Cậu Không Thích Hợp

Chương 11


3 tháng

trướctiếp

 

Gần trường học có rất nhiều xe bán đồ ăn đơn giản, lúc này không phong phú bằng tương lai, đồ uống chiếm đa số, từ hai hào một túi nước đá bào, đến ba hào một túi sữa trái cây, tốt hơn một chút, chính là bình thủy tinh đựng nước ngọt.

Liêu Liễm chuyển tới lâu như vậy, chưa từng ăn qua đồ ăn vặt trước cổng trường học, mấu chốt là Công viên lao động cách trường học quá gần, trong công viên có một hồ nhân tạo, bên trong là cá chép đỏ kết bè kết đội, mỗi ngày khi tan học Liêu Liễm đều phải đi xem một chút, còn nghiêm túc hơn nhiều so với học tập.

Cá mùa hè không tính là béo, Liêu Liễm bấm ngày, đợi đến mùa thu, còn kém không nhiều lắm.

Dù sao nhiều cá như vậy, cậu vớt hai con trở về "Nuôi", hẳn là sẽ không có ai phát hiện.

Liêu Liễm nhìn đá bào đủ mọi màu sắc, chọn một cái màu vàng, một cái màu đỏ, hỏi Quế Hoan: "Cậu muốn cái nào?"

Từ nhỏ Quế Hoan đã không thích uống mấy loại nước đường này, uống xong đầu lưỡi sẽ đủ mọi màu sắc, trong miệng còn chua.

Cô lấy ra một túi sữa trái cây từ trong hộp.

Vẫn là mùi vị khi còn bé, ngọt ngào, không có một chút vị sữa nào.

Hai người đi về phía trước, nhìn thấy một cửa hàng bán bánh nhân thịt, bánh nhân thịt béo ngậy tản mát ra mùi thơm vừa mới nướng xong, trong tay Liêu Liễm cầm hai ly nước đá bào, bỏ tất cả vào trong miệng.

Quế Hoan băn khoăn: Uống như vậy sẽ không bị đổi vị sao?

Thấy Liêu Liễm không đi, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn bánh nướng, Quế Hoan hỏi: "Ăn bánh nhân thịt?"

Liêu Liễm phồng má, gật gật đầu, ánh mắt trừng tròn trịa, hai tay dùng sức nặn túi đá, giống như muốn nhanh chóng uống hết.

Ông chủ nhiệt tình chào hỏi: "Mấy cái?"

Dựa theo lượng cơm mà Quế Hoan ăn, ít nhất phải sáu cái, nhưng người bỏ tiền không phải cô, vì vậy cô nhìn nhìn Liêu Liễm.

Liêu Liễm không dong dài, móc ra tiền lẻ từ trong túi, sau đó lại bỏ thêm ba tệ của mình, nuốt xuống nước đá trong miệng rồi nói: "Những thứ này có thể mua được mấy cái?"

Bánh nhân thịt năm mao một cái, năm tệ có thể mua mười cái.

Ông chủ khuyên: "Hai người ăn không hết đâu."

Liêu Liễm: "Có thể." Lại hỏi Quế Hoan: "Cậu ăn nhiều không?"

Quế Hoan: "... Lượng cơm bình thường."

Tìm một cái bàn, hai người ngồi xuống, không biết Liêu Liễm lại lấy ra một túi mực sợi ở đâu, vừa nhai vừa nhìn con kiến đang dọn thức ăn thừa trên mặt đất.

Quế Hoan phát hiện, chỉ cần Liêu Liễm nhàn rỗi, cậu sẽ tìm cho mình chút đồ ăn, nếu không thì sẽ nhìn chằm chằm đồ vật biết động đậy mà ngẩn người.

Nướng được một nửa, bình gas phía dưới bàn nướng hết gas, ông chủ đang đưa bánh, bà chủ có chút cố hết sức chuyển bình gas mới từ góc tường.

Ánh mắt Quế Hoan sáng lên, nghĩ thầm: Thật sự là chỉ cần chịu tìm kiếm, khắp nơi đều là cơ hội.

Gộp ba bước làm hai bước, Quế Hoan nhanh chóng đi lên giúp đỡ, chỉ sợ mình chậm một chút, bà chủ đã kéo xong bình gas tới.

Bầu trời gia tăng thời gian còn sống đúng giờ, Quế Hoan nói với bà chủ một câu không cần khách khí, về tới bên cạnh bàn, phát hiện Liêu Liễm đang bất động nhìn chằm chằm cô.

Quế Hoan: "... Làm sao vậy?"

Liêu Liễm: "Vì sao cậu phải giúp bà ấy?"

Quế Hoan: Bởi vì hơn phân nửa người của tôi đã bước vào quan tài, chỉ có cái đầu là đang còn ở nhân gian, hiểu chưa?

"Giúp đỡ lẫn nhau, thu hoạch thiện ý, tôi thích làm người tốt chuyện tốt."

Dường như Liêu Liễm không hiểu lắm, cậu nghiêng cổ, nói: "Vì sao?"

Quế Hoan: "... Bởi vì con người tôi quá lương thiện, không thể nhìn người khác gặp khó khăn."

Liêu Liễm: "Thiên Hi ...... Cậu tôi nói, không có việc gì mà đi lấy lòng, không gian thì trộm."

Quế Hoan: ...... Được rồi, cô chọn gian.

"Cậu của cậu chỉ đang nói một số ít người, vì lợi ích của mình mới có thể đi lấy lòng, tôi không giống, mỗi ngày tôi đều làm việc thiện, không có ý gì khác."

Liêu Liễm lại nhìn cô vài lần, móc ra một cây mực sợi từ trong túi, hỏi: "Ăn không?"

Quế Hoan nhận lấy, độ cứng của mực sợi vừa vặn, vị tươi mười phần.

Hai người ngồi yên lặng thì quá xấu hổ, Quế Hoan khơi mào nói: "Mèo nhà cậu là giống gì?"

Lúc ở nhà cậu của Liêu Liễm từng khuyên, một khi lời nói hay hành động không quá phù hợp với "thanh thiếu niên nhân loại", liền nói trong nhà mình nuôi mèo, bản thân đang bắt chước mèo.

Liêu Liễm nghĩ nghĩ, nói: "Chủng loại thượng cổ."

Quế Hoan: "... Cậu đang nói đùa với tôi sao?"

Chủng loại thượng cổ? Hổ răng kiếm sao?

*Hổ răng kiếm  là một chi của phân họ Machairodont đã tuyệt chủng thuộc Họ Mèo. Chúng là một trong những động vật có vú thời tiền sử nổi tiếng nhất và loài mèo răng kiếm được biết đến rộng rãi nhất. Mặc dù thường được gọi là hổ răng kiếm, chi này không liên quan chặt chẽ đến các loài hổ hay mèo hiện đại.

Liêu Liễm kỳ quái nhìn cô một cái: "Tôi không có."

Quế Hoan uống một ngụm sữa trái cây, im lặng vài giây, kiên nhẫn nói: "Màu gì?"

Dường như Liêu Liễm không nghĩ tới cô sẽ hỏi, trong tay cầm đôi đũa dùng một lần, chậm rãi xé lớp bên ngoài, cụp mắt nói: "Màu đen."

"Không có hoa văn? Thuần đen?"

"Có, đốm màu đen."

Quế Hoan tưởng tượng một chút, trên da lông màu đen có đốm ... Ngoại trừ báo con, cô không nghĩ ra cái gì khác.

"Đáng yêu không?"

Liêu Liễm nhíu mày, nói: "Không đáng yêu, rất uy phong."

Quế Hoan thật sự không tưởng tượng ra một con mèo sẽ có bao nhiêu uy phong, hỏi: "Uy phong?" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ánh mắt? Hay là bước chân?

Liêu Liễm tách đôi đũa dùng một lần, nhét một cây vào trong miệng, xem ra là đang nghiến răng, nói không rõ: "Nó có một đôi sừng dê, thân báo, miệng nhe ra hai cái ngà voi, đầu như hổ, trên lưng có một đôi cánh ưng."

Từ khi "Một đôi sừng dê" bắt đầu, Quế Hoan liền trầm mặc......

Cậu đang nói đùa phải không? Phải không?

Liêu Liễm kể chuyện cười rất nghiêm túc, không hề cười.

Nói xong, Liêu Liễm ngước mắt nhìn cô, có chút đắc ý nói: "Có phải rất uy phong không?"

Quế Hoan: "... Rất uy phong, cậu nhìn thấy trong quyển sách nào?"

Đầu tiên Liêu Liễm đắc ý, sau đó lại nhíu mày, miệng lẩm bẩm một câu: "Quên rồi."

Ừm, tám phần là cậu tự bịa ra.

Quế Hoan uống hết sữa trái cây, bánh nhân thịt đã được bưng lên bàn, còn được cho thêm một cái.

Bà chủ cười nói: "Cảm ơn cháu đã chuyển bình gas giúp dì, tặng hai đứa thêm một cái."

Quế Hoan chớp chớp mắt: "Cám ơn dì."

Liêu Liễm gắp một cái bánh, nhìn Quế Hoan, lại nhìn bà chủ, há miệng cắn một miếng nhỏ, một giây sau liền nhanh chóng phun ra.

Cậu thè cái lưỡi màu da cam, hít từng hơi từng hơi khí lạnh, hiển nhiên là bị bỏng.

Nước đá bào màu vàng và nước đá bào màu đỏ nhuộm đầu lưỡi Liêu Liễm thành màu da cam, nhìn qua còn rất tươi đẹp.

Quế Hoan nhìn bộ dáng nhăn mũi đáng thương của cậu, đứng dậy đi mua một chai nước đá, đưa cho cậu nói: "Bên trong bánh nhân thịt đều là canh nóng, cậu để nguội một chút rồi ăn." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Quế Hoan không sợ nóng, cắn một miếng, nước tràn ra bốn phía, bánh mới vừa nướng ngoài giòn trong mềm, Quế Hoan cắn liên tục vài miếng.

Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Liêu Liễm vẫn đang thè đầu lưỡi màu da cam, thèm thuồng nhìn cô. Mở to mắt chờ mong, còn rất đáng yêu.

Quế Hoan nuốt miếng bánh trong miệng vào bụng, gắp qua một cái bánh, xé mở ở chính giữa, thổi mạnh mấy hơi về phía bên trong, sau đó đẩy cho Liêu Liễm.

Liêu Liễm vừa thèm vừa sợ nóng, đầu lưỡi liếm môi mấy lần, mới cẩn thận cắn một miếng.

Ánh mắt lập tức sáng lên, gặm một vòng dọc theo mép bánh, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Hai người cúi đầu ăn bánh, ai cũng không nói lời nào, Quế Hoan ăn năm cái thì không ăn nữa, ngồi thổi nguội giúp Liêu Liễm.

Chạng vạng ngày hè, sắc trời còn chưa hoàn toàn tối xuống.

Ăn xong bánh, Liêu Liễm đứng dậy muốn đi, Quế Hoan kéo tờ giấy đưa cho cậu: "Lau miệng."

Liêu Liễm nhận lấy tờ giấy nhưng không lau miệng, mà cất vào túi. Sau đó vươn đầu lưỡi, vây quanh bên môi, liếm một vòng 360 độ.

Còn thuận thế liếm liếm đầu ngón tay, ngay sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Quế Hoan, tay phải dùng sức lau lên mặt vài cái.

Liêu Liễm híp mắt, vẻ mặt thích ý.

Quế Hoan: "......

Thật đúng là không lãng phí chút dầu mỡ này một chút nào, toàn bộ đều lau trên mặt.

Quế Hoan quay đầu, coi như không phát hiện, đi về phía trước vài bước, Liêu Liễm đuổi theo, cọ cánh tay của cô đi tới.

Liêu Liễm thấp hơn cô, dùng tay xoa xong khuôn mặt thì trực tiếp cọ qua bả vai cô.

Quế Hoan: "... Liêu Liễm."

Liêu Liễm còn đang liếm môi, tới tới lui lui, đầu lưỡi của cậu rất dài, cảm giác không cần tốn nhiều sức là có thể liếm đến mũi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Có phải cậu bôi dầu lên người tôi không?"

Liêu Liễm nghiêng đầu, lại đi trở về, nhìn đồng phục học sinh của cô, Quế Hoan nhanh chóng dời đi một bước, chỉ sợ Liêu Liễm đi lên liếm......

Liêu Liễm nhìn một chút, nghiêm túc nói: "Không có."

Quế Hoan quay đầu nhìn hai mắt, quả thật không có dấu dầu. Đưa tay áo lại gần ngửi ... Ừm, có mùi bánh nướng.

Liêu Liễm quay đầu lại hỏi: "Cậu muốn về nhà sao?"

"Đúng vậy, còn cậu?"

Liêu Liễm lắc đầu: "Tôi muốn ra công viên tản bộ."

Quế Hoan: ...... Cậu không phải là ông già, cơm nước xong đi công viên tản bộ làm gì?

"Không về nhà làm bài tập?"

Liêu Liễm mặt không đỏ tim không đập: "Sẽ không."

Quế Hoan: "... Sao không làm?"

Liêu Liễm: "Không biết làm."

Trả lời tương đối tùy hứng.

Quế Hoan đã thấy qua các loại người trốn tránh làm bài tập, từ sao chép của người khác, đến bịa đặt lung tung, chưa từng thấy Liêu Liễm thẳng thắn như vậy, trực tiếp ngả bài nói sẽ không làm!

Liêu Liễm dùng lòng bàn tay cọ cọ mặt, ánh mắt lưu loát nhìn cô, nói: "Cậu muốn dạy tôi sao?"

Quế Hoan không muốn dạy, một chút cũng không muốn.

Từ sự tiếp xúc của cô với Liêu Liễm mà xem, có lẽ thành tích của đứa nhỏ đang ở trình độ lung lay sắp đổ, càng miễn bàn đến năng lực lý giải của cậu.

Nhưng bởi vì cái gọi là ăn ké chột dạ, cô vừa ăn năm cái bánh nướng của Liêu Liễm, hiện tại nói không dạy, thật sự có chút không thể chấp nhận được.

Hơn nữa, giúp đỡ bạn bè, cũng coi như là làm chuyện tốt đi?

Quế Hoan thở dài, giọng nói không lớn: "Cậu muốn làm bài tập cùng tôi sao?"

Liêu Liễm do dự một hồi, cậu còn muốn đi xem cá, nhưng cá sẽ không chạy, tối nay cậu có thể đi xem.

Liêu Liễm gật đầu: "Muốn."

Hai mươi phút sau, Quế Hoan liền hối hận.

Cô vẫn là đánh giá thấp trình độ của Liêu Liễm, khi Liêu Liễm giơ lên chữ thường dùng của một đứa trẻ mười tuổi, hỏi cô đọc như thế nào, thiếu chút nữa Quế Hoan đã không khống chế được biểu tình trên mặt mình.

Quế Hoan hỏi ra nghi vấn lớn nhất của mình: "Liêu Liễm, cậu học tiểu học ở đâu?"

Liêu Liễm: "Nhà."

Quế Hoan cho là mình nghe lầm, lại hỏi một lần nữa: "Chỗ nào?"

Ánh mắt Liêu Liễm bị con muỗi bay lượn trên không hấp dẫn, con ngươi đảo qua đảo lại trong hốc mắt, đáp: "Học ở nhà."

Quế Hoan: "... Vì sao?"

Lấy trình độ kinh tế của nhà Liêu Liễm, căn bản không có khả năng không có tiền đi học.

Hai tay Liêu Liễm giãn ra, "Ba" một tiếng giòn tan, chuẩn xác đập trúng muỗi.

Cậu liếm liếm môi, chịu đựng không đưa vào miệng, mở tay ra, ý bảo Quế Hoan dùng giấy gói nó lại.

"Ba tôi nói, tình trạng sức khỏe của tôi...... Không thích hợp."

Quế Hoan:...... Tình trạng sức khỏe của cậu có thể chạy có thể nhảy còn có thể đánh nhau, có cái gì mà không thích hợp? 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp