Cậu Không Thích Hợp

Chương 4


3 tháng

trướctiếp

 

Ở phương diện nấu ăn, Quế Hoan không có một chút thiên phú. Khi còn bé ăn đồ ăn do mẹ làm, đi học bắt đầu ăn ở căn tin, sau khi đi làm thì gọi đồ ăn bên ngoài, không cần phải tự mình nấu nướng.

Cô cũng đã thử làm, mùi vị tương đối không được như ý muốn, cho nên quyết định không ngược đãi vị giác của mình nữa, vẫn là gọi đồ ăn bên ngoài thì tốt hơn.

Lấy ra hai củ khoai tây từ trong túi nilon, Quế Hoan nhanh chóng cạo vỏ cắt sợi, mặc dù không giỏi nêm gia vị, nhưng kỹ thuật cắt của cô có thể nói là hạng nhất, từ nhỏ đã có thiên phú về phương diện này, cắt sợi khoai tây vừa nhỏ vừa đều, mẹ Quế Hoan đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Quế Hoan bật bếp gas, đặt nồi lên, đổ chút dầu, cho hành gừng tỏi vào rồi cho khoai tây, đợi chín vừa thì bỏ thêm hai bát nước, nước sôi thì cho một nắm mì sợi vào.

Về phần gia vị, những gì có thể bỏ vào cô đều bỏ, vô cùng thoải mái.

Nhìn bề ngoài không tệ, Quế Hoan gắp một miếng nếm thử, ừm, phát huy vô cùng ổn định, không khó ăn nhưng cũng không được gọi là ngon.

Lấy loại tay nghề này của cô, thật sự khó có thể đánh giá như vậy có tính là "Ngày một việc thiện" hay không.

Bưng bát đi vào nhà, Liêu Liễm ngồi trên sô pha, ánh mắt đang chăm chú nhìn trên không trung một chút.

Quế Hoan nhìn qua theo ánh mắt của cậu, là một con ruồi đậu trên vách tường.

"Ăn cơm."

Sô pha nhà Quế Hoan, nghiêm túc mà nói không tính là sô pha chân chính, chỉ là trên ghế gỗ dài bày mấy cái đệm mềm mại mà thôi.

Liêu Liễm thu hồi ánh mắt, nhìn mì sợi, dừng một chút nói: "Có tương không?"

Quế Hoan: "Tương gì?"

Liêu Liễm nghĩ nghĩ: "Thịt băm, tương trứng gà, tốt nhất là mắm tôm."

Ngài cũng thật dám mở miệng nói.

Thịt vụn cùng trứng gà tương là không cần nghĩ, trong nhà không có thịt cũng không có trứng, cho dù có, Quế Hoan cũng sẽ không cho cậu ăn.

Về phần mắm tôm, hình như trong nhà thật sự có một chai. Vừa mặn vừa tanh, Quế Hoan không thích ăn lắm, ba mẹ cô cũng không thích, mấu chốt là người khác tặng, lại không nỡ ném, một chai mắm tôm ăn đến tết âm lịch năm thứ hai, bây giờ Quế Hoan vẫn còn nhớ rõ việc này.

"Cậu chờ một chút."

Quế Hoan không nhớ rõ lắm có phải chuyện năm nay hay không, đi phòng bếp lục lọi trong tủ chén cũ, quả nhiên tìm được một chai mắm tôm.

Đem mắm tôm cùng thìa đưa cho Liêu Liễm, Quế Hoan kéo qua một cái ghế nhỏ, ngồi sang một bên. Nấu cơm vào mùa hè không thể nghi ngờ chính là đang sưởi ấm, cô mở quạt điện, điều chỉnh cho nó dừng một chỗ quay về phía mình.

Liêu Liễm nhìn quạt điện, không nói gì, cầm lấy đũa, khuấy mì sợi trong bát cho nó nát như thịt băm.

Động tác cầm đũa của cậu có chút trúc trắc, mấy ngón tay giống như không quá thành thục, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.

Quấy nửa ngày cũng không thấy cậu ăn, quấy một chút, thổi một chút, lại tiếp tục quấy.

Quế Hoan cầm lấy ly tráng men, uống một ngụm nước, cũng không thúc giục cậu, im lặng chờ ở bên cạnh, cầm tờ báo lên đọc.

Tin tức trên trang bìa là một bài báo về vận động viên chạy ma - ra - tông đoạt giải quán quân, chính giữa là một bức ảnh, hai tay vận động viên dang rộng, trên mặt tràn đầy nụ cười kích động.

Đột nhiên Quế Hoan nhớ tới người đàn ông đuổi theo cô trước khi cô chết.

Cũng không biết anh ta giết cô như thế nào, là dùng đao đâm sau cổ cô sao?

Tốc độ chạy của người đàn ông làm cho cô nghĩ mãi không ra, làm sao một người có thể chạy nhanh như vậy? Nói một câu không khoa trương chút nào, Quế Hoan cảm thấy anh ta có tiềm năng chạy thế vận hội Olympic.

"Tê."

Nghe thấy âm thanh, Quế Hoan quay đầu nhìn thoáng qua, Liêu Liễm thè nửa lưỡi, lông mày nhíu lại, giống như bị bỏng.

Quế Hoan đứng dậy đi vào phòng bếp lấy một cái bát nhỏ, đưa cho cậu nói: "Bát này."

Liêu Liễm vươn tay trái tiếp nhận, da thịt tung bay như lòng bàn tay dán vào bát, nhưng dường như cậu không hề cảm giác đau một chút nào.

Liêu Liễm bỏ một chút mì sợi vào trong bát nhỏ, thổi mười mấy hơi, sau đó mới trộn một muỗng mắm tôm, gấp không nhịn được mà nuốt vào bụng, quai hàm căng phồng, ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm mì sợi còn dư lại trong bát to. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Tốc độ ăn cơm của Liêu Liễm không chậm, chỉ là thổi mì nguội cần quá nhiều thời gian, Quế Hoan nhìn một hồi, liền đem quạt điện quay về phía cậu, nâng cằm nói: "Dùng cái này thổi."

Liêu Liễm rất vừa ý với bình mắm tôm kia, chỉ chốc lát đã ăn hết hơn nửa bình, cậu liếm liếm môi, ánh mắt đen nhánh nhìn về phía Quế Hoan, hỏi: "Có thể ăn hết không?"

"Có thể."

Để lại bình mắm tôm này thì cũng sẽ không dùng, Quế Hoan chỉ ước gì cậu ăn hết.

Mất gần ba mươi phút, Liêu Liễm mới ăn hết mì sợi, ngay cả bình mắm tôm kia cũng hết sạch.

Quế Hoan: "Cậu có muốn uống nước không?"

Liêu Liễm liếm môi nói: "Muốn."

Quế Hoan vừa định đứng dậy đi lấy ly, Liêu Liễm liền gọi cô lại, cầm bình mắm tôm nói: "Rót vào đây."

Cô từng thấy người ta dùng chai đồ uống đựng nước uống, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua có người dùng bình mắm tôm để đựng nước uống.

Rót nước vào bình mắm tôm, Liêu Liễm lắc trái lắc phải, còn dùng đũa quấy, chọc hết mắm tôm dính trên vách bình xuống, uống vào bụng, ánh mắt trừng tròn xoe, dường như rất hài lòng.

Quế Hoan: ...... Không sợ mặn.

Bóng đen phía trên chợt lóe, Quế Hoan ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh chữ đỏ "Dư mệnh mười ngày" có thêm mấy chữ đen, trên đó viết: "Thêm hai giờ."

Còn sống mười ngày lẻ hai giờ.

Tuyệt đối không nghĩ tới, quả thật là kết quả thứ hai mà cô dự đoán.

Muốn sống thì phải làm người tốt.

Vậy thì vấn đề là, cô đã làm "Một việc thiện", tại sao chỉ được kéo dài thêm hai giờ đồng hồ?

Cô chịu nóng bức làm mì sợi, lại thổi nguội giúp cậu, cuối cùng chỉ được hai giờ?

Nếu như muốn sống thêm vài ngày, cô phải đi đâu để làm nhiều chuyện tốt như vậy?

Quế Hoan trầm mặc hồi lâu, ánh mắt tùy ý đảo qua, nhìn thấy toàn thân trên dưới của Liêu Liễm là một mảnh hỗn độn.

Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Sao cậu lại bị thương?"

Nếu là bình thường, chắc chắn Quế Hoan sẽ không xen vào việc của người khác. Nhưng lúc này không giống ngày xưa, làm bữa cơm được hai giờ, nếu giải quyết được vấn đề đánh nhau ẩu đả của cậu, có phải cô có thể kiếm được thêm hai giờ nữa không?

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, Liêu Liễm là bị người khác đơn phương đánh, tốt nhất là mang tính chất bắt nạt.

Liêu Liễm cầm bình mắm tôm, đang rót nước vào bên trong.

Cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Không liên quan đến cậu."

Rất tốt, rất cá tính, một cậu bé nổi loạn có lòng tự trọng cao.

Quế Hoan: "Đánh nhau với người khác?"

Liêu Liễm nhíu mày, hơi khinh thường nói: "Vậy không tính là đánh nhau."

"Vậy tính là cái gì?"

Tiếp xúc không thân thiện giữa tay với chân?

Liêu Liễm uống một ngụm nước mắm tôm, liếm liếm mắm tôm dính trên miệng bình, dường như đang muốn sắp xếp từ ngữ để hình dung sự kiện này.

Suy nghĩ nửa ngày, năng lực tổ chức ngôn ngữ của Liêu Liễm vẫn không thể tìm được một từ thích hợp, vì thế lặp lại một lần: "Không tính là đánh nhau."

Quế Hoan: "Vậy cậu cảm thấy cái gì mới là đánh nhau?"

Liêu Liễm mím môi, ánh mắt lóe ra ánh sáng nhạt như hắc diệu thạch, mơ hồ mang theo chút hưng phấn nói: "Đánh nhau, là phải thấy máu."

…. Đứa nhỏ này, tám phần là xem phim võ hiệp nhiều rồi.

Quế Hoan chỉ vào lòng bàn tay trái và đầu gối bị trầy da của cậu, nói: "Cậu đây không phải là thấy máu rồi sao?"

Sắc mặt Liêu Liễm cứng đờ, mạnh miệng nói: "... Cái này không tính là thấy máu."

Quế Hoan cảm thấy có thể mạch não của Liêu Liễm không giống cô lắm, căn bản hai người không có chung cách nói.

Ngồi đối diện một hồi, Quế Hoan hiếu kỳ nói: "Cậu biết tên tôi không?"

Liêu Liễm nhìn cô, nói rõ ràng: "Quế Hoan."

Quế Hoan vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ hai người học cùng một lớp, biết tên cũng coi như bình thường.

Chợt nghe Liêu Liễm nói: "Mẹ cậu thường xuyên lớn tiếng gọi tên cậu từ cửa sổ, ba cậu họ Quế."

Quế Hoan: Ừm, coi như là có năng lực tư duy logic cơ bản.

Quế Hoan nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi chiều, hỏi: "Cậu không về nhà sao?"

Liêu Liễm: "Chìa khóa bị mất."

"Mấy giờ ba mẹ cậu về?"

Đột nhiên cảm xúc của Liêu Liễm trở nên có chút nôn nóng, thấp giọng nói: "Cuối năm."

Quế Hoan: "... Chỉ có một mình cậu ở nhà?"

Lòng của hai vị ba mẹ này cũng thật lớn mà, không nói Liêu Liễm nhỏ gầy hơn so với bạn cùng lứa tuổi, cậu mới mười lăm tuổi, còn là một vị thành niên, làm sao có thể để cho cậu sống một mình?

Hơn nữa người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, căn bản đứa nhỏ này không có năng lực tự gánh vác.

Liêu Liễm nhìn đồng hồ trên tường, nói: "Năm giờ chiều cậu tôi sẽ về."

Quế Hoan thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, không có thái quá.

"Cậu xem ti vi trước đi, chờ cậu của cậu về thì hẵng về nhà."

Quế Hoan đưa điều khiển từ xa cho Liêu Liễm, điều chỉnh ăng ten TV, lấy sách giáo khoa của mình từ trong phòng ngủ.

Một khi trở lại tuổi mười lăm, ngoại trừ tuổi tâm lý dài ra, cái gì cô cũng không có. Tháng bảy chính là thi cuối kỳ, bởi vì mẹ cô thích nhất là bằng khen, nhất định cô phải ôn tập kiến thức sách vở đã buông xuống từ mười năm trước một chút.

Mặc dù cô cũng không biết, mình có thể thuận lợi sống đến lúc đó hay không.

Lật xem sách giáo khoa, trong lòng Quế Hoan đã nắm chắc, khoa xã hội đọc thuộc lòng là được rồi, toán lý hóa chính là thế mạnh của cô. May mắn là cấp hai, mà không phải cấp ba.

Độ chuyên chú của Quế Hoan vô cùng cao, lúc học tập sẽ không phân tâm chút nào, Liêu Liễm ngồi bên cạnh cũng rất an tĩnh, uống nước mắm tôm, xem ti vi.

Ngồi một giờ, Quế Hoan duỗi lưng một cái, quay đầu nhìn về phía TV, bên trong đang phát sóng chương trình thế giới động vật.

Lại nhìn Liêu Liễm, cậu đang ngẩng đầu, tầm mắt chạy qua chạy lại theo con ruồi đang bay trên không trung.

Quế Hoan:...

Từ trước khi ăn cơm, Liêu Liễm đã quan sát con ruồi này, nó đã chuyển động ở dưới mí mắt cậu hơn một giờ. ( truyện trên app T𝕪T )

Tầm mắt của cậu vững vàng khóa chặt ở trên người con ruồi, thả nhẹ hô hấp, bả vai hơi trầm, ngay tại lúc con ruồi bay xuống đứng yên một chỗ, Liêu Liễm động đậy.

Cậu nhanh nhẹn duỗi nửa người trên, cánh tay duỗi ra, năm ngón tay tách ra, trong nháy mắt tiếp xúc với con ruồi, năm ngón tay mãnh liệt khép lại, nắm thành nắm đấm.

Trên ti vi, sư tử đang truy đuổi hươu con cũng nhảy lên cùng lúc, hai móng vuốt mạnh mẽ chế trụ thân hươu, cắn một miếng trên cổ nó.

Hai mắt Liêu Liễm sáng lấp lánh nhìn chằm chằm nắm đấm, bởi vì cậu cúi đầu, Quế Hoan không thấy đồng tử của cậu hơi kéo dài.

Liêu Liễm liếm liếm môi, đang muốn bỏ vào miệng, bên cạnh xuất hiện một miếng giấy vệ sinh chen vào.

Quế Hoan đưa giấy vệ sinh, nói: "Dùng cái này gói lại, đi rửa tay."

Liêu Liễm bối rối một lát, hai con ngươi lập tức khôi phục như bình thường, nhìn giấy vệ sinh mấy giây, không tình nguyện nhận lấy, xụ mặt, động tác cứng nhắc bọc con ruồi vào bên trong.

Nhìn vẻ mặt lưu luyến không rời của cậu, Quế Hoan trầm mặc: ...... Chẳng lẽ cậu muốn ăn sao?

Quế Hoan ném giấy vệ sinh xong, mới vừa ngồi xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, nghe âm thanh không giống như là gõ cửa nhà cô, hình như là nhà bên cạnh.

"Liêu gia, ra đây cho tôi, con nhà cô đánh con tôi! Việc này cô định mặc kệ?!"

Giọng nữ thô kệch có thể so sánh với người đàn bà chửi đổng vang vọng hành lang, xuyên thấu qua cửa.

Quế Hoan nhìn Liêu Liễm, ý bảo cậu đừng lên tiếng, cô đi tới cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài.

Đứng ngoài cửa là một người phụ nữ trung niên hơi mập mạp, bên cạnh người phụ nữ là một thằng nhóc choai choai mập mạp, cao hơn Liêu Liễm hai cái đầu, trên mặt trên người là vết thương.

Quế Hoan lặng lẽ xoay người lại, phát hiện Liêu Liễm thần không biết quỷ không hay đứng ở phía sau cô, trong tay còn xách theo một thứ. Đợi sau khi thấy rõ đó là cái gì, lông mày của Quế Hoan nhảy dựng.

Không biết Liêu Liễm đã chui vào phòng bếp nhà cô từ lúc nào, lấy ra một con dao phay lớn dùng để chặt xương từ bên trong. Hai mắt cậu híp lại, quai hàm cắn chặt.

Quế Hoan không chút hoài nghi, nếu cô mở cửa, nhất định đứa nhỏ này có thể cầm dao phay lao ra ngoài.

Quế Hoan hắng giọng, nói: "... Cậu buông xuống trước đi."

Liêu Liễm ngẩng cổ, không tiếng động giằng co.

Quế Hoan: ..... Cô xem như nhìn ra, Liêu Liễm người này, trời sinh chính là chuẩn bị cho nhà tù Bắc thành, sớm muộn gì cũng sẽ đi vào.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp