Cậu Không Thích Hợp

Chương 10


3 tháng

trướctiếp

 

Nói lại một giờ trước, Vương Tam Bính đang làm ổ vụng trộm hút thuốc ở sau sân thể dục của trường học, ngày hôm qua trở về cậu ta bị mẹ dạy dỗ cả đêm, sáng sớm hôm nay đã bị ba giám sát đưa tới trường học.

Vết thương trên mặt còn chưa lành, Vương Tam Bính không muốn đi lớp, bị bạn học hỏi cái này hỏi cái kia rất mất mặt, cho nên trốn ở phía sau sân thể dục.

Phía sau sân thể dục của trường học vẫn chưa xây dựng, cỏ dại cao bằng nửa người.

Chịu đựng mặt trời gay gắt qua giữa trưa, mắt thấy sắp đến giờ tan học, mấy người bạn ngưu tầm ngưu mã tầm mã của của cậu ta cũng tới hút thuốc...

Người bạn vừa nhìn thấy cậu ta, lập tức kinh ngạc lớn tiếng nói: "Tam Bính, cậu đến lúc nào, tôi nghe nói hôm qua cậu bị đánh?"

Vương Tam Bính: ...... Là ai lắm miệng như vậy?!

Vương Tam Bính không nỡ dập tắt điếu thuốc, lại hút thêm hai hơi, môi nóng lên, ủ rũ nói: "Không phải bị đánh, thì là có chút tranh chấp ... Thời tiết quá nóng, chỗ này mát mẻ."

Nam sinh để tóc đầu đinh ngồi bên cạnh Vương Tam Bính, đuổi đuổi muỗi bên cạnh, nói: "Nơi này còn không mát mẻ bằng phòng học đâu, lão Vương nói sợ học sinh bị cảm nắng, cho bọn tôi lấy một cái quạt điện tới, vừa bật đã kêu kẹt kẹt, những học sinh tốt kia đều ngại ầm ĩ nên cho bọn tôi tự quạt, cậu sờ xem, bây giờ người tôi còn lạnh vù vù."

Vương Tam Bính: ...... Mát mẻ thì đừng tới đây!

Đầu đinh không hiểu nhìn sắc mặt chút nào, cậu ta rút ra một điếu thuốc nói: "Tôi nghe nói, ngày hôm qua anh Nam mang theo mấy người đi chặn một đứa cấp hai, kết quả tiểu tử kia rất kiên cường, đánh lại mấy người các cậu?"

Vương Tam Bính: Đã nghe nói còn hỏi tôi làm gì!

Đầu đinh vẫn rất khát khao đại ca của Vương Tam Bính, nhân xưng là "Trần Hạo Nam" ở phía bắc số 453 đường Thiên Phúc trong nội thành thành phố Tang, mọi người đều gọi là anh Nam.

Về phần tên thật của anh Nam, gần như không ai biết.

Tại sao là số 453 phía bắc, bởi vì đường Thiên Phúc có đến số 490, từ số 453 phía nam có một Trần Hạo Nam khác...

"Tam Bính cậu nói xem, nếu tôi thu thập tiểu tử kia một trận giúp anh Nam, anh Nam có thể dẫn tôi cùng lăn lộn hay không?"

Vương Tam Bính nhìn cậu ta một cái, đoạt lấy bao thuốc lá của cậu ta, rút ra một điếu châm lửa nói: "Anh Nam chưa nói, cậu đừng làm bừa."

Đầu đinh bĩu môi, ghé sát vào nói: "Sao vậy? Cậu sợ tiểu tử kia? Hôm nay tôi đã nhìn từ xa, giống như hạt đậu nhỏ, cái gì cũng không phải, tôi đạp một cái là có thể quật ngã."

Vương Tam Bính nghĩ thầm: Cứ bốc phét đi, dù sao khoác lác cũng không mất tiền.

Vương Tam Bính gãi gãi trán, phía sau sân thể dục khá tốt, chỉ là nhiều muỗi, bên cạnh vết thương trên trán bị muỗi đốt, mặc dù ngứa nhưng không dám chạm vào xoa xoa.

Đối với Liêu Liễm, Vương Tam Bính có một loại sợ hãi không lý do ... Nói không có lý do cũng không đúng, bởi vì ngày hôm qua Liêu Liễm còn đánh cậu ta. Không giống với anh Nam, trong mắt Vương Tam Bính, cảm giác của cậu ta đối với anh Nam là một loại sợ hãi về quyền lực, giống như tiểu lâu la gặp lão đại, sùng bái chiếm đa số.

Nhưng đối với Liêu Liễm, là một loại sợ hãi tâm lý.

Một người nhỏ như vậy, không nói đến việc khí lực lớn đến dọa người, ngày hôm qua lúc đến nhà Liêu Liễm tìm cậu, cậu ta bị ánh mắt của Liêu Liễm làm cho sợ hãi, luôn cảm thấy trong nháy mắt, đồng tử của Liêu Liễm sẽ kéo dài......

Nhưng Vương Tam Bính không thể ăn ngay nói thật, cậu ta nhíu mũi, kiên cường nói: "Quang Tử, lời này của cậu là có ý gì? Tôi có thể sợ nó? Tôi thấy nó chỉ là một đứa bé, sợ phụ huynh tìm đến trường học." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Quang Tử tên là Trần Quang, bởi vì đang là thời địa thịnh hành của Yakuza, cậu ta khiến cho tất cả mọi người gọi mình là Quang Tử. Kỳ thật cái tên mà cậu ta muốn nhất là A Kê, hoặc là Kê ca, đáng tiếc hiện tại "Tư chất" không đủ, sớm muộn gì về sau cũng phải sửa.

*Yakuza, còn được biết đến với tên gọi gokudō, là thành viên của các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản. Ngày nay Yakuza là một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới. Các Yakuza thường có đặc điểm để nhận biết, đó là hình xăm Irezumi.

Đầu đinh: "Đánh nó một trận, nói cho nó biết, nếu dám mách ba mẹ, gặp một lần đánh một lần! Không phải lúc lên lớp lão Vương đã nói sao? Phải giải sầu cho hoàng đế trước, chúng ta cũng có thể thu thập thằng nhóc kia giúp cho anh Nam trước khi anh ấy mở miệng!"

Vương Tam Bính bị nghẹn một hơi ở cổ họng, lên không được xuống cũng không xong, chậm rãi nói: "...Cậu ta, hôm nay cậu ta đi học?"

"Đúng vậy, tôi chưa nói với cậu sao? Sáng nay mới thấy, đồng phục học sinh cũng không mặc đàng hoàng, ống quần dài phết đất, nhìn giống như đứa nghiện."

Vương Tam Bính nhìn Quang Tử cũng không mặc đồng phục học sinh đàng hoàng, im lặng trầm mặc.

Tiếng chuông tan học vang lên, Quang Tử dụi tắt tàn thuốc, bộ dáng muốn đi làm chuyện lớn nói: "Đi!"

Nhưng mà, Quang Tử trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, sau khi bọn họ thành công gọi Liêu Liễm vào trong hẻm nhỏ, người bị thu thập sẽ là bọn họ.

Bản thân mấy người Quang Tử không có năng lực đánh nhau như đàn em của anh Nam, hôm nay Vương Tam Bính lại không tiến lên phía trước, giá trị hỏa lực của bọn họ trực tiếp mất một nửa, kết quả hiện ra chính là, một mình Liêu Liễm tiêu diệt cả đám bọn họ.

Hôm nay Liêu Liễm đặc biệt dũng mãnh, Vương Tam Bính từng giao đấu với cậu liếc mắt một cái đã nhìn ra, so với hôm qua quả thực là hai người khác nhau.

Hôm qua Liêu Liễm hoàn toàn dựa vào bản năng cùng tố chất thân thể trác tuyệt, hôm nay giống như là đả thông hai mạch Nhâm Đốc, học được phương thức đánh nhau của "Nhân loại", nắm tay vung đến uy vũ sinh phong, chân giống như gậy điện, một chân quật ngã một người.

Ngắn ngủn vài phút đã kết thúc chiến đấu, Vương Tam Bính đứng nghiêm, đứng ở góc tường lắp đèn tường...

Sau đó là một màn mà Quế Hoan nhìn thấy lúc vừa đi tới, Liêu Liễm học diễn xuất hôm qua của bọn họ, bắt đầu đánh cướp ngược lại.

Cướp đoạt xong mấy người, tầm mắt Liêu Liễm rơi vào trên người Vương Tam Bính.

Vương Tam Bính theo bản năng run rẩy một cái, tay thuận thế đút vào túi quần.

Liêu Liễm không thúc giục cậu ta, lấy ra mực sợi còn sót từ trong túi, vừa ăn vừa nói: "Hôm qua mẹ cậu bảo cậu mang đồ ăn cho tôi, đâu rồi?"

Vương Tam Bính: "... Tôi không mang theo."

Tốc độ ăn của Liêu Liễm hơi chậm, nhìn chăm chú, nhìn chằm chằm Vương Tam Bính không chớp mắt, nói: "Không có đồ ăn thì đưa tiền, lần sau bổ sung đồ ăn."

Vương Tam Bính nhìn đám hồ bằng cẩu hữu ngã xuống chung quanh, bọn họ đều mất mặt nhìn cậu ta, giống như đang nói: Vương Tam Bính cậu thật đúng là một tên hèn nhát không đánh mà bại!

Vương Tam Bính cảm thấy mình không thể quá sợ hãi, nuốt một ngụm nước miếng nói: "Cậu, cậu không sợ tôi đi cáo trạng?"

Nhưng mà sức mạnh nói chuyện không đủ, còn mang theo chút run rẩy.

Liêu Liễm khoanh hai chân lại, người ở phía dưới rên rỉ một tiếng.

Liêu Liễm không sao cả nói: "Cáo trạng với ai? Mẹ cậu? Mẹ cậu không tin cậu."

Vương Tam Bính: "... Tôi, tôi có thể cáo trạng với giáo viên!"

Liêu Liễm liếm liếm khóe miệng, nói: "Đi đi, xem giáo viên có tin cậu hay không."

Độ tin tưởng của Vương Tam Bính ở chỗ giáo viên cơ bản thuộc về 0, bản thân cậu ta cũng biết, quẫn bách đến mức mặt đều đỏ lên.

Liêu Liễm còn nhớ rõ lời Quế Hoan nói, người, phải hiểu được yếu thế, nhất là ở trước mặt người lớn.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy, hình dáng "ấu thể" này của mình vẫn có chút ưu điểm.

Vương Tam Bính vắt hết óc, lại nghẹn ra một câu: "... Vậy tôi nói cho phụ huynh của cậu biết!"

Ánh mắt Liêu Liễm lạnh lẽo, nói: "Cậu đi đi, hiện tại bọn họ đang ở Châu Phi. Nhưng mà cậu có đi cũng vô dụng, chỉ cần tôi không đem cậu đánh chết, bọn họ sẽ không nói gì."

Vương Tam Bính: Còn có vương pháp hay không! Không ai có thể trị được thằng nhóc này sao?

Cuối cùng, Vương Tam Bính vẫn không bảo vệ được hai tệ trong túi mình, Liêu Liễm thu tiền, thuận thế móc móc túi cậu ta, lại vơ vét ra mấy xu từ bên trong.

Liêu Liễm nhìn cậu ta chằm chằm, mặt không chút thay đổi nói: "Quỷ nghèo."

Vương Tam Bính: ...... Làm gì! Cướp hết tiền rồi! Còn nhục nhã người ta!

"Nếu lần sau lại giấu tiền, có biết tôi sẽ làm gì không?"

Vương Tam Bính lắc lắc đầu, lo lắng nói: "Không biết."

Liêu Liễm không nói gì, chỉ chỉ vết thương trên mặt cậu ta, mỗi một lần chỉ, vết thương của Vương Tam Bính sẽ đau theo phản xạ.

Đôi mắt hơi phiếm nâu của Liêu Liễm dò xét cậu ta, thản nhiên nói: "Hiểu chưa?"

Còn có cái gì mà Vương Tam Bính không hiểu, đây chính là cảnh cáo cậu ta, nếu lần sau lại giấu tiền, Liêu Liễm sẽ đánh người.

Cậu ta khuất nhục gật đầu: "Hiểu rồi."

Liêu Liễm hài lòng, thỏa mãn nhai mực sợi, đứng lên, đá đá người bị cậu dùng làm đệm ngồi nửa ngày, hỏi: "Tên gì?"

Quang Tử lúc này đã không phải là Quang Tử của một giờ trước, người đầu tiên xông lên chính là cậu ta, người đầu tiên ngã xuống cũng là cậu ta, lúc này đầu óc choáng váng, toàn thân trên dưới đều co rút đau đớn.

Cậu ta trầm giọng nói: "... Quang Tử."

Liêu Liễm nghiêng đầu, hỏi: "Nhãi ranh nhãi con?"

Quang Tử: "... Quang bên cạnh chữ Nhân, tử trong Mã Tử."

Liêu Liễm không nhận ra chữ này, phỉ nhổ nói: "Cái tên quỷ gì vậy, khó nghe."

Quang Tử:...

Liêu Liễm đã sớm chú ý tới Quế Hoan ở đầu ngõ, cậu mang theo cặp sách và áo đồng phục, chậm rãi đi tới.

Quế Hoan từng xem qua một bộ phim, sau khi học sinh bị bạo lực trong trường lớn lên, sẽ trở thành kẻ bạo lực, tiến hành một hồi báo thù thống thống khoái khoái.

Nhưng cô không nghĩ tới, vậy mà mới ngắn ngủn một ngày, Liêu Liễm đã hoàn thành tiến hóa, lột xác thành người cướp đoạt...

Liêu Liễm đi ngược ánh chiều tà, hơi híp mí mắt, ánh chiều tà chiếu xuống, ngũ quan tinh xảo của Liêu Liễm giống như một sứ giả của ánh mặt trời, tản ra ánh sáng đặc biệt của thiếu niên thời kỳ trưởng thành.

Quế Hoan há miệng, nói: "... Cậu không nên lấy tiền của bọn họ."

Làm đại sứ của "Ngày một việc thiện", Quế Hoan muốn tranh thủ một chút, nói không chừng có thể khuyên Liêu Liễm quay đầu là bờ, về sau làm thiếu niên tốt, cô còn có thể kiếm thêm một phần "Mệnh số" ...... Đương nhiên, vùng vẫy giành sự sống mới là động lực lớn nhất của cô.

Liêu Liễm: "Là bọn họ đồng ý cho."

Quế Hoan: ...... Cậu không đánh bọn họ, bọn họ sẽ ngoan ngoãn cho sao?

Liêu Liễm lại nói: "Là bọn họ gây sự trước, không phải tôi."

Quế Hoan nhìn cậu một lúc lâu, trong lòng nghĩ: Quên đi, đối phương không trêu chọc cậu, có lẽ cậu cũng sẽ không ra tay.

Cô cũng không thể nói với Liêu Liễm phải chịu đựng, phải lấy ơn báo oán, phải có ý tốt … Loại chuyện này chính cô cũng không làm được, cho nên không thể khuyên Liêu Liễm.

Không chịu thiệt, cũng không chiếm lời của người khác, là tác phong trước sau như một của cô.

Liêu Liễm móc ra "thành quả" hôm nay từ trong túi, khịt mũi nói: "Tôi mời cậu ăn ngon."

Quế Hoan: "Không cần, tôi về nhà trước."

Cô còn đang vội hướng dẫn học sinh tiểu học qua đường.

Mới vừa đi được một bước, Quế Hoan đã cảm giác có thứ gì ngáng chân cô, cúi đầu, phát hiện là Liêu Liễm dùng chân ôm lấy bắp chân của cô. Rất giống cái đuôi vươn ra của mèo hoang, nhẹ nhàng ôm lấy.

Hai mắt Liêu Liễm nhìn chằm chằm mặt cô nói: "Ngày hôm qua cậu mời tôi ăn mì, hôm nay tôi mời cậu, Thiên Hi nói, có mượn phải có trả."

Quế Hoan nhìn cậu, nghĩ thầm: Ai có thể nghĩ đến, một đứa nhỏ lanh lợi như vậy, lại là một phần tử hiếu chiến chứ?

Quế Hoan: "Thiên Hi là ai?"

"Cậu tôi."

Quế Hoan: "... Liêu Liễm, không được gọi thẳng tên người lớn, phải gọi là cậu."

Liêu Liễm thờ ơ đáp một tiếng, đi lướt qua cánh tay Quế Hoan, quay đầu lại nói: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Quế Hoan quét dọn vệ sinh nửa giờ, quả thật có chút đói bụng, không từ chối, nói: "Cậu muốn ăn cái gì, tôi ăn giống cậu là được."

Đường rất rộng, Liêu Liễm hoàn toàn có thể tránh xa, nhưng cậu lại không, cọ một chút còn chưa đủ, thời điểm đi đường, lại cọ cánh tay Quế Hoan một chút nữa.

Quế Hoan: "... Cậu bị ngứa sao?"

Liêu Liễm khép hờ mí mắt nói: "Ngày hôm qua đã tắm rửa, không ngứa."

...... Không ngứa thì cọ tôi làm gì?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp