Cậu Không Thích Hợp

Chương 8


3 tháng

trướctiếp

 

Năm giờ rưỡi, Quế Hoan mở mắt đúng giờ, trên trần nhà màu trắng là dòng chữ đỏ vô cùng rõ ràng: Còn sống chín ngày lẻ ba giờ.

Quế Hoan kinh ngạc nhìn một lúc lâu, theo thói quen rời giường lật đệm yoga, sau đó mới nhớ tới bây giờ còn không có đệm yoga. Giường của cô là giường gỗ, không tính là quá mềm. Quế Hoan chấp nhận luyện hai bộ yoga chào buổi sáng, chợt nghe thấy mẹ cô gọi cô dậy ăn cơm.

Rửa mặt một phen rồi đi vào phòng khách, ba cô đã ăn xong, ra cửa trước cô một bước.

Sau khi ba Quế Hoan mất việc thì làm một ít việc vặt, ông khéo tay, máy móc gì cũng có thể sửa một chút, gần đây hỗ trợ sửa đồ điện gia dụng ở trong cửa hàng của một người bạn.

Mùa hè nên thời gian ban ngày thường dài, đi ra khỏi tòa nhà, ánh mặt trời bên ngoài có chút chói mắt.

Quế Hoan híp mắt, đi đến trường học dựa theo con đường trong trí nhớ.

Lúc này trên đường đều là học sinh đi học, mấy học sinh tiểu học tụ tập đi cùng một chỗ, hi hi ha ha nói cái gì đó, cười đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Quế Hoan cẩn thận nhớ lại bạn học cấp hai của cô, lật một lần lại một lần ở trong đầu, mới nghĩ ra ba cái tên.

Liêu Liễm, Từ Ba, Vương Hiểu Nhã.

Liêu Liễm là hàng xóm của cô, đương nhiên cô nhớ rõ.

Từ Ba và cô coi như có duyên phận, hai người ngồi cùng bàn cấp hai, cấp ba cũng ở cùng một chỗ. sở dĩ Quế Hoan có thể nhớ kỹ cậu ta, chủ yếu là bởi vì thời điểm lớp 6, giáo viên dạy lịch sử nói rất nhiều, kéo dài thời gian dạy học thêm hai mươi phút.

Vừa vặn ngày đó bụng dạ của Từ Ba không tốt, cậu ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được...

Có thể nhớ kỹ Vương Hiểu Nhã là bởi vì cô gái này rất thú vị, thích so sánh với Quế Hoan ở mọi phương diện, phải so sánh vẻ ngoài, phải so sánh học tập, ngay cả lượng cơm của Quế Hoan cũng phải so sánh.

Có lần Vương Hiểu Nhã thấy Quế Hoan ăn năm cái bánh bao, cô ấy cũng ăn năm cái, ăn xong nôn cả buổi chiều, cuối cùng về sớm.

Ngày hôm sau không thể tham gia kỳ thi cuối kỳ, cô ấy vừa tức vừa xấu hổ, tìm Quế Hoan khóc hơn nửa giờ.

Quế Hoan còn nhớ rõ, cô gái tết một bím tóc, vừa khóc vừa oán giận cô nói: *Trời sinh du sao còn sinh lượng!

* Thời Tam quốc diễn nghĩa, Chu Du là một tài năng quân sự, xưng hùng xưng bá xứ Đông Ngô, nhưng gặp Gia Cát Lượng mưu lược như thần, hơn hẳn Du một cái đầu, thì Du uất ức không chịu được. Du ngày này qua ngày khác dùng trăm phương nghìn kế, kéo bè kết cánh, tung tin thất thiệt, chia rẽ, nhưng không làm sao diệt được Gia Cát Lượng, mà còn chuốc lấy kết cục thảm bại. Du đứng giữa bãi chiến trường, chống gươm ngẩng mặt nhìn trời than rằng: “Trời đã sinh ra Du, sao còn sinh ra Lượng?”, rồi hộc máu ra mà chết - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙 

Quế Hoan có chút mơ hồ, trả lời cô ấy: "Vấn đề này cậu phải đi hỏi mẹ của Chu Du và Gia Cát Lượng, hỏi tôi cũng vô dụng."

Quế Hoan đang nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, học sinh đi trước cô cầm cuốn vở nhỏ học thuộc từ đơn, không nhìn kỹ đường, không cẩn thận ngã sấp xuống.

Quế Hoan muốn làm như không thấy, kết quả vừa mới toát ra ý nghĩ này, chữ trên đỉnh đầu liền lớn hơn.

Chữ "Chín" trong "Còn sống chín ngày lẻ ba giờ" lập tức bành trướng, phồng lên, Quế Hoan đều sợ nó nổ tung.

"Bạn học, cậu không sao chứ?"

Quế Hoan vươn tay, đỡ người dậy.

Đối phương là bạn học nam, vóc dáng cao hơn Quế Hoan một chút, bộ dạng trắng trẻo sạch sẽ, sau khi nhìn thấy Quế Hoan thì sửng sốt vài giây, trừng mắt nhìn nói: "Không có việc gì, cám ơn lớp trưởng."

Cùng lớp?

Quế Hoan nhìn nhìn cậu ta, trong đầu nhanh chóng nghĩ xem cậu ta là ai, nhưng vẫn không thể nghĩ ra.

Quế Hoan gật gật đầu, coi như là chào hỏi, thuận miệng nói một câu: "Cẩn thận một chút."

Nói xong Quế Hoan đi về phía trước, thời gian còn sống trên đỉnh đầu đúng giờ gia tăng, vừa vặn được hơn hai giờ.

Mới vừa đi được vài bước, bạn học phía sau đuổi theo, cười nói: "Lớp trưởng, bài văn chương mà hôm qua cậu đọc là từng nghe qua sao?"

Căn bản Quế Hoan không biết "ngày hôm qua" cô đọc bài văn nào, suy nghĩ một chút nói: "Tôi quên rồi, có lẽ là vậy."

"Bài văn hôm qua cậu đọc rất hay..."

Quế Hoan bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng vào cổng trường, miễn cho vị bạn học nhiệt tình này lại hỏi những chuyện khác.

Kết quả đoạn đường này thường xuyên xuất hiện "Đưa mệnh đề", Quế Hoan đành phải chậm lại bước chân, tiện tay nhặt rác trên mặt đất lên, dẫn dắt học sinh tiểu học qua đường lớn, chỉ đường cho người ta…

Nhìn đỉnh đầu "bá bá" mà lớn hơn, Quế Hoan nhíu mày, hóa ra cũng không phải rất khó, có trách thì chỉ trách ngày hôm qua cô không đi ra khỏi nhà mà thôi.

Bạn học cùng lớp nhìn đến ngây người, tán thưởng: "... Lớp trưởng, cậu đúng là tấm gương đạo đức tiêu biểu."

Đời trước, Quế Hoan đi đường đều không chớp mắt, đối với ai cũng là nhàn nhạt, khác một trời một vực với phong cách "Vui vẻ giúp người" như hiện tại.

Bạn học nam kia giống như một lần nữa quen biết Quế Hoan, thì ra ở nơi bọn họ không nhìn thấy, lớp trưởng lại nhiệt tình như vậy!

Quế Hoan:...

Bạn học bị lây nhiễm, nhìn thấy mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, cũng muốn ra tay đi nhặt nó, Quế Hoan vội vàng giữ chặt cậu ta, nghĩ thầm: Cậu đây là đang cướp mạng của tôi, hiểu không?

Quế Hoan cúi người trước cậu ta, cẩn thận nhặt mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất lên, dùng giấy bọc kỹ rồi ném đi, quay đầu lại nói: "Thủy tinh này quá nhọn, cẩn thận cắt vào tay."

Bạn học nam nhìn tay áo bị Quế Hoan túm, trên mặt hơi nóng lên, cười nói: "Không sao, tay mình thô."

Quế Hoan lắc đầu, nghiêm túc nói: "Đừng nhặt, lần sau thấy được thì nói cho tôi biết, để tôi nhặt, tôi là người có thói quen thích làm người tốt chuyện tốt, một ngày không làm đủ mười hai chuyện, buổi tối không thể ngủ yên."

Bạn học nam kinh ngạc nói: "... Thật sao?"

Quế Hoan trịnh trọng gật đầu: "Thật sự, từ trước đến nay ước thúc đạo đức của tôi đối với bản thân rất cao, đây là chỉ tiêu tôi đặt ra cho mình."

Không hoàn thành được KPI, mỗi ngày cô đều gặp ác mộng, ngồi chờ đợi Tử Thần tới.

Nhưng trên thực tế, hiện tại chuyện cô muốn làm nhất chính là dựng thẳng ngón giữa đối với một hàng chữ trên bầu trời, hai tay đồng thời dựng thẳng...

Đây đâu phải là ngày một việc thiện, đây nên gọi là "cả ngày làm việc thiện" hoặc là "mỗi ngày làm việc thiện."

Chẳng lẽ là đời trước cô làm quá ít chuyện tốt, đời này phải làm bù?

Quế Hoan thở dài một hơi, ngẩng đầu, thấy được một bóng người quen thuộc.

Đồng phục hơi lớn mặc xiêu xiêu vẹo vẹo ở trên người, ống quần nhăn nhúm, thoạt nhìn chẳng ra gì, không phải Liêu Liễm thì còn là ai? ( truyện trên app T𝕪T )

Liêu Liễm đeo cặp sách ở một bên vai, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại về phía bóng tối hai bên đường.

Quế Hoan làm như không nhận ra, vòng qua cậu muốn đi hướng bên cạnh, chợt nghe giọng nói không nhỏ của bạn học nam bên cạnh: "Liêu Liễm, chào buổi sáng, cậu tìm cái gì vậy?"

Liêu Liễm chậm rãi quay đầu lại, miệng cậu ngậm một sợi mực, chậm rãi nhai.

Quế Hoan có chút kinh ngạc phát hiện, ngày hôm vết thương trên mặt Liêu Liễm rất rõ ràng, hôm nay đã khôi phục không ít, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể phát hiện ra.

Liêu Liễm thấy hai người bọn họ, ánh mắt dừng lại trên mặt Quế Hoan một hồi, chậm rãi trừng mắt nói: "Chuột."

Quế Hoan:...

Bạn học nam không nghe rõ, ghé sát vào nói: "Cái gì?"

Liêu Liễm lặp lại một lần: "Chuột."

Bạn học nam: "Cậu tìm chuột làm gì?"

Liêu Liễm suy nghĩ một chút nói: "Nhà tôi nuôi mèo."

Bạn học nam nhíu mày: "Không phải cậu muốn cho mèo ăn chứ? Thứ đó bẩn lắm, mèo nhà tôi ăn gan heo trộn cơm."

Liêu Liễm nhướng mày, cảm thấy hứng thú hỏi: "Gan heo trộn cơm? Ăn ngon không?"

Quế Hoan:...

Bạn học nam: "Mèo nhà tôi rất thích ăn, nhưng vẫn thích ăn cá nhất."

Nhìn hai người bọn họ trò chuyện rất hăng say, Quế Hoan đi nhanh hai bước, đem hai người bỏ lại phía sau.

Đi vào tòa nhà dạy học, cảm giác rối loạn do thời gian đảo ngược nghênh diện mà đến, đẩy cửa lớp ra, Quế Hoan chào hỏi với những bạn học mà cô không quen, đi tới chỗ ngồi trong trí nhớ của mình.

Từ Ba ngồi cùng bàn đã đến, đang trò chuyện như một con khỉ sống.

Có lẽ là năm lớp 6 mất mặt trước cả lớp, từ đó về sau, Từ Ba liền có một loại cảm giác làm càn mặc kệ sống chết của người khác.

Dù sao đều biểu diễn qua màn kéo quần rồi, cũng không cần quan tâm ánh mắt của người khác nữa.

"Lớp trưởng, cậu cho mình mượn bài tập toán cuối cùng để chép đi." Tán gẫu đủ rồi, cuối cùng Từ Ba cũng nhớ tới chuyện mình vẫn là học sinh.

May mắn Quế Hoan có thói quen làm xong bài tập sớm, nếu không cô sẽ phải mang theo cái đầu đã hơn ba mươi tuổi làm lại lần nữa.

Quế Hoan đưa sách bài tập cho cậu ta, ánh mắt liếc lên trên.

Quả nhiên, cho người khác mượn bài tập chép không tính là làm người tốt chuyện tốt.

Đối với Quế Hoan mà nói, chương trình học cấp hai không tính là khó, rất nhanh cô đã nắm giữ được tiết tấu của lớp học, vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa lật xem nội dung phía trước.

Nội dung học kỳ hai của lớp 8 gần như đã xong, giáo viên các môn đã bắt đầu tổng kết kiến thức, chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ kế tiếp.

Đối với học sinh mà nói, không thể nghi ngờ kỳ thi giữa kỳ và thi cuối kỳ là quan trọng nhất, bởi vì phải lấy bài thi về cho phụ huynh ký tên.

Thành tích cuối kỳ sẽ trực tiếp liên quan đến vấn đề thể diện của ba mẹ trong cuộc họp phụ huynh, gián tiếp ảnh hưởng đến việc bọn họ có thể nghênh đón một hồi "Nam nữ hỗn hợp song đả" đến từ ba mẹ hay không.

Ở thời kỳ mấu chốt như vậy, bình thường cho dù là học sinh thích chơi bời cũng sẽ học tập một chút.

Quế Hoan nghiêm túc ghi chép, ánh mắt tùy ý thoáng nhìn, thấy được Liêu Liễm ngồi hàng thứ nhất.

Trên bục giảng, giáo viên quơ phấn, dốc hết tâm huyết truyền thụ tri thức, Liêu Liễm cách giáo viên gần nhất thì một tay chống má, tự do tự tại thả lỏng đầu óc.

Liêu Liễm tự mình chứng minh một câu: Khoảng cách xa xôi nhất trên thế giới, chính là chúng ta gần trong gang tấc, tôi lại đem lời của bạn trở thành gió thoảng bên tai.

Quế Hoan:...

Cô không khỏi nghĩ: Đời trước Liêu Liễm học trường trung học phổ thông nào? Trường thể thao? Trường chuyên? Hay là trường kỹ thuật dạy nghề?

Đáng tiếc, đời trước cô không chú ý đến Liêu Liễm nhiều lắm, cho nên cô hoàn toàn không nhớ ra. Nhưng lấy biểu hiện hiện tại của Liêu Liễm mà xem, trừ phi cậu trúng tà, nếu không sẽ không có khả năng học trường trung học phổ thông trọng điểm.

Bạn học xung quanh ào ào lật bài tập, dường như Liêu Liễm chậm nửa nhịp, sau đó mới nhớ tới việc lật sách, có đôi khi giáo viên thật sự nhìn không nổi nữa, sẽ đi xuống bục giảng lật thay cậu......

Quế Hoan buồn bực: Cậu ấy đã như vậy, cũng không phê bình một chút?

Rất nhanh, Quế Hoan sẽ biết vì sao.

Thầy vật lý rất thích lên lớp điểm danh trả lời vấn đề, gọi một vòng, liền gọi đến Liêu Liễm.

Liêu Liễm không hoảng hốt, chậm rãi đứng lên, bình tĩnh biểu diễn một đoạn sự trầm mặc chết chóc dài đến một phút.

Quế Hoan:...

Cho dù giáo viên gợi ý như thế nào, cậu đều mờ mịt mở to hai mắt, giống như đang nói: Vấn đề thầy hỏi, vì sao em không nghe hiểu?

Từ Ba phồng má, dùng sách che mặt, ngồi ở phía dưới vụng trộm vui vẻ, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "Lớp trưởng, cậu nói xem cậu ấy đang nghĩ gì vậy? Giống như một kẻ ngốc."

Quế Hoan làm như không nghe thấy, vừa ngẩng đầu, phát hiện hình như Liêu Liễm hơi nghiêng mặt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua phía của Từ Ba.

Vừa kết thúc tiết vật lý, Từ Ba chạy ra ngoài như ngựa điên, không quá hai mươi giây, Quế Hoan nghe được một tiếng "Cạch" thật lớn.

"Ai đưa chân ngáng tôi?"

Từ Ba bị ngã như chó gặm bùn, môi trên bị cọ đến rách da, đau chảy nước mắt.

Các bạn học nghe được âm thanh thì nhao nhao nhìn qua, thời gian ra chơi nên mọi người đi tới đi lui, nói chuyện phiếm, cũng không ai chú ý tới cậu ta ngã như thế nào. Ngược lại nhìn bộ dáng quá thảm của cậu ta, tất cả đều bật cười.

Quế Hoan theo bản năng nhìn về phía Liêu Liễm, Liêu Liễm đang dựa vào tường, ánh mắt chán đến chết nhìn chằm chằm bóng đen trên vách tường.

"Có phải cậu chạy vội quá không?" Một nữ sinh cười nói.

Từ Ba ngã không nhẹ, tay trái vịn bàn, hít khí chậm rãi đứng lên, thấy người bên cạnh đưa tới một tờ giấy.

Sắc mặt Liêu Liễm không chút thay đổi nói: "Lau đi, môi cậu chảy máu."

Từ Ba nhận lấy muốn lau, bỗng nhiên phát hiện màu sắc của tờ giấy này không đúng lắm, nhìn kỹ, là một tờ giấy nhám đen thui, thầy giáo phát cho bọn họ cọ tường...

Liêu Liễm chân thành nói: "Tôi không mang vở, cũng không có giấy vệ sinh, cậu dùng mặt sau lau đi."

Người ta có ý tốt, Từ Ba cũng không kén chọn, cầm giấy nhám lao vào nhà vệ sinh, năm phút sau mới trở về, môi lấp lánh sưng lên, mồm mép không lưu loát nói: "Lớp trưởng, mình phát hiện con người Liêu Liễm rất tốt."

Quế Hoan: "... Sao lại nói vậy?"

"Vừa rồi mình ngã, mọi người bên cạnh đều chê cười mình, chỉ có cậu ấy đưa cho mình một tờ giấy, mặc dù là giấy nhám nhưng vẫn có thể dùng được mặt trái, chỉ là môi nóng rát. Lớp trưởng, cậu nhìn giúp mình xem, có phải sưng lên rồi hay không?"

Quế Hoan:...

Đâu chỉ là sưng lên, sắp tiến hóa thành Lôi Chấn Tử trong Phong Thần Bảng luôn rồi.

Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều hay không, cô luôn cảm thấy chuyện Từ Ba bị ngã, không thoát khỏi quan hệ với Liêu Liễm......

Bên này, Liêu Liễm rút ra một túi mực sợi từ trong túi, chậm rãi nhai, ánh mắt híp lại, lóe ra màu hổ phách sáng bóng nhàn nhạt dưới ánh mặt trời.

Muốn khen phải chê trước, làm chuyện xấu còn bày ra bộ dáng bản thân mình là người tốt.

Giống như Quế Hoan, trước tiên vạch trần gốc gác của Vương Tam Bính trước mặt mẹ cậu ta, sau đó lại nhiệt tình khen cậu ta một phen ...... Vương Tam Bính vừa ăn thiệt, lại phải nhớ kỹ nhân tình của Quế Hoan.

Thao tác lần này của Liêu Liễm, giống y hệt chuyện hôm qua Quế Hoan đã làm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp