Cậu Không Thích Hợp

Chương 2


3 tháng

trướctiếp

 

Cái nhìn cuối cùng của anh là có ý gì?

Một cái nhìn thoáng qua? Hay là mang theo một loại ý cảnh cáo?

Tiếng cảnh báo ong ong rung động, Quế Hoan khó chịu nhíu mày, cửa sổ hai bên khu dân cư nhao nhao mở ra, các cư dân thò đầu ra xem náo nhiệt.

Lúc này, cửa sổ lầu bốn phía trên chiếc xe hơi vừa bị đập đẩy ra, một người đàn ông đầu trọc dáng người cường tráng thò đầu nhìn xuống phía dưới, nhìn thoáng qua liền phẫn nộ quát: "Đứa trời đánh nào đập xe của tao?!"

Quế Hoan nhìn kỹ một chút, cô đã gặp qua người đàn ông này, họ Vương, mọi người xung quanh đều gọi anh ta là Vương Tam Bính.

Vương Tam Bính xem như là người nổi tiếng quanh đây, ban đầu ba mẹ làm việc ở xưởng thép, từ nhỏ anh ta đã là tiểu bá vương ở đây, quanh năm lặn lộn ở tiệm net, còn chưa tốt nghiệp trung học đã không học nữa.

Vương Tam Bính hơn ba mươi tuổi, vẫn còn ở chung với ba mẹ, về phần nghề nghiệp, nói dễ nghe một chút, là một người làm công việc tự do, nói không dễ nghe, chính là một tên lưu manh.

Bên ngoài ồn ào, Quế Hoan uống một ngụm sữa chua, suy nghĩ một chút, tiếp tục cúi đầu tính sổ.

Không có gì bất ngờ, bên ngoài không có vang lên tiếng xe cảnh sát, nghĩ đến bình thường Vương Tam Bính đắc tội không ít người, nhất thời mọi người cũng không nhớ nổi là cái tên "Trời đánh" nào trả thù anh ta.

Mấy dì đi vào siêu thị nhỏ, bọn họ vừa dùng ánh mắt ám chỉ xe của Vương Tam Bính, vừa mặt mày hớn hở nói về đề tài mới này.

"Hoan à, buổi sáng cháu không nhìn thấy ai đập xe của Vương Tam Bính sao?"

Quế Hoan quét mã vạch, nhìn ra bên ngoài nói: "Buổi sáng cháu bận sắp xếp hàng, tiếng còi báo động đột nhiên vang lên, làm cháu giật nảy mình."

Thấy không hỏi được cái gì ở chỗ Quế Hoan, các dì thanh toán xong, vừa đi ra khỏi siêu thị nhỏ vừa nói: "Lẽ ra khu vực của chúng ta phải sớm lắp camera giám sát, mấy khu vực phía trước đều đã lắp rồi!"

"Cái này không an toàn, hôm nay đập xe cậu ta, nếu ngày mai phóng hỏa đốt nhà cậu ta thì sao? Nhà tôi cùng chung một tòa nhà với cậu ta."

Tiếng nói chuyện của các dì dần dần đi xa, Quế Hoan cầm lấy hồng trà không đường uống một ngụm, tiếp tục tính tiền cho vị khách tiếp theo.

Người có chút ý thức trách nhiệm xã hội, có thể khi gặp phải loại chuyện này sẽ do dự có nên đi báo cảnh sát hay không. Nhưng Quế Hoan sẽ không, bởi vì cô không muốn gây phiền toái.

Bản thân Vương Tam Bính không đi báo cảnh sát, cô càng không có nghĩa vụ đi làm Lôi Phong.

*Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc, được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dâng của Lôi Phong.

Đợi đến khi Tiểu Trần làm part time đến thay ca, Quế Hoan cưỡi xe máy nhỏ của mình rời đi.

Trước tiên đến tiệm thức ăn nhanh một chuyến, kiểm tra phòng bếp cùng vệ sinh một chút, nghe trưởng ca báo cáo công tác cùng sổ sách, thuận tiện giải quyết cơm trưa của mình.

Buổi chiều đi cửa hàng kim khí một chuyến, chờ cô trở về siêu thị, Tiểu Trần đang đứng ở cửa tán gẫu việc nhà cùng một đám bác gái. Trời lạnh như vậy, Tiểu Trần ngoắc ngoắc thân mình ngồi ở trên băng ghế nhỏ, trong lòng ôm một túi sưởi ấm, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện, môi đều lạnh tím.

Năm nay Tiểu Trần mới hai mươi, học ở đại học Nông Lâm gần đó, mỗi tuần sẽ làm việc ở đây ba ngày, cậu nhóc làm việc nhanh nhẹn, người cũng thông minh.

Khuyết điểm duy nhất, chính là thích khua môi múa mép với các bác gái.

"Tiểu Trần, đồ ăn chín tới chưa?"

Thấy Quế Hoan trở về, Tiểu Trần vội vàng đứng lên, nhét hạt dưa vào túi, cười ha hả nói: "Đều đến rồi, em đã đặt vào tủ lạnh cùng kệ hàng. Ông chủ Từ hỏi chúng ta có muốn vào chút sủi cảo vị mới hay không, sắp sang năm mới rồi, có lẽ là dễ bán, còn tặng một thùng để ăn thử."

Công việc của siêu thị rất vụn vặt, ngoại trừ lao động chân tay và quét dọn vệ sinh, mỗi ngày còn phải kiểm tra sản phẩm sắp hết hạn, phải đặt tất cả chúng lên hàng đầu, tranh thủ nhanh chóng thanh lý hàng tồn kho. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Bà chủ, chị nghe nói chưa? Xe của Vương Tam Bính bị người ta đập rồi!"

Quế Hoan không đáp lời, nói: "Em đi sửa sang lại nhà kho, buổi tối sẽ có một lô đồ uống."

"Là sữa đậu phộng và cà phê sao? Buổi chiều đã tới, em lấy ra một ít bỏ vào trong hộp giữ ấm đồ uống, dán xong giá cả rồi."

Quế Hoan: "Ừm, vậy em đi dọn vệ sinh một lần nữa đi."

"Em dọn xong rồi."

Quế Hoan cởi áo khoác, nghĩ xem buổi tối nên ăn cái gì.

Tiểu Trần đi theo, ánh mắt sáng lấp lánh nói: "Chị nói xem có phải không? Lá gan tên này cũng quá lớn, không sợ lên hot search sao."

Quế Hoan chỉ chỉ tủ lạnh, Tiểu Trần ngầm hiểu lấy ra một chai trà không đường, tiếp tục nói: "Sao hôm nay em không đi làm buổi sáng chứ, nói không chừng có thể thấy được."

Quế Hoan mở nắp bình uống một ngụm, nói: "Tiểu Trần, em học chuyên ngành nuôi thủy sản?"

Tiểu Trần dừng một chút, không biết bà chủ đang nghĩ cái gì, nói tiếp: "Đúng vậy."

"Bao gồm cả cá sao?"

Tiểu Trần: "Có, không chỉ có cá, còn có tôm, sò, rất nhiều loại. Bà chủ muốn nuôi cá sao?"

Quế Hoan: "Em cảm thấy loại sinh vật như cá này, ưu điểm lớn nhất là cái gì?"

Tiểu Trần nghĩ nghĩ, nói: "Làm đồ ăn, giá trị dinh dưỡng cao?"

Quế Hoan: "Ừm, là làm đồ ăn, nhưng đối với một sinh vật mà nói, ưu điểm lớn nhất chính là yên tĩnh."

Chỉ há mồm, không nói lời nào, Quế Hoan vô cùng thưởng thức loại đặc tính này.

Tiểu Trần lập tức hiểu ý Quế Hoan, ngậm miệng lại, gật gật đầu, đi tìm việc để làm.

Buổi tối đã có Tiểu Trần đóng cửa, Quế Hoan cầm ba gói sủi cảo mà nhà cung cấp đưa ăn thử, thừa dịp trời chưa tối trở về nhà.

Sắp đến cửa tòa nhà, Quế Hoan nhìn thấy có một bóng người đứng ở ngoài cửa, dường như đang chờ mở cửa, đến gần mới phát hiện là một nhân viên giao hàng.

Quế Hoan vòng qua anh ta, mở cửa tòa nhà, nhân viên giao hàng cũng đi theo vào, cười cười với cô.

Quế Hoan đi không tính là chậm, cô dọc theo đường đi đến lầu sáu, ai ngờ nhân viên giao hàng cũng theo tới lầu sáu.

Quế Hoan bất động thanh sắc liếc anh ta một cái, giả bộ như trong nhà có người gõ cửa phòng, nói: "Ba, mở cửa cho con."

Khóe mắt nhìn về phía nhân viên bán hàng, anh ta cũng đang gõ cửa, gõ chính là cách vách nhà cô.

Ba tiếng vang qua đi, cửa bên cạnh đã bị mở ra, Liêu Liễm mang theo cái đầu ổ gà lộn xộn, mặc một chiếc áo T - shirt màu trắng có chút nhăn, phối hợp với quần âu màu đen, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, lông mày anh khẽ động.

Nhân viên giao hàng đưa đồ ăn xong, xoay người đi xuống lầu.

Quế Hoan thừa dịp nhân viên giao hàng đưa đồ thì nhanh chóng mở cửa, nhưng động tác của nhân viên giao hàng quá nhanh, cô vừa mở ra khóa cửa, còn không đợi vào nhà, nhân viên giao hàng đã xuống được nửa tầng lầu.

Quế Hoan cúi đầu nhìn tay, nghĩ có nên mở miệng nói chuyện hay không, chợt nghe Liêu Liễm nói: "Cho cô, phí bịt miệng."

Quế Hoan quay đầu nhìn về phía anh, tay trái Liêu Liễm giơ một hộp đồ ăn, xuyên thấu qua nắp nhựa, có thể thấy bên trong là một nửa cá nướng, hơn nửa còn là nửa phần đầu, cơ bản không có nhiều thịt.

Lại nhìn tay phải anh đang xách túi nilon, bên trong là nửa hộp cá nướng còn dư lại, bụng cá đuôi cá, tươi mới mê người, là anh để lại cho riêng mình.

Cũng không biết anh thật sự không có thành ý, hay là cố ý muốn thăm dò cô.

Lông mi Quế Hoan khẽ chớp, giọng nói không lớn: "Tôi không thấy cái gì, không có lý do gì để nhận."

Đập xe xong, cũng không thấy anh co cẳng bỏ chạy, hiển nhiên là không sợ người khác nhìn thấy.

Liêu Liễm nhìn cô chằm chằm vài giây, gật đầu: "Lúc nào muốn nhận thì nói cho tôi biết."

Nói xong, anh liền đóng cửa phòng lại, trong lúc thoáng qua, Quế Hoan liếc tới bài trí trong phòng, chính giữa phòng khách bày một cái nhà cho mèo thật lớn, cành cây thô hơn ba bốn lần so với bình thường, toàn bộ phòng khách đều bị chiếm đầy.

Anh nuôi mèo?

Xem ra con mèo này không nhỏ, nếu không thì là nuôi rất nhiều mèo.

Ngày hôm sau, Quế Hoan vẫn như thường ngày, từng bước rời giường đi làm, xuống lầu đi ngang qua bãi đậu xe, cô tùy ý nhìn lướt qua.

Xe sang trọng của Liêu Liễm đĩnh đạc dừng ở chỗ đậu xe, bởi vì quá lớn, còn chiếm một đoạn chỗ đậu xe sát vách, vừa vặn, một đoạn kia chính là của nhà cô.

Bởi vì đây là khu nhà cũ, lúc trước quy hoạch không có bãi đậu xe, lúc ấy các hộ gia đình ở đây còn chưa có điều kiện kia.

Sau đó Tổ dân phố căn cứ vào nhu cầu của quần chúng, liền vẽ ra một bãi đậu xe bằng tay, diện tích không đồng đều.

Ba mẹ Quế Hoan không đi ô tô, Quế Hoan đi xe máy, thường dừng ở cửa siêu thị, vì thế bãi đậu xe nhà cô cơ bản thuộc về trạng thái để đó không dùng.

Cho dù Liêu Liễm chiếm vị trí của cô, Quế Hoan cũng sẽ không nói gì, sau khi cô thấy Liêu Liễm đập xe, lại càng không nói.

Ổn định vượt qua một ngày, đêm nay Tiểu Trần không đến trực đêm, Quế Hoan ở lại đến chín giờ, kéo cửa sắt chuẩn bị về nhà.

Nhà cô cách siêu thị không xa, đi bộ chưa tới năm phút, đèn đường chiếu xuống, kéo dài bóng dáng của cô.

Năm nay Quế Hoan ba mươi ba, qua năm chính là ba mươi bốn, rất nhiều bạn cùng lứa tuổi đều đã kết hôn sinh con.

Loại sinh vật bạn trai này, Quế Hoan cũng từng có.

Bản thân cô lớn lên xinh đẹp, ngoại trừ tính tình nặng nề một chút, không có khuyết điểm nào khác quá lớn. Từ khi đi học, đã có không ít nam sinh theo đuổi cô.

Cô tự nhận ánh mắt mình không cao, chỉ cần đối phương ngũ quan đoan chính, không có thói quen xấu là được.

Nhưng yêu đương với mấy người, không có một cuộc tình nào hoàn hảo. Truy cứu nguyên nhân, phần lớn đều là bởi vì cô "lạnh nhạt", thậm chí có người từng nói qua, cô yêu đương giống như "làm theo thông lệ."

Lần hẹn hò đầu tiên nên nắm tay, lần hẹn hò thứ năm nên ôm, sau khi bàn hôn luận gả lại bắt đầu tiếp xúc gần một bước. Kế hoạch thì có, nhưng không hề lãng mạn.

Trong mấy đời bạn trai cũ, Quế Hoan hài lòng nhất là một người đàn ông lớn hơn cô tám tuổi. tao nhã lịch sự, tâm tình ổn định, cộng thêm chuyện anh ta có công việc bận rộn, không cần thường xuyên liên lạc.

Từ ổn định này, đối với Quế Hoan mà nói là một lời ca ngợi.

Không có gì làm cho cô thoải mái hơn là tâm tình ổn định.

Nhưng cuối cùng đoạn tình cảm này không thể tu thành chính quả, bởi vì cô phát hiện mình không phải là "bạn gái" duy nhất của anh ta.

Có lần người đàn ông kia "đi công tác" bốn năm tháng, Quế Hoan còn từng len lén suy đoán, chẳng lẽ địa điểm làm việc người bạn trai này của cô là ở vùng Tam Giác Vàng?

Không nghĩ tới, căn bản anh ta không phải là anh hùng vô danh gì, mà là một Hải Vương thích thả lưới rộng rãi ở bên ngoài.

*Hải vương: người bắt cá nhiều tay.

….

Tiếng vang phía trước truyền đến cắt đứt suy nghĩ của Quế Hoan, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, dưới đèn đường ở một góc khuất có hai bóng người đang đứng.

Nơi đó quá bí mật, căn bản không thấy rõ dung mạo hai bên, chỉ có thể nhìn thấy động tác mâu thuẫn của hai người, nhìn bóng người đang phản kháng kịch liệt ở đó, có vẻ là một người phụ nữ.

Quế Hoan không phải loại người thấy việc nghĩa thì hăng hái làm chủ, đồng tình cùng đồng cảm ít đến đáng thương khiến cho cô lựa chọn xoay người đổi sang một con đường khác.

Đúng lúc này, cô nghe thấy xa xa truyền đến một tiếng: "Cứu mạng!"

Rất nhanh, giọng nói liền biến mất, có lẽ là bị người ta che miệng, hoặc có lẽ chỉ là Quế Hoan nghe lầm.

Nhưng vẫn thành công khiến Quế Hoan dừng bước chân.

Quế Hoan không thích làm người tốt chuyện tốt, câu nói cô không thể lý giải nhất chính là: Người tốt nhận được báo đáp tốt.

Nếu người tốt thật sự sẽ nhận được báo đáp tốt, vậy làm sao mẹ cô có thể chết sớm như vậy? ( truyện trên app T𝕪T )

Nếu người tốt nhận được báo đáp tốt, sao ba cô lại bị xe đụng chứ?

Người tốt, không nhất định sẽ nhận được báo đáp tốt.

……

Nhưng người xấu thì sao?

Đột nhiên Quế Hoan nhớ tới người mẹ hiền lành của cô.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ Quế Hoan thường xuyên treo một câu nói ở bên miệng: "Hoan à, nếu gặp phải người khác có khó khăn, có thể giúp một tay thì giúp một tay, ai cũng có khó khăn, giúp người chính là giúp mình."

Ánh trăng chiếu xuống, sương trắng lướt qua khuôn mặt Quế Hoan, cô đứng tại chỗ khe khẽ thở dài.

Cô không đồng ý với rất nhiều quan điểm của mẹ mình, nhưng cũng không phản đối, khi cần thiết, thậm chí sẽ thỏa hiệp một cách thích hợp.

"Tôi đã gọi cảnh sát rồi!"

Quế Hoan đứng ở giao lộ, nhìn về phía đèn đường hô.

Ban đêm yên tĩnh, đem giọng nói của Quế Hoan phóng to mấy lần, vang vọng quanh quẩn trên đường phố trống trải.

Vừa dứt lời, bóng người cách đó không xa dừng động tác, hai tay anh ta buông lỏng, người phụ nữ bên trong ngã sấp xuống trên mặt tuyết lạnh như băng giống như sợi bông.

Cả người người phụ nữ không ngừng run rẩy, hiển nhiên là bị dọa.

Bóng người đưa lưng về phía Quế Hoan chậm rãi xoay người, giơ tay áo lên lau miệng.

Người nọ không cao, đội một cái mũ, trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập ác ý.

Quế Hoan híp híp mắt, không biết có phải tình huống đột phát làm lẫn lộn thị giác của cô hay không, dường như cô luôn cảm giác trong mắt người nọ đang bốc lên ánh sáng xanh.

Không đợi cô cẩn thận phân biệt, chỉ thấy người đàn ông kia dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía cô.

Người phụ nữ dưới đèn đường nhắm chuẩn thời cơ, co cẳng bỏ chạy về phía ngược lại, còn nhanh hơn so với thỏ!

Quế Hoan:...

Nhìn người đàn ông xông tới giống như gió, Quế Hoan không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ có thể bắt đầu rút chân chạy như điên theo đường lớn, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu cứu.

Tiếng bước chân của người đàn ông dần dần cách gần, giống như từng nhát bùa đòi mạng, cảm giác nguy hiểm tiến tới làm cho Quế Hoan nhịn không được mà run rẩy cắn chặt hàm răng.

Sao lại chạy nhanh thế?

Tốc độ của con người có nhanh như vậy sao?

Bàn chân chạy trong tuyết, phát ra tiếng vang "thùng thùng" nặng nề, trộn lẫn cùng nhịp tim của Quế Hoan, không ngừng nổ tung bên tai cô.

Sự sợ hãi lập tức thổi quét toàn thân, cô có thể cảm nhận được người đàn ông đã cách cô gần trong gang tấc, giây tiếp theo, một loại lực lượng không thể chống được trực tiếp bổ nhào tới kéo Quế Hoan từ phía sau, không đợi cô giãy dụa, sau cổ truyền đến một trận đau nhức bén nhọn.

Ánh mắt tối sầm, cái gì Quế Hoan cũng không biết.

Giây cuối cùng trước khi ý thức biến mất, cô vẫn còn đang suy nghĩ.

Quả nhiên, người tốt đều không nhận được báo đáp tốt gì.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp