Cậu Không Thích Hợp

Chương 7


3 tháng

trướctiếp

 

Vì tiêm "dự phòng" cho mẹ, Quế Hoan tỉ mỉ đếm từng ngành nghề sắp biến mất trong tương lai không xa, như là tiệm chụp ảnh, cửa hàng bán đá lạnh, cửa hàng thuê đĩa, xiếc khỉ trên đường lớn, đều bị dòng lũ lịch sử nuốt chửng, chỉ còn lại ký ức trong đầu thế hệ bọn họ mà thôi.

Bà Lưu Xuân Hỉ và ông Quế Trung Hoa hai mặt nhìn nhau, có chút không thể tin được, cửa hàng cho thuê đĩa trên đường lớn náo nhiệt như vậy, sao lại có thể biến mất trong tương lai?

Mẹ Quế Hoan ấp úng nói: "Thầy con nói thật sao?"

Quế Hoan ăn một miếng cải trắng: "Không phải thầy con nói, mà là dự đoán hợp lý của tạp chí kinh tế có uy tín dựa trên sự phát triển khoa học kỹ thuật và nền tảng quốc dân hiện nay."

Quế Hoan nói có sách mách có chứng, Lưu Xuân Hỉ không khỏi tin là thật, hỏi: "Vậy, mấy cái đó biến mất, không nói về sau sẽ biến thành cái dạng gì sao?"

Đương nhiên Quế Hoan biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng có vài lời không thích hợp dứt khoát nói, dù sao ở trong mắt ba mẹ cô, thông qua điện thoại di động là có thể gọi video, không bước chân ra khỏi nhà nhưng vẫn có thể chờ cơm đưa tới cửa là chuyện không thể nào.

"Nói không nhiều lắm, nhưng có một điểm có thể xác định, theo việc người dân ở các thị trấn xung quanh vào thành phố, cùng với tỷ lệ sử dụng xe lửa gia tăng, sẽ rất dễ làm ăn ở gần nhà ga, như là mở một quán cơm nhỏ gì đó, không cần bán với giá quá cao, chất lượng tốt một chút là được, như vậy có thể kiếm chút tiền nhanh hơn."

Có rất nhiều phương pháp làm giàu, nhưng cũng có nhiều phương pháp cần vốn cơ sở và dự trữ chuyên nghiệp, Quế Hoan rất hiểu ba mẹ cô, chịu khổ, đối nhân xử thế chân thành hiền lành, rất thích hợp làm ăn, nhưng đất đá, bất động sản các loại vẫn là quên đi, nhà cô không có phương pháp, ba mẹ cô cũng không hiểu.

"Lại nói không phải gần nhà chúng ta có trường học và trạm xe buýt sao? Ở gần khu dân cư nên đông người, rất thích hợp mở siêu thị nhỏ."

Mẹ Quế Hoan: "Siêu thị nhỏ? Giống với cái gần bệnh viện Kiến Quân?"

Bây giờ chủ yếu vẫn là cửa hàng tạp hóa, ít siêu thị, loại địa phương như chỗ bọn họ lại càng ít.

Nếu muốn làm thì không nên làm từ nhỏ đến lớn, mà là trực tiếp mở siêu thị.

"Đúng, trong cửa hàng tạp hóa bán quá ít đồ, siêu thị đầy đủ hàng hóa, có thể cho khách hàng tự do lựa chọn, độ linh hoạt cao, bán nhiều đồ, mặc dù lãi ít, nhưng tích tiểu thành đại. Nhưng siêu thị sẽ cần hàng hóa dự trữ, cho nên ngay từ đầu phải có tích lũy, cũng chính là tiền vốn."

Mẹ Quế Hoan không ngốc, rất nhanh đã có thể hiểu ý của Quế Hoa: "Bán nhiều đồ, không phải là cửa hàng bách hóa cỡ nhỏ sao?"

Rất nhiều siêu thị hiện đại đều chỉ chiếm một tầng hầm, phía trên làm bách hóa, dù sao đều phải mua đồ, khách hàng có thời gian thì tiện đường đi dạo một vòng, hoặc là mua quần áo xong, lại xuống lầu mua chút đồ ăn, hai bên bổ sung cho nhau.

Mẹ Quế Hoan nói đến hai mắt sáng lấp lánh, nhưng rất nhanh đã khôi phục lý trí. Nhà bọn họ không có tài chính, nói hai chữ "tài chính" thì có chút khoa trương, nói thẳng ra chính là không có tiền.

"Nhưng nhà chúng ta ... không có cái này ... chính là tiền vốn mà con nói, có cái nào mà không cần tiền vốn?"

Nếu như ở hiện đại, chỉ cần có máy tính, Quế Hoan không lo tiền vốn, nhưng bây giờ là cuối những năm 1990, đừng nói máy tính, cho dù có thì cũng chỉ có thể ngồi gõ chữ.

Quế Hoan suy nghĩ một vòng, rất nhanh đã nghĩ tới một người.

Quế Hoan có ông bà nội, tính toán thời gian bây giờ bọn họ vẫn còn khỏe mạnh.

Quế Trung Hoa là con trai út trong nhà, theo lý thuyết con trai út sẽ được ba mẹ yêu thích, nhưng bà nội cô lại không giống người thường, chỉ thiên vị con trai lớn.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản thô bạo, bởi vì con dâu lớn sinh cho bà ấy một đứa cháu trai mập mạp.

Mẹ Quế Hoan sinh ra một nha đầu như cô, bởi vì kế hoạch hóa gia đình, căn bản không có cơ hội sinh đứa thứ hai.

Đời trước quan hệ của Quế Hoan với nhà bác cả cô rất bình thường, sau khi ba mẹ cô qua đời cơ bản là cắt đứt liên lạc, lúc trước ông bà nội cô qua đời, ngay cả nhà cũng cho bác cả, nói mỹ danh là con trai trưởng kế thừa.

May mà ông nội cô biết thương cảm con út, lén để lại chút tiền cho ba cô. Nhà bác cả cũng không phải người keo kiệt, sau khi bà nội chết cũng phân ra một chút. Lúc đó ba mẹ cô đã đi lên con đường lớn "Thoát nghèo làm giàu", cho nên không nhận lấy.

Quế Hoan nghĩ nghĩ nói: "Mẹ, cuối tuần chúng ta đi thăm ông bà nội?"

Mẹ Quế Hoan sửng sốt, Quế Hoan và bà nội không thân cận, đến đó cũng là tìm một chỗ ngồi, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, thấy cái gì ăn cái đó.

Bản thân cô có lượng cơm lớn, một buổi trưa là có thể ăn hết đồ ăn của nhà bà nội khiến cho bà ấy đau lòng muốn chết, trước khi đi còn hùng hùng hổ hổ mà lẩm bẩm: "Con nhóc này, ăn nhiều như vậy, cũng không sợ mắt chảy dầu!" - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Bị mắng vài lần, về sau Quế Hoan liền hiểu, mỗi lần đều sẽ để lại một chút cho bà nội. Nhưng vẫn làm bà lão tức giận quá sức, dứt khoát mua ổ khóa, chỉ cần Quế Hoan đến, đều bỏ đồ ăn vào trong tủ rồi khóa lại.

"Không phải con không thích đi sao?"

Linh quang của mẹ Quế Hoan chợt lóe, không thể tin nói: "Không phải là con......"

Quế Hoan gật gật đầu: "Ừm, nhà chúng ta không có tiền, nhưng bà nội thì có." ( truyện trên app T𝕪T )

Mẹ Quế Hoan lập tức lắc đầu: "Không có khả năng, bà nội con..." Bà ấy nhìn Quế Trung Hoa, rốt cuộc không nói ra nửa câu sau.

Quế Trung Hoa cũng biết tính tình của mẹ mình, sờ sờ đầu nói: "Hoan à, không phải bà nội con có ý xấu gì, chỉ là coi trọng tiền tài thôi."

Bà nội mà là người coi trọng tiền tài sao? Cái này còn phải xem là đưa cho ai, nếu là đưa cho bác cả thì chưa bao giờ bà ấy đau lòng.

Quế Hoan: "Không phải là con muốn bà nội bỏ tiền mặt ra."

Lại nói chút tiền mặt kia của bà nội cũng không đủ.

Mẹ Quế Hoan có chút hồ đồ, hỏi: "Vậy là?"

Quế Hoan mở hai tay ra nói: "Chúng ta không có tiền vốn, nhưng mà có thể vay mượn ngân hàng. Xin vay vốn cá nhân thời hạn hai năm, dùng nhà của bà nội để thế chấp, nhà của bà nội lớn hơn nhà chúng ta nên sẽ vay được nhiều."

Ngân hàng có thể cho vay tới 70% giá trị căn nhà định giá, nhà bọn họ không giá trị bằng nhà của bà nội.

Ba mẹ Quế Hoan là người bình thường, chưa từng nghĩ tới chuyện cho vay này.

Thấy hai người không hiểu lắm, Quế Hoan giải thích cho bọn họ: "Chúng ta cần tiền, ngân hàng thì sao, cần lợi tức, cả hai đều có nhu cầu riêng. Chúng ta vay không phải vì tiêu xài, mà là muốn dùng để làm ăn, sau khi kiếm được lời thì trả cả gốc lẫn lãi lại cho ngân hàng, như vậy không cần vay mượn người khác, thật tốt."

"Nhà của bà nội thì sao, chỉ là vật thế chấp, cũng là cho ngân hàng một chút độ tín nhiệm, lỡ như người này mượn tiền xong chạy đi thì sao? Ngân hàng biết đi đâu tìm? Ông bà nội chỉ cần ký vài thủ tục liên quan là được, không phiền phức."

Quế Hoan cố ý né tránh khả năng không thể trả nợ, về phần trả không hết thì sẽ phải dùng nhà ở để gán nợ, cô cũng hàm hồ cho qua.

Lúc muốn khuyên một người, tốt nhất không nên nói ra nguy hiểm, nếu đối phương hỏi, vậy trộm đổi khái niệm, dời đi phương hướng.

Đối với bà nội của cô, căn bản Quế Hoan không băn khoăn, cho dù người già rồi, nhưng chỉ cần còn chưa tắt thở thì phải góp một viên gạch xây dựng tổ quốc, bà ấy không động đậy được, chỉ có thể để cho con cái làm thay.

Hơn nữa lấy tính tình của bà nội, nếu nhà cô sống tốt, chắc chắn bà ấy sẽ bỏ mặt mũi xuống để đến đây.

Mẹ Quế Hoan vẫn cảm thấy việc này có chút không dễ làm, bà nội Quế Hoan là người như thế nào, không ai hiểu rõ hơn đứa con dâu không được chào đón này, hơn nữa đây chính là nhà ở, bà nội Quế Hoan chỉ sợ ngày nào đó bản thân duỗi chân, nhà con trai út sẽ chiếm được một chút lợi ích của bà ấy, làm sao có thể lấy ra thế chấp?

Quế Hoan bưng chén đi phòng bếp lấy thêm cơm, vừa nhìn trong nồi cũng chỉ còn lại hai chén, liền cầm nồi quay về bàn ăn, hỏi: "Ba mẹ, hai người có ăn thêm cơm không?"

Ba Quế Hoan thêm nửa bát, Quế Hoan trực tiếp dùng nồi để ăn.

Mẹ Quế Hoan nói: "Bà nội con ... Có lẽ sẽ không đồng ý."

Nuốt miếng cơm trong miệng vào bụng, Quế Hoan nói: "Chúng ta hiếu kính bà, bà sẽ đồng ý."

Mẹ Quế Hoan: "... Còn không biết có kiếm được tiền hay không, phải hiếu kính như thế nào?"

Quế Hoan: "Cái này nhất định phải cho, bà nội chính là người thấy tiền thì sáng mắt ... Ba, con nói mẹ ba như vậy, ba đừng để ý."

Ba Quế Hoan: "......"

Quế Hoan đem canh và đồ ăn thừa trộn vào trong cơm, nói: "Chúng ta vừa đi lên đã đưa tiền, nói rõ cái gì, nói rõ chúng ta có sức mạnh, dùng tài lực để nói cho bà biết, nhất định việc này có thể thành công."

Mẹ Quế Hoan: "Vậy cho bao nhiêu?"

"Mỗi tháng ba mươi, trả hết nợ mới thôi."

Hiện tại tiền lương trung bình chỉ từ 300 tệ đến 500 tệ, 400 tệ đều xem như lương cao.

Ba mươi không nhiều lắm, nhưng không làm cái gì mà một tháng có thể lấy được ba mươi tệ, không tính là ít. Đương nhiên, cái này còn phải dựa vào sự "Quyết đoán" của bà nội.

Trong lòng mẹ Quế Hoan nhất thời mất tự tin: "Vậy một năm chính là ba trăm sáu ... Vượt qua hơn một tháng tiền lương, chúng ta có thể kiếm lại sao?"

Quế Hoan: "Mẹ, mẹ phải tin tưởng, người có chí nhất định sẽ thành công, tự mình rút lui trước, vậy không có biện pháp làm."

Cùng lắm thì bồi thường, nhà của bà nội sẽ bị tịch thu.

Đương nhiên, dựa theo cảnh quan phía trước mà xem, chắc chắn sẽ không phải bồi thường.

Ba Quế Hoan vẫn không nói chuyện, lúc này mở miệng, nói với mẹ Quế Hoan: "Bà muốn làm thì làm, cho dù không kiếm được nhiều tiền, có thể trả hết tiền vay là được."

Đây là chuyện lớn, mẹ Quế Hoan nhất thời không hạ quyết tâm được, bà thở dài nói: "Cũng không biết bà nội con có nhả ra hay không."

Quế Hoan: "Nếu bà nội không yên tâm, có thể thường xuyên đến cửa hàng ngồi, xem chúng ta buôn bán thế nào."

Lấy thái độ làm người của bà nội cô, nhất định sẽ tới góp vui, nhặt được lao động không công một giờ, Quế Hoan rất hoan nghênh.

Mẹ Quế Hoan: "Nếu như muốn làm, chúng ta nên mở quán cơm hay là siêu thị nhỏ mà con nói?"

"Trước tiên làm quán cơm, siêu thị lớn quá, chúng ta từ từ mở."

Mẹ Quế Hoan lại rầu rĩ: "Nhưng mẹ không có tay nghề gì, người khác đều là bán bánh bao mì sợi suốt mấy đời, nhà chúng ta không sánh bằng người ta."

Quế Hoan: "Không cần mẹ phải xuống bếp, mẹ là bà chủ, giúp đỡ tiếp đón khách, tính toán sổ sách là được."

Mẹ Quế Hoan kinh ngạc nói: "Còn muốn thuê người sao?"

Quế Hoan: "Chúng ta bán đồ ăn nhanh, chừng mười loại, có mặn có chay, tự mình phối hợp, cái này con sẽ nói tỉ mỉ với mẹ, không cần mời đầu bếp, con cảm thấy có người rất thích hợp."

Mẹ Quế Hoan: "Ai vậy?"

Quế Hoan nhìn ba mình, ba Quế Hoan không hiểu ra sao, sững sờ nói: "Ba không biết nấu ăn."

Quế Hoan: "Ba không biết, nhưng anh của ba biết."

Ba Quế Hoan:...

Bác cả Quế Hoan vốn là người nấu cơm ở căn tin nhà máy, làm hơn hai mươi năm vẫn không được lên làm người đứng đầu, sau đó lợi nhuận nhà máy không tốt, ông ấy liền mất việc, hiện tại có lẽ đang làm ở địa phương nhỏ nào đó.

Về phần vì sao ông ấy không làm nghề cũ, cũng là bởi vì ông ấy nấu đồ ăn rất bình thường, tương đối bình thường, nhưng cũng không tính là khó ăn, dù sao thì ít còn hơn không.

Không thể làm được đầu bếp khách sạn, nhưng vẫn có thể thử làm đầu bếp của quán cơm nhỏ, chỉ hơn mười món ăn, để cho ông ấy làm, chỉ cần không khó ăn là được.

Đời trước bà nội của cô cứu tế bác cả như vậy, còn có một nguyên nhân chính là điều kiện trong nhà bác cả vẫn không tốt lắm, vợ của bác cả cũng là người trong nhà máy, sau khi mất việc thì không tìm được việc làm, sau đó đi làm bảo mẫu.

Về phần anh họ cô, không thi đậu cấp ba, bác cả để cho anh ấy đi học một nghề rất có "tiền đồ" --- sửa xe đạp.

Quế Hoan nhớ rõ, sau đó anh họ cô theo kịp thời đại, đến cửa hàng sửa chữa ô tô "bồi dưỡng" một chút, làm công nhân vài năm, cuối cùng tự mình mở một cửa tiệm sửa xe.

Mẹ Quế Hoan suy nghĩ nửa ngày, hỏi: "Hoan Hoan, có phải ngay từ đầu con đã muốn kéo bác con vào không?"

Quế Hoan: "Không có, đột nhiên nghĩ tới thôi."

Nhất định phải kéo bác cả vào, nếu không kéo vào, chỉ dựa vào ba mươi tệ, bà nội sẽ không nhả ra sảng khoái như vậy.

Mẹ Quế Hoan cười nói: "Đứa nhỏ này, ngày thường nhìn không ra con còn rất có tình người, mọi việc đều nghĩ đến người nhà."

Quế Hoan: "......"

Cô hoàn toàn không có ý tứ này một chút nào, đơn thuần là tận dụng những gì có sẵn mà thôi.

Mẹ Quế Hoan có chút buồn bã nhìn cô, ngày hôm qua vẫn là cô bé vây quanh phía sau bà đòi ăn, sao chỉ chớp mắt đã lớn như vậy? Chẳng những hiểu chuyện, còn hiểu nhiều đạo lý, nói đến chuyện của người lớn cũng rất rõ ràng.

Mẹ Quế Hoan đang cảm khái, chợt nghe Quế Hoan nói: "Mẹ, con ăn xong rồi, con đi cắt dưa hấu?"

Ba Quế Hoan chống đỡ đến bụng tròn trịa, nghe thấy dưa hấu thì trực tiếp ợ một cái.

Trên bàn, ngay cả canh và đồ ăn cũng không còn chút nào, một nồi cơm lớn bị Quế Hoan quét dọn sạch sẽ.

Mẹ Quế Hoan: "... Từ từ đã, sẽ căng bụng."

Quế Hoan: "Không sao, con vẫn ăn được."

Mẹ Quế Hoan nghĩ thầm: ... Bọn họ bán đồ ăn nhanh, nếu có đồ ăn thừa, vậy thì cầm về cho Hoan Hoan ăn, cũng có thể tiết kiệm chút tiền ăn trong nhà...

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp