Cậu Không Thích Hợp

Chương 5


3 tháng

trướctiếp

 

"Nếu cậu không muốn gây phiền toái cho ba mẹ mình, bây giờ đưa dao phay cho tôi."

Cứng đối cứng là không được, đầu óc của đứa nhỏ Liêu Liễm này đầu có chút vấn đề, nếu làm không tốt, rất dễ dàng xảy ra sự cố lớn.

Quế Hoan quyết định khuyên nhủ, tay phải đưa về phía Liêu Liễm, nhẹ nhàng nói: "Cậu đưa dao phay cho tôi trước, dao không có mắt, làm bị thương chính mình thì sẽ không tốt."

Liêu Liễm: "Tôi sẽ không làm tổn thương chính mình."

Quế Hoan: ...... Tôi sợ cậu làm tôi bị thương!

Trong lòng Quế Hoan yên lặng nói với chính mình, cậu còn là một đứa bé, tuổi tâm lý của cô lớn hơn cậu mười tám tuổi, hẳn là nên nhường nhịn cậu một chút.

Quế Hoan thở sâu một hơi, nói ra: "Nếu cậu muốn liều mạng với hai mẹ con bọn họ, tôi đây khuyên cậu nên sớm ném cái ý nghĩ này, trước không nói đứa con trai kia, chính là với cái dáng người kia của người mẹ, hai chúng ta đều không thể đẩy ngã được."

Liêu Liễm nâng cằm, phi thường kiên cường cầm dao phay, một cỗ tư thế nghé con mới sinh không sợ hổ, nói rõ thà làm ngọc vỡ ...... Những thứ khác không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu.

Quế Hoan: "Cậu nói cho tôi biết, cậu và con trai bà ấy xảy ra chuyện gì? Cậu chủ động đánh cậu ta?"

Liêu Liễm nhíu mày, nghẹn một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Là bọn họ ra tay trước."

Quế Hoan nhíu mày, "bọn họ", nói cách khác, không chỉ có một người đánh Liêu Liễm.

"Vì sao bọn họ lại ra tay? Cậu chọc giận bọn họ?"

Liêu Liễm: "Tôi không có, bọn họ đi lên đẩy tôi, còn cướp tiền giấy trong túi tôi."

Ánh mắt Quế Hoan lập tức sáng lên: "Bọn họ cướp tiền của cậu?"

Nói đến cái này thì hiểu rõ rồi, nhà Liêu Liễm có tiền, tuổi còn nhỏ mà đã một thân hàng hiệu, cậu còn không hòa đồng, bị người ta theo dõi là chuyện sớm muộn, không phải côn đồ lớp trên thì là tiểu lưu manh gần đó.

Bây giờ chính là thời đại thịnh hành của Yakuza, trong đầu không có chút chữ nào, mỗi ngày đều có không ít tiểu lưu manh muốn làm đại ca.

*Yakuza là một thuật ngữ để chỉ chung nhóm tội phạm có tổ chức tại Nhật. Họ là liên minh truyền thống của các con bạc và thương gia đường phố. Đây là tổ chức tội phạm nắm trong tay quyền lực lớn nhất trong tất cả mọi tổ chức phi pháp trên toàn cầu.

Cướp tiền thật tốt mà, cái này Liêu Liễm sẽ là người có lý, coi như là cô giúp đỡ kẻ yếu, ngày một việc thiện.

Liêu Liễm không được tự nhiên né tránh tầm mắt của cô, không lên tiếng.

Quế Hoan gật đầu, sửa sang lại suy nghĩ một chút nói: "Cậu đưa dao cho tôi, việc này chúng ta chiếm lý, cậu ngoan ngoãn nghe tôi, tôi bảo cậu ta xin lỗi cậu."

Liêu Liễm: "Tôi không cần cậu ta xin lỗi."

Quế Hoan kinh ngạc: "Rộng lượng như vậy?"

Liêu Liễm cắn môi dưới, hơi lộ ra một nửa răng nanh, trong mắt lóe ánh sáng nói: "Cậu ta không cần xin lỗi, việc này tôi sẽ không để yên cho bọn họ."

Quế Hoan: "... Nhất định hôm nay phải kết thúc việc này."

Cô còn chờ ngày một việc thiện đến kéo dài tính mạng!

"Liêu Liễm, cậu nghiêm túc nghe tôi nói."

Liêu Liễm ngẩng đầu, Quế Hoan hơi nhướng mắt phượng chân thành nhìn về phía cậu, mở miệng nói: "Ở chung với người khác, không nhất định phải cứng đối cứng, nhất định phải học được cứng mềm thích hợp, lúc cần thiết còn phải hiểu được yếu thế, bởi vì người bình thường đều có lòng đồng tình."

Mặc dù cô không có, nhưng cũng không cản trở việc cô lợi dụng lòng trắc ẩn của người khác.

Nhìn Liêu Liễm, vóc người vừa nhỏ vừa gầy, bị người ta lấy tiền, còn bị đánh một trận, đây quả thực chính là một lợi thế, đứng ở điểm cao đạo đức tuyệt đối.

Liêu Liễm cái hiểu cái không nhìn về phía cô, không ai nói với cậu những đạo lý này, bình thường ba mẹ sẽ nói với cậu, nếu muốn tận khả năng giống như một con "người", phương pháp tốt nhất chính là đi theo dòng người.

Nhưng không ngờ Liêu Liễm lại không hòa đồng, cho nên căn bản không có cơ hội đi theo dòng người......

Dường như lời của Quế Hoan đã đánh thức cậu, ma xui quỷ khiến, Liêu Liễm chậm rãi giơ tay lên.

Ngoài cửa, người phụ nữ trung niên còn đang cố chấp gõ cửa phòng, bên này, Quế Hoan thành công nhận lấy dao phay trong tay Liêu Liễm, nhanh chóng thả trở lại phòng bếp.

Không còn tai họa ngầm, Quế Hoan đường đường chính chính mở ra cửa lớn nhà mình.

Người phụ nữ trung niên đang điên cuồng gõ cửa nghe thấy tiếng thì nhìn qua, con trai bà ta vừa nhìn thấy Liêu Liễm, lập tức bật thốt một tiếng "A."

Cùng lúc đó, người phụ nữ trung niên cũng thấy được Liêu Liễm phía sau Quế Hoan, lập tức giống như mèo bị giẫm đuôi, hắng giọng nói: "Mày có phải là Liêu Liễm hay không?"

Không đợi Liêu Liễm nói chuyện, Quế Hoan mở miệng trước, giọng nói của cô không lớn không nhỏ, nhìn thẳng đối phương nói: "Hai người là tới xin lỗi sao?"

Người phụ nữ trung niên sửng sốt, phản ứng hai giây nói: "Bọn tao nói xin lỗi cái gì, bọn mày đánh người còn cho là mình có lý? Sơn Binh, lại đây nhanh!"

Đứa bé nam tên là Sơn Binh đi lên phía trước, khác một trời một vực với người mẹ mười phần trung khí của cậu ta, ánh mắt bối rối, nhìn thấy Liêu Liễm còn có chút khẩn trương.

Quế Hoan nghe cái tên này có chút quen tai, nhìn kỹ một chút ... Đây không phải là Vương Tam Bính bị Liêu Liễm đập xe sao?

Lúc này Vương Tam Bính cực kỳ kích động, năm nay cậu ta học lớp 9, cả ngày không chịu học hành cho tốt, mỗi ngày đều lăn lộn với mấy người không có việc làm ở bên ngoài trường.

Mấy ngày hôm trước trong lúc vô tình cậu ta nói với "đại ca", ở trường học của bọn họ có một nam sinh trong nhà rất có tiền, mỗi ngày đều mặc quần áo nhãn hiệu nước ngoài, còn luôn đi học một mình.

Đại ca của Vương Tam Bính cũng là một tên lưu manh cao không được thấp không xong, nghề nghiệp đều dựa vào việc trông coi cửa tiệm giúp người khác, chính là phòng game, phòng bi - a các loại.

Hôm nay bọn họ đi dạo trên đường, vừa vặn đụng phải Liêu Liễm đang "thưởng thức" cá chép đỏ ở bên hồ, chọn ngày không bằng đụng ngày, liền cướp của Liêu Liễm.

Ai ngờ lại đụng phải người cứng rắn, Liêu Liễm bày ra một bộ tư thế cá chết lưới rách, đầu tiên là đoạt lại tiền của mình, dưới sự vây quanh của đám người bọn họ, trực tiếp vò tiền giấy thành một cục, nhai nhai rồi nuốt vào bụng.

Lúc ấy liền khiến cho Vương Tam Bính sững sờ: ...... Nuốt tiền mặt đấy, cổ họng không bị nghẹn sao? Mấu chốt là, cho dù kéo mấy tờ tiền kia ra thì còn có thể dùng được sao?

Liêu Liễm gắt gao trừng mắt nhìn bọn họ, nói: "Muốn tiền? Chờ đi nhặt phân của tôi đi!"

Đại ca cảm thấy bị mất mặt, lập tức nổi trận lôi đình, mang theo mấy tiểu đệ đồng loạt xông lên!

Vốn dĩ tưởng rằng Liêu Liễm sẽ bị đánh tè ra quần, nhưng không nghĩ tới, rõ ràng cậu gầy như con khỉ khô, sức lực lại lớn hơn Vương Tam Bính!

Ở trên người Liêu Liễm, Vương Tam Bính học được một câu sâu sắc, gọi là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

Đánh đỏ mắt, Liêu Liễm còn có thể cắn người, cắn vào sẽ không nhả ra, may mắn hôm nay trong túi của đại ca có một hộp kẹo cao su thật to, bằng không sẽ bị Liêu Liễm cắn mất một miếng thịt.

Vương Tam Bính đi theo đại ca cướp không ít tiền của các nam sinh, người bị cướp đều là ngoan ngoãn trả tiền, kẹp chặt đuôi chạy trốn, cho nên từ trước tới nay Vương Tam Bính chưa từng nếm qua thiệt thòi, kết quả vừa nếm đã phải nếm một miếng lớn.

Mang theo thành tích vinh quang này về nhà, tự nhiên dọa mẹ cậu ta nhảy dựng lên, truy hỏi cậu ta đã đánh nhau với ai.

Vương Tam Bính không dám nói thật, cũng không thể khai ra đại ca của mình, chỉ có thể dùng Liêu Liễm làm lý do qua loa. Vốn dĩ tưởng rằng việc này cứ như vậy là xong, nhưng mẹ nhất quyết không buông tha, trực tiếp mang theo cậu ta tìm tới đây! - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Mấu chốt xung quanh đây đều là hàng xóm cũ, muốn hỏi nhà của Liêu Liễm thật sự quá dễ dàng.

Lúc này, mẹ của Vương Tam Bính lôi kéo cánh tay cậu ta, chỉ vào vết bầm trên mặt cậu ta rồi nói với Quế Hoan: "Mày nhìn xem, đây đều là thằng nhãi con họ Liêu đánh!"

Quế Hoan nhìn vẻ mặt chột dạ Vương Tam Bính, lại nhìn sắc mặt âm trầm của Liêu Liễm, chậm rãi nhỏ giọng nói: "Dì à, cháu và Liêu Liễm là hàng xóm, chuyện hôm nay, đến tột cùng là ai nên xin lỗi, người sáng suốt vừa nhìn đã rõ ràng. Ba mẹ Liêu Liễm làm công ở bên ngoài quanh năm, trong nhà cũng chỉ có cậu ấy và một người cậu, người cậu kia đi sớm về trễ, cũng không có biện pháp chăm sóc cậu ấy, cho nên cho cậu ấy ít tiền tự mình đi mua đồ ăn."

Quả thật ba mẹ Liêu gia không ở nhà, về phần làm công việc gì, kiếm bao nhiêu tiền cũng không cần phải nói rõ, cứ quy kết là làm công.

Quế Hoan nghiêng người, lộ ra Liêu Liễm bên trong, nâng lòng bàn tay cậu lên, chỉ vào mặt cậu nói: "Tuy nói Liêu Liễm cùng tuổi với cháu, nhưng cậu ấy phát triển chậm, còn thấp hơn cháu một cái đầu, nếu nói cậu ấy chủ động bắt nạt người khác, chắc chắn cháu sẽ không tin, ngài nhìn xem trên mặt cậu ấy, vết thương trên tay và chân, giống như là người gây gổ nên bị thương sao?"

Càng đừng nói đến da thịt lòng bàn tay của Liêu Liễm tung bay, máu thịt mơ hồ, nhìn qua có vẻ rất nghiêm trọng, thật ra chính là kết quả của việc cậu vừa xé vừa liếm, trên mặt trên người đều là bùn, nhìn không ra bị thương nghiêm trọng bao nhiêu.

Lại nhìn Vương Tam Bính, ít nhất quần áo cũng sạch sẽ.

Quế Hoan nói có đạo lý, vừa rồi mẹ của Vương Tam Bính là do quá tức giận nên mới nói vậy, lúc này nhìn Liêu Liễm nho nhỏ, lại nhìn đứa con trai cao bằng mình, bà ta có chút do dự.

Quế Hoan tiếp tục nói: "Nếu là trẻ nhỏ bình thường đánh nhau, hai bên đều có sai lầm, vậy cũng thể nói rõ là ai đúng ai sai, nhưng đây không phải là đánh nhau bình thường, ngài nghe con trai ngài nói chưa?"

Mẹ Tam Bính nghi ngờ nhìn về phía con trai mình, nói: "Sơn Binh, chuyện con bé nói là sao?"

Lúc này mồ hôi của Vương Tam Bính đều chảy xuống, đụng đến miệng vết thương nóng rát đau đớn, cậu ta ấp úng đứng đó, nửa ngày vẫn không nói ra được một câu.

Quế Hoan thấy đã đến lúc, nói thẳng: "Bình thường Liêu Liễm đều dùng tiền mà người cậu kia cho để đi mua cơm, hôm nay bị cậu cướp mất, đã một ngày Liêu Liễm không ăn cơm, mới chạy đến nhà tôi xin đồ ăn."

Nghe được hai chữ "Cướp tiền", sắc mặt của mẹ Vương Tam Bính lập tức thay đổi, giọng nói nghiêm nghị nói: "Vương Sơn Binh, mày giải thích cho mẹ!"

Bả vai Vương Tam Bính hơi co lại, cậu ta luôn sợ mẹ, lúc này bị mẹ rống lên, hồn cũng sợ hãi, vội vàng nói: "Không phải chủ ý của con, thật đấy."

Mẹ Vương Tam Bính xem như hiểu rõ, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa tức, rõ ràng là con trai nhà mình làm chuyện xấu, vậy mà bản thân còn ưỡn mặt nói lý lẽ với người khác.

Quế Hoan đúng lúc chen vào nói: "Hình như bạn học Sơn Binh học cùng trường với bọn cháu, khi ở trường cháu từng gặp qua cậu ấy."

Mẹ Vương Tam Bính liếc Quế Hoan, thuận miệng chen vào nói: "Cháu cũng học trường trung học số hai?"

Quế Hoan: "Cháu học lớp 8, là bí thư chi đoàn và lớp trưởng của lớp, thường xuyên đến văn phòng giáo viên, từng gặp bạn học Sơn Binh ở đó vài lần."

Vừa nghe có liên quan đến con trai mình, mẹ Tam Bính lập tức nói: "Mày đến phòng làm việc của thầy làm gì?"

Quế Hoan vừa là cán bộ lớp vừa là bí thư chi đoàn, đứa nhỏ tốt như vậy, trong quan niệm truyền thống của phụ huynh, khẳng định là sẽ không nói dối.

Vương Tam Bính cũng thật hối hận vì sao lại muốn tới tìm Liêu Liễm, lúc này có thể nói cái gì, nhất định là biểu hiện không tốt nên bị gọi đi! Hôm nay xem như thua hoàn toàn, không thể trốn thoát trận đánh này.

Quế Hoan lại nói: "Cậu ấy chuyển đồ giúp thầy, cho nên cháu có gặp qua vài lần, bình thường bạn học Sơn Binh rất vui vẻ giúp người khác, nhưng chỉ là ...... Cháu nói một câu có lẽ dì sẽ không thích nghe, ánh mắt kết giao bạn bè của cậu ấy không tốt lắm, bạn học Sơn Binh quá nóng nảy, dễ dàng bị người ta lừa gạt, tốt bụng làm chuyện xấu."

Không có phụ huynh nào muốn nghe con nhà mình phẩm đức bại hoại, cho dù bọn họ có là tội phạm giết người, cũng sẽ cảm thấy có thể tha thứ được, cho nên Quế Hoan sẽ không tự tìm mất mặt, nhiều lắm là bôi thuốc mắt, để cho mẹ Tam Bính tự mình trở về dạy dỗ con trai thật tốt.

Năng lực làm việc của mẹ Tam Bính rất mạnh, sau khi mất việc ở xưởng thép thì bắt đầu buôn bán nhỏ, điều kiện nhà Vương Tam Bính vẫn luôn rất tốt, không có thời gian quản giáo cậu ta, cho nên mới có thể để cho cậu ta đến hơn ba mươi tuổi mà vẫn ở nhà ăn không ngồi rồi.

Mắt thấy mọi chuyện sắp giải quyết xong, Quế Hoan mở miệng nói: "Nhưng mà Liêu Liễm bị cướp tiền, bây giờ cậu có thể trả lại cho cậu ấy không?"

Vương Tam Bính nhìn Liêu Liễm, ấp úng nói: "Hết rồi."

Mẹ Tam Bính trừng mắt: "Đi đâu rồi?"

Vương Tam Bính: "... Chính cậu ta nhét vào miệng rồi ăn."

Quế Hoan:...

Mẹ của Vương Tam Bính không tin lời con trai, trực tiếp gõ đầu cậu ta một cái: "Nói hươu nói vượn!"

Vương Tam Bính cực kỳ ấm ức, cậu ta móc móc túi, móc ra một tệ và hai đồng xu.

Mẹ Tam Bính cầm lấy, đưa cho Quế Hoan, tươi cười nói: "Nó nhát gan, cướp ...... Ừm, không được bao nhiêu, chỉ có bấy nhiêu thôi."

Liêu Liễm một mực yên lặng quan sát mọi chuyện, rõ ràng sự thật chính là như Vương Tam Bính nói, vậy mà lại không ai tin lời của cậu ta.

Quế Hoan chỉ nói mấy lời ít ỏi, không rống to, cũng không cậy mạnh, nhẹ nhàng giải quyết xong mọi chuyện.

Liêu Liễm híp híp mắt như có điều suy nghĩ, cố ý nhỏ giọng, nghe dị thường ngoan ngoãn nói: "Còn lại coi như xong."

Vương Tam Bính: ...... Cái gì còn lại? Còn lại chỗ nào?!

Mẹ Tam Bính thấy Liêu Liễm thật đáng thương, dịu dàng nói: "Dì thay Sơn Binh xin lỗi cháu, ngày mai dì bảo Sơn Binh mang đồ ăn ngon cho cháu."

Làm sao Quế Hoan cũng sẽ không nghĩ tới, cô vô tâm cắm liễu, lại làm cho Liêu Liễm thông minh dị thường học được một kỹ năng mà cậu sẽ sử dụng suốt đời: Trước mặt một bộ sau lưng một bộ.

Gọi tắt là: Xem người đặt đĩa đồ ăn.

 (*) 看 人下 菜碟 [kàn rén xià cài diér] – Tục ngữ TQ – Có nghĩa là đối xử khác nhau giữa người với người – Quan sát tình hình của khách (như nhân dạng, thái độ và mối quan hệ với chủ nhà,…) để sắp xếp đồ ăn. Phép ẩn dụ xem mọi người đang hành động.

Tiễn mẹ Tam Bính rời đi, Quế Hoan đóng cửa phòng, nhìn Liêu Liễm nói: "Tiền của cậu, thật sự bị cướp?"

Liêu Liễm: "Bị cướp."

Quế Hoan: "Không có sau đó?"

Liêu Liễm dừng một chút nói: "Tôi lại cướp về, bọn họ nhiều người, tôi sợ không giữ được, cho nên đã nuốt."

Quế Hoan: "... Liêu Liễm, cậu có biết trên thế giới này có một thứ, gọi là vi khuẩn hay không."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp