Cậu Không Thích Hợp

Chương 12


3 tháng

trướctiếp

 

Nếu như là tự mình hoàn thành việc học tiểu học ở nhà, Quế Hoan biết mấy dạng.

Có khi là trí lực có khuyết điểm, có khi là phụ huynh đề xướng giáo dục tự do, còn có gia cảnh túng quẫn.

Liêu Liễm như vậy .... Thật đúng là ba ba bò cạp --- Độc nhất vô nhị.

Quế Hoan nghĩ nghĩ, hỏi: "Khi còn bé cậu từng bị bệnh nặng gì sao?"

Tóc của Liêu Liễm không ngắn, còn hơi cứng, cậu gãi gãi nói: "Tôi chưa từng bị bệnh."

Từ nhỏ sức khỏe của cậu đã vô cùng khỏe mạnh, là một đứa trẻ hiếu động từ khi còn trong bụng mẹ, vừa sinh ra đã biết há miệng ăn, vài ngày sau đã có thể bốn chân chạm đất, chạy khắp núi.

"Vậy tại sao không cho cậu đi học?"

Liêu Liễm nhíu mày, lầm bầm nói: "Ba mẹ tôi ... Sợ tôi không hòa hợp."

Nguyên văn lời ba cậu là: Ngàn vạn lần không thể đưa nó đi nhà trẻ! Quá nguy hiểm! Nó muốn ăn con người ta, em nói xem nên nhốt nó hay làm thịt nó? Hơn nữa cũng không thể áp dụng "Đạo luật bảo vệ trẻ vị thành niên."

Quế Hoan nghĩ thầm: ...... Đây thật sự là có chút bảo vệ quá mức.

Mặc dù tính tình của Liêu Liễm có chút độc đáo, nhưng cũng không tới trình độ quái gở. Trạng thái hiện tại của cậu, ngược lại rất giống thú cưng chưa hòa nhập vào xã hội......

Chính là kiểu mèo chó khi còn bé chưa từng gặp qua nhiều đồng loại, cho nên thích đi một mình.

"Ở nhà cậu học tài liệu gì?"

Liêu Liễm không hiểu ý của cô lắm, phản ứng trong chốc lát nói: "Không có tài liệu giảng dạy."

Quế Hoan kinh ngạc: "Vậy học cái gì?"

Chẳng lẽ là nội dung do ba mẹ cậu tự mình tổng hợp?

"Xem ảnh biết chữ, còn có tính toán, tôi còn có thể học thuộc bảng cửu chương."

Quế Hoan: ...... Cậu thật tuyệt vời nha, một nam sinh lớp tám, vậy mà chỉ biết đọc bảng cửu chương.

Quế Hoan trầm ngâm một lúc lâu, trở về phòng lấy tài liệu lớp sáu của cô ra, còn có sách lớp bảy, bỏ hết vào trong túi, đưa cho Liêu Liễm, nói: "Cậu cầm về xem, không hiểu chỗ nào thì hỏi tôi."

Trách không được mỗi ngày đi học đều không để ý, thì ra căn bản là không nghe hiểu. Đối với cậu, bài giảng của giáo viên chẳng khác nào là gió thoảng qua tai, không ngủ đã là một kỳ tích.

"Đi học không nghe hiểu, không buồn ngủ sao?"

Liêu Liễm chậm rãi trừng mắt nhìn: "Tôi có thể ngủ mở mắt."

Quế Hoan:...

Liêu Liễm cho rằng Quế Hoan không tin, cậu liền mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn về một phía, chỉ chốc lát sau, Quế Hoan đã nghe được tiếng ngáy đều đều.

Tiếng ngáy của cậu rất đặc biệt, không to bằng tiếng ngáy bình thường, chỉ to hơn tiếng thở bình thường một chút, giống như tiếng hừ của loài mèo khi chúng cảm thấy thoải mái.

Dài, chậm rãi, lại có quy luật.

Quế Hoan im lặng mấy giây, hai tay nâng lên, vỗ vỗ trước mắt cậu.

"Này, tỉnh lại, không cần biểu diễn nữa."

Nghe được tiếng vang, mí mắt Liêu Liễm khẽ nhếch, ngáp một cái nho nhỏ, khóe mắt kéo bằng, nói: "Học tập thật sự quá mệt mỏi."

Quế Hoan liếc nhìn cuốn sách cậu vừa mới mở ra, còn chưa xem được đến nửa trang sách, trầm mặc.

Liêu Liễm duỗi cái lưng lười, liếm liếm môi, ánh mắt dừng lại chốc lát trên cuốn bài tập viết đầy chữ của Quế Hoan, nói: "Học tập, có ích sao?"

"...... Tất nhiên là có ích."

"Có ích lợi gì?"

Quế Hoan cảm thấy cô cần phải làm cho đứa trẻ này có thái độ học tập nghiêm túc, vì vậy nói: "Tri thức là nền tảng của một người, cũng là bậc thang tiến bộ, tương lai cậu phải lên trung học phổ thông, lên đại học, sau khi tốt nghiệp phải đi làm, những thứ này đều cần tri thức để chống đỡ. Nó có thể không thấy bóng dáng ngay lập tức, nhưng tích lũy từng ngày, sẽ trở thành bước đệm trên con đường nhân sinh của cậu."

Liêu Liễm chậm rãi chớp mắt, không nói chuyện, cầm lấy bút nước bên cạnh, tiếp tục làm bài tập.

Quế Hoan hơi nhíu mày, nghĩ thầm: Có thể nghe lọt là chuyện tốt, mặc dù con người cô không tin chuyện tâm linh canh gà, nhưng cũng không trở ngại việc cô rót cho người khác.

Cô đang cảm khái, chợt nghe Liêu Liễm ở một bên, chậm nửa nhịp hỏi một câu: "Bước đệm là cái gì?"

Quế Hoan: "......"

Thì ra là cậu không nghe hiểu một câu nào.

"Không sao, cậu cứ viết tiếp đi, toán xong còn có hóa học."

Cô không cần phải lãng phí nước bọt, đời trước Liêu Liễm có thể thuận lợi trưởng thành, lái xe sang trọng mặc tây trang thiết kế, cô có rót canh gà hay không, căn bản không có gì khác biệt.

Liêu Liễm làm xong bài tập toán học, Quế Hoan kiểm tra giúp cậu một chút, ngoài dự liệu của cô, ngữ văn tiếng Anh rối tinh rối mù, nhưng mà toán học không tệ lắm, đề hình học cũng có thể giải ra, chỉ có thể nói là đầu óc thông minh, có thiên phú. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

"Cậu còn có thể nâng cao thêm một chút, cuối kỳ tính tổng điểm, nếu có một bài đạt điểm cao thì tổng điểm cũng sẽ cao hơn bình thường."

Đối với Liêu Liễm, muốn cân bằng các môn học là chuyện không thể nào, lệch môn thì lệch môn đi, cùng lắm thì trung học phổ thông học chọn ban tự nhiên.

Nghe Quế Hoan khen cậu, Liêu Liễm mím môi, trong mắt mang ánh sáng nói: "Làm sao mới có thể đề cao hơn nữa?"

"Làm nhiều, học nhiều, thực hành nhiều."

Tiễn Liêu Liễm đi, Quế Hoan ngẩng đầu nhìn bầu trời, cũng may, "Ngày một việc thiện" coi như có lương tâm, tăng thêm hai giờ cho cô.

Buổi tối mẹ Quế Hoan trở về, người một nhà vừa ăn cơm vừa nói đến chuyện mẹ Quế Hoan đến trạm xe buýt hỏi thăm chuyện xe buýt không người lái.

Dì Triệu không biết tâm tư thân thích nhà mình, sau khi biết rõ ràng thì mắng người kia một trận, lại bồi thường cho mẹ Quế Hoan.

Mẹ Quế Hoan không phải là người không nói đạo lý, việc này coi như bỏ qua, buổi chiều có thời gian, mẹ Quế Hoan đi hỏi thăm một chút về công việc liên quan đến khoản vay cá nhân, còn đi đến bên cạnh nhà ga nhìn cửa tiệm một chút.

"Hoan Hoan, lúc mẹ đi, người ở nhà ga không nhiều lắm. Chúng ta mở cửa tiệm ở đó, sẽ không lỗ chứ?"

Quế Hoan tính toán ngày: "Bây giờ không phải ngày nghỉ, học sinh không được nghỉ, đương nhiên không nhiều lắm, chờ tháng bảy mẹ sẽ biết."

Mẹ Quế Hoan: "Cuối tuần này chúng ta sẽ đến nhà bà nội con?"

Quế Hoan uống một ngụm canh rau chân vịt, gật đầu nói: "Tuần này phải đi, ba, ba gọi điện thoại cho bác cả, bảo bọn họ cũng đi, nói hai anh em đã lâu không gặp, ba nhớ bác ấy."

Ba Quế Hoan: "......"

Trong lòng tính toán chuyện cuối tuần, Quế Hoan ăn cơm xong, thu dọn bát đũa giúp mẹ, xách túi rác đi xuống lầu ném rác.

Trên bãi đất trống trước tòa nhà, lúc này còn chưa có phương tiện tập thể hình công cộng, bày mấy cái bàn, có người chơi cờ tướng, có người chơi bài tú lơ khơ, còn có người chơi mạt chược.

Quế Hoan ném rác, lúc quay đầu tùy ý nhìn thoáng qua, lập tức thấy được một người.

Cái đầu nho nhỏ, trên người là chiếc áo thun đen mặc bên trong đồng phục học sinh ban ngày, quần đã đổi thành quần đùi màu đen, ngồi trên ghế gấp, tay trái cầm bài, con mắt nhỏ đảo qua đảo lại, rút ra bốn lá bài, thấp giọng nói: "Nổ!"

Quế Hoan:...

Cậu của Liêu Liễm cười híp mắt ngồi ở bên cạnh, ăn đậu phộng, không hề nhắc nhở Liêu Liễm, rất đơn thuần chỉ là xem náo nhiệt.

Quế Hoan nhìn ánh trăng trên đỉnh đầu một chút, mảnh đất trống này có mấy cái đèn đường, vừa vặn chiếu sáng.

Liêu Liễm liếc nhìn bài của mình, sau đó gộp lại, không nhìn nhiều nữa, giống như đã nhớ ở trong đầu. Trên mặt cậu không có biểu tình dư thừa, tuổi còn nhỏ, ngược lại có phong phạm của một tay già đời.

Quế Hoan không chơi bài, nhưng cũng có thể nhìn ra Liêu Liễm đánh rất khá.

Chưa được mấy ván, cậu đã thắng được một chồng tiền lẻ.

"Liêu Liễm, đến đây, để cậu chơi hai ván!"

Cậu của Liêu Liễm xem đến mức tay có chút ngứa, định đổi vị trí với cậu đánh hai ván.

Ông lão đánh bài cùng nói: "Không ngờ cháu trai cậu còn nhỏ, nhưng đánh bài rất khá." ( truyện trên app T𝕪T )

Liêu Liễm mắt điếc tai ngơ, không quay đầu lại nói: "Không phải là chơi, cháu đang học bài nhiều, thực hành nhiều."

Quế Hoan nói, muốn nâng cao thì phải làm nhiều, học nhiều, thực hành nhiều, cậu không thích làm bài, cho nên chỉ có thể tìm lối tắt khác.

Cậu Liêu Liễm tò mò nói: "Cái gì mà học nhiều thực hành nhiều?"

Liêu Liễm giữ kín như bưng nói: "Cậu không hiểu, đây là......" Cậu nhất thời không nhớ ra toàn bộ câu nói của Quế Hoan, liền bóp đầu cắt đuôi nói: "Đây là đá kê chân, cháu phải tích lũy tháng ngày."

Cậu Liêu Liễm cười nói: "Thế nào, cháu còn muốn làm đổ thánh sao?"

*Đổ thánh: Ý chỉ thần bài bạc

Quế Hoan cách đó không xa: "......"

Vốn dĩ chỉ là đánh nhau, lớn lên còn dám đi đập xe, hiện tại thì hay rồi, đã bắt đầu đi vào con đường bài bạc...

Quế Hoan không hiểu lắm, điểm xuất phát của cô tốt, nhưng sao càng chạy Liêu Liễm càng lệch?

Sáng sớm hôm sau, Quế Hoan mở hai mắt ra, chữ to màu đỏ trên đỉnh đầu sáng loáng, lấp lánh đến nối mới sáng sớm mắt cô đã mờ.

Còn sống chín ngày lẻ bảy giờ.

Trên đường đi học, Quế Hoan vẫn giống như ngày hôm qua, cố gắng làm một số "mệnh đề" không lãng phí thời gian.

Rõ ràng là "Ngày một việc thiện" có một bộ tiêu chuẩn đo lường, có chuyện đáng giá một giờ, có chuyện đáng giá hai giờ, vậy hẳn sẽ có chuyện đáng giá một ngày, hoặc là một tháng.

Hiện tại Quế Hoan thuộc về loại "việc tốt dù nhỏ vẫn làm", vậy "việc lớn" là cái gì?

Đối với người tự nhận bản thân không có lòng đồng cảm như Quế Hoan mà nói, quả thực vấn đề này còn khó hơn so với đề thi. Tan học tiết thứ nhất, Quế Hoan đứng dậy đi nhà vệ sinh, ở trong hành lang, xa xa đã thấy được Vương Tam Bính mập mạp tráng kiện, còn có mấy hồ bằng cẩu hữu vây quanh bên người cậu ta.

Từ trước đến nay Vương Tam Bính luôn đi đường nghênh ngang, hôm nay lại lén lút, ánh mắt không ngừng liếc bốn phía, khi ánh mắt của cậu ta dừng ở phía sau Quế Hoan, đột nhiên liền dừng lại, sau đó run rẩy một cái, xoay người đi về phía sau.

Quế Hoan đang khó hiểu, bên trái của cô lập tức nhảy ra một bóng người.

Tư thế chạy bộ của Liêu Liễm phi thường linh hoạt, động tác phiêu dật, mặc dù vóc dáng thấp, nhưng eo mông ưu tú, hơn nữa chân rất dài, vài bước đã đuổi theo được Vương Tam Bính. Mấy người bên cạnh Vương Tam Bính vừa nhìn thấy Liêu Liễm, lập tức đứng nghiêm tại chỗ.

Liêu Liễm kéo tay áo Vương Tam Bính, nói câu gì đó đối với mấy người còn lại, sau đó không nói lời nào với Vương Tam Bính mà kéo cậu ta vào nhà vệ sinh.

Mấy người bạn của Vương Tam Bính tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, cực kỳ thành thật đứng chắn ở cửa nhà vệ sinh, không cho bất kỳ người nào đi vào.

Nếu nói vài ngày trước, Quế Hoan thấy được cảnh này, hơn phân nửa sẽ cho rằng đám người Vương Tam Bính muốn bắt nạt Liêu Liễm, nhưng lúc này không giống ngày xưa, cô luôn cảm giác Vương Tam Bính lại sắp gặp tai ương...

Quế Hoan đi vệ sinh xong rồi đi ra, nhìn thấy một giáo viên lớp chín đi tới, nói với mấy người bạn của Vương Tam Bính: "Chặn cửa nhà vệ sinh làm gì?"

Mắt thấy thầy giáo muốn phát hỏa, mấy người Quang Tử mới lộ vẻ khó xử nhường đường.

Một giây sau, cửa bị mở ra từ bên trong.

Liêu Liễm dẫn đầu đi ra, Quế Hoan thò đầu nhìn thoáng qua, phía sau Liêu Liễm là Vương Tam Bính đang cúi đầu.

Nói thế nào nhỉ, lúc này trên mặt Vương Tam Bính in bốn chữ to: Như cha mẹ chết.

Trong tay cậu ta run rẩy nâng vật gì đó, nhìn kỹ, là mấy tờ tiền giấy, một tờ mười tệ, ba tờ một tệ.

Tầm mắt thầy giáo trực tiếp lướt qua Liêu Liễm, trừng mắt nhìn Vương Tam Bính nói: "Vương Sơn Binh! Em làm gì ở trong nhà vệ sinh!"

Cả người Vương Tam Bính đều héo rũ, bả vai rụt lại, hơi thở yếu ớt nói: "... Không có, em ở trong nhà vệ sinh ...... Rửa tiền."

Thầy giáo: "Rửa tiền? Rửa tiền cái gì! Cố ý làm hư hại nhân dân tệ là phải ăn cảnh cáo!"

Một tờ mười tệ, ba tờ một tệ, nhìn thấy con số này, Quế Hoan cơ bản liền biết tiền này tới từ đâu.

Cô nghĩ thầm: ... Vương Tam Bính à, cậu nói xem lúc trước bản thân chọc giận Liêu Liễm làm gì chứ?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp