Cậu Không Thích Hợp

Chương 6


3 tháng

trướctiếp

 

Liêu Liễm mở to đôi mắt to vô tri, hỏi: "Đó là cái gì?"

Quế Hoan: ...... Sao cậu lên cấp hai được vậy? Loại vấn đề thường thức này, cho dù trường học không dạy, phụ huynh cũng không nói sao?

Quế Hoan kiên nhẫn giải thích: "Là một loại vi sinh vật, cũng là mầm bệnh của rất nhiều bệnh tật, ví dụ như tiền giấy, bên trên đều là vi khuẩn, người ăn vào sẽ sinh bệnh."

Liêu Liễm phản ứng trong chốc lát, nói: "Không có việc gì, tôi sẽ không."

Quế Hoan: Cô thật sự muốn hỏi một chút, rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin?

Nhớ tới Liêu Liễm ăn tiền giấy, Quế Hoan nhịn không được nhíu mày: "Cậu ăn mấy tờ tiền giấy?"

Liêu Liễm: "Một tờ mười tệ, ba tờ một tệ."

Nhớ rất rõ ràng.

"Không ăn tiền xu?"

Liêu Liễm lắc đầu: "Tiêu hết tiền xu rồi."

Cũng may, nếu không tiền xu cứng như vậy, không cẩn thận sẽ cắt đứt ruột.

Quế Hoan buồn bực nói: "Cậu ăn xong không cảm thấy buồn nôn sao?"

Liêu Liễm kỳ quái liếc nhìn cô một cái: "Không phải chỉ là giấy sao?"

Quế Hoan thật sự không biết nên nói rõ với cậu như thế nào, một người bình thường, dưới tình huống bình thường, chắc chắn sẽ không ăn giấy vào bụng.

"Hai ngày nay cậu ăn nhiều đồ thô, khoai lang các loại, không chừng có thể thải ra ...... Nhưng mà đừng có nhặt lại nó."

Tiền giấy có tính chịu axit cao, rất có khả năng sẽ được thải ra, nhưng cô chỉ sợ Liêu Liễm quá mức mãnh liệt, lấy ra thì tiếp tục đi dùng.

Quế Hoan suy nghĩ một chút, vẫn dặn dò: "Tốt nhất là đi khám bác sĩ, cẩn thận bệnh dạ dày."

Hiển nhiên Liêu Liễm không để những lời này ở trong lòng, không bôi thuốc trị thương, lại càng không có khả năng đi khám bác sĩ, toàn bộ dựa vào trị liệu tự nhiên, chính là cái gì cũng không làm.

"Cậu bắt ruồi xong còn chưa rửa tay sao? Đi rửa tay trước đi."

Cổ Liêu Liễm cứng đờ, cau mày, giống như đang suy nghĩ xem nên tranh luận như thế nào.

"Mau đi rửa."

Liêu Liễm lề mề đi vào phòng bếp, nghe thấy tiếng nước chảy vang lên, Quế Hoan ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Còn sống mười ngày lẻ ba giờ."

…. Cô giúp người nhỏ yếu đòi lại công lý, vậy mà chỉ được một giờ?

Còn không bằng một chén mì sợi sao?

Chẳng lẽ là bởi vì Liêu Liễm ra tay đánh trả, còn lừa được của đối phương hơn mười tệ? Nhưng đây không phải là lỗi của cậu, ở trong mắt Quế Hoan, hoàn toàn có thể xem hơn mười tệ kia như phí tổn thất tinh thần.

Nhưng cô không có biện pháp giảng đạo lý với "Ngày một việc thiện", chỉ có thể từ bỏ.

Đồng hồ vừa qua năm giờ, Liêu Liễm đứng lên, nói với Quế Hoan: "Có lẽ cậu tôi đã về rồi."

Liêu Liễm đứng lên, ánh mắt lại chăm chú nhìn vào chai mắm tôm dùng để uống nước.

Quế Hoan: "... Cậu thích thì lấy đi."

Quế Hoan mở cửa lớn, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục đứng trước cửa nhà Liêu Liễm, đang lấy chìa khóa ra muốn mở cửa, thấy Liêu Liễm đi ra từ nhà Quế Hoan thì sửng sốt một chút. Nhất là sau khi chú ý tới vết thương cùng vẻ lộn xộn trên người cậu.

Quế Hoan chào hỏi: "Ngài chính là cậu của Liêu Liễm, hôm nay Liêu Liễm đánh mất chìa khóa, ngồi ở nhà cháu một hồi."

Vẻ ngoài của cậu Liêu Liễm không giống Liêu Liễm, ngũ quan rất thanh tú, thân cao chừng một mét bảy lăm, thoạt nhìn rất lịch sự nhã nhặn.

"Liêu Liễm nhà chúng ta không gây thêm phiền toái cho cháu chứ?"

Quế Hoan nghĩ thầm: Cháu trai anh vừa mới muốn lấy dao chém người, anh biết không?

"Không có, cậu ấy đói bụng, cháu nấu cho cậu ấy một chén mì sợi."

Cậu Liêu Liễm đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lần rồi nói: "Cháu ... Bị xe đụng?"

Quế Hoan:...

Liêu Liễm quét mắt nhìn anh ta một cái, cầm chai mắm tôm nói: "Không có."

"Vậy sao lại bị thương thành như vậy?"

Quế Hoan dứt khoát nói giúp Liêu Liễm: "Có người cướp tiền của cậu ấy, hai bên đánh nhau xảy ra chút tranh chấp."

Phụ huynh gia đình bình thường nghe nói loại chuyện này, có lẽ đều sẽ lo lắng không thôi, vội vàng mang theo đứa nhỏ đi bệnh viện kiểm tra, nếu không thì cũng phải cẩn thận hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng hiển nhiên cậu của Liêu Liễm không giống người thường, anh ta nghe xong không có quá sợ hãi, ngược lại còn hỏi: "Đối phương không sao chứ?"

Quế Hoan dừng một chút, trả lời: "Đối phương có vài người, hẳn là không có việc gì."

Cậu Liêu Liễm như là yên tâm, gật gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi."

Quế Hoan: "... Liêu Liễm còn chưa xử lý vết thương, tốt nhất ngài nên dẫn cậu ấy đi gặp bác sĩ, cậu ấy còn nuốt mấy tờ tiền giấy."

Cậu Liêu Liễm nhìn kỹ vết thương của cậu, không có chút sợ hãi nào, dường như điểm này cũng không tính là chuyện lớn gì, sau khi nghe được chuyện cậu nuốt tiền giấy, tâm tình mới hơi có chút dao động, nhỏ giọng nói với Liêu Liễm: "Cháu cũng không thể học theo Thôn Kim thú được, anh ta đó là có bệnh, bệnh nghèo, thấy tiền thì phải nuốt vào trong bụng mới có thể yên tâm."

Liêu Liễm cau mày nói: "Cháu không có."

Quế Hoan:......Người cậu như vậy, nuôi trẻ em thật sự không thành vấn đề chứ?

Có lẽ là ánh mắt kinh ngạc của Quế Hoan quá rõ ràng, cậu Liêu Liễm cười cười, vội vàng nói: "Tôi đang nói đùa với nó thôi, thích ăn tiền cũng không phải là thói quen tốt, không phải trong chuyện xưa đã nói sao, Thôn Kim thú thượng cổ, chính là ăn nhiều tiền nên sỏi trong dạ dày lớn như đầu trẻ con, người không biết còn tưởng rằng là một người đàn ông sắp sinh con." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Anh ta nói xong còn cười to vài tiếng, giống như đó là một chuyện cười rất thú vị.

Quế Hoan: ..... Thứ lỗi cho cô kiến thức nông cạn, hoàn toàn không biết nên cười ở đâu.

Không có người cổ vũ, cậu Liêu Liễm xấu hổ cười khan vài tiếng, móc ví tiền ra, rút ra một tờ mười tệ, nói: "Hôm nay cám ơn cháu, đây xem như phí mua mì sợi."

Lấy trình độ giá tiền bây giờ, mười tệ đủ mua vài túi mì sợi, Quế Hoan không chối từ, đưa tay nhận lấy.

Ai ngờ tiền vừa tới tay cô, chữ đen trên đầu nhoáng lên một cái, Quế Hoan ngẩng đầu, nhìn thấy chữ viết phía trên biến thành: Dư mệnh mười ngày lẻ một giờ.

Quế Hoan:...

Cô thở phào nhẹ nhõm, đẩy tiền trở lại.

Cậu Liêu Liễm cho rằng da mặt cô mỏng, khuyên nhủ: "Mười tệ cũng không nhiều, cháu cầm đi mua chút đồ ăn vặt, đừng ngại."

Quế Hoan lắc đầu, chính trực từ chối: "Giúp đỡ bạn học là việc nên làm, cháu sẽ không nhận tiền của ngài."

Một giây sau, chữ trên đỉnh đầu liền biến trở lại: Dư mệnh mười ngày lẻ ba giờ, đúng thật là còn nhanh hơn so với thông báo chuyển khoản.

Cậu Liêu Liễm cười quan sát cô vài lần, nói: "Thật là một đứa bé ngoan, sau này xin cháu chăm sóc Liêu Liễm nhà chúng ta nhiều hơn, nó quá hướng nội, cũng không có bạn bè gì."

Quế Hoan: "Bọn cháu giúp đỡ lẫn nhau, Liêu Liễm cậu ấy ... Rất dũng cảm, rất chân thành, là một bạn học tốt."

Chăm sóc là không thể, trừ khi trao đổi tương đương.

Quế Hoan theo bản năng không muốn có quan hệ với Liêu Liễm, người Liêu gia từ lớn đến nhỏ, cho dù là tác phong làm việc hay là phương thức nói chuyện, đều làm cho Quế Hoan cảm thấy có một loại cảm giác không thích hợp khó có thể nói rõ.

Cô đưa mắt nhìn Liêu Liễm, đứa nhỏ này giống như phiên bản thu nhỏ của Tarzan, toàn bộ hành động đều dựa vào bản năng, không dùng đầu để suy nghĩ.

*Tarzan tiếng Việt đọc là Tặc giăng là một nhân vật hư cấu, nguyên mẫu là đứa trẻ hoang dã được nuôi dưỡng trong rừng rậm châu Phi bởi loài vượn lớn Magani; Sau đó, anh trải nghiệm nền văn minh loài người rồi từ chối nó và trở về với thiên nhiên như một nhà thám hiểm anh hùng. ( truyện trên app T𝕪T )

Nói vài câu đơn giản, cậu Liêu Liễm mang theo Liêu Liễm vào nhà, thời điểm cửa sắp đóng lại, Quế Hoan nghe được người cậu kia còn đang nhỏ giọng nói: "Đối phương thật sự không có việc gì chứ?"

Vừa đóng cửa lại, Quế Hoan nghe được bên cạnh truyền đến âm thanh.

Giống như tiếng mèo, nhưng lại to hơn tiếng mèo một chút.

Quế Hoan dừng bước nghe một chút, âm thanh bên cạnh thoáng qua rồi biến mất, không có động tĩnh.

Quế Hoan nghiêng cổ, nghĩ thầm: Có thể nhà Liêu Liễm đã bắt đầu nuôi mèo từ lúc này?

Ngồi trở lại sô pha đọc sách trong chốc lát, Quế Hoan nghe được tiếng chìa khóa mở cửa, cô lập tức ngồi thẳng lưng, ánh mắt nhìn về phía cửa không nhúc nhích.

Cửa chống trộm trong nhà bị đẩy ra, hai bóng dáng đã lâu cô không gặp đi vào.

"Hoan à, đến giúp một tay, mẹ mua dưa hấu cho con, thời tiết quá nóng, con ăn chút cho bớt nóng."

Mẹ của Quế Hoan, bà Lưu Xuân Hỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, phối hợp với quần dài màu xanh lá cây, tóc ngắn ngang tai giống như Quế Hoan, thoạt nhìn cả người vô cùng có tinh thần.

Ký ức của Quế Hoan còn dừng lại ở giai đoạn mẹ ốm đau rồi qua đời trên giường, khi đó bà gầy thành da bọc xương, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, tóc đều rụng hết, chỉ có nụ cười là còn có bóng dáng của trước kia.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau nhận lấy, Trung Hoa, ông đi nấu cơm trước đi, lát nữa tôi xào rau."

Tên đầy đủ của ba Quế Hoan là Quế Trung Hoa, trên người ông mặc một bộ đồng phục làm việc liền thân, bị giặt đến gần như trắng bệch. Vóc dáng ông rất cao, dáng người cao gầy, chỉ là bị phơi nắng nên có chút đen, khi cười sẽ lộ ra hàm răng trắng.

Quế Trung Hoa khiêng một túi gạo, tay trái xách ba bốn cái túi, nhìn về phía Quế Hoan nói: "Mới tỉnh ngủ sao? Nếu không sao lại ngơ ngác như vậy?"

Quế Hoan hắng giọng, rũ mi mắt, đứng lên đi lấy đồ trong tay mẹ, giọng nói có chút trầm thấp nói: "Sao mẹ mua nhiều như vậy?"

Mẹ Quế Hoan cười nói: "Công việc của mẹ con xem như có tiến triển, con có nhớ dì Triệu không, cùng phân xưởng với mẹ, dì ấy có người thân làm việc ở trạm xe buýt, có thể giới thiệu mẹ vào làm nhân viên bán vé ở đó, lát nữa mua cho dì ấy chút rượu và thuốc lá là được."

Quế Hoan:...

Thiếu chút nữa cô đã quên mất chuyện này, vì muốn có công việc bán vé này, mẹ cô đã nhờ vả không ít.

Kiếp trước cái gì cô cũng không hiểu, sống lại một hồi, cho dù làm gì cô cũng phải đảo lộn chuyện này.

Bà Lưu Xuân Hỉ trước sau tốn không ít tiền để nhờ người giới thiệu công việc, chưa nói đến việc không có một công việc nào là tử tế, thiếu chút nữa của cải trong nhà còn bị vét sạch.

Sau đó bán đồ ăn sáng, đi sớm về tối, buổi tối còn đi hỗ trợ xâu đũa dùng một lần, cho nên sức khỏe mới bị tàn phá.

Đặt đồ ăn đã nấu xong lên bàn, một nhà ba người ngồi quanh bàn tròn, đã rất lâu Quế Hoan không ăn cơm cùng ba mẹ, cô dùng sức cầm đũa, luôn cảm thấy ngón tay hôm nay có chút không nghe sai khiến.

Cô luôn luôn cảm thấy mình không có tình người gì, ngay cả tang lễ của ba mẹ, cô cũng không rơi một giọt nước mắt, từ đầu tới cuối bình tĩnh như một người xa lạ.

Cho đến giờ phút này, cô mới có chút cảm xúc như vậy.

Sống lại một lần … Thật sự rất tốt.

"Hôm nay mẹ đã đi xem qua, nhân viên bán vé ăn mặc rất có tinh thần, chỉ thu tiền trả tiền, rất nhẹ nhàng."

Mẹ Quế Hoan vừa gắp thức ăn cho Quế Hoan, vừa chia sẻ thu hoạch hôm nay của mình, mặt mày hớn hở nói.

Quế Hoan mãnh liệt ăn mấy miếng cơm, nghĩ nghĩ nói: "Mẹ, mấy hôm trước thầy giáo đọc cho chúng con một bài văn."

Mẹ Quế Hoan còn chưa nói tận hứng, nhưng cũng không cắt đứt lời con gái, hỏi: "Nói cái gì?"

Quế Hoan: "Nói về mười nghề nghiệp sẽ biến mất trong tương lai."

Mẹ Quế Hoan: "Ôi, việc gì mà không cần người làm, còn có thể dùng máy móc sao?"

Quế Hoan nhìn về phía mẹ, dứt khoát tưới một thùng nước lạnh triệt để: "Thứ nhất chính là người bán vé xe buýt, quốc gia sẽ đẩy mạnh xe buýt không cần người bán vé, mấy năm trước Thâm Thành đã triển khai, cho dù chúng ta muộn hơn thì cũng chính là chuyện của năm sau hoặc năm sau nữa, mẹ hỏi thân thích của dì Triệu một chút, trạm xe buýt của bọn họ không thể không nghe nói."

Nghe nói mà còn sắp xếp người, vậy cũng chỉ có một lời giải thích, muốn thừa dịp cương vị công tác này vẫn còn, kiếm thêm một khoản.

Bây giờ nhiệm vụ hàng đầu hiện tại của cô chính là để cho mẹ cô không làm công việc này.

Đi ít đường vòng một chút, hưởng nhiều phúc một chút, tranh thủ đi thẳng đến gia đình khá giả.

Trong lòng Quế Hoan yên lặng gật đầu: Ừm, cứ làm như vậy.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp