Cậu Không Thích Hợp

Chương 3


3 tháng

trướctiếp

 

Trong một mảnh bóng tối, Quế Hoan nghe được một ít âm thanh mơ hồ, giống như vách tường bên cạnh đang có người nói chuyện với cô, ong ong nghe không rõ.

Đầu óc hỗn độn chậm rãi vận chuyển, cô theo bản năng vểnh tai lên, tiếng vo ve kia càng lúc càng lớn, nhưng vẫn không thể nghe rõ nội dung trong đó.

Lo lắng, Quế Hoan mãnh liệt bừng tỉnh, hai mắt đang khép lại chợt mở ra, hoảng hốt giống như vừa gặp ác mộng, cô dồn dập thở hổn hển mấy hơi, nhìn xung quanh không mục đích.

Nóng, toàn thân nóng như bốc lửa.

Ký ức dần dần hợp lại, từng cảnh trước khi ngất xỉu lướt qua đầu giống như một bộ phim kinh dị.

Cô bị tấn công? Lại được cứu?

Ánh mắt lướt qua vách tường, Quế Hoan ý thức được có chút không đúng.

Nơi này không phải bệnh viện, cũng không phải phòng ngủ chính của cô hiện tại. Trên tường đối diện giường dán hơn mười tấm giấy khen. Đây là sở thích của mẹ Quế Hoan, chỉ cần Quế Hoan nhận được giấy khen, đều sẽ dán lên tường giống như giấy dán tường.

Chờ cô lên cấp ba, mẹ Quế Hoan mới lấy hết giấy khen cấp hai của cô xuống, bởi vì muốn chuyển chỗ cho giấy khen tương lai.

Quế Hoan liếm liếm môi, bên miệng đều là mồ hôi tinh mịn, mặn mặn.

Mùa đông, sao lại nóng như vậy?

Tầm mắt đảo qua ngoài cửa sổ, không có tuyết trắng chồng chất trên nóc nhà, càng không có mái hiên băng, dưới ánh nắng chói chang, liễu xanh đón gió phấp phới, cảnh xuân giữa hè thật đẹp.

Đẩy cửa sổ đang nửa mở, một luồng hơi nóng xông vào trong nhà, nhiệt độ trong phòng ít nhất cũng phải ba mươi độ.

….Trách không được cô lại cảm thấy nóng, nếu ngủ tiếp, hơn phân nửa sẽ bị cảm nắng.

Chẳng lẽ cô nằm trên giường nửa năm? Chuyển thẳng sang mùa hè?

Không đúng, bên cạnh cô ngay cả thân thích cũng không có, ai có thể chăm sóc cô? Lại nói ai sẽ đem giấy khen dưới giường lấy ra rồi lại dán lên tường? Hơn nữa còn là giống như đúc.

Khắp nơi đều lộ ra một loại quỷ dị không thể nói rõ, Quế Hoan suy nghĩ một chút, định đứng dậy đóng cửa sổ lại trước, vừa cúi đầu, động tác của cô lập tức dừng lại.

Từng cảnh từng cảnh giống như mảnh ghép trong trò chơi ghép hình, thẳng đến khi Quế Hoan thấy được thân thể của mình, mảnh ghép trong đầu mới dần dần rõ ràng, kín kẽ nối liền với nhau.

Chậm rãi nâng tay, cánh tay của cô đã thu nhỏ lại một vòng, Quế Hoan cẩn thận nhìn ngón út một chút, còn chưa có biến dạng bởi vì sử dụng điện thoại di động quá độ, tinh tế thon dài, giống như một cây hành tây nhỏ.

Cô đây là ..... Trở lại quá khứ?

Trên người cô mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng mỏng manh, chiếc áo này đã mua từ nhiều năm, lúc Quế Hoan lên trung học cơ sở thường xuyên mặc nó, thoải mái lại mỏng, buổi tối giặt qua, sáng hôm sau có thể tiếp tục mặc.

Tủ quần áo cũ được đặt ở góc tường, phía trên khảm một tấm gương hình chữ nhật.

Quế Hoan có chút hoảng hốt đi xuống giường, đứng ở trước gương.

Khuôn mặt sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, đôi mắt trên khuôn mặt non nớt cực kỳ có thần, đen nhánh, ấp ủ cảm xúc quay cuồng.

Quế Hoan lắc đầu, cô gái trong gương cũng lắc đầu, trên khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy mồ hôi, không biết là nóng hay là kinh hãi.

Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt mình, xúc giác từ bề mặt da truyền tới tế bào thần kinh một cách rõ ràng, không chỗ nào không nói cho cô biết, đây là sự thật.

Cho dù mọi chuyện không thể tưởng tượng nổi, Quế Hoan cũng không thể không thừa nhận, đây không phải ảo giác của cô.

Bây giờ là năm bao nhiêu rồi?

Quế Hoan mang giày xăng đan, đẩy cửa đi vào phòng khách, trên tường trong phòng khách treo một tấm lịch treo tường, trên đó viết rõ ràng năm 1999, ngày mười lăm tháng sáu.

Phòng khách mát mẻ hơn rất nhiều so với trong phòng của cô, Quế Hoan đi tới bên cạnh bàn, dùng ly tráng men rót cho mình một ly nước sôi để nguội.

Uống hết một mạch vào bụng, đầu óc tỉnh táo hơn một chút.

Cảm giác phía trên đầu có một bóng đỏ thoáng qua, Quế Hoan cho là mình hoa mắt, cô bưng cái ly ngẩng đầu nhìn, đợi sau khi thấy rõ đồ vật phía trên, tay không khỏi buông lỏng, thiếu chút nữa cái ly đã ngã xuống đất. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Quế Hoan vội vàng đỡ lấy cái ly, mờ mịt nhìn không trung chớp mắt mấy cái, không phải lá gan cô nhỏ, mà là cho dù ai thấy được cảnh tượng phía trên, có lẽ trong lòng cũng sẽ co rút.

Ngay phía trước cô, trên khoảng không hơi cao một chút, một hàng chữ lung lay.

Chữ Khải tiêu chuẩn, từng nét từng nét có vẻ đặc biệt nghiêm túc.

"Dư mệnh mười ngày." 

*Dư mệnh: Thời gian còn sống.

Bốn chữ to màu đỏ sáng loáng treo trên không trung, còn có thể hơi lay động theo gió.

Phía dưới "Dư mệnh mười ngày" là một hàng chữ nhỏ màu đen: "Ngày một việc thiện."

Quế Hoan:...

Cái này là có ý gì?

Chỉ chốc lát sau, bên phải "Ngày một việc thiện" chợt hiện ra một hàng chữ nhỏ hơn, Quế Hoan híp mắt vẫn không thể nhìn rõ, cô nhìn trái nhìn phải, cầm lấy cái ghế bên cạnh bàn ăn, đứng ở trên ghế, lúc này mới thấy rõ hàng chữ nhỏ kia.

"Cứu mạng người......"

Cô vừa xem xong, hàng chữ nhỏ này giống như là chờ cô, lập tức biến mất.

Quế Hoan:...... Nào có người nói chuyện một nửa như vậy? Đằng sau việc cứu mạng người là gì? Chẳng lẽ là Thất cấp Phù Đồ?

*Cứu nhân nhất mệnh thắng tạo thất cấp phù đồ: Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

Quế Hoan đứng ở trên ghế sững sờ, ngay cả việc sống lại ly kỳ như vậy mà cô cũng đã trải qua, hiện tại lại nhìn thấy hàng chữ nhỏ này, cũng không quá khiếp sợ.

Chẳng lẽ, chỉ cần cô làm chuyện tốt mỗi ngày, mười ngày sau sẽ có thể trở lại tương lai? Hay là làm chuyện tốt nhiều một ngày thì có thể thêm một ngày được sống?

Lấy tính cách của cô, làm chuyện tốt là không có khả năng, mỗi ngày làm một chuyện tốt lại càng là đầm rồng hang hổ.

Chính là bởi vì làm người tốt chuyện tốt, cho nên cô mới chết oan như vậy.

Hiện tại lại bảo cô phải làm chuyện tốt thì mới có thể sống tiếp, quả thực chính là một loại châm chọc.

Đang lúc Quế Hoan trầm tư, "Cộc cộc", truyền đến vài tiếng gõ cửa thật thấp.

Quế Hoan nhìn thoáng qua, bò xuống từ trên ghế, nghĩ xem ngoài cửa sẽ là ai.

Ba mẹ?

Từ trước đến nay Quế Hoan luôn bình thản lạnh nhạt, giờ phút này cũng không khỏi mím môi, có chút *cận hương tình khiếp.

*Cận hương tình khiếp: Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng. 

Đi tới cửa, cô nhìn ra phía ngoài từ mắt mèo, bên ngoài mắt mèo là cửa chống trộm màu đen đối diện, trong hành lang trống rỗng, một bóng người cũng không có.

Quế Hoan:...

Chẳng lẽ cô đã chết một lần, ngay cả quỷ cũng có thể cảm ứng được?

Quế Hoan hắng giọng, lớn tiếng nói: "Ai?"

Là người hay quỷ, dù sao cũng phải cho cô gặp.

Qua hai giây, ngoài cửa truyền đến một giọng nam, nghe không lớn tuổi lắm: "Nhà bên cạnh."

Quế Hoan nhìn xuống dưới mắt mèo, lúc này mới thấy được một bóng đen, là đỉnh đầu một đứa bé.

Quế Hoan mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn thấy một cậu bé, cậu bé thấp hơn mắt mèo một cái đầu, quả thật không thể thấy rõ.

Trán và mắt trái cậu bé hơi sưng đỏ, phía dưới mũi còn có vết máu chưa lau sạch, tóc đen mềm mại loạn thành một ổ, hàng hiệu trên người cũng nhăn nhó không ra hình dáng.

Khuôn mặt cậu bé chồng lên người đàn ông trong trí nhớ, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Liêu Liễm.

Liêu Liễm sau khi lớn là người vai rộng chân dài, lúc này chỉ là một thằng nhóc, còn nhỏ gầy hơn so với bạn cùng lứa tuổi.

Tiểu Liêu Liễm dùng tay áo bẩn thỉu lau mũi, trên tay áo màu trắng dính đầy đất cùng vết máu, dùng tay áo lau mặt, không chỉ không sạch mà ngược lại càng bẩn hơn.

"Có thể cho tôi chút đồ ăn không?"

Quế Hoan cẩn thận nhớ lại, trong trí nhớ "kiếp trước" của cô, khi còn nhỏ cô không có tiếp xúc với Liêu Liễm.

Có lẽ là bởi vì kiếp trước cô ngủ trưa quá sâu, không nghe thấy tiếng Liêu Liễm gõ cửa?

Quế Hoan nhớ mang máng, lên trung học phổ thông Liêu Liễm mới theo ba mẹ cậu chuyển đến thành phố Tang, học cùng lớp với cô đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở. Không biết ba mẹ Liêu gia làm công việc gì, khi còn bé cô chưa gặp qua được mấy lần, cũng không có hứng thú hỏi thăm.

Sau đó cấp ba hai người không cùng trường, cơ bản không có cùng xuất hiện, gặp lại, chính là sau khi Quế Hoan từ chức về quê.

Quế Hoan nhìn lướt qua phòng khách, trên bàn sạch sẽ, không có gì cả.

Tính theo năm, mấy năm nay ba mẹ cô vừa mất việc, đương nhiên không có dư tiền mua đồ ăn vặt.

Trong nhà Quế Hoan chưa từng có cơm thừa, mỗi bữa đều nấu vừa vặn. Cũng không phải bởi vì mẹ Quế Hoan có thể nắm giữ chính xác lượng cơm của một nhà ba người, mà là lượng cơm của Quế Hoan quá lớn, từ trước đến nay đều không để lại đồ ăn thừa.

Liêu Liễm nói một câu rồi không nói nữa, mở to mắt to bình tĩnh nhìn cô, tay phải đen thui đặt lên tay trái, Quế Hoan cúi đầu nhìn thoáng qua, lòng bàn tay nho nhỏ bị rách một mảng da lớn, thằng nhóc này đang nhanh nhẹn xé da, vết thương cũ thêm vết thương mới, nhưng lông mày không hề nhíu một chút nào.

Không có cơm thừa, cũng không có đồ ăn vặt, cô chỉ có thể nói xin lỗi với cậu.

Quế Hoan mở miệng muốn cự tuyệt, chỉ thấy chữ đen trên đỉnh đầu cô chợt lóe lên.

"Ngày một việc thiện" lập tức phóng lớn, biến thành nét chữ Thảo mười phần nghệ thuật, mạnh mẽ biểu hiện cảm giác tồn tại với cô.

Quế Hoan không nói gì nhìn nó mấy giây, cúi đầu nói với Liêu Liễm: "Cậu nhìn phía trên xem."

Liêu Liễm ngẩng đầu nhìn một chút, trần nhà màu trắng, chụp đèn tròn trịa, cái gì cũng không có.

Quế Hoan chỉ chỉ về phía 'Ngày một việc thiện' nói: "Cậu có thể nhìn thấy chữ phía trên không?"

Liêu Liễm cẩn thận nhìn một chút, nhíu mày nói: "Chỗ nào?"

Có vẻ như chỉ có cô mới có thể nhìn thấy dòng chữ này.

"Không có việc gì, cậu vào đi, đi rửa tay trước."

Liêu Liễm đi theo cô vào nhà, cậu mặc một chiếc áo màu trắng, chất liệu rất tốt, trước ngực thêu logo người đang cưỡi ngựa.

Khi còn bé Quế Hoan không hiểu nhãn hiệu, từng cho rằng tên gọi nhãn hiệu thời trang này là Đầu người ngựa.

Trước lò sưởi trong bếp có một túi nilon được treo ở đó, bên trong là mấy củ khoai tây.

Quế Hoan mở vòi nước, ý bảo Liêu Liễm rửa tay, Liêu Liễm nhìn chằm chằm dòng nước, nhíu mày lại, cực kỳ không tình nguyện vươn tay, đem hai tay nhanh chóng quơ quơ ở dưới vòi nước, coi như là rửa xong. 

Không biết đã rửa sạch tay hay chưa, chỉ biết là đã bắn nước tung tóe lên người Quế Hoan.

Quế Hoan nhìn bàn tay bẩn thỉu còn nhỏ nước bùn, hơi nhíu mày, nói: "Rửa cho sạch."

Liêu Liễm nhìn cô, có thể là vì ăn, cậu cứng ngắc giơ cánh tay lên, lại lắc lư vài cái ở dưới dòng nước, có thể nhìn ra, toàn thân cậu đều cực lực tránh tiếp xúc với dòng nước. Như thể đó không phải là nước, mà là axit sulfuric. ( truyện trên app T𝕪T )

Quế Hoan: ...... Cậu sợ nước sao?

Chắc chắn không phải sợ đau, dù sao cậu cũng dám xé da bằng tay.

"Rửa lại lần nữa, rửa bằng nước, không phải bằng không khí."

Rửa ... chính xác mà nói, là sau khi lắc lư dưới nước bốn năm lần, Quế Hoan mới coi như hài lòng, tìm thuốc tím, thuốc mỡ erythromycin và băng cá nhân từ trong phòng, tính toán để Liêu Liễm tự mình bôi.

Ai ngờ, ngay khi Quế Hoan xoay người, "Ngày một việc thiện" lại phóng lớn, lần này là chữ Khải, tính thưởng thức rất mạnh.

Quế Hoan thở dài tại chỗ, vẫn ngồi xuống sô pha, nói với Liêu Liễm: "Đưa tay ra."

Liêu Liễm nhìn chai lọ trên bàn trà, kháng cự nói: "Liếm liếm là được rồi."

Quế Hoan: "Nếu như nói liếm liếm là khỏi, không cần thuốc trị thương, nhưng vết thương của cậu không nhỏ, hiện tại thời tiết nóng, cậu mặc kệ thì rất dễ nhiễm trùng, nghiêm trọng thì sẽ sinh mủ."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liêu Liễm cứng nhắc, không tin nói: "Sẽ không, sẽ không đâu."

Quế Hoan: "... Cậu sẽ, hơn nữa cậu sẽ dùng cái tay này cào vào cái tay kia, vi khuẩn sẽ chạy vào."

Quế Hoan tính toán thời gian một chút, lúc này tuổi mụ của cô là mười lăm, đang học cấp hai, Liêu Liễm cùng tuổi với cô, có lẽ cũng là cấp hai.

Chẳng lẽ ngoại trừ chiều cao, chỉ số thông minh của cậu cũng chưa phát triển? Cho nên mười lăm tuổi mà ngay cả những chuyện này cũng không hiểu?

Hai tay Liêu Liễm nắm chặt về phía trước người, cảnh giác nhìn động tác của Quế Hoan, giống như chỉ cần Quế Hoan đụng vào nước khử trùng, anh sẽ đoạt lấy, ném ra ngoài cửa sổ.

Hai người giằng co mấy giây, Quế Hoan dẫn đầu giơ cờ trắng, đứng lên nói: "Cậu suy nghĩ một chút đi, tôi đi nấu cơm."

Dù sao ngày một việc thiện, không phải "một" này, còn có thể là "một" khác.

Đi được vài bước, Quế Hoan bất động thanh sắc nghiêng người, lặng lẽ nhìn thoáng qua, chỉ thấy lòng bàn tay Liêu Liễm hướng lên trên, giơ ở bên miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm phòng bếp, đang nhanh chóng liếm miệng vết thương trong lòng bàn tay, từng ngụm từng ngụm, lộ ra vẻ vô tri lại cố chấp.

Nhận thấy Quế Hoan đang nhìn mình, Liêu Liễm lập tức mím môi, ánh mắt gượng gạo nhìn về phía trần nhà, bất động. Nhưng mà tay vẫn còn đặt ở bên miệng, giống như chỉ cần Quế Hoan quay người lại, cậu sẽ chuẩn bị tiếp tục dùng miệng chữa thương.

Quế Hoan: ...... Ít nhiều là có chút bệnh.

Chẳng trách lớn lên lại đi đập xe người khác.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp