Cậu Không Thích Hợp

Chương 9


3 tháng

trướctiếp

 

Tiếng chuông của tiết thứ năm vang lên, tiết thứ nhất buổi chiều là tiết tiếng Anh.

Giáo viên tiếng Anh còn rất trẻ, mặc váy trắng, mái tóc dài được chải lên cẩn thận, lộ ra cái trán trơn bóng.

Để khơi dậy nhiệt tình học tiếng Anh của các học sinh, giáo viên tiếng Anh đã chuẩn bị một máy quay phim nhỏ, chiếu phim cho cả lớp xem.

Có thể xem phim nước ngoài là một chuyện mới mẻ, mặc dù không nghe hiểu, nhưng học sinh vẫn xem đến say sưa, học tập từ vựng mới theo giáo viên giảng giải.

Trong phim có một tình tiết, bởi vì công việc nên nam chính phải chuyển đến thành phố bên cạnh, trong lúc tản bộ trên đường phố xa lạ, bị tên móc túi trộm đi ví tiền, tên móc túi đi tới hẻm nhỏ không có người, đem tiền trong ví lấy ra, bởi vì quá ít, ghét bỏ oán giận một câu, tiện tay ném ví tiền xuống đất.

Giáo viên tiếng Anh ấn nút tạm dừng, hỏi: "Những lời này của tên trộm, mang vào trong phim thì nên phiên dịch như thế nào?"

Nếu là dịch trực tiếp từ, ý nghĩa rất đơn giản, có nghĩa là: rất ít.

Sau khi mọi người thảo luận một lúc, Vương Hiểu Nhã giơ tay lên trả lời: "Ở đây chứa đựng thái độ khinh bỉ và oán giận của tên móc túi, em cảm thấy nên được dịch là 'thật nghèo'."

Giáo viên Tiếng Anh khen ngợi gật gật đầu, nói: "Tốt lắm, chính là phiên dịch như vậy, không thể chỉ phiên dịch ý tứ từ đơn, phải liên hệ với đoạn trước mới có thể phiên dịch chính xác. Bạn học Vương Hiểu Nhã nói rất tốt, có ai có ý kiến khác không?"

Vương Hiểu Nhã đắc ý ngẩng đầu, lúc ngồi xuống còn liếc Quế Hoan một cái.

Thấy không ai trả lời, giáo viên tiếng Anh định tiếp tục giảng bài, Vương Hiểu Nhã giơ tay lên nói: "Thưa cô, tiếng Anh của lớp trưởng rất tốt, em muốn nghe suy nghĩ của cậu ấy."

Tiếng Anh của Quế Hoan đơn thuần là học thuộc lòng, sau khi làm việc mỗi ngày đều đối mặt với máy tính, đối tác hợp tác của công ty cơ bản đều ở bên kia đại dương, làm ngôn ngữ thông dụng, kỹ năng ngôn ngữ của cô thuộc loại bị ép đến đề cao.

Giáo viên tiếng Anh nhìn về phía Quế Hoan, đối với lớp trưởng luôn có thành tích học tập rất tốt này, cô ấy rất thích, cười nói: "Quế Hoan, em nói xem suy nghĩ của mình thế nào."

Đã bị gọi, Quế Hoan chỉ có thể đứng lên, nghĩ nghĩ nói: "Em rất đồng ý với suy nghĩ của bạn học Vương Hiểu Nhã, nếu như em là tên móc túi, thật vất vả trộm được ví tiền, lại phát hiện chỉ có chút tiền mặt như vậy, em sẽ cảm thấy phẫn nộ, nhịn không được oán giận, mang theo chút phỉ nhổ, em sẽ phiên dịch thành: 'Quỷ nghèo'."

Chữ "quỷ" trong tiếng Trung mang thuộc tính mắng chửi người, ma quỷ, quỷ đánh bạc vân vân, giải thích rõ tên trộm tức đến hộc máu, nhưng dùng từ còn rất văn minh.

Hiển nhiên giáo viên tiếng Anh rất vừa ý với phiên dịch này, nói vài câu rất tốt, Vương Hiểu Nhã không phục mím môi, không quay đầu lại.

Quế Hoan đã hơn ba mươi tuổi, đương nhiên không phải Quế Hoan thời trung học cơ sở, cô thấy rất rõ ràng, đứa nhỏ Vương Hiểu Nhã này có lòng tự trọng rất mạnh, thích xuất sắc, giống như một con khổng tước nhỏ hiếu chiến.

Liêu Liễm ngồi hàng đầu nhìn chằm chằm màn hình, miệng nhỏ giọng lầm bầm vài câu, nếu cẩn thận nghe, sẽ phát hiện cậu đang lầm bầm: "Quỷ nghèo."

Tiết tiếng Anh kết thúc, Quế Hoan đứng dậy đi vệ sinh, mới vừa đi tới cửa, Vương Hiểu Nhã liền đuổi theo. - cá voi t.y.t

Quế Hoan: "Cậu cũng muốn đi vệ sinh sao?"

Hình như nữ sinh rất thích đi vệ sinh cùng nhau, mặc dù Quế Hoan không hiểu loại hiện tượng này lắm, nhưng cô tỏ vẻ tôn trọng.

Vương Hiểu Nhã và Quế Hoan kém nhau không nhiều lắm, tết một bím tóc thật dài, nhìn từ phía sau rất giống cái ót của nam chính trong phim nhà Thanh.

Cô ấy phồng má, nói: "Lần sau, nhất định lần sau tôi sẽ phiên dịch tốt hơn cậu."

Quế Hoan cười cười, nói: "Bản thân phiên dịch không có tiêu chuẩn, cá nhân tôi cảm thấy cậu phiên dịch tốt hơn tôi."

Quế Hoan rộng lượng làm cho Vương Hiểu Nhã ngây ngẩn cả người, cô ấy có chút ngượng ngùng mím môi.

Quế Hoan: "Cậu còn có chuyện gì nữa không? Tôi muốn đi vệ sinh."

Giống như là vì che giấu quẫn bách, Vương Hiểu Nhã ngửa cằm nói: "Tôi cũng đi."

Quế Hoan nhìn cái cằm cao vút của Vương Hiểu Nhã vài lần, Vương Hiểu Nhã không được tự nhiên sờ sờ cổ nói: "Làm sao vậy?"

Quế Hoan: "Tôi chỉ cảm thấy, cậu thường xuyên ngửa cằm như vậy rất tốt, không dễ bị nếp nhăn trên cổ."

Đời trước, Quế Hoan gần như chưa từng tham gia mấy loại tụ hội của bạn học, ngẫu nhiên đi một lần, Vương Hiểu Nhã cũng ở đây, vẫn là tư thế ngửa đầu tiêu chuẩn trước sau như một. Lúc ấy Quế Hoan đã nghĩ, bạn học bên cạnh ít nhiều đều có chút nếp nhăn trên cổ, nhưng cổ của Vương Hiểu Nhã lại bóng loáng trắng nõn, không có một chút nào.

Vương Hiểu Nhã: "Nếp nhăn gì trên cổ?"

Quế Hoan từ ái nhìn cô ấy, cười nói: "Tuổi trẻ thật tốt."

Cũng đúng, lúc bọn họ học trung học cơ sở, còn không biết cái gì là nếp nhăn trên cổ.

Vương Hiểu Nhã: "......"

Ánh mắt này của lớp trưởng, sao lại giống bà ngoại cô ấy như vậy?

Buổi chiều không có tiết tự học, hơn bốn giờ đã tan học, lớp trưởng Quế Hoan thay đổi nguyên tắc đến giờ liền đi của ngày xưa, vô cùng kiên định ở lại, cùng nhau làm vệ sinh giúp bạn học phải trực nhật.

Về nhà là không thể nào, ai cũng đừng nghĩ quấy rầy cô "tranh giành mạng sống."

Lau bàn, lau nhà, lau bảng đen, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng yêu lao động của Quế Hoan. Kết quả quá mức tích cực chính là, cô làm tất cả những gì có thể làm, nhóm trực nhật ngược lại đứng ngây ngốc ở một bên.

"Lớp trưởng, chỗ này để mình lau."

Quế Hoan kéo cây lau nhà qua, không ngẩng đầu nói: "Mau trở về làm bài tập đi, hôm nay lên lớp giáo viên hóa học hỏi cậu nhưng cậu không trả lời được câu nào, vừa nhìn đã biết là do học không đủ."

Bạn học: "......"

Tuy nói lớp trưởng là vì tốt cho mình, nhưng sao lời này lại đâm tim như vậy?

Thời gian còn sống trên đỉnh đầu cọ cọ mà phóng to, Quế Hoan cúi đầu kéo chổi lau nhà vù vù, nhóm trực nhật cũng không dám quấy rầy cô, nhao nhao nhường ra một mảnh đất trống, để cho cô tận tình kéo.

Một nữ sinh nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Lớp trưởng thật sự là quá nghiêm túc, làm chuyện gì cũng đều tốt..."

Một học sinh trực nhật khác nói: "... Thật liều mạng mà."

Quế Hoan nghĩ thầm: Vẫn là hướng dẫn trẻ em qua đường thoải mái hơn, lao động giúp người khác thật sự là quá mệt mỏi.

Làm ra đầu đầy mồ hôi, Quế Hoan lau trán, giương mắt nhìn bầu trời, chữ đỏ lấp lánh thật to: Thời gian còn sống mười ngày lẻ một giờ.

Thật không dễ dàng, thật sự là quá không dễ dàng, từ sáng đến tối, cô mệt mỏi sắp bị cảm nắng, mới làm được mười một chuyện tốt!

"Lớp trưởng, ngài có muốn uống ngụm nước không?"

Nhóm học sinh trực nhật bên cạnh một lòng dâng hiến nghiêm nghị kính nể đối với Quế Hoan, xưng hô đều biến thành "Ngài."

Quế Hoan nhận lấy bình nước, ừng ực uống hơn nửa bình nước, suy nghĩ một chút nói: "Đã quét dọn văn phòng giáo viên chưa?"

Nữ sinh đưa nước nhìn người bên cạnh, nói: "Hôm nay không phải lớp chúng ta."

Văn phòng giáo viên do lớp 8 thay phiên đi quét dọn, hôm nay hẳn là lớp 8 - 3 phụ trách.

Quế Hoan lau miệng, nói: "Thêm một người, thêm một phần lực, tôi đi hỗ trợ!"

Nhóm học sinh trực nhật: "......"

Sợ người khác tranh việc với cô, Quế Hoan khoát tay nói: "Các cậu mau về nhà đi, mắt thấy cuối kỳ rồi, ôn tập bài tập nhiều hơn một chút." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói xong, Quế Hoan để lại một bóng lưng lóe ra ánh sáng cao thượng, vọt tới văn phòng giáo viên giống như là đang anh dũng hy sinh.

Lúc Quế Hoan tới văn phòng giáo viên, bên trong không có ai, liếc mắt nhìn thời gian, có giáo viên đã tan làm về nhà, có giáo viên vẫn còn đang bận rộn.

Học sinh trực nhật lớp 8 - 3 còn chưa quét xong lớp mình, sau khi dọn dẹp xong lớp học mới có thể tới.

Quế Hoan thở dài một hơi, tự an ủi mình: "Tốt lắm, không ai tranh mạng với cô."

Cầm lấy chổi, Quế Hoan nhanh nhẹn vắt ráo nước, ngay tại thời điểm thời gian còn sống trên đỉnh đầu biến thành mười ngày lẻ năm giờ, cửa phòng làm việc của giáo viên bị đẩy ra.

Người tới rất gấp gáp, "Cạch" một tiếng, dọa Quế Hoan nhảy dựng.

Thấy Quế Hoan đang lau nhà, người tới cấp bách nói: "Lớp trưởng, đã xảy ra chuyện!"

Người tới chính là bạn học sáng nay Quế Hoan gặp trên đường đi học, Lữ Quang Huy, ủy viên học tập trong lớp.

"Thầy Trương tan làm rồi, có chuyện gì, cậu từ từ nói."

Thầy Trương là chủ nhiệm lớp 8 - 3, ba mươi sáu tuổi, đầu hơi hói.

Lữ Quang Huy một đường chạy tới, thở không ra hơi, thở hổn hển nói: "Vừa rồi mình đi cùng Liêu Liễm, có mấy người cấp ba gọi Liêu Liễm đi."

Quế Hoan: "Gọi đi đâu rồi?"

Lữ Quang Huy: "Ngay cổng trường, quầy bán thực phẩm nhỏ ở ngõ nhỏ bên cạnh, thái độ của bọn họ vô cùng cứng rắn, bên trong còn có Vương Tam Bính của lớp chín."

Đám người Vương Tam Bính kia, học sinh ở Trung học số Hai không người nào là không biết, không người nào là không hiểu, học sinh lớp dưới nhìn thấy đều sẽ đi vòng qua.

Quế Hoan suy nghĩ: Vương Tam Bính là tới trả thù?

Lữ Quang Huy là một thiếu niên nhiệt tình, lúc này sắp khóc rồi: "Lớp trưởng, phải làm sao bây giờ?"

Quế Hoan: ..... Nói thật, cô muốn làm bộ như không nghe thấy.

Quế Hoan nhìn bầu trời, buông cây lau nhà, vừa đi vừa nói: "Cậu về nhà trước đi, mình đi xem một chút."

Lữ Quang Huy: "Mình, mình đi cùng lớp trưởng."

Quế Hoan: "Không cần, nếu không bọn họ chú ý đến cậu thì không tốt, mình là con gái, bọn họ sẽ không đánh mình."

Quế Hoan trở về phòng học lấy cặp sách, không nhanh không chậm chạy đến ngõ nhỏ. Cô sẽ không ngồi yên không để ý tới, nhưng cũng không tích cực, tốt nhất là cô chạy tới, mọi chuyện đã kết thúc.

Gần cổng trường học có một bãi đất trống bày sạp, bán chút đồ ăn vặt không nhãn hiệu, còn có hoa tai đủ mọi màu sắc cùng đồ dùng văn phòng phẩm, rất được các học sinh hoan nghênh.

Vòng qua sạp đồ ăn vặt, học sinh đứng đầy xung quanh, lúc này thịnh hành thẻ nhỏ trong mì gói, mấy nam sinh cao lớn nhai mì chỉ vì muốn thu thập thẻ hiếm.

Đi về phía trước là cái ngõ nhỏ, bình thường học sinh đều sẽ tránh đi đường này, bởi vì ở đây thường xuyên có thiếu niên và tiểu côn đồ bất lương đứng ở đây, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc.

Quế Hoan đi vào lối vào ngõ nhỏ, nhìn thấy được bóng người bên trong.

Hai học sinh cấp ba nhe răng trợn mắt ngã ngồi, còn có một người quỳ rạp trên mặt đất, Vương Tam Bính thì giống như một đứa nhỏ chờ đợi được huấn luyện, cúi đầu đứng dựa vào tường, hết sức thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

Liêu Liễm cởi áo đồng phục màu xanh, bên trong mặc một bộ áo ngắn tay màu đen, cậu đá đá học sinh lớp 9 đang ngồi dưới đất, lạnh lùng nói: "Lấy ra."

Học sinh lớp 9 bị đánh cao hơn Liêu Liễm một cái đầu, lúc này ngay cả một tiếng cũng không dám nói, ngoan ngoãn móc ra năm tệ từ trong túi, run rẩy đưa cho Liêu Liễm.

Liêu Liễm nhận lấy, hỏi: "Không còn?"

Học sinh lớp 9 gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi, tiền tiêu vặt của tôi ít."

Liêu Liễm đem năm tệ cất vào trong túi, đặt mông ngồi ở trên lưng học sinh lớp 9 quỳ rạp trên mặt đất, người nọ buồn bực rên một tiếng, bất động. Liêu Liễm giống như không nghe thấy, còn lẩm bẩm một câu: "Quỷ nghèo."

Quế Hoan: "......"

Cái gì đây, ai giải thích cho cô, đây là xảy ra chuyện gì?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp