Cậu Không Thích Hợp

Chương 1


3 tháng

trướctiếp

 

Trong phòng dần dần vang lên từng đợt tiếng chim hót thanh thúy, ánh sáng đèn đường xuyên thấu rèm cửa sổ, ánh sáng trong phòng mông lung. Bên cửa sổ đặt một cái giường đôi, trên giường là một người phụ nữ có tư thế ngủ đoan chính.

Đầu người phụ nữ gối ở chính giữa gối đầu, tóc dài tản ra bốn phía, khuôn mặt trơn bóng như sứ trắng, giống như là búp bê giả đặt trong tủ âm tường.

Lông mi dày khẽ rung động, cô chậm rãi mở mắt, giống như chưa bao giờ ngủ say, sau khi chớp nhẹ vài cái, chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, tắt chuông báo thức.

Quế Hoan nhìn thoáng qua thời gian, năm giờ rưỡi.

Đồng hồ sinh học mười năm như một ngày khiến cô tỉnh táo đúng giờ, xốc chăn lên, lộ ra áo ngủ cotton thoải mái bên trong, hai chân trắng tinh đặt trên sàn nhà.

Quế Hoan đứng dậy buộc tóc lên, lấy ra đệm yoga từ trong tủ quần áo, trải ở giữa phòng ngủ.

Năm ngoái sau khi ba qua đời, cô liền chuyển đến phòng ngủ chính, diện tích lớn hơn một phần ba so với phòng của cô, phòng của cô thì đổi thành phòng cho khách, mặc dù hơn phân nửa bên trong đều là sách.

Tính cách của Quế Hoan không hề giống với tên của cô một chút nào, người mẹ qua đời đã lâu của cô từng có chút phiền muộn nói, rõ ràng là một cô gái trẻ, nhưng càng ngày càng giống như một bà cụ non?

"Hoan", có vui sướng, vui vẻ, vui mừng, nhưng Quế Hoan vừa không vui vẻ, cũng không hoạt bát, thì càng miễn bàn đến nghĩ rộng của chữ "Hoan", cái gì mà nam hoan nữ ái, hoàn toàn không dính dáng nửa chữ với cô.

Bạn trai cũ của Quế Hoan từng đặt cho cô một biệt danh mang ý trào phúng --- Lạt Ma.

*Lạt-ma là hiện thân của giáo pháp, theo Phật giáo Tây Tạng. Danh từ Lạt-ma được dùng gần giống như guru, Đạo sư của Ấn Độ, nhưng tại đây, Lạt-ma mang thêm nhiều ý nghĩa khác. Trong Kim cương thừa, Lạt-ma không phải chỉ là người giảng dạy giáo pháp mà còn là người thực hành các nghi lễ.

Bản thân Quế Hoan không có cảm nhận được một chút trào phúng đối với việc này, chính là cảm thấy anh ta nói không đúng lắm, Phật Tổ, đó là muốn từ bi vi hoài, phổ độ chúng sinh.

Nhưng cô lại không được tính là nhiệt tình một chút nào.

Làm hai bộ yoga chào buổi sáng, Quế Hoan ngồi xếp bằng ở trên đệm, thiền định mười phút, ngày này mới xem như chính thức bắt đầu.

Năm năm trước, Quế Hoan còn đang công tác tại thành phố lớn, mỗi ngày đều đối diện với máy tính, vừa ngồi xuống liền không có khái niệm thời gian, lúc tan làm, cảm giác đệm ngồi sắp thành tương. 

Nhận được tin mẹ bị bệnh, Quế Hoan liền nghỉ việc, về quê.

Người bên ngoài đều nói cô có lòng hiếu thảo, chỉ có chính cô rõ ràng là xảy ra chuyện gì.

Con người cô có một khuyết điểm, chính là không quá để ý đến bất cứ chuyện gì.

Cho dù ngay cả ba mẹ thân cận nhất, cô cũng chỉ là gọi nhiều hơn mấy cuộc gọi video mà thôi.

Vì để cho mình không trở thành "Bạch nhãn lang" trong tiết mục tình cảm, mỗi tuần Quế Hoan đều liên lạc với ba mẹ đúng hạn, về nhà vào lễ mừng năm mới, không thể về nhà thì cũng phải gửi tiền, đặt chút quà tặng từ trên mạng rồi gửi trở về. Quan niệm truyền thống "hiếu tử" nên làm như thế nào, cô liền làm như thế đó.

Năm đầu tiên tốt nghiệp đại học, cô gửi cho gia đình một phần "Bữa tiệc lớn trên biển trên không", chính là hải sản, thịt, các loại túi quà lớn, cộng thêm hai phần *Phật nhảy tường.

Phật nhảy tường, là một loại súp trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. 

Buổi tối hôm đó mẹ cô gọi điện thoại cho cô nói: "Hoan à, con không ở nhà nên đừng mua nhiều đồ ăn như vậy, ba con chống đỡ đến mức dạ dày sắp rủ xuống rồi!"

Đối với phản hồi của ba mẹ, Quế Hoan rất đồng ý, về sau mỗi lần chỉ gọi vừa đủ, còn lại sẽ chuyển tiền. Dù sao nếu khiến cho ba mẹ ăn nhiều đến mức sinh bệnh, vậy thật đúng là quá bất hiếu.

Khi còn bé điều kiện gia đình của Quế Hoan không tốt, sau khi mẹ Quế Hoan mất việc đã làm không ít công việc khác, làm nghề nào nghề đó liền biến mất….

Như là nhân viên bán vé trên xe buýt, có thể nói là nghề đèn sáng chân chính.

Cuối cùng, mẹ Quế Hoan bán đồ ăn sáng, hai vợ chồng dùng tiền tiết kiệm được mở một cửa hàng tạp hóa, vài năm sau mở rộng thành một siêu thị nhỏ.

Ba mẹ Quế Hoan đều là người thích lăn qua lăn lại, siêu thị nhỏ kiếm được tiền, mẹ Quế Hoan rèn sắt khi còn nóng, lại mở một nhà hàng nhỏ bên cạnh nhà ga, chỉ bán đồ ăn nhanh.

Lúc Quế Hoan lên đại học, ba cô lại mở một cửa hàng bán kim khí, trong nhà mới coi như chính thức bước vào tầng lớp khá giả.

Sau khi ba mẹ đi rồi, Quế Hoan cũng không muốn quay về thành phố lớn nữa, cô không có ham muốn vật chất gì, động một chút là túi xách mấy vạn, đối với cô mà nói nó còn không có sức hấp dẫn bằng túi nilon. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 🆃🆈🆃 chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt, vui lòng không repost ở các nền tảng thu phí khác.

Gọn nhẹ, lúc không cần thì cất vào túi áo là được, cho dù mua đồ ăn hay là đựng nhu yếu phẩm, đều có thể lập tức bỏ vào trong, không giống túi da, không thể dính nước, cũng không thể đựng hải sản, chính là một đồ vật không có tính thực dụng gì.

Quần áo thì sao, có thể mặc là tốt rồi, quần áo cao cấp thì có làm sao? Nếu như nói đắt, vậy tơ vàng lũ y mới là đắt nhất, nhưng đó đều là cho người chết mặc khi hạ táng...

Những "sản nghiệp" trong nhà cô cũng không bán ra ngoài, tiệm thức ăn nhanh vẫn tiếp tục mở, tiệm kim khí vẫn có người trong coi, thỉnh thoảng cô đi xem là được, bình thường đều làm ổ ở trong siêu thị.

Lượng cơm của cô nhiều, có thể thường xuyên ăn uống trong giờ làm việc, vô cùng thuận tiện.

Rửa mặt xong, Quế Hoan thay một chiếc áo len cổ cao màu đen, quần jean màu xanh, cột tóc thành đuôi ngựa, xách túi tiện lợi bảo vệ môi trường mua ở siêu thị, sảng khoái đi ra cửa.

Tòa nhà này là tòa nhà cũ, tổng cộng có sáu tầng, nhà cô ở trên sân thượng, nhà đối diện trước đó đã dọn đi, hiện giờ cho một đôi vợ chồng nhỏ làm công ở thành phố Tang thuê.

Ở giữa có một nhà hàng xóm cũ, họ Liêu, quanh năm chỉ có một đứa con trai ở nhà, cùng tuổi với cô, lúc học trung học còn cùng lớp một thời gian.

Tính tình của Quế Hoan không quá thích kết giao bạn bè, trung học rồi đại học, cho tới bây giờ cô chưa từng nhớ toàn bộ tên bạn học cùng lớp.

Đối với ba mẹ đều có thể nói là tình cảm đạm mạc, càng không có khả năng có ưu đãi đặc thù gì đối với người xa lạ, cho nên cô tận khả năng không tham gia mấy bữa tụ tập của bạn học, chủ yếu là sợ đi nhầm phòng, không gọi được tên người ta, khiến cho tất cả mọi người xấu hổ.

Trường hợp náo nhiệt không hợp với cô, chỉ có một mình cô giống như đang mơ một giấc mộng dài đằng đẵng, còn chưa tỉnh lại.

Đêm qua vừa mới có tuyết rơi, ra khỏi cửa, bên ngoài là một mảnh trắng xóa, nhìn chỗ nào cũng là một mảnh trắng xóa.

Quế Hoan kéo khóa áo lông, vùi nửa khuôn mặt dưới vào trong cổ áo, chậm rãi đi về phía siêu thị.

Mở cửa sắt, mở nguồn điện, nhét xúc xích nướng đông lạnh, bánh bao vào lò nướng và tủ đun nóng, nấu trứng trà và lẩu Oden mà tối hôm qua đã chuẩn bị xong, Quế Hoan lấy chổi ra, đi ra ngoài quét tuyết và bậc thang trước cửa, chỉ chốc lát đã có khách đến.

*Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình.

Phần lớn người đến trong khoảng thời gian này đều là học sinh và người đi làm, người trẻ tuổi sống một mình, rất nhiều người đều không có thói quen làm đồ ăn sáng, Quế Hoan bận rộn cả buổi sáng, khoảng chín giờ rưỡi mới nhàn rỗi lại, bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

Dùng đũa tuốt đồ ăn từ trên xiên que của lẩu Oden xuống, cầm một túi gân bò cay cùng nấm kim châm từ trên kệ hàng, trộn xong thì thêm chút tương vừng cùng dấm chua, Quế Hoan bưng chén lên, chậm rãi ăn ngấu nghiến, sau đó ăn bánh bao nóng hổi.

Buổi chiều có người làm part – time đến thay ca, Quế Hoan ăn xong đi dạo một vòng trong siêu thị nhỏ, lấy ra một chai sữa chua từ trong tủ lạnh, lại xoay người lấy xuống một gói chân gà ngâm ớt từ trên kệ hàng.

Quế Hoan không béo, cao một mét sáu tám, mới hơn năm mươi cân, mẹ Quế Hoan cũng từng chậc chậc lấy làm kỳ lạ, mỗi ngày ăn nhiều đồ như vậy, đồ ăn đều đi đâu rồi?

Một gói chân gà không đủ, Quế Hoan lại đi lấy một gói măng ngâm tiêu, măng trúc thanh thúy nhai lên phát ra tiếng răng rắc răng rắc, thanh niên đến siêu thị nghe thấy tiếng thì nhìn qua, càng nhìn càng thèm, liền cầm một gói lên.

Lúc tính tiền còn cười nói: "Bà chủ, cô có thể phát sóng trực tiếp mukbang bán hàng, cô ăn rất ngon miệng."

Quế Hoan liếm liếm khóe miệng, trên khuôn mặt trắng nõn là một đôi mắt phượng như mực, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi môi mỏng kéo ra một nụ cười hơi nhạt: "Lúc tôi ăn rất chuyên tâm, không có biện pháp phân tâm để bán hàng."

Quế Hoan rất đẹp, cười rộ lên giống như hoa hải đường.

Thiếu niên đỏ mặt, đột nhiên có chút khẩn trương, lắp bắp nói: "Cô, cô chỉ cần ăn là được, cũng không, không cần nói chuyện."

Quế Hoan cười nhạt không nói, tiễn khách hàng đi, cô nhìn thời gian, chậm rãi tính toán sổ sách.

Trên ti vi trong tiệm đang chiếu phim luân lý gia đình, sống lưng Quế Hoan thẳng tắp, mắt nhìn máy tính, tay trái nhập số liệu đâu vào đấy, tay phải cầm bút máy, ghi chút hạng mục công việc vụn vặt ở trên sổ.

Mỗi ngày siêu thị và cửa hàng đồ ăn nhanh đều có hàng nhập, có một số khoản thanh toán theo chu kỳ, có một số khoản phải thanh toán trong ngày.

Cửa bên ngoài được kéo ra, gấu điện tử treo trên cửa vang lên âm thanh máy móc, "Chào mừng bạn đến, chào mừng bạn đến."

Quế Hoan dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn thấy một dáng người cao lớn.

Người đàn ông mặc một chiếc áo gió màu đen, quần thể thao màu đen, áo hoodie bên trong cũng màu đen, cổ áo và vạt áo lộ ra một đoạn áo lót màu trắng.

Vóc dáng của anh rất cao, cách đỉnh cửa không tới một nắm đấm.

Người đàn ông đi vào không có nhìn về phía Quế Hoan, quẹo phải đi tới trước kệ hàng, cầm một loạt đồ ăn chín trong cửa hàng, cá khô và cá hộp mỗi loại lấy năm hộp.

Cầm một giỏ đồ, người đàn ông đi tới quầy thu ngân, chỉ chỉ phía sau nói: "Một bao Vân Khê."

Quế Hoan đánh giá anh một cái, là người đàn ông ở sát vách nhà cô, con trai độc nhất của Liêu gia, Liêu Liễm.

Hôm nay Liêu Liễm không cạo râu, cằm mọc ra không ít râu ria, tóc dài lộn xộn, nếu không phải quần áo trên người coi như sạch sẽ gọn gàng, thoạt nhìn giống như một kẻ lang thang.

Quế Hoan xoay người đi lấy thuốc lá, nghĩ thầm: Xem ra hôm nay anh được nghỉ.

Phong cách ăn mặc của Liêu Liễm luôn hiện ra hai thái cực trái ngược nhau, ngày làm việc sẽ là dáng vẻ đường hoàng, âu phục cao cấp, giày da hàng hiệu, tóc được dùng sáp chải chuốt cẩn thận.

Sống mũi và xương chân mày của anh rất cao, khiến cho ánh mắt có vẻ đặc biệt thâm thúy, có loại cảm giác giống con lai.

Nếu chỉ nhìn mặt, quả thật rất dọa người. Mấy cô gái trẻ và nàng dâu nhỏ ở gần đây đều rất thích nhan sắc này của anh, lúc đứng ở cửa siêu thị tán gẫu việc nhà thường xuyên nhắc tới tên anh.

Nhưng khi Liêu Liễm nghỉ ngơi, ấn tượng tổng thể sẽ đi ngược lại.

Đương nhiên, trong mắt người thích khuôn mặt của anh, bộ dáng lôi thôi lếch thếch này của anh sẽ càng có dã tính, mang theo mị lực thần bí.

Đối với Quế Hoan mà nói, Liêu Liễm là một khách hàng tốt, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, từ trước tới nay hai người chưa từng nói chuyện với nhau vượt qua ba câu.

Còn có một nguyên nhân, chính là Quế Hoan không thích ánh mắt của Liêu Liễm.

Nhất là khi anh nghỉ ngơi, cả người giống như là một con dã thú buồn ngủ, trong ánh mắt rời rạc mang theo hung dữ không thể khiêu khích.

Đưa tiền xong, Liêu Liễm xách túi nilon đi ra cửa hàng.

Không quá ba mươi giây, trước cửa hàng lại truyền đến một chuỗi khẩu hiệu hoan nghênh của gấu điện tử, Quế Hoan ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Liêu Liễm nghiêm mặt quay trở về, khác với lúc anh trả tiền, lúc này "Dã thú" đã tỉnh, không hề che giấu hung dữ trong ánh mắt chút nào.

Quế Hoan theo bản năng cầm lấy điện thoại di động đặt ở phía sau, nhanh chóng ấn 110, ngón tay đặt ở trên nút bấm, tùy thời chuẩn bị ấn.

Liêu Liễm nhíu mày, dường như cảm giác được sự căng thẳng của cô, mở miệng nói: "Ngoài cửa nhà cô có camera giám sát không?"

Quế Hoan trừng mắt nhìn: "... Ngoài cửa không có."

Trong cửa hàng thì có.

Ánh mắt Liêu Liễm nhìn một vòng ở trong tiệm, chỉ vào TV bên cạnh máy theo dõi nói: "Cái kia, có thể quay tới bên ngoài không?" ( truyện trên app T𝕪T )

Quế Hoan nuốt nước miếng: "Không quay được."

Liêu Liễm gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Quế Hoan không nắm chắc ý đồ của anh, lá gan của cô không tính là nhỏ, nhưng vẫn nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, nhìn ra phía ngoài từ cửa sổ.

Liêu Liễm đem đồ vừa mua đặt xuống đất, đến ven đường cầm một tảng đá lớn lên.

Mùa đông ở phương Bắc, nhà nhà đều có thói quen muối cải trắng, trong vại đựng đầy cải trắng, phía trên lại đặt một tảng đá lớn.

Ven đường có mấy tảng đá lớn bị chọn còn sót lại, vẫn không có ai dọn đi.

Tay chân Liêu Liễm cường tráng hữu lực, lúc mặc áo sơ mi trắng, ngực luôn phồng lên.

Chỉ thấy anh vô cùng thoải mái ôm lấy một tảng đá lớn, một đường đi tới bên cạnh một chiếc xe hơi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Quế Hoan, giơ cao cánh tay, dùng sức đập vào kính chắn gió trước xe.

Theo tiếng thủy tinh vỡ vụn, xe vang lên tiếng còi báo động chói tai.

Liêu Liễm ngẩng đầu nhìn thoáng qua khu dân cư, sau đó mắt điếc tai ngơ quay trở về, dường như anh không sợ người khác phát hiện, bước chân thong dong, cầm lấy đồ đặt trên mặt đất, móc ra một túi cá khô, vừa đi vừa ăn.

Lúc đi ngang qua siêu thị, anh hơi nghiêng đầu, nhìn vào bên trong.

Tầm mắt nhìn nhau, Quế Hoan "bịch" ngồi trở lại trên ghế.

Tiếng báo động bên ngoài còn chưa dừng lại, từng tiếng từng tiếng, đinh tai nhức óc gõ vào màng nhĩ Quế Hoan.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp