Xuyên Nhanh: Cá Mặn Biến Thành Vạn Nhân Mê

Chương 9


2 tháng

trướctiếp

[Đinh! Chỉnh sửa cốt truyện thành công!]

Chân Bạc Nhu vừa mới chạm đất đã nghe thấy hệ thống đột nhiên nói ra một câu như vậy, thiếu chút nữa hoài nghi hệ thống có phải cũng bị bug không.

Không phải đang nhờ cô đến giúp nữ chính sửa lại cốt truyện sao, bây giờ cô còn chưa kịp đến thì đã sửa lại xong rồi?

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

Một giọng nói lạnh lùng thuần khiết vang lên cách đó không xa, Bạc Nhu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chưởng môn dáng người thẳng tắp đang đứng bên lề đường nhìn cô.

"Chưởng môn, sư tỷ lo lắng cho đại sư huynh nên mới tới đây xem một chút. Không biết đại sư huynh hiện tại đang ở đâu rồi."

Ô Tử Phong cố ý nói trước, quả nhiên nhìn thấy lông mày của chưởng môn hơi nhíu lại.

“Hắn và Bạch Niệm Niệm đang ở trong miếu trên ngọn núi ở phía trước thôn.”

Dừng một chút, y nhìn Bạc Nhu rồi nói tiếp: “Bạch Niệm Niệm trúng độc, Lục Cảnh Lăng đang giải độc cho Bạch Niệm Niệm.”

Không cần giải thích chi tiết mị dược là cái gì, cũng không cần nói phản ứng chi tiết, đương nhiên cũng không cần giải thích phương pháp giải độc. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Ô Tử Phong ngược lại không nghĩ lại có chuyện này xảy ra, nếu như thế, sau này Bạch sư tỷ sẽ cùng Lục sư huynh trở thành đạo lữ.

Nếu trước đây nghe được tin này nhất định Ô Tử Phong sẽ chịu không nổi đả kích mà tổn thương buồn bã nhưng kỳ lạ là bây giờ hắn ta lại không hề có chút ɕảɷ giác nào.

Hắn ta liếc nhìn Bạc Nhu ở bên cạnh, mặc dù lời hắn ta nói là cố ý để khiến cô khó chịu, nhưng hắn ta cũng không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến thế.

Đây đối với cô là một đả kích rất lớn.

Ô Tử Phong chuẩn bị muốn nói mấy câu an ủi Bạc Nhu, kết quả phát hiện ra cô thế mà lại có chút vui vẻ?

Bạc Nhu quả thực rất vui vẻ, khó trách cốt truyện đã được sửa lại, thì ra Lục Cảnh Lăng và Bạch Niệm Niệm phát sinh quan hệ.

Cứ như vậy thì có phải cô sẽ sớm xong việc không nhỉ?

"Tiên trưởng, ngài thấy bao nhiêu đây cỏ nhung đã đủ chưa?" Một đám người từ xa đi tới, ăn mặc đơn giản, xem ra là thôn dân.

Bọn họ ai cũng đang ôm một cái bình, bên trong đựng đầy cỏ xanh.

Thiều Vân Thâm nhìn lướt qua rồi nói: "Nghiền nát rồi đun sôi lấy nước uống hoặc phơi khô nghiền thành bột rồi rắc trực tiếp lên miệng vết thương."

"Tạ ơn tiên trưởng, hôm nay nay mà có ngài đã tiêu diệt đám yêu ma kia, nếu không tánh mạng người cả thôn chúng tôi sẽ khó mà giữ được."

Các thôn dân vừa nói vừa cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy cảm kích: “Chúng ta không có gì để báo đáp tiên trưởng, hay là mời tiên trưởng đến thôn chúng tôi ăn bữa cơm đạm bạc thì thế nào."

Một thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh đẩy đẩy hán tử: “Tiên nhân không ăn cơm.”

"À, đúng rồi, đúng rồi!" Hán tử đang nói chuyện sờ sờ đầu: "Xem trí nhớ của ta kìa, ta thế mà lại quên mất."

Nói xong lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, vốn dĩ lương thực ở thôn trang hẻo lánh của bọn họ chỉ nằm ở mức trung bình, đồ ăn đối với bọn họ ăn tương đối quý giá, nếu đem cho người khác cũng không biết lấy cái gì để cho.

Thiều Vân Thâm trầm giọng nói: "Không cần phiền phức, chỉ là tiện tay mà thôi."

"Tiên nhân cũng quá khách khí rồi, thôn chúng ta cũng tương đối nghèo, thực ra cũng không có đồ gì để mang ra được. Chờ chúng ta dưỡng thương tốt, đương nhiên sẽ quyên tiền làm tượng của ngài, ngày ngày cúng bái."

Thấy bọn họ khăng khăng muốn làm như vậy, Thiều Vân Thâm cũng không nói thêm gì nữa.

Dân làng vừa vái chào vừa lui bước, không làm phiền họ nữa.

Trong đám người có một bé gái kéo lấy quần áo của mẹ, nhìn thấy tiên nhân mặc áo trắng tung bay, trong mắt loé sự ngưỡng mộ: "Mẫu thân, con lớn lên có thể gả cho tiên nhân không?"

Mẫu thân mỉm cười sờ đầu cô bé: “Tiên nhân không lấy vợ.”

“Tại sao?” Cô bé không hiểu mà thắc mắc.

"Tấm lòng của tiên nhân rất rộng lớn, rộng lớn đến mức không quan tâm đến những vấn đề tầm thường như tình yêu nam nữ. Y là tiên nhân,  tiên nhân truy cầu đại đạo."

Cô bé quay đầu lại nhìn tiên nhân vẻ ngoài xinh đẹp: "Thế mà lại không ɕảɷ ŧɦấყ cô đơn sao?"

Mẫu thân sửng sốt một chút, sau đó vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô bé: “Con thì biết cái gì?”

Nghe xong cuộc trò chuyện này, Ô Tử Phong liền quay đầu nhìn về phía chưởng môn, nếu muốn nói tiên nhân vô dục vô cầu, đúng là chưởng môn chứ không còn ai khác.

Hắn ta chưa từng thấy ai vô dục vô cầu hơn chưởng môn, mỗi ngày ngoại trừ tu luyện thì cũng là tu luyện, con đường tu tiên dài đằng đẵng vừa nhàm chán lại tẻ nhạt.

Có thể y nghe được cũng có thể không nghe được, Thiều Vân Thâm vẫn không có chút phản ứng nào.

Có điều ánh mắt của y trong chớp mắt liếc qua Bạc Nhu đang đứng ở một bên cúi đầu, khoảnh khắc ấy ngắn ngủi đến mức ngay cả y cũng không phát hiện ra.

"Sư phụ."

Một giọng nữ truyền đến, sau đó Bạch Niệm Niệm và Lục Cảnh Lăng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Bạch Niệm Niệm lúc này đang mặc áo ngoài màu đen của Lục Cảnh Lăng, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, thỉnh thoảng nhìn sang Lục Cảnh Lăng bên cạnh, vẻ mặt ngượng ngùng.

Lục Cảnh Lăng vẫn lạnh lùng vô cảm như mọi khi, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Bạc Nhu đứng cách bọn họ không xa thì có chút dừng lại rồi nhanh chóng né tránh.

"Đã xong?" Thiều Vân Thâm hỏi.

“Nhờ có sư huynh, hiện tại ta đã không sao.” Âm thanh Bạch Niệm Niệm càng ngày càng nhỏ, mặt đỏ bừng, cúi đầu thấp không dám ngẩng lên.

“Vậy sắp tới khi nào sắp xếp tổ chức?” Thiều Vân Thâm liếc nhìn Lục Cảnh Lăng đang im lặng đứng bên cạnh.

“Sư phụ.” Lục Cảnh Lăng cắt ngang câu hỏi của Thiều Vân Thâm, bình tĩnh nói: “Ta không có ý định kết đạo lữ.”

Lời hắn vừa nói ra khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Niệm Niệm lập tức tái nhợt, khóe môi giật giật nhưng lại không nói gì, trong đôi mắt to hiện lên một tầng sương mù.

"Sư huynh, huynh làm như vậy không hay lắm đâu. Mặc dù là sư tỷ trúng thuốc nhưng tốt xấu gì…"

“Đúng đấy.” Ô Tử Phong nhịn không được chen vào, sau đó hắn ta bị ánh mắt Lục Cảnh Lăng nhìn qua làm cho giật mình, liền ngậm miệng lại.

Ô Tử Phong vừa lên tiếng thì cũng làm Bạch Niệm Niệm chú ý đến sự hiện diện của hắn ta, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Bạc Nhu đang đứng cách xa bọn họ, gần như không có chút tồn tại nào. ( truyện trên app T𝕪T )

"Đệ là Ô Tử Phong sao? Ta nhớ được đệ là đệ tử mới rất có thiên phú." Bạch Niệm Niệm nhẹ giọng hỏi, đôi mắt vẫn có chút đỏ bừng.

Ô Tử Phong vậy thì đôi mắt hơi cong lên, hàm răng trắng nõn lộ ra: "Sư tỷ vậy mà nhận ra ta."

"Đương nhiên, dù sao thì Ô sư đệ cũng rất nổi tiếng." Bạch Niệm Niệm nói, rồi mới nhìn về phía Bạc Nhu mà nhẹ nhàng nói: "Sư muội tại sao lại cùng đệ đến đây? Sao lại lỗ mãng như vậy, nếu như bị thương ta và sư huynh sẽ lo lắng."

Không khí hoàn toàn im lặng, Bạc Nhu quay lưng về phía họ cũng không có ý định trả lời nàng ta, cô dường như gần như hòa nhập với cái bóng trong góc, nếu nhìn kỹ, vẫn có thể thấy đôi vai cô hơi run run lên.

Bạch Niệm Niệm vốn có chút tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, nàng ta lại do dự hỏi: "Nàng đang khóc sao?"

Nghe vậy, Lục Cảnh Lăng và Ô Tử Phong đều đưa mắt nhìn về phía Bạc Nhu, chỉ thấy vai cô khẽ run lên, hai tay run rẩy lau qua lau lại trên mặt, như thể đang lau nước mắt.

Lục Cảnh Lăng không kìm lòng được, vừa tiến lên một bước thì nghe thấy giọng nói của sư phụ vang lên bên tai:

“Bạc Nhu, không được ăn vụng.”

Bạc Nhu đang gặm hạt dưa thì dừng lại, giọng nói đó dường như được phát ra từ nội lực, có độ phân giải cực cao, như thể đang nói vào tai cô.

Cô nhìn ngập ngừng nhìn mấy hạt dưa cuối cùng trên tay, cuối cùng quyết định vẫn là ăn xong rồi lại nói tiếp.

Cô vừa bỏ hạt dưa vào miệng, một bàn tay trắng như ngọc từ bên cạnh vươn ra giật lấy hạt dưa cô vừa ngậm trong kẽ răng.

Còn chưa cầm nóng tay đã bị giật.

Bạc Nhu nhướng mi lên nhìn thấy chưởng môn mặt liệt đứng cạnh cô, giữa ngón tay trỏ cầm một hạt dưa dính đầy nước bọt bóng loáng.

“Trở về phạt gấp đôi…”

Lời tiếp theo còn chưa kịp nói ra, Bạc Nhu đã biết y muốn nói cái gì, lập tức đưa tay ra nắm lấy tay y: "Con sai rồi chưởng môn."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng nịnh nọt, sợ bọn họ nghe thấy nên nói rất nhỏ.

Thấy người chưởng môn im lặng không nói gì, cô cố ý mở to mắt ra bán thảm, nhẹ nhàng lung tay tay y.

Ngón tay thiếu nữ mềm mại lạnh lẽo, đôi mắt to ươn ướt như ánh trăng đang nhảy múa trong dòng suối trong, cô còn nhẹ nhàng nói tiếp: “Con sai rồi, đừng phạt con mà.”

Đầu ngón tay Thiều Vân Thâm run lên, hạt dưa suýt chút nữa rơi xuống đất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp