhỏ giọng nói: "Ta rất tốt, không sao đâu, hai người đi trước ta từ từ theo sau là được.”

Chỉ cần hai người này không ở bên cạnh cô, cô thấy thế nào cũng được! 

Chỉ là người còn chưa kịp đuổi đi, Bạc Nhu đã thấy trước mắt bị bao trùm một bóng người, cô vừa giương mắt thì đã thấy bóng đen nhanh chóng ngồi xổm xuống, đầu ngón tay thon dài của Lục Cảnh Lăng dò xét chỗ mắt cá chân trái đang nhón chân lên của cô. 

Cô đau đến không nhịn được mà phải hít vào một hơi, tiếng hít vào nho nhỏ rơi vào trong tai Lục Cảnh Lăng giống như làm nũng, mềm mại, nhẹ nhàng mang theo vài phần ngọt ngào. 

Hắn giương mắt nói với cô: "Để ta cõng muội." 

“Không cần.” Bạc Nhu kéo cái chân kia về phía sau nhưng tiếc cho cô là mắt cá chân cô đã bị ngón tay của hắn nắm chặt bên trên, bởi vậy cô muốn tránh cũng không tránh được. 

Bạc Nhu hết cách chỉ có thể không ngừng giằng co với hắn, không ngừng duy trì tư thế của mình, nếu hắn bất động thì cô cũng bất động theo, nếu người trước mặt di chuyển, cô cũng di chuyển. 

“Sư huynh?” Bạch Niệm Niệm lên tiếng đánh vỡ bầu không khí quỷ dị sau đó tiến lên đỡ lấy Bạc Nhu rồi nói: "Ta đỡ muội nghỉ ngơi một lát, nếu chân bị trật thì không cần cậy mạnh, để ta xem cho muội." 

Nàng ta nói xong liền ngồi xổm xuống định trị liệu cho Bạc Nhu, nhưng ngay lập tức đã bị Lục Cảnh Lăng chặn tay lại: "Muội vừa trị mới liệu xong, bây giờ lại dùng thêm nữa chắc chắn sẽ mất sức." 

Sắc mặt của Bạch Niệm Niệm ửng đỏ, thế mới biết sư huynh bình thường cao lãnh, lạnh lùng vì sao hành vi vừa rồi lại khác thường như thế.  

Thì ra là đang quan tâm nàng ta sẽ kiệt sức.  

“Không có việc gì, lại nói đến, nếu ta xảy ra chuyện thì không phải còn có sư huynh sao.”  

Bạch Niệm Niệm càng nói về sau thanh âm càng nhẹ: "Sư huynh nhất định sẽ bảo vệ tốt cho ta." 

Bạc Nhu nhìn bầu không khí đầy bong bóng phấn hồng của hai người này mà trong lòng chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường rồi ngồi ăn hạt dưa xem kịch cho đã. 

Nhưng mà!

Vị công tử này có thể buông chân cô ra hay không đây! 

Cô khó chịu giật giật chân, Lục Cảnh Lăng cho rằng cô đau liền buông mắt cá chân của cô ra. 

Bạc Nhu vừa thở phào nhẹ nhõm muốn rời xa nơi này liền phát hiện bên hông có một bàn tay đi ngang qua, một giây sau đã trực tiếp nhấc cô lên. 

Cô cuống quít leo lên bờ vai của hắn, tầm mắt bối rối nhìn về phía Bạch Niệm Niệm, sau đó lại phát hiện tay của mình đang sờ soạng bờ vai của hắn thì lại vội vàng buông tay ra. 

Lục Cảnh Lăng lắc lắc cô vài cái lại làm cô sợ tới mức vươn tay ôm trở về.

"Ta…… Ta có thể tự đi." Bạc Nhu nhỏ giọng nói bên tai Lục Cảnh Lăng, hơi thở mềm mại của cô theo nhịp khẩn trương chậm rãi nhào vào một bên tai của Lục Cảnh Lăng.  

Thiếu niên không trả lời mà chỉ nghiêng nghiêng lỗ tai để cô không thể nhìn thấy vành tai đang đỏ lên của mình. 

Thấy Lục Cảnh Lăng không đáp, Bạc Nhu bắt đầu giãy giụa, sau đó mông liền bị vỗ nhẹ một cái. 

“Cánh tay ta vẫn đang bị thương.” 

Vốn nghe xong những lời này đã xấu hổ vì làm người ta bị thương, bây giờ bị vỗ mông lại càng xấu hổ hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhu đỏ bừng, cô không dám động đậy nữa.  

Hắn hắn hắn hắn! 

Thế mà!

Biến thái! 

Đáng ghét!  

Lục Cảnh Lăng cũng chỉ tùy tiện vỗ một cái chứ không nghĩ nhiều, giờ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Bạc Nhu đã biến thành màu đỏ, ngay cả cái cổ trắng nõn cũng đỏ bừng. 

Nhớ tới xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi trong lòng bàn tay vừa rồi. 

Tức thì… 

Vành tai lại càng đỏ hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp